Bàn tay đang lau miệng lập tức ngừng lại, Bạch Tiểu Điệp ngẩng đầu, hỏi lại như chưa nghe rõ: “Chị, chị đang nói gì vậy?”
“Tiểu Điệp, Tiểu Bạch nói đúng đấy, em vẫn còn trẻ, chắc em không biết, nuôi dưỡng một đứa trẻ không chỉ là vấn đề tiền bạc, những việc phải hao tâm tổn trí nhiều lắm, chi bằng tạm thời bỏ nó đi, đợi sau này mọi thứ chín muồi rồi sinh cũng chưa muộn. Chẳng có bố mẹ nào không muốn cho con cái mình một cuộc sống tốt nhất và những tình cảm lớn lao nhất, đúng không?” Vừa nhìn thấy ánh mắt không bình thường của con bé, Quách Hà lập tức dịu dàng nói thêm vào rồi cầm cốc nước đưa cho nó.
Bạch Tiểu Điệp chẳng buồn nhìn cốc nước đưa đến, hai tay ôm bụng, nói nhỏ: “Đợi mọi thứ chín muồi? Những gì các chị lo lắng thực ra là chưa có chồng mà đã có con, đúng không? Em tin anh Hạo Nhiên cho em một cái kết tuyệt vời nhất.”
“Tin? Em tin anh ta thì tác dụng gì, bố mẹ anh ta không thể chấp nhận em sinh ra đứa trẻ của nhà họ Thư.” Những lời nói của Trình Cẩm Tâm lại dâng lên trong lòng, Bạch Tiểu Thuần vừa tức và buồn, cô nghiêm khắc nói. “Nếu bố của đứa trẻ trong bụng em là bất cứ người đàn ông nào khác, chị cũng không nỡ lòng nói em nên bỏ nó đi, nhưng anh ta là Thư Hạo Nhiên, con trai duy nhất của Thư Kiến và Trình Cẩm Tâm! Nếu em đã biết vì cái chết của Tiết Vịnh Vi mà Thư Hạo Nhiên cảm thấy có lỗi, vậy anh ta có kể cho em biết câu chuyện về Tiết Vịnh Vi chưa?”
“Có kể thì làm sao? Anh ấy chắc cũng nói với chị, anh ấy và Tiết Vịnh Vi có quá nhiều điểm không giống nhau. Nhưng Tiết Vịnh Vi là Tiết Vịnh Vi, em là em!”
“Đúng, anh ta đã nói Tiết Vịnh Vi và anh ta quá khác nhau nhưng chỉ dựa vào câu nói không giống nhau của anh ta là có thể thay đổi kết cục sao? Là đàn ông, dám làm dám chịu, giờ đây em có thai, anh ta đang ở đâu? Nếu anh ta có bất cứ cách nào, thì có đến lượt em phải đi nói với Trình Cẩm Tâm rằng, nếu không để em sinh đứa bé này thì sẽ làm mọi chuyện rùm beng lên không, có đến lượt Trình Cẩm Tâm đến tìm chị, hết lần này đến ln khác ám chỉ phải phá bỏ đứa bé không?”
Không khí có vẻ căng thẳng.
Thấy hai người họ càng nói càng lớn tiếng, Quách Hà khóa chặt cửa lại, khuyên giải: “Tiểu Bạch, bình tĩnh mà nói, Tiểu Điệp vẫn còn trẻ con.”
Không ngờ một người luôn chủ trương tôn trọng tự do như cô lại có ngày bắt buộc phải can thiệp vào đời sống tình cảm của em gái, Bạch Tiểu Thuần cố gắng kiềm chế, nói: “Tiểu Điệp, chị Quách nói đúng, chính vì em là một đứa trẻ, có rất nhiều chuyện hoàn toàn không hề đơn giản như em nghĩ, hãy tin chị.”
“Em tin chị.” Bạch Tiểu Điệp cũng mềm giọng, nhưng sau đó giọng nói lại trở lên sắc lẹm khó chống đỡ: “Nhưng chị không thể thay em quyết định có giữ đứa bé lại hay không được. Trừ phi, là trong lòng chị vẫn không thể rũ bỏ, không thể chấp nhận việc em họ và người yêu cũ ở bên nhau. Nếu chị sợ Trình Cẩm Tâm tiếp tục đến làm phiền thì yên tâm, ngày mai em sẽ đến gặp bà ấy để nói chuyện, nếu bà ấy vẫn không đồng ý cho em và anh Hạo Nhiên ở bên nhau, cùng lắm là cả hai cùng chìm. Dù có thế nào, em cũng không sợ.”
Bốp…
Cái bạt tai đanh giòn vang lên, đưa căn phòng bệnh rơi vào im lặng đến nghẹt thở, cánh tay trái Bạch Tiểu Thuần dừng lại trên không trung, lặng đi.
Cô đang làm gì thế này, sao có thể đánh em gái?
Đưa tay ôm phần má nóng rát theo phản xạ, Bạch Tiểu Điệp nước mắt như mưa, từng giọt, từng giọt rơi xuống.
“Chị…”
Trước nay chưa từng thấy một người hiền lành, thân thiện như cô lại tức giận như vậy, Quách Hà điếng người, sau đó rút giấy ăn, lau nước mắt cho Tiểu Điệp.
“Tiểu Điệp, Tiểu Bạch không phải cố ý đánh em đâu, chỉ là cô ấy quá lo lắng. Thư Hạo Nhiên không phải sinh ra trong một gia đình bình thường.”
“Đúng vậy, anh ấy không sinh ra trong một gia đình bình thường, lẽ nào vì điều đó mà bị tước mất quyền yêu và được yêu hay sao?”
Một câu nói phản vấn sắc sảo, rõ ràng như muốn bóp nghẹt trái tim tan nát, Quách Hà không biết phải trả lời thế nào, còn Bạch Tiểu Thuần càng nghe càng cảm thấy đau đớn.
Nếu có thể lựa chọn việc sinh ra, chắc hẳn Thư Hạo Nhiên sẽ không chịu chấp nhận số phận của mình lúc này.
Sinh ra trong nhà họ Thư, có người bố người mẹ như Thư Kiến và Trình Cẩm Tâm không phải là lỗi của anh ta, trước đây khi yêu cô, anh ta không phải không hề cố gắng.
Yêu và được yêu là quyền lợi căn bản nhất của con người, vì sợ phải đối mặt với nguy hiểm, bản thân cô đã ích kỷ yêu cầu em gái mình phải ra đi, con bé sẽ nghĩ gì?
Nhưng nghĩ đến chuyện của Tiết Vịnh Vi ngày trước, cô nào dám để mặc con bé dấn thân vào con đường không có kết cục tốt đẹp được.
Ngoại trừ sự ích kỷ, không còn lựa chọn nào khác.
“Chị xin lỗi…” Lau những giọt nước nơi khóe mắt, cô nhìn em gái đang khóc nức nở. “Tiểu Điệp, không phải chị cố ý.”
“Chị, em muốn ở bên anh ấy, muốn có đứa bé này, chị… hiểu không?”
“Chị hiểu nhưng…”
Càng nói càng thêm rối, Bạch Tiểu Thuần chớp mắt, những giọt nước mắt tràn đến khóe môi, trôi vào miệng mặn chát.
Điện thoại rung, Adam đã đến cổng bệnh viện.
Cúp máy rồi ra dấu bảo Quách Hà trông chừng Bạch Tiểu Điệp, cô bước xuống lầu, muốn tranh thủ thời gian đó để bình tâm trước khi lại phải tiếp tục đối mặt.
Trời sao dày đặc, một không gian bao la khoác trên mình chiếc áo màu xanh khổng tước.
Ở cổng bệnh viện vẫn nườm nượp người ra vào, dáng người cao lớn đứng dưới cột đèn đường, chiếc áo sơ mi xanh nhạt ấm áp, bộ âu phục đen tuyền phẳng phiu, ngũ quan như tạc phủ thêm lớp ánh sáng của ngọn đèn toát ra một cảm giác dịu nhẹ khiến người ta cảm thấy an lòng vô cùng. Anh vội vàng nhìn cô, trong đôi mắt xanh chứa đựng nỗi lo lắng. Những giọt nước cố gắng kìm nén ùa đến khóe mắt, Bạch Tiểu Thuần nhìn bóng dáng của người đàn ông quen thuộc, có cảm giác như đang mất phương hướng giữa một đại dương mênh mông, bất ngờ phát hiện ra một ngọn hải đăng sáng rọi, nước mắt dâng trào.
Có anh ở bên, thật tuyệt biết bao!
“Sao em lại khóc, đã xảy ra chuyện gì?”
Anh sải những bước dài đến gần, rèm kim tuyến trên váy cô phát ra những tia sáng chói mắt, anh ôm chặt người con gái đang nước mắt giàn giụa.
“Tiểu Điệp có thai, là con của Thư Hạo Nhiên.”
Cuộc nói chuyện lúc chiều với Trình Cẩm Tâm đã khiến đầu óc cô vô cùng mệt mỏi, cố gắng che giấu dưới đôi mắt, toàn thân rã rời.
Câu trả lời này hiển nhiên vượt ra khỏi suy đoán của Adam.
Anh ngây ra một lúc, nửa ôm nửa dìu người con gái yếu ớt, mong manh bước vào chỗ nghỉ phía trước.
Giúp cô lau những giọt nước mắt ấm nóng, anh hơi quỳ xuống, dịu giọng nói: “Kể hết mọi chuyện cho anh nghe, đừng số ruột, mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết, có anh đây rồi, không cần lo lắng, được không?”
“Xin lỗi anh, kế hoạch đi Vân Nam của chúng mình chắc phải hủy bỏ rồi.” Ngước nhìn gương mặt phong trần của anh, Bạch Tiểu Thuần nức nở.
“Chỉ cần em vui, có đi Vân Nam hay không, không quan trọng. Ngày mai bắt đầu kỳ nghỉ, thời gian này anh sẽ luôn ở bên em. Đầu tiên hãy giải quyết vấn đề đã, ok?”
Giọng nói dịu dàng như nước mang theo sức mạnh khiến người ta bình tâm, đưa tay ôm bàn tay của anh, cô bắt đầu kể, nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi:
“Không phải em không hề nhận ra Tiểu Điệp có nét khác thường, chỉ là không hỏi han cặn kẽ, nếu em hỏi từ sớm, chắc hẳn mọi việc đã không đến nỗi như bây giờ. Còn nữa, ban nãy em còn tát con bé, không phải em cố tình, chỉ là không thể hiểu nổi, rõ ràng con bé biết những chuyện đã xảy ra với Tiết Vịnh Vi, tại sao vẫn muốn nhảy vào lửa? Trình Cẩm Tâm sẽ không đồng ý cho Thư Hạo Nhiên và Tiểu Điệp ở bên nhau, Tiểu Điệp còn nhỏ như vậy, cho dù có cố gắng chiến đấu đến cùng, cho dù sau cùng có thắng thật thì kết quả vẫn chỉ thua thôi.”
“Em lo nếu Tiểu Điệp không chấp nhận phá thai, Thư thị phu nhân sẽ làm như bố mẹ Vivian phải không?”
“Không chỉ có vậy, sự cố tai nạn giao thông năm ấy của chú em thực ra chính là một quân cờ trong tay bọn họ.”
Bên ngoài dãy hành lang, phảng phất đâu đó hương nguyệt quế nồng nàn.
Adam nhíu mày, xót xa ôm người con gái đang tự trách móc mình vào lòng.
“Sherry, em có cho rằng Nick thực sự yêu Tiểu Điệp không?”
“Ý anh là gì?” Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, không hiểu gì, nhìn vào đôi mắt dịu dàng nghiêm túc của
“Nick đối với cô ấy là thật lòng, hay vì em nên anh ta mới ở bên cạnh cô ấy? Em đã từng nói với anh, Nick thấy ở Tiểu Điệp bóng dáng của em ngày trước.”
Trái tim bất giác chấn động mạnh mẽ, cô nhớ lại gương mặt im lặng trầm ngâm của Thư Hạo Nhiên khi hai người nói chuyện trên chuyến tàu ấy…
Anh ta tự hỏi, tự trả lời, nói rằng ánh mắt dừng lại lâu như vậy không phải vì những chuyện đã qua mà giận lây sang Tiểu Điệp, vì anh ta cảm thấy Tiểu Điệp của bây giờ giống với Tiểu Thuần của ngày trước.
“Em không biết.” Cô thành thật trả lời, nhìn thấy anh vẫn nhìn mình chăm chú, trong lòng càng rối bời. “Sao bỗng nhiên anh lại hỏi vậy? Có phải anh cảm thấy…”
Từ trước đến nay, anh luôn dịu dàng, điềm đạm, ngoại trừ việc động thủ ở Hà Viên hôm đó ra, anh rất ít khi mất phong độ.
Nhưng nhìn người đàn ông khoan dung cũng có lúc trở nên ích kỷ, từ lần đầu tiên gặp mặt ở sân bay, anh đã nhận ra mối quan hệ chưa dứt hẳn giữa cô và Thư Hạo Nhiên, đến hôm nay bỗng lại xảy ra chuyện em gái có con với Thư Hạo Nhiên, cô thì khóc lóc, có người đàn ông nào lại không suy nghĩ? Nghĩ đến đây, cô ngồi thẳng người, muốn giải thích, còn chưa biết nên nói gì, đôi môi mang mùi vị bạc hà thơm mát đã phủ đến, chạm vào khóe môi cô, dịu dàng giữ một lúc, rồi anh nâng khuôn mặt cô, áp vào lòng bàn tay ấm áp.
“Không, anh không hề nghĩ đến điều mà em đang nghĩ. Anh hỏi em chẳng qua là muốn biết thêm thông tin để tìm cách giải quyết vấn đề thôi.”
“Anh biết em đang nghĩ gì ư?” Mùi hương làm cho người khác yên tâm từ lòng bàn tay anh truyền tới ngực, Bạch Tiểu Thuần xúc động, khuôn mặt tươi tắn hơn.
“Honey, anh hiểu em hơn là em nghĩ đấy. Vì thế anh tin vào phán đoán của anh, nếu không tạm biệt hẳn với quá khứ, em sẽ không ở bên anh.
Honey, lần đầu tiên nghe thấy anh gọi mình như vậy, cảm giác ngọt ngào dịu nhẹ âm thầm lan tỏa.
Nếu như không xảy ra chuyện này, hoặc nếu không có cơ hội để hiểu, cô sẽ không bao giờ biết anh lại thấu hiểu cô đến vậy…
Trước giờ, cô chưa từng làm tốt trò chơi mập mờ có liên quan đến tình cũ.
Có thể chính vì hiểu rõ điều này nên Thư Hạo Nhiên sau khi trải qua việc ở Hà Viên mới dần dần im lặng, không có cách nào thay đổi.
“Theo lời kể của em về những hành động và lời nói của Tiểu Điệp, anh cho rằng, có lẽ cô ấy sẽ không chấp nhận bất cứ lời khuyên nào đâu. Em nói, trong cuộc đối thoại của em với bà Tâm, từ đầu chí cuối không hề nhắc đến thái độ của Thư Hạo Nhiên, đồng thời em còn nghi ngờ hai khả năng, hoặc Nick không biết sự thật hoặc không dám đối diện. Biện pháp giải quyết tốt nhất đó là để Nick đến. Nếu anh ta bị bố mẹ che mờ mắt, muốn giữ lại đứa bé và chăm sóc Tiểu Điệp, Thư phu nhân có phản ứng thế nào là chuyện sau này mới nên xét đến. Nếu như đúng là anh ta không dám đối diện, vậy thì… chỉ có nhanh chóng khiến Tiểu Điệp hiểu rõ sự việc, tránh để cô ấy sống mãi trong giấc mộng. Đặc biệt, nếu giấc mộng ấy lại là việc Nick có tình cảm với cô ấy nhưng thực tế là Nick chỉ vì em nên mới làm như vậy.”
“Nhỡ ra… là ý sau, em sợ…”
Đối với bất cứ chuyện gì, Adam đều phân tích rõ ràng, ngọn ngành từng khía cạnh, những gì anh nói không phải không có lý.
Những cứ nghĩ đến việc Tiểu Điệp không có cách nào chấp nhận việc mình là một vật thay thế, lồng ngực Bạch Tiểu Thuần lại lạnh toát.
“Cởi nút thắt…”
“Ý anh là muốn cởi nút thắt phải cần đến người đã thắt nó?”
“Đúng thế. Nếu không may là khả năng thứ hai, chi bằng phá vỡ giấc mộng đó, nhanh chóng bắt đầu lại từ đầu.”
Dồn vào bước đường cùng để trở nên mạnh mẽ hơn. Không hiểu vì sao, bỗng nhiên cô lại nhớ đến câu nói đó. Nhưng cô nhanh chóng lắc đầu, giống như vừa nghĩ đến những thứ rất xấu xa hoặc không may mắn.
Thấy sắc mặt cô vẫn nhợt nhạt và lạnh buốt, Adam ôm chặt hai vai cô, truyền sức mạnh, nghiêm túc nói: “Sherry, Tiểu Điệp là em gái em, anh sẽ không đưa ra quyết định thay em. Nhưng trước mắt, gọi Nick đến là biện pháp thích hợp nhất. Sự việc cũng đã xảy ra, chúng ta không thể tránh được mọi tổn thương, chỉ đành cố gắng để những tổn thương ấy ở mức thấp nhất có thể. Em yêu Tiểu Điệp, còn anh yêu em, vì thế những đề nghị anh nói với em đều là những suy nghĩ rất kỹ càng, hãy tin anh, được không?”
Người Phương Tây quen bày tỏ tình cảm trực tiếp, nghe câu nói “I love you” rõ ràng mạch lạc, Bạch Tiểu Thuần đỏ bừng mặt.
Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cô gật đầu. “Em tin anh nhưng không chắc chắn anh ta có đồng ý hay không, nếu như anh ta không dám đối mặt…”
“Anh sẽ gọi điện cho anh ta.”
Adam đứng lên, rút điện thoại, sau khi xoa xoa đôi má cô vài cái, anh bước ra xa vài bước, bấm nút gọi.
Lòng rối bời như tơ vò, Bạch Tiểu Thuần nghe không rõ lắm cuộc điện thoại này, dường như anh nói nhanh hơn lúc bình thường nói chuyện với cô rất nhiều.
Dừng lại một lúc, anh bước qua, một tay xách va li, một tay ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Trong vòng nửa tiếng nữa anh ta sẽ đến, chúng ta trở về phòng bệnh trước. Em là chị của Tiểu Điệp, những lúc như thế này, chắc chắn con bé mong có em ở bên.”
“Nhưng em vừa cho nó một cái bạt tai.”
Nghĩ đến điều đó cô chỉ muốn vả mình vài cái, nếu nói Tiểu Điệp có gì sai, chẳng qua cũng chỉ là yêu lầm người, nhận lại một mũi tên, sao cô có thể đánh con bé?
Cẩn thận dìu cô bước từng bậc thang, Adam cúi đầu mỉm cười, dịu dàng nói: “Đợi con bé bình tĩnh lại, sẽ tự hiểu rằng đó là em muốn tốt cho nó. Nhưng Sherry, đồng ý với anh, trở về phòng đừng xúc động như vậy nữa, đặc biệt là khi Nick đến. Tất cả đã có anh, ok?”
Căn phòng bệnh sáng ánh đèn, Quách Hà đang nhỏ nhẹ an ủi Bạch Tiểu Điệp vẫn còn thút thít. Nhìn thấy hai người họ khoác tay nhau xuất hiện, chị vô cùng vui mừng, nhưng do tình cảnh hiện tại nên không tiện bộc lộ.
Đặt gọn hành lý sang một bên, Adam dắt tay Bạch Tiểu Thuần vẫn đang cúi đầu buồn bã bước đến bên giường bệnh, chào Tiểu Điệp bằng tiếng Trung.
Sau vài câu thăm hỏi ân cần, anh vẫn giữ nụ cười ấm áp, dùng những câu tiếng Trung đơn giản nói: “Tiểu Điệp, anh muốn nói chuyện với em, vì tiếng Trung của anh vẫn chưa đủ lưu loát để nói những vấn đề phức tạp thế này, nên anh chỉ có thể dùng tiếng Anh để diễn đạt, chị em sẽ giúp anh dịch lại, được không? Anh chắc chắn chị em sẽ không đánh em nữa, hơn nữa, những gì anh nói sau đây hoàn toàn là cách nghĩ của riêng anh, em có thể lựa chọn nghe hoặc không nghe theo, chị em và anh sẽ tôn trọng quyết định của em.”
Nhìn khuôn mặt tỏ vẻ vô cùng hối lỗi của chị, Bạch Tiểu Điệp gật đầu.
Dù sao cũng chẳng còn cách nào khác, Bạch Tiểu Thuần chỉ còn biết để Adam đóng vai trò giảng giải, còn cô hoàn toàn không lạc quan về kết quả sẽ đạt được.
Cầm cốc nước ấm Quách Hà đưa qua, đặt vào tay Bạch Tiểu Điệp, Adam bắt đầu nói chuyện với cô ấy như đang nói chuyện với cô em gái nhỏ.
“Ok, theo em, tình yêu là gì?”
“Bây giờ anh và chị em đang yêu nhau, còn phải hỏi em tình yêu là gì ư?” Bạch Tiểu Điệp hỏi lại với nét mặt phòng bị, không hiểu anh đang có ý gì.
“Đúng thế, anh và chị gái em yêu nhau nhưng mỗi người đều có cách nhìn khác nhau về tình yêu. Với em, thích và yêu là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, người thích em sẽ tận hưởng những gì của em ở hiện tại, còn người yêu em sẽ muốn làm thế nào để tạo ra tương lai cho em. Là đàn ông, nếu anh yêu một người con gái, anh sẽ dành cho cô ấy sự tôn trọng và thấu hiểu, nỗ lực cố gắng để tạo dựng cho cô ấy một tương lai và để cô ấy có thể dựa vào được. Em muốn ở bên Nick, kiên quyết muốn sinh đứa bé, anh nghĩ, em yêu anh ta, bởi vì em muốn cùng anh ta có một tương lai tươi đẹp. Nhưng việc tạo dựng tương lai trước nay không phải là một người hay hoặc một người lớn và một đứa trẻ là có thể tạo thành. Tiểu Điệp, Nick có muốn mang đến tương lai cho em không, hoặc anh nên hỏi rằng, khi bọn em ở bên nhau, anh ấy có từng nói với em về tương lai của hai người không?”
Những câu tiếng Anh lưu loát vang lên trong gian phòng giống như những con sóng gợn lăn tăn trong lòng ba người còn lại.
Bạch Tiểu Thuần nhỏ nhẹ dịch lại, thấy sắc mặt của em gái rõ ràng cứng lại. Nhưng chỉ sau một giây, con bé đã bình thản như thường, tiếp tục hỏi ngược lại: “Không nói đến thì làm sao? Chỉ cần bọn em muốn ở bên nhau, bố mẹ anh ấy và tất cả những người khác đều không thể ngăn cản.”
“Tất nhiên.” Không hề tức giận về thái độ của con bé, Adam vẫn điềm đạm và ôn hòa. “Dưới ngòi bút của Shakerspeare có Romeo và Juliet, ở Trung Quốc có Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, trên thế giới này, không thiếu những câu chuyện vì tình yêu mà phải trả giá bằng máu và nước mắt, anh không hề muốn thảo luận với em về thái độ của bố mẹ anh ta hoặc cách nhìn của những người khác, anh chỉ muốn thảo luận với em về chính tình cảm của bọn em.”
“Ý của anh là Hạo Nhiên không hề có tí tình cảm gì với em?”
Bạch Tiểu Điệp sắc sảo, lanh lợi tiếp tục câu hỏi lại thứ ba, trong đôi mắt đen lánh khẽ toát lên một màn.
“Không, Nick có tình cảm với em hay không, mọi người đều không có quyền nói đến, chỉ có Thượng Đế và anh ta biết rõ.”
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Điều anh muốn nói là, sau khi suy nghĩ rất kĩ càng, anh và chị em đã thông báo cho Nick đến bệnh viện. Mọi việc dù sao cũng cần được giải quyết, chi bằng, tối nay chúng ta nói thẳng, nói thật với nhau một lần. Nếu Nick đồng ý chăm sóc em và đứa bé một cách rõ ràng, vậy thì cho dù bố mẹ anh ta có thái độ thế nào, bọn anh cũng sẽ tôn trọng và chúc phúc cho hai người. Ngược lại, nếu Nick không đồng ý thì Tiểu Điệp, anh chỉ muốn hỏi em một câu, vì sao em muốn giữ lại đứa bé? Em yêu anh ta, đương nhiên tin tưởng anh ta sẽ chăm sóc cho em và đứa bé, thực ra bọn anh cũng đều hy vọng như vậy, nhưng…”
“Không có nhưng, em tin anh Hạo Nhiên. Sau khi biết em mang thai, anh ấy nói có một đứa bé cũng tốt.”
“Rất tốt, vậy bọn anh sẽ cùng em chờ anh ta đến.”
Thời gian rơi vào tĩnh lặng, ngẫm nghĩ kĩ lại một lượt những lời của Adam khi nãy, Bạch Tiểu Thuần dần dần hiểu ra dụng ý trong đó…
Những lời này chính là một mũi tiêm phòng cho Tiểu Điệp, chẳng may sự việc không như ý con bé thì ít nhất cũng không đến một cách quá bất ngờ và khốc liệt.
Nhưng sự tận tâm của anh, một người bướng bỉnh như Tiểu Điệp có thể cảm nhận được không?
Con bé nói Thư Hạo Nhiên bảo có một đứa bé cũng tốt, cái gì là tốt ở đây có thực sự là cảm giác vui mừng khi được làm bố hay không?
Thời gian cứ thế trôi đi, Quách Hà đi mua mấy chiếc bánh ngọt và nước uống chia ọi người nhưng chẳng ai muốn ăn.
Tám giờ cuối cùng Thư Hạo Nhiên cũng xuất hiện.
Anh mặc một chiếc áo phông kẻ trắng đen, quần bò thô, đi giày thể thao hiệu Nike, trông rất thoải mái, gọn gàng, nhưng gương mặt lại không hề nhẹ nhàng, chiếc cằm lún phún râu, gương mặt vẫn luôn rạng rỡ giờ đã mất đi thần thái, khẽ cúi xuống. Anh ta đút tay vào túi áo, chẳng chào hỏi bất cứ ai, tiến thẳng đến rồi ngồi xuống chiếc sofa nhỏ phía đối diện, liếc nhìn xung quanh, lạnh lùng, im lìm, chỉ duy nhất một giây khi dừng lại trên người Tiểu Thuần là mang chút ấm áp.
Rót cho anh ta một cốc nước, Quách Hà nói muốn về, Bạch Tiểu Thuần không đồng ý.
Dù sao mọi việc chị cũng đã nắm rõ, sao phải cố ý che giấu?
Có thêm một người ở đó là thêm một chút an lòng đối với cô.
“Anh Hạo Nhiên…”
Cách xưng hô của Bạch Tiểu Điệp với anh trước giờ vẫn vậy, phải lắng tai nghe kĩ mới có thể phát hiện ra sự dịu dàng, thân mật… Đó là cảm giác chỉ có khi yêu thương một ai đó.
“Nick, hôm nay mẹ anh đã tìm gặp Sherry, yêu cầu cô ấy khuyên Tiểu Điệp bỏ đứa bé, anh…”
“Đây là chuyện giữa tôi và hai người họ, không cần anh nhiều lời…” Thư Hạo Nhiên lạnh lùng lên tiếng, đưa mắt nhìn người con gái đang mím chặt môi bên cạnh Adam.
Lúc Adam gọi điện cho anh, điều anh nghĩ đến nhiều nhất chính là phản ứng của Bạch Tiểu Thuần sau khi biết mọi việc, cô ấy tức giận đùng đùng hay đau lòng trách móc?
Bây giờ đã nhìn thấy, cảm giác dâng lên trong lòng chỉ là sự tuyệt vọng như bị rơi xuống vực sâu ngàn trượng.
Cô mang vẻ mặt không chút cảm xúc, giống như một người ngoài, tò mò đứng nhìn, lại cũngnh chẳng qua chỉ là một người đàn ông không thể bình thường hơn, chứ không phải người đàn ông cô đã từng yêu sâu sắc.
Nhớ đến sự bình tĩnh mà Adam hết lần này đến lần khác nói với cô, Bạch Tiểu Thuần nắm chặt bàn tay cũng đang nắm chặt tay cô của Adam, cố gắng giữ giọng nói thản nhiên: “Hạo Nhiên, việc đã đến nước này, tại sao Tiểu Điệp lại có con với anh, nếu cứ tìm hiểu thêm nữa cũng chẳng nghĩa lý gì, chiều nay mẹ anh đến tìm tôi, nói gì đó đại khái là anh lúc nào cũng có sự phòng bị. Tiểu Điệp yêu anh, kiên quyết muốn giữ lại đứa bé, con bé nói anh đã từng nói với nó rằng có một đứa trẻ cũng tốt, nếu đã như vậy, trước mặt Tiểu Điệp, anh có thể nói rõ thái độ của mình, có nên giữ đứa bé lại hay không? Nếu như giữ lại thì về phía bố mẹ anh…”
“Anh Hạo Nhiên, anh đã từng nói muốn có một đứa bé.” Bạch Tiểu Điệp nhướn người về phía trước, niềm hy vọng ngập tràn trong đáy mắt.
“Đúng thế, anh đã nói vậy.”
Ánh mắt lạnh như băng của Thư Hạo Nhiên nhìn cô có chút xao động.
Nghe thấy câu nói ấy, mọi người thở phào, nhưng một giây sau, giọng nói mang theo những cơn gió lạnh lại ùa đến: “Nhưng anh đã sai. Anh nghĩ rằng chỉ cần có một đứa bé, cho dù là ai, họ cũng sẽ chấp nhận. Anh nghĩ rằng, sự chú ý của bọn họ đều sẽ chuyển sang đứa bé ấy, từ đó mà nới nỏng sự quản lý đối với anh. Nhưng đáng tiếc, trên thực tế, nếu đứa bé ấy không đến từ một người mà họ kỳ vọng chấp nhận thì anh sẽ càng rơi vào nước sôi lửa bỏng hơn mà thôi. Vì thế, anh nghĩ không giữ lại nó là điều tốt nhất.”
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, máu trong cơ thể như ngừng chảy, đông cứng lại…
Tất cả những gì anh ta làm thực ra chỉ muốn dùng đứa trẻ để chơi một ván bài với bố mẹ. Anh ta coi Tiểu Điệp là gì?
Cảm nhận rõ ràng đôi bàn tay nhỏ nhắn trong tay mình đang run lên, mặc dù không hiểu toàn bộ, Adam cũng đã đoán ra được nội dung.
Anh ôm chặt Bạch Tiểu Thuần, trong đôi mắt xanh lam trong vắt như mặt nước hồ dâng lên sự tức giận rất ít khi xuất hiện.
Từng tiếng một đều vô tình, từng câu một đều nhỏ máu, Bạch Tiểu Điệp sợ hãi ôm phần ngực đang dâng lên rồi hạ xuống kịch liệt của mình, lắc đầu nguầy nguậy.
“Không, anh Hạo Nhiên, những lời anh nói không phải sự thật! Là anh sợ họ đối xử không tốt với em và đứa bé, vì thế anh mới nói như vậy, đúng không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...