Thuốc Giải Độc
Ngụy Vũ phớt lờ ánh mắt sắc bén như dao đang phóng đến của Lục Cảnh Thành, anh ta vẫn duy trì nụ cười bên môi nói với Ngọc Quân.
“Nếu quý cô xinh đẹp đây muốn, tôi rất vinh hạnh được tặng nó lại cho cô.”
Chỉ trong một thoáng qua, ngũ quan của Lục Cảnh Thành đã lạnh hẳn đi, dường như có một lớp băng sương bao phủ trên mặt anh. Anh nhàn nhạt liếc mắt nhìn kẻ không biết sống chết kia, từ trong cổ họng nhả ra hai chữ.
“Không cần.”
Thứ mà vợ anh muốn có, chỉ có thể để anh mua cho, làm sao có chuyện cần phải nhận đồ của kẻ khác. Đừng nói là một chiếc siêu xe Pagani, anh có thể trực tiếp mua lại toàn bộ chỗ này cho cô là được.
Ngọc Quân ngạc nhiên, nhưng rất nhanh chóng đã lắc đầu. Chưa kể đến việc nếu cô dám gật đầu đồng ý thì không biết con sư tử nhà cô sẽ nổi cơn thịnh nộ đến mức nào, thì cô biết rõ nguyên nhân khiến Ngụy Vũ làm ra hành động này với cô.
“Một chiếc xe thôi mà, vị tiên sinh này đã mua thì đương nhiên nó thuộc về anh. Chúng ta không quen, tôi không thể nhận nó được.”
Ngụy Vũ thản nhiên, lười biếng lắc nhẹ ly rượu vang trên tay.
“Quân tử không đoạt sở hảo cầu!”*
“Cô cũng nói chỉ là một chiếc xe, không đáng giá bao nhiêu. Tôi thực lòng muốn tặng nó cho cô làm quà gặp mặt.”
Ngọc Quân bất lực, sao cái người này cứ khăng khăng cố chấp thế không biết. Cái tính nết này đúng là xấu xa một chín một mười với ông chồng của cô.
Bộ anh ta không thấy người đàn ông bên cạnh cô bây giờ đang tỏa ra sát khí hả? Cô biết là Kình Vũ tiềm lực hùng hậu, nhưng cũng đâu nhất thiết phải hào phóng tặng món quà trị giá cả chục triệu đô cho người lạ như thế chứ.
Ngọc Quân nhìn những cô tiểu thư đang hướng ánh mắt si mê về phía Ngụy Vũ, người đàn ông này thật sự là giỏi thu hút phụ nữ.
“Ngụy tiên sinh thừa tiền đến như vậy thì có thể đem đi tặng người khác. Tôi thấy rất nhiều người đang ngóng trông được tiên sinh để mắt tới.”
“Tôi thích siêu xe thì còn nhiều loại khác để lựa chọn. Chồng tôi sẽ mua cho tôi.”
Ngọc Quân cố ý nhấn mạnh. Cô nói xong không để cho Ngụy Vũ nói thêm gì nữa, quay sang đan bàn tay của mình vào tay Lục Cảnh Thành, nói với anh.
“Chồng ơi, mình đi về đi. Em thấy hết thú vị rồi.”
Thôi rồi, theo tình hình này thì tối nay phải phí công phí sức để dỗ dành con sư tử đang tức giận này rồi.
Lục Cảnh Thành chiều theo ý cô. Anh cũng có điều muốn hỏi cô vợ nhỏ của mình cho rõ đây.
“Được.”
Đôi mắt hẹp dài bạc tình của Ngụy Vũ khẽ khép lại nhìn theo bóng dáng của hai người.
Người anh ta muốn tìm kiếm bao lâu nay đang đứng trước mặt, nào có chuyện anh ta quan tâm đến kẻ khác.
Kiếp trước anh ta cũng đột ngột xuất hiện, đối xử với Ngọc Quân vô cùng tốt. Lúc đó cô cảm giác như mình đã chìm trong tuyệt vọng, không có cách nào thoát khỏi sự kìm kẹp của Lục Cảnh Thành. Ngụy Vũ chính là lối thoát duy nhất của cô.
So về quyền thế thì ở đất thủ đô này, người ngoại lai như quỹ đầu tư Kình Vũ tuyệt đối không thể so sánh cùng Lục thị đã cắm rễ bao nhiêu năm. Còn về mặt tài chính thì anh ta tuyệt đối không thua kém.
Tuy cuối cùng cũng không thành công khi bị Lục Cảnh Thành phát hiện ra, nhưng cô vẫn thật lòng cô cũng muốn cảm ơn sự giúp đỡ của Ngụy Vũ. Vì việc này mà cô đã làm Lục Cảnh Thành tức giận đến mức lập tức nhốt cô lại, còn mình thì bị xuất huyết dạ dày. Cô không muốn để tình huống tồi tệ ấy xảy ra thêm một lần nữa.
Cô xót chồng!
Còn về phần nguyên nhân tại sao Ngụy Vũ lại đặc biệt giúp đỡ cô, kể ra thì đúng là một câu chuyện dài.
Lần này cô phải tìm cơ hội nói chuyện rõ ràng với anh ta.
……
Ngọc Quân ôm tâm trạng thấp thỏm về nhà cùng Lục Cảnh Thành. Trên đường về nhà người đàn ông này tuy vẫn ôm chặt cô bên mình nhưng thái độ của anh thì cô biết anh đang cố nén giận.
Ngọc Quân lặng lẽ đi phía sau anh vào trong phòng ngủ. Cô âm thầm giơ ngón giữa trong lòng, người gì đâu mà hẹp hòi. Tính ra cô có làm gì nên tội đâu. Là tự tên Ngụy Vũ đó nói muốn tặng xe cho cô, cô cũng thẳng thừng từ chối ngay trước mặt anh rồi còn gì.
Giờ anh lại bày ra vẻ mặt khó chịu như ai thiếu ấy cho ai xem.
Chibi tiểu nhân trong lòng Ngọc Quân còn chưa xả giận xong xuôi thì cô bị một lực kéo mạnh vào trong phòng. Đến lúc cô hoàn hồn lại thì mình đã bị Lục Cảnh Thành áp vào trong tường, hai tay bị anh đè chặt hai bên. Thân hình cao lớn của anh hoàn toàn bao phủ lên cô. Quanh quẩn bên chóp mũi của cô là mùi hương riêng biệt của anh.
Căn phòng ngủ rộng lớn còn chưa được bật đèn, chìm trong không khí tối tăm tĩnh lặng. Giọng nói âm trầm của Lục Cảnh Thành vang lên.
“Em nói xem tôi có nên nhốt em lại hay không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...