Cả ngày hôm nay cô giam mình trong phòng, cơm nước cũng bảo người giúp việc mang lên trên phòng dùng bữa.
Cái nhà này, cũng chả có ai quan tâm đến việc cô có ăn uống đầy đủ hay không. Từ ông nội nghiêm khắc chỉ quan tâm đến lợi ích của toàn gia tộc mà sẵn sàng hi sinh con cháu, cặp bố mẹ vô lương tâm chỉ quan trọng mặt mũi, đến cô chị thảo mai luôn muốn cô sống không tốt.
Cũng tốt thôi. Thật sự cô cũng chẳng muốn gặp họ thêm làm gì, chỉ khiến cho lòng mình thêm khó chịu.
Cô dành thời gian cả ngày để thu dọn đồ đạc cá nhân vào một cái vali lớn. Thật buồn cười làm sao, cô nhận ra rằng từ ngày về nhà này đã gần một năm mà đồ đạc của cô ít ỏi đến đáng thương.
Những thứ mà nhà họ Trương cho cô, cô không cầm đi một thứ nào cả. Dù sao ở nhà Lục Cảnh Thành, anh đã chuẩn bị cho cô đủ hết. Chỉ là kiếp trước cô không biết tốt xấu, không dùng đồ của anh.
Vợ dùng đồ của chồng mua cho là điều hiển nhiên, anh sẵn sàng cho cô thì cô cũng sẽ trân trọng mọi thứ.
Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời vừa mới ló rạng, thư ký riêng Lê Tùng, người luôn bên cạnh Lục Cảnh Thành đích thân mang theo đoàn nhân viên hỗ trợ đến nhà họ Trương.
Người nhà họ Trương thấy như vậy, liền không ai dám ngăn cản cho họ tiến lên tầng chỗ phòng ngủ của Ngọc Quân.
Lê Tùng hắng giọng, gõ cửa.
“Cốc cốc.”
“Cô Ngọc Quân, tôi là thư ký riêng của ngài Lục Cảnh Thành. Tôi tên là Lê Tùng, tôi theo lệnh của ông chủ mang váy cưới và vài người thợ trang điểm đến hỗ trợ cô.”
“Cô Ngọc Quân đã thức dậy chưa.” Lê Tùng nói năng hết sức cẩn thận. Đây chính là người sắp trở thành bà chủ của anh ta.
Anh ta đã theo ông chủ khi vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ ở bên nước ngoài, tính đến nay cũng đã gần mười năm. Anh ta cũng đủ hiểu tính cách âm trầm lạnh lùng của ông chủ nhà mình, chỉ có duy nhất người phụ nữ bên trong phòng là khiến ông chủ để tâm.
Từ thái độ của ông chủ, anh ta lại càng không dám để xảy ra bất cứ điều gì sai sót trong ngày trọng đại này.
Ngọc Quân đã sớm thức dậy, cô biết đây là giọng của thư ký luôn đi bên cạnh Lục Cảnh Thành.
Người này có năng lực cao, là cánh tay phải đắc lực của Lục Cảnh Thành. Không ngờ rằng anh lại cho anh ta mang người chuẩn bị đến cho cô. Anh thật sự rất để tâm đến mọi chuyện của cô.
Cô lên tiếng.
“Vào đi. Cửa không khóa.”
Nghe cô cho phép, Lê Tùng mới tiến vào phòng. Cô gái trong phòng đang mặc một chiếc váy ngủ kín đáo ngồi trên giường, sắc mặt hồng hào, không có vẻ gì là sẽ nổi cáu.
Lê Tùng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta chỉ sợ cô gái này lại đổi ý, chỉ muốn đùa bỡn ông chủ nhà mình cho vui, bây giờ sẽ bày trò hành hạ anh ta.
Anh từng gặp cô tiểu thư Ngọc Quân này vài lần. Tuy rằng xinh đẹp như sống quá ngây thơ ngu ngốc, lại còn dễ tin người. Luôn bị người khác nắm đầu đùa giỡn mà không biết, đối với người hết lòng hết dạ vì mình như ông chủ lại tránh như rắn rết.
Không hiểu sao, khi nhìn vào đôi mắt sáng của Ngọc Quân, anh ta cảm thấy cô có vẻ khác trước rất nhiều. Cô an tĩnh đi, loại khí chất như đã trải qua nhiều biến cố, đã trở nên thông suốt mọi chuyện.
Như vậy cũng tốt, ông chủ nhà anh đã chịu khổ nhiều rồi. Hi vọng cô gái này có thể đến cạnh bầu bạn với ông chủ.
“Cô Ngọc Quân, đây là váy cưới do ông chủ cho người đích thân thiết kế được vận chuyển từ bên Pháp mang về cho cô.”
Anh ta chỉ một người phụ nữ phương Tây tóc vàng xinh đẹp, mặc bộ váy công sở chuyên nghiệp đứng bên cạnh.
“Đây là Amali, thợ trang điểm chuyên nghiệp đứng đầu cả nước.”
Amali cúi đầu chào Ngọc Quân.
“Chào tiểu thư Ngọc Quân, tôi sẽ phụ trách trang điểm cho cô hôm nay. Có chuyện gì, xin cô cứ sai bảo. Chúng tôi sẽ phục vụ theo mọi yêu cầu của cô.”
Là thợ trang điểm khó mời nhất cả nước, lại đứng trước mặt cô để cô tùy ý điều khiển. Tiền bạc đúng là thứ làm cho người ta khao khát.
Lê Tùng nói tiếp.
“Vậy tôi xin phép ra ngoài chờ trước. Khi nào cô Ngọc Quân xong xuôi, ông chủ chúng tôi chắc chắn sẽ đến đón cô từ sớm.”
Ngọc Quân gật đầu đồng ý. Cô sẽ sớm được gặp lại Lục Cảnh Thành.
Trước đó cô phải biến mình trở thành một nàng công chúa, để xinh đẹp lộng lẫy gả cho hoàng tử của đời mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...