Lúc Hứa Tĩnh Giai và Từ Trạch bước ra từ hậu trường, các bạn sinh viên đã đến đông kín cả hội trường. Cô còn có thể thấy vài bạn trong đội kịch đang gấp rút tìm thêm ghế để cho các bạn sinh viên khác ngồi. Hứa Tĩnh Giai cùng đại thần đến chỗ Giang Lục, bọn họ có dành chỗ cho hai người. Trùng hợp là ba ghế ngồi tiếp theo của hai ghế trống đó lần lượt là Dương Linh, Đường Phân và Tống Vy. Bọn họ còn háo hức vẫy tay với Hứa Tĩnh Giai.
Hứa Tĩnh Giai "..."
Sao lại khéo như thế? Hứa Tĩnh Giai còn dư định lấy lí do ngồi cùng bạn cùng phòng để thoái lui, mà ba con người đó lại trùng hợp ngồi ở đó như vậy, Hứa Tĩnh Giai chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Thế là Hứa Tĩnh Giai và Từ Trạch sau khi đã ngồi xuống dãy ghế, hội trường lúc này vừa khớp tắt hết tất cả đèn, những âm thanh xôn xao khi nãy đã dần yên ắng hơn. Trên sân khấu lúc này màn đã được kéo ra, xuất hiện dàn cảnh. Trong suốt vở kịch diễn ra, Hứa Tĩnh Giai vẫn để ý rằng đại thần vô cùng nghiêm túc xem, cũng vô cùng nghiêm túc không buông tay cô một khắc nào.
Chính vì đây là vở kịch bi, thế nên khi kịch đến màn kết, trong hội trường cũng có nhiều tiếng khóc thút thít, ngay cả Dương Linh ngồi bên cạnh Hứa Tĩnh Giai cũng sướt mướt vô cùng. Buổi tối sau khi thắp lửa tại sân trường, cũng là lúc pháo hoa bắn kết thúc, Hứa Tĩnh Giai sẽ cùng ba người Dương Linh, Đường Phân và Tống Vy hẹn nhau cùng đi ăn. Còn lúc này khi người trong hội trường đã tan bớt, bên đội kịch có tổ chức tiệc nho nhỏ, Hứa Tĩnh Giai phải tham gia.
Đám người Dương Linh rời đi trước, sau đấy mới đến đám người đại thần rời khỏi.
Dương Linh vẫy tay hướng cô nói lớn.
"Giai Giai, nhớ đúng giờ nhé!"
Hứa Tĩnh Giai nở nụ cười gật đầu.
Từ Trạch dự định sẽ ở lại cùng tham gia tiệc với Hứa Tĩnh Giai, nhưng anh có một số việc cần giải quyết, thế nên chỉ đành đi cùng bọn người Giang Lục.
Từ Trạch vẫn luôn là khuôn mặt lạnh nhạt đó, giọng nói lại vô cùng mềm mại, anh nói.
"Lát nữa tôi đến đón em."
Hứa Tĩnh Giai nhìn mọi người lần lượt rời đi, đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng nữa, cô mới thở một hơi, quay đầu tiến vào phía trong.
Hứa Tĩnh Giai tiến vào trong hậu trường, mọi người đang bận rộn thu xếp sân khấu, các bạn diễn lần lượt thay đồ sau đấy nhanh chóng tẩy trang. Còn Hứa Tĩnh Giai cùng với một nhóm nhỏ khác bày đồ ăn cùng nước uống. Đến khi mọi người tập trung đông đủ, những tiếng pháo nhỏ cùng lời nói chúc mừng vang lên cùng một lúc. Vì một buổi diễn hôm nay mà bao tuần qua mọi người đã rất vất vả. Không còn ai có dáng vẻ bận rộn đến không thể nói chuyện nữa, thế nên bọn họ đều thoải mái hát hò, nhảy cùng nhau trong lúc này. Hứa Tĩnh Giai không tham gia cuộc vui của mọi người, chỉ lẳng lặng đứng nhìn mọi người vui vẻ. Cũng là do Hứa Tĩnh Giai chưa bao giờ có cuộc vui như bọn họ, nên bản thân Hứa Tĩnh Giai có chút không quen. Hứa Tĩnh Giai chỉ mãi ngắm bọn họ vui vẻ, bản thân cũng vui theo, lại không hề để ý từ khi nào đã có một người đứng ở bên cạnh.
Lớp trưởng ưu tú Trần Ngư ấy vậy mà tiến gần đến đứng cạnh Hứa Tĩnh Giai. Tay của hắn cũng cầm một ly nước giống cô. Hắn chậm rãi đưa ly nước lên miệng uống, lại vô cùng từ tốn nói "Lát nữa tôi có thể gặp riêng cậu một lát không?" Khiến cho Hứa Tĩnh Giai vốn đang mơ màng lại bị giật mình không ít, theo bản năng ngơ ngác nhìn hắn gật đầu.
Nội tâm Trần Ngư mừng rỡ không ít, tuy hắn không thể hiện ra ngoài mặt, nhưng trong lòng hắn lại nhộn nhào vui mừng.
Hai người cứ đứng như thế, cho đến khi bữa tiệc trôi qua hơn một nửa. Hứa Tĩnh Giai bị Trần Ngư dắt đi mất mà không một ai để ý đến hai người bọn họ cả. Mọi người cứ mãi theo cuộc vui của mình, cho đến khi bị người nào đó phá hỏng. Người không hiểu chuyện đó không ai khác lại chính là đại thần cao cao tại thượng Từ Trạch.
Bọn họ mới đầu cũng khá bất ngờ khi Từ Trạch lại đến, vì lúc kịch kết thúc, bọn họ cũng đã ngỏ ý bảo đại thần ở lại, nhưng anh lại nói có việc bận nên cũng không ai níu kéo anh nữa, ai cũng biết con người đại thần chính là bận rộn, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, mọi người cũng hiểu một phần, chắc là muốn đến đón Hứa Tĩnh Giai, người ở trong Gia Thiển ai chẳng biết đại thần Từ Trạch cùng nữ thần trong veo Hứa Tĩnh Giai hẹn hò cơ chứ. Nhưng vấn đề sẽ chẳng có gì to tát nếu đại thần đến đón người, mà vấn đề lại là người đại thần muốn đón không có ở đây....
Thế là cuộc vui của mọi người bị gián đoạn, thay vào đó mọi người chuyển sang đi tìm Hứa Tĩnh Giai giúp đại thần.
"Khi nãy tôi còn thấy Giai Giai còn đứng ở bên đó cơ mà, hay là cô ấy đi vệ sinh rồi?"
"Tôi đã vào nhà vệ sinh rồi, không có người nào ở trong đó cả?"
"Phía trong hậu trường thì sao?"
"Đã xem một lượt rồi, không có!"
Không hiểu sao lúc này không khí trở nên tệ hết sức, bọn họ đã tìm mọi ngóc ngách ở hội trường, nhưng vẫn không thấy Hứa Tĩnh Giai đâu. Mọi người có thể cảm nhận được sự khó chịu đang được lan toả từ người đại thần kia, vô cùng khó chịu. Bọn họ chỉ thấy khuôn mặt anh dù bình tĩnh, tay nhấn số trên màn hình gọi đi vài cuộc, chắc là gọi cho Hứa Tĩnh Giai, mỗi lần nhấn gọi là tâm trạng của đại thần lại đi xuống một chút. Ánh mắt trở nên lạnh lùng và sắc lạnh cực kì.
"Tĩnh Giai có ở chỗ bọn em không?"
"Được, tôi biết rồi!"
Anh tắt điện thoại, nói một câu tạm biệt sau đó rời khỏi.
"Mọi người cứ tiếp tục đi, tôi không làm phiền nữa!"
Chỉ khổ thân mọi người, còn ai có tâm trạng mà tiếp tục nữa chứ?!
Từ Trạch đi vài nơi xung quanh, hy vọng có thể tìm thấy được Hứa Tĩnh Giai ở gần đó. Tuy nhiên, anh gần như đi khắp cái trường lớn như vậy, cũng không thấy Hứa Tĩnh Giai đâu cả. Đến lúc Từ Trạch thật muốn gọi cho cảnh sát huy động lực lượng tìm người, thì khoảnh khắc anh lấy điện thoại ra, lại thấy trên màn hình hiển thị người gọi đến là Hứa Tĩnh Giai. Từ Trạch không do dự một giây nào mà bắt máy. Điện thoại vừa thông, Từ Trạch đã lên tiếng.
"Em đang ở đâu?"
"Đứng yên ở đó, tôi qua đón em!"
~~~*Ở một diễn biến khác No.1*~~~
Đám người Giang Lục đi dạo vài vòng giết thời gian, đến lúc nhận ra vở kịch sắp bắt đầu, thời gian tính toán không sai biệt lắm là khoảng nửa tiếng nữa, tiểu Lục Tôn nhìn đồng hồ hối thúc mọi người.
"Các anh, chúng ta mau qua hội trường đi!"
Lục Thương nhìn đồng hồ trên tay, anh nhẹ cau mày nói "Còn sớm mà? Sao lại muốn qua đó?"
Tiểu Lục Tôn cười một cái xảo trá nhìn mọi người.
"Đi dành chỗ cho Trạch Gia ca và Từ tẩu!"
"Lát nữa đến cũng dành chỗ cho bọn họ được! Không cần lo lắng thái quá!" Lục Thương hất tay nói.
"Dành chỗ thì tất nhiên là được, nhưng dành xong lại không có ai ngồi thì mới đáng lo!"
Khương Từ Minh lạnh nhạt lên tiếng "Là thế nào?"
"Các anh không nhớ là còn bạn cùng phòng của Từ tẩu à? Không chừng lại bị bọn họ lừa Từ tẩu đi mất!"
Giang Lục liền hùng hực khí thế "Đi! Đi dành em dâu thôi!"
Lập tức mọi ánh mắt xem thường đều tập trung về phía Giang Lục. Anh ta nhún vai bất đắc dĩ "Mọi người có cao kiến gì? Không phải trực tiếp đến cướp người là được sao?"
Khương Từ Minh cho anh ta một cái liếc xéo, nhẹ nhàng cho hai chữ "Lỗ mãng!"
Tiểu Lục Tôn với vẻ đắc ý dõng dạc nói "Em có một ý kiến, khả năng Từ tẩu không bị bắt đi mất lên đến 99%, mọi người có muốn nghe không?"
Đồng loạt bọn họ đều gật đầu. Tiểu Lục Tôn lại càng đắc ý hơn, trông mũi cậu lúc này như dài ra cả tấc.
"Lôi kéo bạn cùng phòng của Từ tẩu ngồi cùng, chắc chắc Từ tẩu không có cơ hội thoát."
Đấy, thế nên vì sao lại có sự trùng hợp đến như vậy, tất cả là do âm mưu của đám người lưu manh này!
~~~*Ở một diễn biến khác No.2*~~~
Tử Khiêm không tham gia tiệc ở bên đội kịch, mà anh đi ăn uống cùng bên đội bóng, suốt bữa ăn anh đều có cảm giác không an lòng, thế nên rời đi trước, mục đích là muốn ghé qua nhìn Hứa Tĩnh Giai một chút. Lúc anh đến, chính xác là lúc mọi người đang náo loạn tìm Hứa Tĩnh Giai. Anh thấy Từ Trạch có bao nhiêu nghiêm túc, bao nhiêu chân thành, bao nhiêu lo lắng, đều có thể thấy được rõ ràng. Mặc dù vẫn là khuôn mặt lạnh nhạt đó, nhưng Tử Khiêm lại thấy rõ, rất rõ ràng cái tình cảm của Từ Trạch. Anh đã từng hy vọng Từ Trạch có thể phụ Hứa Tĩnh Giai, nhưng với tình cảnh này, anh có thể chắn chắn rằng................Tử Khiêm không còn cơ hội nữa.
Hôm nay là giáng sinh, tuy không lạnh như mọi năm, nhưng nội tâm anh là một cỗ lạnh lẽo, lạnh đến mức có thể đóng băng lòng anh. Tử Khiêm lặng lẽ rời đi.
~~~*Ở một diễn biến khác No.3*~~~
Giang Lục gắp một miếng thịt nướng cho vào miệng, anh ta vừa nhai vừa nói "Này, ai đó gọi cho Trạch Gia đi, sao mãi vẫn chưa thấy dẫn em dâu đến vậy?"
Tiểu Lục Tôn cau mày, đứng dậy ngăn cản Lăng Tự đang muốn lấy điện thoại ra gọi đi một cuốc cho Từ Trạch, Lục Tôn dõng dạc nói.
"Anh không cần gọi đâu!"
Lăng Tự vẫn chưa hiểu ý của Lục Tôn, anh mơ màng hỏi.
"Sao lại không?"
Tiểu Lục Tôn men say, càng cau mày khó chịu hơn, giọng nói cùng hơi thở tràn đầy mùi rượu.
"Các anh chả tinh tế tí nào! Các anh phải để không gian riêng tư cho Trạch Gia ca nữa chứ! Thật sự!!!!! Muốn anh ấy độc thân hoà thượng như chúng ta sao?"
Lăng Tự nhếch mày "Hoà thượng thì đã sao?"
"Hoà thượng thì khó nết, lúc nào cũng bù đầu với công việc rồi kéo theo chúng ta, để anh ấy yêu đương cho bận rộn đi, chứ lại rảnh rỗi chúng ta chỉ mệt thêm!"
Lăng Tự cười phá lên thật lớn "Không nghĩ tiểu Lục Tôn khi say thì não mới hoạt động. Anh thắc mắc không biết có nên cho em uống rượu hằng ngày không!"
Đột nhiên lúc này Giang Lục lại không hiểu sao phun hết rượu đang uống lên áo của Tiết Tiểu Khôn, mọi người nhìn qua, thấy Giang Lục là đang nghe điện thoại, không biết chuyện gì khiến anh ta lại lỗ mãng phun rượu khắp nơi như thế. Cho đến khi nghe Giang Lục nói.
"Em dâu đột nhiên mất tích rồi!"
Đồng loạt 5 người còn lại đều đứng dậy, ngay cả Tiết Tiểu Khôn đang cau có vì bị phun vào người cũng lập tức đứng dậy.
Lục Thương là người lên tiếng trước "Này Giang Lục, nói cho rõ đi, cái gì mà mất tích?"
Giang Lục vỗ vào hai má cho tỉnh táo một tí, sau đó lại dùng giọng nói vô cùng nghiêm túc nói "Em dâu không tìm thấy đâu cả."
Lục Tôn ngơ ngác "Ơ thế không phải hai người họ......."
Lục Thương cau mày chen ngang "Chúng ta mau đi tìm cùng Trạch Gia đi."
Khương Từ Minh khuôn mặt lạnh nhạt cất tiếng "Lâu như vậy Trạch Gia còn không thấy, trực tiếp báo cảnh sát!"
Lăng Tự "...." phản ứng của các người thật dữ dội!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...