Chương 6: Chị hoài niệm bọn chị của những ngày xưa nhưng chị càng yêu bản thân mình của bây giờ
Cô trốn chạy.
Thời gian đầu khi mới chia tay, cô cũng giống các cô gái thất tình không thể quên đi ký ức khác, đôi lúc nghĩ nếu Thư Hạo Nhiên chủ động lên tiếng đề nghị mình quay trở về bên anh ta thì sẽ thế nào. Nghĩ mãi, nghĩ mãi, khoảng thời gian hai năm hóa thành bong bóng mơ mộng đủ màu sắc, từng quả, từng quả bay lên rồi lại v
"Lần đầu tiên em cùng anh về nhà, chúng ta đã ngồi chuyến tàu đêm, trong tiếng xịch xịch ấy, anh đã nói, nếu như chuyến tàu này có thể chạy đến một nơi trời đất hoang vu thì tuyệt biết mấy. Anh nói, nếu được ở bên em, qua một đêm bỗng trở nên già cỗi cũng chẳng phải là một việc đáng sợ. Anh nói, nếu sau này chúng ta thực sự sẽ sống ở Anh, nhất định phải đến quê hương của Wordsworth và Shakespeare, vì ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đang ngồi đọc những tác phẩm của họ. Anh còn nói, tình yêu trên thế gian này có muôn hình vạn trạng thực ra cũng không nằm ngoài những gì được miêu tả trong Kinh thi, thật tuyệt vời khi được nắm tay em, cùng nhau già đi..."
Cuối cùng cũng không thể kìm nén được, nước mắt bỗng tuôn trào.
Khung cảnh tay nắm chặt tay trên tàu năm ấy như mới chỉ hôm qua, hiển hiện trước mắt, chân thật đến lạ thường.
Duy có điều, cô luôn có cảm giác thiếu thứ gì đó.
"Không thể đến được đích thì hãy trở lại điểm xuất phát, được không?"
Những lời thì thầm truyền đến bên tai, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận rất rõ hơi thở của anh phả lên má mình, cảm giác khẽ run rẩy như mới chỉ hôm qua.
Nhưng một từ "được" đơn giản lại nặng tựa đá tảng, trái tim cô không gánh nổi.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, chắc Bạch Tiểu Điệp đã mua đồ ăn quay về.
Cô gắng sức vùng ra khỏi vòng tay của anh, ngồi sang một bên.
"Về đi, anh quen ngủ muộn, tự nhiên dậy sớm thế này chắc chắn sẽ mệt lắm."
Thư Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, cảm thấy vui vì cô vẫn còn nhớ thói quen của mình. Anh hiểu và biết chắc trong lòng cô vẫn chưa quên mối tình trước đấy giữa hai người, nếu không, với tính cách của cô, sẽ không im lặng, khó xử đến vậy. Từ trái nghĩa với "tình yêu" chưa bao giờ là "hận đến tận xương tủy", mà là sự "phân ly nhạt nhòa", cô tuy hiểu điều đó nhưng lại quên đi sự khác biệt rõ rệt giữa phân ly thực sự và khoảng cách được cố tình tạo ra. Chỉ cần cô vẫn còn khóc cho quá khứ, anh vẫn có niềm tin cô sẽ trở về bên anh. Quá trình ấy có thể sẽ rất gian nan nhưng anh vẫn tiến về phía trước, không lùi bước.
Bạch Tiểu Điệp xách hai túi cháo trắng trở về, Bạch Tiểu Thuần không muốn phụ tấm lòng em gái, Thư Hạo Nhiên cũng muốn ở lại thêm lúc nữa, hai người lặng lẽ ăn từng thìa cháo.
Trong toa càng lúc càng đông người, Thư Hạo Nhiên đứng dậy, rời đi. Trước khi đi, anh rút một bức thư từ trong túi áo choàng, nhét vào tay Bạch Tiểu Thuần.
Một sớm mùa đông, mây mù giăng phủ, lạnh thấu tâm can. Con tàu từ từ tiến về phía trước, tiếng còi hú inh ỏi phá tan vẻ u ám của buổi sớm mai. Nhìn qua khung cửa sổ, Thư Hạo Nhiên vẫn đứng trên sân ga, vẫy vẫy tay. Chầm chậm, chầm chậm, dáng người màu xanh nước biển mờ dần, mờ dần rồi biến mất hẳn.
Trở lại thực tại, cô thấy Bạch Tiểu Điệp ở giường đối diện đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ. Bỗng nhiên phát hiện mình đang nghĩ ngợi vẩn vơ, cô quay mặt đi chỗ khác, may là Bạch Tiểu Điệp không truy hỏi đến cùng như thường lệ. Tiểu Thuần lật giở mấy cuốn tạp chí một lúc rồi xoay người vào trong, ru vỗ giấc ngủ.
Con đường dài tăm tắp, bầu trời càng lúc càng sáng, những làn sương dày đặc che khuất ánh mặt trời chiếu rọi, Bạch Tiểu Thuần không hề buồn ngủ, liền mở phong thư màu xanh nhạt, lấy ra một bức thư có in hình hoa văn. Dày đặc mấy trang giấy toàn chữ là chữ, thực ra nét chữ của Thư Hạo Nhiên không được coi là đẹp, nhưng là dân kỹ thuật, khả năng sử dụng từ ngữ và cách diễn đạt rõ ràng của anh vẫn khiến người khác phải tán thưởng. Mấy nghìn chữ dài dằng dặc, anh không hề nhắc đến chuyện tình cảm giữa hai người, chỉ nói đông luận tây, từng câu từng chữ đều bộc lộ sự nhớ nhung và tiếc nuối những gì đã qua.
Tiểu Bạch, em đã từng nói, cho dù là điện thoại, fax hay email đều không thể thay thế những bức thư tình được viết bằng tay. T cảm được thể hiện qua từng nét bút, từng chữ, từng câu còn tuyệt vời hơn cả ngàn những lời có cánh.
Từ bây giờ trở đi, chỉ cần em bằng lòng, lúc nào anh cũng có thể viết thư cho em, mãi đến khi chúng mình đã tóc bạc da mồi, răng rụng hết.
Được nắm tay em, cùng nhau già đi.
Ngày ngày mong ngóng, chờ đợi em về.
Những câu cuối cùng hòa theo tiếng còi tàu vang vọng mãi trong tâm trí, Bạch Tiểu Thuần từ từ bò dậy, ngồi tựa vào cửa sổ. Những giọt sương đọng trên kính cửa sổ dần tan biến, mặt trời từ từ nhô lên phía chân trời, xua tan hoàn toàn màu u ám của màn đêm, không gian hiện lên một màu xanh nhẹ nhàng ngút mắt... Một cảm giác lành lạnh, dường như là những giọt nước khẽ len qua khóe mắt.
Không phải là cô không hiểu sự kiêu ngạo của Thư Hạo Nhiên.
Một người đàn ông sẵn sàng vứt bỏ những tháng ngày giàu sang phú quý trước đây quả thật rất đáng trân trọng, cô cũng hiểu điều đó. Nhưng tại sao cô không thể tìm lại được sự dũng cảm để nắm chặt lấy tình yêu như thuở ban đầu ấy? Là vì giống như một lần bị rắn cắn mà sợ đến mười năm, hay vì một nguyên nhân nào luôn thường trực trong lòng? Một Tiết Vịnh Vi xinh đẹp, hào phóng, một Thư thị phu nhân cao cao tại thượng, không chỉ có vậy, những chuyện đã xảy ra trong quá khứ quả thực có thể nhẹ nhàng mà xóa bỏ như vậy sao?
Có lẽ đều đúng cả.
Hoặc có lẽ, đều không phải.
Núi rừng trùng điệp, sông nước mênh mông, sơn thôn ngói rạ, đồng ruộng hoang vu, khung cảnh của những ngày mùa đông bên ngoài cửa sổ không hề giống chyến tàu du lịch mùa hè với những khung cảnh tươi mới trong ký ức.
Vừa rực rỡ lại vừa bi thương
Kìa vừa hoan hỉ, bỗng dưng bàng hoàng.
"Chị, anh ta viết gì vậy? Nhìn sắc mặt chị không tốt lắm. Lát nữa về đến nhà, chị nhớ cười lên nhé, không bác gái lại lo lắng."
Những ký ức lãng đãng trôi nổi trong mười mấy tiếng ngồi trên tàu chẳng dễ gì tan biến, trên chuyến xe bus số 5 trở về nhà, Bạch Tiểu Điệp quan tâm căn dặn.
Đường sá quê hương không hoa lệ như ở thành phố G, nhưng lại khiến cô cảm thấy thân thiết kỳ lạ.
Bạch Tiểu Thuần nhìn đôi mắt đen láy, sáng ngời của cô em gái, trả lời chẳng liên quan: "Lần sau về ngồi máy bay thôi, đi tàu mệt thật."
"Hả?" Bạch Tiểu Điệp ngạc nhiên nhưng nét vui mừng lướt qua trong đôi mắt. "Tại sao ạ?"
Cắn cắn đôi môi hồng tươi, biết rõ cô em gái thông minh, xinh đẹp chắc chắn hiểu rõ ý nghĩa câu nói ấy, Bạch Tiểu Thuần ngẩng mặt nhìn bầu trời xanh thẳm với những đám mây lững lờ trôi, khẽ thở dài.
"Chị hoài niệm bọn chị của ngày xưa nhưng chị càng yêu bản thân mình của bây giờ."
Họ hàng thân thiết nườm nượp đến thăm, ăn lẩu giết gà, gặp lại những người bạn thời thơ ấu, cùng chơi long môn trận, ở nhà thật tuyệt vời, nhưng điều duy nhất không được tuyệt vời cho lắm, đó là mẫu thượng đại nhân Lý Mỹ Phân luôn miệng phàn nàn cô đã đến tuổi kết hôn, nghe nhiều đến mức đầu phát phình ra gấp hai lần. May là từ nhỏ cô đã quen với việc học thuộc bài như vẹt đọc thơ, những lúc không thể nghe tai trái cho ra tai phải thì đành coi đó như một chút an ủi cho những ngày tháng nhớ nhung. Hôm nay, Bạch Tiểu Thuần thức chờ Giao thừa, tiếng chuông báo mười hai giờ điểm một cách chính xác, chúc mừng năm mới lũ lượt ùa đến. Những tin nhắn chúc Tết hầu hết đều là những tin nhắn chẳng thú vị gì, người này chuyển của người kia, người kia chuyển lại của người khác, cô chẳng mấy hứng thú. Sáng mùng Một mở điện thoại ra, cô bỗng phát hiện có một tin nhắn được gửi từ số của Adam.
"Sherry, chúc mừng năm mới! Cô nói đón năm mới là thời khắc náo nhiệt nhất trong năm của người Trung Quốc, tôi lại cảm thấy Thượng Hải những ngày này chẳng khác gì so với ngày thường, chỉ có một điều khác hay ho, đó là có nhiều thời gian để học tiếng Trung hơn."
Trong tiếng pháo đì đoàng, Bạch Tiểu Thuần lúc này đầu tóc vẫn như ổ rơm, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đối với những nhân viên được điều động tới một quốc gia khác làm việc, công ty luôn có chế độ đãi ngộ đặc biệt.
Chung cư công ty thuê cho Adam không hẳn được coi là nơi tốt nhất Thượng Hải nhưng chắc chắn không khác nơi ở của đại gia là mấy. Ở nơi đất đai đắt đỏ, nhà nào biết nhà nấy, nơi chỉ dành cho người nước ngoài ở ấy, có không khí Tết mới là lạ. Hơn nữa, mỗi dịp cuối năm, ở Trung Quốc sẽ diễn ra một cuộc di dân ngắn hạn từ các thành phố lớn trở về quê, Thượng Hải cũng không phải ngoại lệ. Sự náo nhiệt thực sự của ngày Tết không phải ở những nơi phồn hoa đô thị, mà là ở những miền quê nhỏ bé, chẳng trách anh nói không khí im ắng như vậy.
Một dịp tết đến xuân về càng nhớ người thân thêm bội phần, Adam lúc này chỉ biết những từ như "xin chào", "tính tiền" chắc hẳn không biết đến câu thơ ấy, mà tức cảnh sinh tình cũng là một điểm chung của con người. Mọi người đi chơi Tết, anh một mình một bóng, trong lòng chắc hẳn cô đơn lắm, hơn nữa lễ Giáng sinh, anh cũng không được về nhà. Sực nhớ, thực ra Adam không lớn hơn mình là mấy, trong lòng cô bỗng trỗi dậy cảm giác dịu dàng tha thiết. Chẳng phải bình thường cô vẫn cảm thấy vẻ mặt tươi tỉnh và ôn hòa của anh có sự trong sáng của một đứa trẻ sao? Có lẽ lúc này, tâm trạng của anh chẳng khác gì một đứa trẻ đang trải qua nỗi cô đơn. Nghĩ ngợi một lúc, cô gọi điện cho Adam. Chuông đổ được hai hồi, Adam lập tức bắt máy, vừa lên tiếng đã dùng tiếng Trung Quốc chúc cô năm mới vui vẻ. Mặc dù vẫn còn ngượng ngùng nhưng ngữ điệu của anh lên xuống, có vẻ cực kỳ thích thú.
Sau khi nói chuyện, hỏi han vài câu, anh nói hôm qua sếp Lý gửi cho anh một email rất dài. Sau Tết, thành phố G sẽ tổ chức một cuộc giao lưu lớn dành cho các doanh nghiệp, tất cả doanh nhân nổi danh khắp miền Nam đều tham dự, ông ấy đã đăng ký, hy vọng tới lúc đó, Adam có thể dành thời gian tới tham dự cùng. Bạch Tiểu Thuần hiểu dụng ý của sếp Lý, ông ấy cảm thấy mình chưa thực sự đủ sức nặng để tham gia những cuộc gặp mặt như thế này, đưa một tổng giám đốc người nước ngoài đi cùng, sẽ có tác dụng nâng cao hình tượng cho công ty. Hơn nữa, bản thân Adam cũng hy vọng có thể hiểu thêm và quen biết nhiều hơn với doanh nhân nổi tiếng các giới của đồng nghiệp trong nước, quả thực đây là một cơ hội tốt.
Đang nói dở, mẫu thượng đại nhân bước vào thúc giục, cô đành phải vội vàng cúp máy. Trước khi cúp máy, Bạch Tiểu Thuần khéo léo khuyên Adam đừng học tiếng Trung liên tục như vậy, nên ra ngoài đi lại, trải nghiệm không khí Tết của người Trung Quốc. Về lý do, cô đương nhiên không nói mình cảm thấy anh đáng thương vì chỉ sống một mình, không hòa nhập với thế giới xung quanh, mà nói rằng năm ấy, khi cô học tiếng Anh, thầy giáo đã nhắc đi nhắc lại điều này: "Không có con đường tắt nào để học tốt ngoại ngữ, chỉ có con đường duy nhất là nghe trước nói sau và luyện tập thật nhiều."
Câu chuyện nhỏ xen ngang ấy nhanh chóng bị những lịch trình kín mít vùi lấp. Trong cuộc họp lớp cấp ba, các bạn học của cô hầu hết đã kết hôn và sinh con, chàng này kêu ca bị kẹp vào giữa trận chiến của bà mẹ và nàng dâu, nàng kia hỏi kinh nghiệm sinh nở và nuôi dạy con cái, một người vẫn độc hành trên con đường tiến về phía trước như Bạch Tiểu Thuần ngoài chào hỏi thông thường, hoàn toàn không có cơ hội nói chen vào. May mà ngày ấy cô không quá nổi bật trong lớp nên cũng không bị người ngoài chú ý. Buổi tối sau khi đi hát karaoke về, cậu bạn duy nhất trong lớp vẫn còn đang học tiến sĩ được lớp trưởng sắp xếp đưa cô về nhà một cách hoàn toàn hợp lý...
Người này tên Trị họ Vương, cũng là một "kẻ độc thân", hay còn gọi là đồng bệnh tương lân. Bạch Tiểu Thuần cũng chẳng thân thiết với anh chàng này lắm, chỉ nhớ mang máng anh ta vừa cao vừa gầy nên lúc nào cũng đứng cuối hàng, được mọi người đặt biệt danh là "Vương cây sào."
Những câu chuyện chẳng mặn chẳng nhạt bỗng rơi vào im lặng sau một ngã rẽ trên đường về nhà, trong lúc đang nghĩ ngợi xem nên nói gì tiếp, người im lặng nhiều hơn bỗng nhiên lên tiếng: "Công ty cậu đang làm cũng tốt đó chứ."
"Cậu biết à?" Tuy không nằm trong tốp mấy trăm công ty hàng đầu thế giới nhưng tập đoàn Good cũng là công ty đa quốc gia, có trụ sở và công trường tại bốn mươi quốc gia trên thế giới, chắc cũng xứng đáng với hai chữ "rất tốt" đó.
"Mình còn biết sau khi tốt nghiệp, cậu xin vào đó làm và chưa từng đổi việc lần nào."
"Đúng vậy, mình cũng không có tham vọng gì lắm."
"Cậu không phải không có tham vọng mà là sợ những nỗi khổ mơ hồ."
Cậu ta nói rất thẳng thắn, may là sau khi quen Adam, khả năng chịu đựng những lời nói thẳng thắn của Bạch Tiểu Thuần càng ngày càng tốt, cô không biết nói gì, cười khẽ.
"Sao lại thế?"
"Con người có bản năng chạy về hướng có lợi và tránh xa những thứ có hại, mong muốn một cuộc sống yên ổn là tâm lý hết sức bình thường của con người nhưng kinh nghiệm của mỗi người mỗi khác, mức độ cũng không giống nhau."
Đến lúc này, Bạch Tiểu Thuần không thể không nhìn kĩ lại cậu bạn học cao gần 1m80 trước mặt này, anh ta vẫn gầy như thế, để mái tóc khá chân phương, đeo chiếc kính gọng đen, đôi mắt nhỏ, chiếc mũi không cao, bề ngoài đại khái thuộc vào lớp trung bình, đứng trong đám đông cũng khó lòng nhận ra, nhưng ban nãy lúc họp lớp, không ít người đã nhắc đến ngôi trường anh ta đang theo học tiến sĩ ngành kiến trúc, đó là trường đại học nổi tiếng nhất nhì Trung Quốc - Đại học Thanh Hoa. Thầy giáo hướng dẫn đánh giá rất cao tố chất chuyên ngành của anh ta, tiền đồ về sau nhất định rất rộng mở, không chỉ trở thành người có học vị cao nhất trong lớp, mà thành tựu nhất định cũng là cao nhất. Xem ra, anh ta không chỉ là một con người chỉ biết cắm đầu vào học.
Cô chợt thấy hứng thú, đứng giữa làn gió lạnh buốt, cười hỏi: "Ý cậu là
Đẩy gọng kính, Vương Trị nheo đôi mắt nhỏ sau lớp kính dày cộp, ngập ngừng nói: "Thầy Bạch mất sớm, mà cậu... Thực ra mình đã từng đến Đại học G."
Phải chăng tất cả những người có chỉ số IQ cao khi nói chuyện đều có thói quen thay đổi mạch tư duy rất nhanh, bố cô mất và trường đại học mà anh ta từng đến có liên quan gì tới nhau? Quả là khó hiểu.
Trước giờ cô không muốn làm khó người khác, liền tiếp lời: "Giao lưu học thuật à? Theo như mình biết, khoa Kiến trúc của trường mình không có gì nổi bật lắm."
"Không phải, mà là..."
"Hai chú hổ, hai chú hổ, chạy rất nhanh..."
Chuông điện thoại cắt ngang cuộc trò chuyện, nghĩ là điện thoại của mẫu thượng đại nhân, Bạch Tiểu Thuần cuống quýt rút điện thoại ra.
Nhìn lại, hóa ra là Adam!
Giờ cũng muộn rồi, anh ấy gọi điện có việc gì nhỉ?
Mỉm cười xin lỗi Vương Trị, cô bấm nút nhận cuộc gọi, giọng nói ấm áp quen thuộc vang đến bên tai qua từng cơn sóng.
"Xin lỗi, muộn thế này rồi phiền cô, Sherry, tầm chín giờ tối tôi có nhận được một email, do Giám đốc Lý gửi."
"Có phải anh cần tôi dịch không?" Sếp Lý có phong cách của một người cuồng công việc, cho dù là ngày thường hay ngày lễ, trong đầu lúc nào cũng chứa toàn chuyện công việc.
"Cô đang nghỉ lễ, tôi đã nhờ người dịch giúp rồi, trong email Giám đốc Lý nói dự án tàu điện ngầm sẽ được mời thầu lần thứ hai sau kỳ nghỉ Tết, bạn của ng ấy tiết lộ, trong ủy ban đã ngầm định chúng ta sẽ thắng thầu."
"Thật sao?"
Đúng là một tin vui, nhưng không hiểu sao trong giọng nói của Adam không bộc lộ sự vui mừng, thay vào đó là sự bình tĩnh đến bất thường.
Chiếc khăn quàng đỏ thẫm được ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn đường chiếu rọi, tạo thành một màu mờ nhạt, nghe câu trả lời khẳng định trong điện thoại, Bạch Tiểu Thuần đang thở ra từng tràng khói trắng bỗng bật cười lớn, hòn đá nặng nề đè nén trong lòng bấy lâu cuối cùng cũng được dỡ bỏ. Các mối quan hệ quen biết của sếp Lý rất lớn, còn có thể lấy được thông tin nội bộ, ít nhất tỷ lệ cũng phải đạt tám mươi phần trăm. Như vậy, tuy không thể khẳng định Thư Hạo Nhiên quả thực có ra tay giúp đỡ, nhưng có thể chắc chắn anh ấy đã ngầm ủng hộ, nếu không, mọi việc đâu thể diễn ra một cách trơn tru đến vậy. Có thể hoán chuyển càn khôn trong khoảng thời gian ngắn, không thể nằm ngoài khả năng và danh tiếng của Thư Kiến. Thì ra Adam không nhắc cụ thể cuộc gặp mặt với Thư Kiến ngày hôm đó ra sao là muốn chờ mọi việc xong xuôi mới tuyên bố.
"Judy có biết chuyện không?" Là người trực tiếp phụ trách dự án, Quách Hà chắc chắn sẽ vô cùng vui sướng.
"Email của Giám đốc Lý đã được forward cho cô ấy."
"Chị ấy chắc chắn sẽ rất vui. Tôi nghĩ lần sau anh đến thành phố G, nên đích thân đến cảm ơn ngài Thư Kiến. Sự giúp đỡ của ông ấy rất có lợi cho chúng ta."
Vẫn đang chìm đắm trong cảm giác vui mừng nên cô nói liền một tràng, nhưng không thấy Adam trả lời.
Cắn môi một cách bất an, tự xỉ vả cái tật lắm điều, cô nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, có phải tôi không nên nói những điều đó không?"
"Không phải."
Một tiếng thở dài rất nhỏ lọt đến bên tai, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy kỳ lạ nhưng không biết nên hỏi thế nào.
Lát sau, hình như anh đã điều chỉnh lại được cảm xúc, dịu dàng nói: "Chỉ là tôi cảm thấy mọi việc chuyển biến nhanh quá. Kỳ nghỉ lễ sắp kết thúc rồi, hãy tận hưởng những giây phút ở nhà đi nhé. Chúc ngủ ngon!"
Mọi việc chuyển biến nhanh quá là sao? Phải chăng cô đã đoán sai, ngày hôm đó, Thư Kiến không hề đồng ý giúp đỡ?
"Giám đốc của cậu à?"
"Ừ." Bạch Tiểu Thuần đang nghĩ ngợi mông lung chợt tỉnh táo trở lại, nhanh chóng mỉm cười với người bị mình bỏ mặc nãy giờ. "Xin lỗi nhé, để cậu phải chờ lâu."
"Không sao mà." Vương Trị cười cười, nét buồn thoáng hiện trong đôi mắt. "Đi nào, sắp đến nhà cậu rồi."
Suốt chặng đường không ai nói câu nào. Rẽ vào con ngõ nhỏ hẹp, cô vẫn mải suy nghĩ mông lung, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một câu nói khe khẽ: "Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc sống ở Bắc Kinh chưa?"
"Chưa, mình không quen thời tiết ở Bắc Kinh, cũng không ưa đồ ăn ở đó."
"Ồ."
Đến cửa nhà, đang định quay người mỉm cười cảm ơn, Vương Trị bỗng nhiên bước về phía trước, chẳng nói chẳng rằng, ôm cô vào lòng. Chỉ vài giây ngắn ngủi rồi anh ta lùi lại, nhanh như gió chạy ra khỏi con ngõ nhỏ. Bị anh ta bất ngờ ôm vào lòng, Bạch Tiểu Thuần tròn mắt, miệng há hốc. Sau giây sững sờ, cô nhớ lại câu nói khe khẽ và nhanh gọn của Vương Trị văng vẳng bên tai: "Năm ấy mình đến Đại học G là để thăm cậu. Chỉ là, có nhiều chuyện thay đổi nhanh quá."
Hình như anh ta học đại học ở Tây An, tới thành phố G xa xôi cách trở chỉ vì để gặp mình sao
Bày tỏ mối tình thầm kín?
Thay đổi nhanh quá ám chỉ điều gì?
Từng dòng suy nghĩ lũ lượt kéo đến, Bạch Tiểu Thuần không thể không cảm thấy buổi tối hôm nay đúng là vô cùng kỳ lạ... Adam giành được dự án mà vẫn không vui, cậu bạn học lớp cấp ba bày tỏ tình cảm thầm kín. Ông trời ơi, đúng là loạn thật rồi!
Về đến nhà, người bị sét đánh đen thui này còn phải tiếp tục thành khẩn khai báo dưới sự thẩm vấn, tra hỏi của mẫu thượng đại nhân. Tưởng mẹ mình cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ, ai ngờ bà cười tươi như hoa, luôn miệng khen ngợi con gái nhìn thế mà cũng lợi hại gớm. Nhìn bà vui mừng đến nỗi hát hò, nhảy múa theo tiết mục trên ti vi, cô chẳng buồn giải thích thêm. Một người đang học tiến sĩ ở trường Đại học Thanh Hoa danh tiếng, nghe thì có vẻ là một sự lựa chọn không tồi nhưng hễ nghĩ đến việc anh ta thầm để ý đến cô khá lâu rồi mà bản thân không hề hay biết, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy toàn thân ớn lạnh, nổi da gà. Sau buổi tối hôm đó, Vương Trị không có động thái gì thêm, thỉnh thoảng gửi vài tin nhắn, nội dung cũng toàn những thứ không liên quan.
Thời gian ăn uống, nhảy múa trôi vèo vèo, đêm trước khi quay trở về thành phố G, Bạch Tiểu Thuần muốn ngủ cùng mẫu thượng đại nhân. Mẹ con nói chuyện hàn huyên, hiển nhiên không thể thiếu chuyện tình yêu và hôn nhân. Quanh đi quẩn lại, lại nói về việc tìm bạn trai, trong lòng không hề muốn đi xa, cô vòng tay ôm cơ thể đang già đi theo năm tháng của mẹ, ngoan ngoãn gật đầu chấp thuận.
"Nghe Tiểu Điệp nói Tiểu Thư trở về, còn đến tìm gặp con hết lần này đến lần khác. Con bé này, rốt cuộc con muốn thế nào?"
"Con đã nói rồi mà, con chẳng muốn thế nào cả."
Không biết tại sao, bà mẹ tính tình vui vẻ, thân thiện, dễ gần của cô chưa bao giờ cảm thấy thân thiết với Thư Hạo Nhiên. Kể cả năm ấy, khi chưa xảy ra chuyện, bà cũng không hề tỏ ra thái độ yêu quý cậu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...