Bốn người bọn họ cứ vừa ăn vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã no căng bụng. Vừa nhìn đồng hồ một cái thì cũng đã đến chín rưỡi tối.
Thiên tài nhỏ thúc giục.
“Đừng ăn quá nhiều, tối rồi sẽ đau bụng. Mau về thôi sắp đến giờ đóng cửa ký túc xá rồi.”
Phương Nhung vẫn còn lưu luyến.
“Không muốn về, lâu lắm rồi chúng ta mới tụ tập đông đủ thế này. Các cậu toàn là quý nhân bận rộn, người thì lúc nào cũng mọc rễ ở cái bàn học, người thì suốt ngày quay phim, người thì về nhà với chồng. Còn mỗi mình tớ.”
Đồng Bảo Trâm cười nói.
“Đợi đến tháng sáu mình đóng máy, chúng ta lại tụ tập tiếp.”
Phương Nhung giả bộ suy nghĩ mãi rồi khó khăn gật đầu.
“Vậy cũng được.”
Ba người kia thì đi bộ về ký túc xá, còn mình Ngọc Quân thì đi về phía xe nhà mình đang đợi. Con sư tử nhà cô mà biết anh không có nhà mà vợ mình lại la cà qua đêm ở chỗ khác thì lại nổi cáu.
……
Đến ngày hẹn đi dự tiệc với mẹ Lục, cả buổi chiều hôm đấy Ngọc Quân đứng thử đồ ở trong phòng mãi mới chịu ra.
Vì đây là buổi tiệc đấu giá từ thiện, nếu ăn diện quá phô trương lồng lộn thì cũng không ổn. Ngọc Quân chọn một chiếc váy xanh nhạt liền thân có thiết kế khá bảo thủ, chỉ hở ra phần cánh tay trắng nõn. Cô lại sợ quá đơn giản nên thắt thêm một chiếc dây lưng nhỏ.
Đi giày cao gót vào, Ngọc Quân hài lòng xoay xoay trước gương ngắm nhìn mình. Cô tự thấy như thế này là đã ổn rồi, không quá phô trương nhưng vẫn rất sang trọng.
Đeo đôi bông tai ngọc trai là quà cưới của mẹ chồng vào, búi một kiểu tóc đơn giản sau gáy. Cô gái trong gương thanh lịch, nhã nhặn.
Ngọc Quân đeo túi xách nhỏ rồi cầm thêm vật phẩm muốn đem đi quyên góp xuống tầng ngồi chờ mẹ Lục.
Vì hội đấu giá được tổ chức ở một khách sạn trung tâm thành phố, mà nhà họ Lục lại xây ở một khu riêng biệt cách xa, nên mẹ Lục sẽ đến đón Ngọc Quân rồi đi cùng.
Lúc Ngọc Quân vào trong xe chào bà rồi quy củ ngay ngắn ngồi bên cạnh, mẹ Lục thoáng đánh giá trang phục ngày hôm nay.
Thấy Ngọc Quân còn đeo đôi bông tai bà tặng thì bà cũng hài lòng, biểu hiện trên gương mặt cũng hòa hoãn hơn.
Mẹ Lục: “Lát nữa sẽ có vài người đến chào hỏi, cô không cần phải căng thẳng. Nên nhớ bây giờ cô là thiếu phu nhân Lục thị, sẽ không có kẻ nào không có mắt mà chọc đến cô.”
Ngọc Quân: “Dạ.”
Hai mẹ con cô đến nơi thì cũng sắp bắt đầu cuộc đấu giá, người phục vụ cung kính dẫn đường cho hai người đến khu quyên góp vật phẩm. Mẹ Lục đưa một bức tranh sưu tầm của một họa sĩ nổi tiếng. Ngọc Quân không có sưu tầm cái gì nên quyên góp đành một bộ trang sức kim cương trong đống trang sức Lục Cảnh Thành đưa cho cô đợt mới cưới.
Bộ trang sức này bình thường cô cũng không hay dùng đến, cô chê nó quá rườm rà. Kiếp trước lúc mẹ Trương đến nhà thì lại rất thích nó, nên đã chỉ hỏi cô một câu rồi cầm về luôn.
Đem đi quyên góp thì còn đổi lại danh tiếng tốt đẹp cho Lục thị, còn cho người nhà mẹ đẻ thì không khác gì ném hòn đá xuống hồ nước. Không phát ra một tiếng động.
Lần này thì cô thà đem đi quyên góp cho trẻ em nghèo còn hơn. Tính ra thì bộ trang sức kim cương này cũng đáng giá gần bằng một căn biệt thự, của đâu mà cho người không liên quan.
Ngọc Quân và mẹ Lục vừa ngồi vào chỗ thì đã thấy người bên cạnh đã quay sang chào hỏi ân cần.
“Chào chị Trang, chị cũng đến buổi đấu giá ngày hôm nay sao. Cô gái đi bên cạnh chị là con dâu lớn của chị đúng không?”
Mẹ Lục: “Đúng vậy, bình thường bọn trẻ nó bận rộn, hôm nay mới bớt chút thời gian ra đi cùng tôi.”
Bà ta vội tiếp lời.
“Bọn trẻ thời nay chúng ta cũng không quản được thật.”
Mấy người xung quanh thấy mẹ Lục đã đến, đi theo còn có phu nhân mới cưới của người cầm quyền đương nhiệm tập đoàn Lục thị, Lục Cảnh Thành. Mỗi người một câu hết khen khí chất của mẹ Lục thì lại khen đến vẻ ngoài của Ngọc Quân.
Cô thấy ai cũng là người văn thơ lai láng, khen liên tiếp mà không có câu nào bị trùng lặp. Người chủ trì bước ra, bắt đầu cuộc đấu giá thì mới bắt đầu từ từ im lặng.
Người tổ chức hội đấu giá này là phu nhân của đương kim thủ tướng, cũng là bạn của từ nhỏ của mẹ Lục.
Mấy món đồ được đem ra đấu giá lần lượt được đem ra. Vì nể mặt mẹ Lục nên món đồ của hai người để xuống tận cuối buổi, xem như là bảo vật trấn tiệm.
Ngọc Quân quy củ an phận ngồi lắng nghe, cô làm theo lời của mẹ Lục cũng giơ bảng vài lần. Cuối cùng cô cũng mua hai món, một cái vòng trân châu và một cái chặn nghiên mực có từ thời phong kiến. Cô định lấy hai cái này làm quà, vòng ngọc cho mẹ Lục còn cái chặn nghiên mực cho cha Lục.
Ngọc Quân sờ sờ cái túi, hôm nay cô đã mang theo thẻ phụ của Lục Cảnh Thành, không sợ không đủ tiền. Cô quẹt ít quá, Lục Cảnh Thành còn nhăn nhó vì tưởng cô chê bai, không muốn xài tiền của anh.
Buổi đấu giá cũng nhanh chóng kết thúc, phu nhân thủ tướng ra nói lời cảm ơn với mọi người quyên góp và ủng hộ nhiệt tình. Sau đó thì mời mọi người sang phòng bên cạnh nhập tiệc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...