Thuốc Giải Độc
Đồng Ngọc Trâm đưa mắt nhìn Ngọc Quân, muốn hỏi hai người này là ai. Ngọc Quân nhếch miệng.
“Là bạn cùng lớp với Bảo Trâm. Mối quan hệ cũng không tốt đẹp gì.”
Đồng Ngọc Trâm: “À, ra thế!”
Tô Đào thấy mình đã lên tiếng mà hai kẻ kia không hề đáp lại, cô ta đạp trên đôi giày cao gót cả chục phân tiến lại gần. Trương Ngọc Quỳnh thấy vậy thì cũng lập tức theo sau.
Tô Đào hất hàm nhìn Đồng Ngọc Trâm.
“Tôi hỏi cô đấy. Cô bị điếc hay sao mà không trả lời?”
Đồng Ngọc Trâm nhìn người đang đứng trước mặt đang trưng ra vẻ mặt cao cao tại thượng ra lệnh cho mình.
Thú vị đấy, để bổn cô nương thay em gái mình xử lý hai kẻ đáng ghét này vậy.
Đồng Ngọc Trâm: “Cô là Diêm Vương hay sao mà tôi cần phải trả lời.”
Tô Đào trợn mắt: “Cô nói cái gì?”
Đồng Ngọc Trâm dùng chính lời của cô ta mà vặn ngược lại.
“Cô bị điếc hay sao mà không nghe thấy?”
Tô Đào: “Con khốn này, mày…”
Thấy Tô Đào chuẩn bị nổi khùng lên giơ tay định đánh người thì Trương Ngọc Quỳnh đã nhanh tay lẹ mắt cản lại.
Trương Ngọc Quỳnh: “Bình tĩnh lại đi, cậu nhìn hoàn cảnh nơi đây đi. Xung quanh còn rất nhiều người đang nhìn đấy.”
Tô Đào bực mình buông tay xuống. Hai cái con khốn này cô ta đều ghét. Một đứa con gái nghèo hèn nhưng lại có thể trèo lên đầu cô ta đoạt lấy vai diễn vì scandal chơi thuốc lần trước. Đứa con lại còn đáng hận hơn, một con gà rừng quê mùa nhưng lại đoạt lấy người cô ta yêu nhất. Lúc nãy cô ta còn thấy nó được mẹ Lục dẫn đi theo. Rõ ràng vị trí đó phải là của cô ta mới đúng.
Bọn chúng còn trùng hợp ở chung một phòng ký túc xá, đúng là vật họp theo loài. Hôm nay chắc hẳn cũng là do Trương Ngọc Quân dẫn theo Đồng Bảo Trâm đến nơi này.
Nếu không dựa vào thân phận của Đồng Bảo Trâm, làm sao lại có thể xuất hiện ở nơi chỉ có người của giới thượng tầng mới có thể vào được. Đến Trương Ngọc Quỳnh cũng phải theo cô ta mới có thể được vào.
Tô Đào nhìn từ đầu đến chân Đồng Ngọc Trâm rồi mỉa mai.
“Cô trang điểm kĩ càng rồi còn đắp lên người hàng hiệu, chắc hẳn tiền đi thuê cũng tốn nhiều tiền lắm nhỉ? Cô định dựa vào bộ dáng chim trĩ giả dạng thành phượng hoàng này của mình để đi quyến rũ ai đây.”
Buổi đấu giá này ai cũng là người không phú thì quý, chắc chắn cô ta muốn rút ngắn thời gian, một bước trèo lên cành cao. Đồng Bảo Trâm đến đây là muốn tìm một kim chủ chống lưng cho mình trong giới giải trí.
Ở đó nếu không có gia thế để dựa vào thì chỉ có thể để mặc cho người ta nhai nuốt không còn mảnh xương.
Bình thường cô ta cứ tỏ vẻ thanh cao không nhiễm bụi trần, cuối cùng thì không phải cũng là khom lưng cầu người sao.
Trương Ngọc Quỳnh đứa bên cạnh che miệng cười hùa theo Tô Đào, trong lời nói thì nghe có vẻ hiền lành như thực chất là dấu kim trong bông.
“Bảo Trâm à, nếu thực sự cô không có tiền thì đừng cố gắng chi tiêu quá đà, cô còn cần tiền để trả phí sinh hoạt hằng ngày mà. Cô muốn có đồ hiệu đến như vậy thì có thể đến tìm chúng tôi, ở nhà chúng tôi còn ít đồ cũ mới chỉ mặc một lần, cô cứ việc nói chúng tôi sẽ cho cô vài bộ.”
Tô Đào gật đầu đồng ý.
“Đúng vậy, với hạng người như cô thì vài bộ quần áo cũ nhiều khi còn cao quý hơn cô.”
Đồng Bảo Trâm nhìn kẻ tung người hứng trước mặt mình như nhìn con lợn chết. Không biết bình thường ở trường cô em gái dịu dàng của mình sẽ còn bị bọn chúng chèn ép đến mức nào.
Đồng Bảo Trâm: “Ồ, vậy không biết hai vị tiểu thư đây là con nhà nào mà lại ra tay hào phóng như thế?”
Tô Đào khinh bỉ.
“Đúng là loại chẳng đi được đến đâu nên làm sao mà có thể biết được thân thế của bổn tiểu thư.”
Ngọc Quân đứng bên cạnh giải thích cho Đồng Ngọc Trâm.
“Đây là con gái út nhà họ Tô bên thành phố N, cha của cô ta chính là Tô Vinh. Bên cạnh thì là cô cả nhà họ Trương, dạo này đang được thiếu gia nhà họ Hồ nhiệt tình theo đuổi.”
Đồng Ngọc Trâm à một tiếng.
Cô còn tưởng là con gái nhà nào mà trong giới này cô chưa biết đến. Hóa ra là con gái của Tô Vinh, thị trưởng thành phố N. nhà họ Tô cũng đã tham gia chính trị đến đời Tô Vinh là đời thứ hai. Căn cơ còn chưa vững, chỉ mới len chân được lên giới chính trị ở thủ đô.
Bát quái chuyện nhà họ Trương thì cô cũng biết.
Đồng Ngọc Trâm: “Ồ vậy không phải là chị gái của cậu sao?”
Ngọc Quân cười thản nhiên.
“Chúng tôi không hề có quan hệ huyết thống gì với nhau.”
Hơn nữa cô còn đoạn tuyệt quan hệ với cả nhà họ Trương. Chỉ là câu sau cô không nói ra, đây là chuyện riêng của cô.
Trương Ngọc Quỳnh nghe Ngọc Quân nói thế, ánh mắt cô ta như tóe ra ánh lửa. Con khốn này nó thật sự đã trở mặt với cả gia đình, nó đã không còn chịu sự kiểm soát của nhà họ Trương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...