Hai ngày liên tiếp cô không rời khỏi nhà, cũng chẳng muốn đi đâu mua sắm gì cả. Thực chất cô cũng chẳng cần phải đi, ở nhà phòng thay đồ của cô luôn được chuẩn bị sẵn những mẫu mới nhất, từ quần áo, giày dép đến túi xách đủ kiểu.
Nếu còn muốn gì thêm thì chỉ cần bảo với quản gia, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là sẽ có người mau chóng mang đồ đến cho cô.
Sáng nay, Lục Cảnh Thành sẽ về nhà để cùng với cô đi lại mặt ở nhà họ Trương. Nếu không nhầm thì ngày hôm nay, ở đó sẽ có rất nhiều chuyện thú vị đang chờ hai vợ chồng cô.
Chỉ là cô không ngờ, lúc cô còn đang ngủ thì anh đã về rồi.
……
Lục Cảnh Thành đang ở bên nước X thì liên tục nhận được tin nhắn của Ngọc Quân. Anh không biết tại sao cô sợ hãi anh cực độ, lại cố tình muốn tiếp cận anh.
Anh vẫn không nhịn được đọc đi đọc lại những tin nhắn cô gửi cho anh. Cô nói anh giữ gìn sức khỏe mau chóng quay trở về với cô.
Thế là bất chấp tất cả, anh cưỡng ép rút ngắn lịch trình chỉ để về nước sớm nhất có thể. Anh tự mình cười khổ. Anh đang chờ đợi cái gì đây, cô cho anh lên thiên đường thì cũng có thể dễ dàng ném anh trở lại địa ngục.
Ai mà ngờ được rằng, tâm tình của người đứng đầu Lục thị, lại phụ thuộc hoàn toàn vào một cô gái nhỏ hơn mình chục tuổi.
Lục Cảnh Thành về đến nhà thì cũng đã nửa đêm, chỉ lặng lẽ về phòng mình mà không làm kinh động đến ai. Anh đã làm việc liên tục suốt ba mươi tiếng, bây giờ chỉ muốn mau chóng nghỉ ngơi.
Không ngờ khi mở cửa phòng đã thấy có ánh đèn ngủ, căn phòng vốn lạnh lẽo lại tỏa ra hương vị ấm áp.
Trên giường là một người đang cuộn tròn chăn như một con tôm, ngoan ngoãn nằm ngủ.
Anh bước đến gần thì thấy Ngọc Quân đang gối đầu ngủ ngon lành, hơi thở đều đều. Quan hệ giữa hai người bây giờ đã là vợ chồng chính thức, việc cô ngủ trên giường của anh cũng rất bình thường.
Chỉ là anh không ngờ, cô có thể thản nhiên ngủ đến như vậy. Không phải là cô muốn tránh anh như rắn rết sao.
Ngọc Quân ngủ không sâu lắm, cô cựa mình nhập nhèm mở mắt thì thấy Lục Cảnh Thành đứng ở bên cạnh giường.
Cô ngơ ngác ngồi dậy,
“Sao anh lại về giờ này?”
Anh không trả lời mà nói với cô.
“Đây là phòng của tôi.”
Ý của Lục Cảnh Thành là tại sao cô lại có mặt ở chỗ này. Ngọc Quân bĩu môi, cô ôm chăn
“Em là vợ của anh, em muốn ngủ ở phòng của anh. Em đâu có muốn phân phòng ngủ riêng với anh.”
Hai tay anh cắm vào trong túi quần, bộ dáng cao ngất của anh trong vô thức mang lại cho cô cảm giác bị áp bức nồng đậm. Trước kia cô chỉ hận không thể lập tức tránh xa ra, nhưng giờ cô chỉ hận không thể suốt ngày dính theo bên người anh.
Anh nghiêm trang nói với cô.
“Em có biết ngủ trên giường tôi sẽ nguy hiểm đến mức nào không?”
Cô nhìn bộ dáng nghiêm túc này của anh trong lòng rất buồn cười. Anh chỉ được vẻ bề ngoài dọa dẫm là giỏi, nếu không phải có chuyện bỏ thuốc thì anh cũng không dám chạm vào cô.
Cô vươn tay kéo áo anh sát lại gần mình rồi choàng tay qua ôm vòng eo rắn chắc của Lục Cảnh Thành, cọ má vào áo anh.
“Em không sợ.”
“Chỉ là lần trước anh đột ngột cởi đồ, em có chút không tiếp thu nổi mà thôi.”
Thấy anh chẳng nói lời nào, cô cảm thấy hơi thất vọng. Sao chồng cô lại khó dỗ như thế này.
Đột nhiên thái độ xảy ra biến hóa, nếu là bản thân cô thì cô cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ, huống chi là người khác.
Trương Ngọc Quân buông eo anh ra, cô giục anh.
“Anh đừng đứng ngẩn ra đấy nữa, anh mau đi tắm rồi còn đi ngủ.”
Lục Cảnh Thành lấy trong túi áo ra một cái hộp, đặt vào tay cô, buông nhẹ một câu “cho em” rồi quay người vào phòng tắm.
Kiếp trước mọi món quà mà anh tặng cho cô, cô bướng bỉnh không muốn nhận, mọi thứ đều ném đi không quan tâm đến. Giờ đây đã muốn an phận làm vợ anh, tất cả những thứ anh cho cô, cô sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Mở cái hộp ra, là một cái lắc tay kim cương màu hồng xinh đẹp, cô còn mới thấy thông tin của nó trên trang chủ của hội đấu giá.
Cô đeo nó lên tay, hài lòng lắc tay ngắm nghía. Quà của chồng tặng thật là đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...