Hôm nay, anh mặc áo sơ mi kẻ sọc màu hồng lam, thắt cà vạt nhỏ dài màu trắng bạc, bên ngoài khoác áo vest màu xanh đen, nhìn khôi ngô, tuấn tú vô cùng. Anh đang dịu dàng nhìn cô với ánh mắt chan chứa, khiến ai đó ngày thường vẫn hay mơ mộng không thể không cảm thán trong lòng. Nhưng điều anh vừa nói không phải câu trả lời cho câu hỏi trước đó, vậy là…
Khôi ngô, tuấn tú như vậy mà vẫn chưa có nơi có chốn ư?
Cô biết đối với văn hóa phương Tây, chuyện có người yêu chưa là một chuyện vô cùng riêng tư, Bạch Tiểu Thuần dương như rất vui mừng khi moi được chút tin tức từ cấp trên.
“Anh thân với Vivian không?”
“No. Nghe tên có vẻ quen quen, đã gặp qua mấy lần nhưng chưa thể nói là thân quen được.”
“Vậy tại sao cô lại nhắc đến cô ấy?” Có lẽ vì câu chuyện không liên quan đến công việc, hơn nữa chỉ có hai người nên thần sắc của anh đỡ căng thẳng hơn nhiều, anh cũng nheo lông mày nhiều hơn. Không để người đặt câu hỏi có thời gian giải thích, anh vòng tay ra tựa ghế sau lưng mỉm cười, ung dung đoán: “Nếu tôi đoán không lầm, cô và cô ấy sau này có gặp lại nhau. Hơn nữa còn nhắc đến tôi, phải không?”
“Anh… Sao anh biết?”
Cặp mắt tinh tường bỗng chốc mở to tròn, mỗi khi Bạch Tiểu Thuần vội vã hay kinh ngạc, cô đều thốt lên bằng tiếng mẹ đẻ, chán nản vỗ ngực, vội vàng nói lại một lần nữa.
Ngón tay ngọc ngà trắng trẻo dừng lại trên những sợi len màu xanh lam trước ngực, giống như đặt một miếng ngọc trắng cạnh món đồ trang sức sẫm màu, tuy không quý giá như kim cương, cũng không rạng rỡ như vàng bạc nhưng lại rất tao nhã, giản đơn. Ánh mắt Adam vẫn ngơ ngẩn trước những ngón tay của cô, nét cười càng rạng rỡ dịu dàng.
“Đoán thôi.”
“Đoán?”
Nếu chưa tiếp xúc với anh một thời gian dài, có lẽ Bạch Tiểu Thuần sẽ chấp nhận câu trả lời này.
Nhưng anh vốn là người cẩn thận, hơn nữa phản ứng nhanh gấp mấy lần người khác, khó khăn lắm cô mới có đủ dũng khí nhưng lại do dự không biết có nên nói tiếp hay không.
“Yes! Tôi là cấp trên của cô nhưng tôi nghĩ cuộc nói chuyện bây giờ là friend talking.”
“Ồ!” Rõ ràng mình lẩm bẩm tiếng Trung mà anh ta cũng hiểu sao?
“Tôi có mời giáo viên dạy tiếng Trung mà, cô quên rồi sao? Đến giờ vẫn chưa có tiến bộ gì nhiều nhưng cũng học được không ít từ mới, như: thanh toán, nước Mỹ, Trung Quốc, làm ăn, hẹn hò, v.v… Cô vừa nói vì tôi là cấp trên của cô nên có nói gì cô cũng không thể không tin?” Người nước ngoài thường rất khó phát âm thanh trong tiếng Trung, Adam cũng không ngoại lệ. Khi nói mấy từ đó bằng tiếng Trung, lông mày anh hơi chau lại, thần sắc cũng lộ vẻ nghiêm túc.
Bạch Tiểu Thuần quả thật không biết phải nói gì.
Xem ra, sau này muốn ăn hiếp người không hiểu tiếng Trung, phải luyện những từ khó hơn mới, nếu không, người thông minh như anh, sớm muộn gì cũng có thể nói chuyện bằng tiếng Trung ngang ngửa mình.
“Tôi có thể biết Vivian nói gì với cô được không?”
“Cô ấy hỏi anh bao lâu đến thành phố G một lần, tại sao sau lần gặp mặt ở sân bay lại không hề liên lạc với cô ấy?”
Cô chợt nhận ra mình đã ngoan ngoãn để bị cuốn theo câu chuyện của người ta. Vừa nãy còn có chút do dự, người ta vừa hỏi đã khai ngay, thành thật đến mức khiến cô hận không thể tự xử luôn cho rồi. Ngoài tư duy linh hoạt, Adam còn có một điểm đáng khâm phục khiến Bạch Tiểu Thuần ngưỡng mộ. Cho dù nói chuyện với ai, nội dung gì, anh vẫn duy trì được sự cảnh giác cao độ và cảm giác nhạy bén, cho dù đối phương có vòng vo hay có cạm bẫy gì đi nữa, muốn anh mắc mưu là điều không thể, trong thời khắc quan trọng, anh sẽ lập tức quay lại lập trường trên nguyên tắc mục đích mà mình muốn đạt được. Đây cũng là khuyết điểm hỏi gì trả lời nấy của cô gái họ Bạch kia.
Nét mày khoan thai, Adam mỉm cười, đôi mắt xanh chan chứa vẻ dịu dàng của làn nước mùa xuân. Anh biết rõ, chỉ cần anh đột nhiên tấn công, có chuyện gì cô cũng biểu hiện hết lên mặt, không giấu được. Sở dĩ anh chọn cách hỏi trực tiếp là vì anh hy vọng cô cảm nhận được sự tôn trọng của anh.
“Vậy sao?”
“Ô…” Bạch Tiểu Thuần ấp úng, lôi cuốn sổ ghi chép màu hồng từ chiếc túi xách màu cà phê ra. “Cô ấy còn nói, lần trước viết số điện thoại lên tay anh, sợ anh quên nên nhờ tôi đưa lại cho anh.”
“Còn gì nữa không?”
“Hết rồi.”
Cô lắc đầu, xua tay, ánh nắng chiếu lên má cũng làm khuôn mặt thanh tú thêm rạng rỡ, Adam thậm chí còn nhìn rõ lớp lông tơ nho nhỏ đang lay nhẹ dưới ánh nắng ấm áp. Động tác phủ nhận kịch liệt đó rất dễ để anh đoán ra cô đang cố ý nói dối, hoặc đang giấu giếm điều gì. Liếc nhìn đồng hồ trên tay, anh đón lấy cuốn sổ, chau mày, nói: “Cô và cô ấy không thân quen, cũng chẳng phải bạn bè, vì sao cô lại giúp cô ấy? Tôi nghĩ cô ấy và cô không chỉ nói mỗi chuyện đó”
“Ý anh là sao?”
Nghe giọng của anh, Bạch Tiểu Thuần giật mình.
Không sai, Tiết Vịnh Vi và cô cũng nói nhiều chuyện nhưng cô không thể nói ra.
Chính xác hơn là không muốn nói.
Người đến sân bay càng lúc càng đông, đại sảnh càng thêm ồn ào. Mùi hương bạc hà nhè nhẹ đột nhiên nhạt dần, khiến không khí trở nên trĩu nặng, lòng người cũng vì thế mà nặng trĩu.
Để ý thấy mặt anh tối sầm lại, đáng lẽ cô không nên hỏi tiếp nhưng lại tò mò.
“Anh là người phương Tây, trong văn hóa của các anh, con gái chủ động làm quen, theo đuổi con trai là việc bình thường, có lẽ anh không cảm thấy ngạc nhiên và chán ghét với cư xử của Vivian đấy chứ? Thật ra, chỉ cần có tình cảm, con trai theo đuổi hay con gái chủ động cũng chẳng có gì quan trọng cả, điều quan trọng là… “
Người đàn ông đang im lặng bỗng đứng dậy, thân hình cao lớn, lực lưỡng che lấp ánh sáng trước mặt cô.
Cô ngẩng lên nhìn, đôi mắt màu xanh biển sáng trong càng đậm màu, khiến người khác thẫn thờ.
Cho dù là “friend talking” thì không phải chuyện gì cũng có thể nói được. Bạch Tiểu Thuần lập tức đoán ra mình đã nói ra gì đó quá đáng, vừa nãy chẳng phải anh vẫn bình thường sao? Tự nhiên lại bực tức. Đúng là vui buồn thất thường, thật khó hiểu.
Cô cắn môi, đứng dậy, bất an nói: “Sorry, có phải tôi…”
len lén nhìn anh, vẫn ánh mắt dịu dàng ấy, khiến người ta trở nên tiếc nuối.
Hít một hơi thật sâu, Adam cố gắng kiềm chế cảm giác lạ lùng trong lòng rồi tự trách mình. Từ trước đến giờ, cô chưa bao giờ quên thân phận giữa cấp trên và nhân viên, trước ánh mắt hay vẻ mặt không bình thường của anh, cô đều cảm thấy lúng túng, thậm chí là sợ hãi.
“No, tôi phải xin lỗi cô mới đúng. Đến giờ xếp hàng làm thủ tục rồi…”
“Tôi đợi anh kiểm tra an toàn rồi mới về.” Lễ phép hay nhận lỗi cũng được, dù sao về lý về tình, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên.
Các cửa kiểm tra đều xếp thành từng hàng dài, hai người họ chọn cửa tương đối ít người.
Thấy anh không nói gì, Bạch Tiểu Thần nghĩ đi nghĩ lại những vẫn không tìm được nguyên nhân dẫn đến sự khó chịu đó, chỉ biết lặng lẽ theo sau.
Ba phút, năm phút, khoảng hơn mười phút sau, cuối cùng cũng chỉ còn hai người xếp hàng.
Adam quay sang nhìn cô, cô vội vàng quay mặt đi chỗ khác, đôi môi màu anh đào không chúm chím như mọi khi mà chu lại, lộ rõ vẻ buồn bã, dường như đang có điều khó nói. Tư thế hoạt bát phía trước không ngừng thôi thúc cô nhớ tới một bóng hình trong ký ức, lồng ngực bỗng nhói đau, khiến góc nhỏ trong trái tim ai kia tự cho rằng đã có thể kiềm chế bỗng nhiên sụp đổ, anh nhẹ nhàng hỏi: “Sherry, cô quen Nick từ khi nào vậy?”
“Đại học năm nhất.”
Một câu hỏi bất ngờ khiến Bạch Tiểu Thuần cảm thấy kỳ lạ. Nhưng người biết rút kinh nghiệm như cô vẫn ngoan ngoãn trả lời.
Lát sau thấy Adam đứng lên đầu hàng, tiếp đó, anh sẽ bước vào vị trí kiểm tra an toàn.
“Năm nhất, có nghĩa là năm mười tám tuổi phải không?”
“Vâng.”
“Đến lượt tôi rồi, cô về đi, đi đường cẩn thận, hẹn gặp lại!”
“Bye!”
“Sherry!”
Vẫy tay chào, Bạch Tiểu Thuần vừa quay lưng, phía sau truyền đến một tiếng gọi nhẹ nhàng.
Ngoảnh lại, Adam vừa đã đi vào trong đang vội vã quay ra, gần đến vạch ngăn màu vàng mới dừng bước, mỉm cười, nói từng từ chậm rãi: “Tôi sẽ liên lạc với Vivian.”
“Ok.”
Mãi đến khi ngồi trên xe bus, Bạch Tiểu Thuần vẫn chưa hiểu rõ ý câu nói cuối cùng đó của Adam. Cho dù cuộc nói chuyện với Tiết Vịnh Vi đúng là không chỉ đơn giản như vậy, nhưng anh có liên lạc với cô ấy hay không thì liên quan gì đến cô chứ, tại sao lại phải nhấn mạnh với cô như vậy? Cô cảm thấy không thể hiểu nổi thái độ lạ lùng đó của Adam, dù rõ ràng trước mắt nhưng không thể tả nổi cảm giác lạ lùng ấy.
Sau đó, nhớ lại những gì đã xảy ra hôm nay, cô mới nhận ra, tấm chân tình và sự dịu dàng của anh sâu lắng như làn nước mùa thu, âm thầm, dịu ngọt.
Tết được nghỉ bảy ngày.
Bốn giờ sáng ngày Hai mươi chín Tết, hai chị em họ Bạch lên tàu về quê.
Bạch Tiểu Điệp đã mua được vé nằm nhưng quá trình vào ga cũng là một trận đánh gian nan vất vả, hình dung bằng cụm từ “biển người đông nghìn nghịt”. Những người từng trải qua cảnh tượng đó đều hiểu một khi đã rơi vào trận đánh này thì chỉ còn cách đọ sức, không thể nhường nhịn, chỉ cần nhường một chút là người khác lập tức đùn lên, gây tắc hơn.
Vào dịp Tết, đáng lẽ nhà ga không bán vé trực tiếp nhưng Thư Hạo Nhiên khăng khăng đòi đi tiễn nên anh không chỉ bảo vệ hai chị em vào ga an toàn, mà còn nhẹ nhàng giúp họ lên tàu bằng lối dành riêng cho nhân viên nhà ga. Cách giờ khởi hành khoảng nửa tiếng, sân ga Trường Trường yên ắng, vắng vẻ trong ánh bình minh, ánh đèn điện le lói sáng choang, hoàn toàn trái ngược với cảnh tượng đông nghịt ngoài kia.
"Ghế số chín bên kia, qua đó đi."
Bạch Tiểu Điệp khoác chiếc ba lô nhỏ màu vàng giục giã, ánh mắt lộ rõ niềm vui.
Có lẽ do sương sớm nên mái tóc trước trán cô ươn ướt, dáng vẻ hoạt bát đáng yêu của cô khiến không ít nhân viên nhà ga phải chăm chú dõi nhìn.
Cô chưa từng chính thức đối mặt với bối cảnh thực sự của "chuyến hành trình mùa xuân", vừa xuống xe đã bị biển người trước mặt dọa cho chân tay bủn rủn.
Không phải vội vã, vất vả, lại còn lên tàu bằng đường khác, quả là có cầu còn không được nữa là.
"Đợi một chút, toa vẫn chưa mở cửa mà."
Bạch Tiểu Thuần đi ngay phía sau, chiếc áo ka ki đậm màu giống như màn sương ban mai. Đây cũng là lần đầu tiên cô đi tàu mà vào được ga dễ dàng đến vậy, nhưng cô không mừng rỡ như em gái mà cảm thấy lo lắng nhiều hơn. Dường như Thư Hạo Nhiên cũng chưa từng thấy cảnh tượng đông đúc ở ga tàu thế này bao giờ, vừa xuống xe, anh liền gọi điện thoại cho ai đó, nhà ga lập tức cử người đón họ vào theo lối đi dành riêng cho nhân viên, vừa đi vừa hỏi han rất ân cần, khách sáo. Không khó để đoán được rằng anh đã gọi điện cho cấp trên của nhà ga. Chuyện Adam và Thư Kiến gặp mặt đã từng là một món nợ rồi, quả thật cô không muốn nợ thêm bất cứ điều g
"Không sao, sẽ có người mở cửa ngay bây giờ mà, mình lên càng sớm càng tốt."
Thư Hạo Nhiên xách hành lý đi ngay cạnh cô, anh mặc áo khoác màu xanh nước biển, bên trong là áo len màu trắng ngà, lộ rõ cổ áo sơ mi bên trong. Nhìn anh khôi ngô, tuấn tú đến nỗi không tìm được điểm nào để chê, chỉ có duy nhất quầng mắt thâm đen vì thức đêm. Anh có thói quen ngủ muộn, đột nhiên phải dậy lúc hơn ba giờ sáng thế này, chắc chắn không quen.
"Đúng vậy, lát nữa người ta ồ ạt xông vào, sợ lắm, nên lên tìm chỗ ngồi trước thì hơn."
"Có phải anh Thư Hạo Nhiên không ạ?"
Giọng nói trầm ấm của một người đàn ông vọng đến.
Người đàn ông cao lớn, mặc đồng phục màu xanh của nhân viên quản lý đường sắt tiến lại gần.
Nhìn kĩ, trên tay anh ta còn đeo một dải băng đỏ, bên trên ghi dòng chữ: Trưởng tàu.
Bạch Tiểu Thuần hơi giật mình, người đàn ông bên cạnh cô mỉm cười, nói: "Tôi chính là Thư Hạo Nhiên, chào anh, anh chắc là trưởng tàu Tống phải không, cảm ơn anh đã ra đón chúng tôi. Tôi có hai người bạn đi tàu của anh, có thể châm chước cho chúng tôi lên chỗ trước được không ạ? Anh cũng biết đấy, dịp Tết mà, đông người quá, họ là con gái cũng vất vả. Còn nữa, trên đường đi cũng mong anh quan tâm hơn, rất cảm ơn anh."
"Không phải khách sáo vậy. Trạm trưởng đã dặn dò tôi rồi, anh cứ yên tâm. Xin mời theo tôi."
Dưới sự dẫn dắt của Trưởng tàu, họ chỉ mất vài phút để xử lý hành lý và tìm được chỗ ngồi.
Cả đoàn tàu lúc này chỉ có ba người, không khí có vẻ yên ắng kỳ lạ.
Quan sát xung quanh một hồi, Thư Hạo Nhiên liền ngồi xuống, nhìn ngắm cô gái thanh tú đối diện.
Hết nhìn cái này lại ngó cái kia, Bạch Tiểu Điệp vốn không thích sự yên ắng, liền lên tiếng: "Anh Hạo Nhiên, vừa nãy Trưởng tàu nói được Trạm trưởng dặn dò, anh quen với Trạm trưởng sao?"
"Đâu có."
"Vậy..."
"Thư ký của mẹ anh quen ông ấy."
Quả đúng là bà ấy.
Câu nói nhỏ nhẹ, dịu dàng lọt vào tai, Bạch Tiểu Thuần sớm đã đoán được điều đó.
Trình Cẩm Tâm, mẹ ruột của Thư Hạo Nhiên, chủ nhiệm ban Công vụ tỉnh, người gốc Bắc Kinh, năm đó vì ngưỡng mộ tài hoa của Thư Kiến mà lặn lội đến thành phố G, nhà mẹ đẻ của bà vô cùng danh tiếng, không chỉ xuất thân trong gia đình quân đội, chính trị thương nghiệp cũng rất lớn mạnh, được coi là gia tộc cán bộ cấp cao tầm cỡ tại Bắc Kinh. Nhớ lại những gì trước đây Thư Hạo Nhiên đã từng kể, cô thầm thở dài, trong đầu bỗng xuất hiện hình ảnh một người tuy mờ ảo những lại thấy rõ dáng vẻ đầy cao ngạo. Tuy chưa từng gặp mặt trực tiếng nhưng cô từng nhìn thấy bà ấy xuất hiện trong các hội nghị, Bạch Tiểu Thuần cũng biết, nếu bỏ được nét kiêu ngạo thì quả thật bà ấy rất quý phái, xinh đẹp và trí tuệ.
Bạch Tiểu Điệp cười nói: "Rõ rồi, vậy là vừa nãy anh gọi điện cho thư ký của mẹ anh à?"
"Ừ, có bà ấy liên hệ, người ta dù sao cũng ưu ái hơn mà."
"Có người quen tốt thật, nếu không, bây giờ chắc chắn chúng ta vẫn đang chen lấn ngoài kia
Câu nói cuối ít nhiều cũng mang sắc thái ngưỡng mộ, Bạch Tiểu Thuần không hề muốn tiếp lời, không nhịn nổi, đành quay mặt lại.
Bạch Tiểu Điệp lôi từ trong túi ra đủ loại đồ ăn, chiếc khăn len màu trắng quấn kín cổ, lấp lánh dưới ánh đèn vàng vọt trên tàu, chiếc áo đỏ kết hợp với váy ngắn thanh thoát, giày cao cổ trắng tinh, sắc mặt hồng hào, toát lên vẻ hoạt bát, hiếu động của một cô gái mới lớn. Cô ngẩng đầu, đưa bánh kem xốp cho Thư Hạo Nhiên, vẻ dịu dàng ẩn hiện trong ánh mắt.
Cảm giác như tim mình thiếu mất một nhịp, không đợi cô lên tiếng, Thư Hạo Nhiên rút ví, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Điệp, anh có chuyện muốn nói với chị em, em ra mua chút đồ ăn được không?"
Hai tay đang đóng khóa túi xách bỗng nhiên ngừng lại, Bạch Tiểu Điệp nhìn về phía chị gái nãy giờ vẫn im thin thít.
Cũng muốn nói chuyện rõ ràng với anh, Bạch Tiểu Thuần không hề phản đối, mỉm cười với em gái vốn đang phân vân, lưỡng lự.
Bạch Tiểu Điệp đi khỏi, Tiểu Thuần có cảm giác sự ấm áp giảm đi khá nhiều.
"Cảm ơn anh đã đến tiễn chúng tôi." Do cô mím môi hơi lâu, lúc này mở miệng nên nghe chừng hơi gượng và đau.
"Anh nhớ lần đầu tiên về quê em, Tiểu Điệp vẫn đang học cấp ba, chẳng mấy mà đã tốt nghiệp đại học rồi nhỉ? Nếu anh không lầm thì nó học báo chí phải không?"
Thấy Thư Hạo Nhiên vẫn nhìn theo hướng Bạch Tiểu Điệp vừa đi, cảm giác trái tim bị gò ép được xua tan. Không biết là lo lắng hay quan tâm, cô không giấu nổi tâm sự lạnh nhạt nói: "Anh từng nói trong Nhân Vương Kinh * có viết, mỗi nháy mắt sáu mươi phần giây, một phần giây chín trăm sinh diệt, thời gian trôi nhanh, vốn không để cho người ta kịp trở tay. Tiểu Điệp mới bước vào xã hội, còn nông nổi lắm, hy vọng anh đừng so đo với nó, dù sao nó vẫn chỉ là một đứa"
* Nhân Vương Kinh, hay còn là Bát Nhã Nhân Vương kinh, tên đầy đủ là Bát Nhã Nhân Vương hộ quốc thần bảo ký kinh, là một bộ kinh bao gồm khoảng 40 bài kinh Đại thừa được gọi chung dưới tên này với nội dung, mục đích hướng dẫn hành giả đạt được trí Bát Nhã, thành tựu Bát Nhã Ba La Mật Đa. Bộ kinh này là một phần quan trọng của bộ Kinh Phương đẳng, được ghi lại từ thế kỷ thứ nhất trước công nguyên đến khoảng thế kỷ thứ năm trước công nguyên.
Sắc mặt thanh tao, lời lẽ tế nhị.
Chiếc áo khoác ka ki sẫm màu như một tấm bình phong ngăn giữa Bạch Tiểu Thuần của hôm nay với Bạch Tiểu Thuần của trước kia.
Thư Hạo Nhiên nhìn cô, cảm giác trong lòng càng khó tả.
Anh còn nhớ, trước đây cô thích gam màu đậm, không trắng tuyết thì đen mực, không đỏ rực thì xanh ngọc thúy, nồng nhiệt, chẳng bỏ qua bất cứ điều gì. Còn bây giờ, cô lại mặc những màu tẻ nhạt ảm đạm như: xanh nhạt, trắng ngà, nâu xám, đến nụ cười cũng không còn tươi tắn như trước. Rõ ràng hơn cả là cách nói chuyện, trước đây không có gì là cô không dám nói, nhưng bây giờ cô lại biết cách chuyển chủ đề để lẩn tránh, thậm chí còn biết lắt léo dẫn dắt câu chuyện sang hướng khác. Anh biết, cô thông minh hơn trước, điều đó cũng chẳng có gì là xấu, con người một khi đã gia nhập xã hội, học được cách cẩn thận và tự biết cách tự bảo vệ mình là điều cần thiết, nhưng anh vẫn luôn hoài niệm về người con gái ngây ngô, ngốc nghếch của ngày trước.
Nghĩ đến đây, anh bỗng cười nhạt, nói: "Ám chỉ điều gì vậy?"
"Anh... vốn thông minh, chẳng lẽ lại không hiểu?" cô nghĩ anh sẽ đoán ra, còn hỏi vặn lại, đúng là ngoan cố.
"Cô ấy vẫn là đứa trẻ, chuyện của năm đó không liên quan, không nên làm liên lụy đến cô ấy. Cô ấy còn trẻ con, không thể có ý gì khác được, nếu không sẽ là phá hoại một đóa hoa đẹp của Tổ quốc. Phải vậy không, Tiểu Bạch
Một đơn âm tiết cực thấp được phát ra, liếc nhìn người đàn ông với thần thái hài hước trước mặt, Bạch Tiểu Thuần cúi đầu, cảm thấy mình có vẻ hơi nhạy cảm.
Thư Hạo Nhiên và Tiểu Điệp, dù thế nào đi nữa cũng chẳng thể có chuyện gì xảy ra được. Sở dĩ cô không còn lảng tránh anh vì nghĩ mình đang nợ người ta một ân uệ nên muốn làm chút gì đó.
"Đối với anh, Tiểu Điệp vẫn là một đứa trẻ." Quay ngược thời gian, Thư Hạo Nhiên dường như trở về với trước đây, lúc đó anh hay tìm cách trêu đùa người con gái đối diện này. "Nhưng em biết vì sao anh không muốn kéo cô ấy vào chỉ vì chuyện của năm đó không? Hơn nữa, tại sao anh hết lần này đến lần khách muốn nhìn ngắm cô ấy không?"
Quả là nghĩ nhiều rồi, Bạch Tiểu Thuần bấm bụng. Nhận ra mình đã bị cuốn theo chủ đề của người ta, cô nói: "Chuyện dự án tàu điện ngầm, cũng phải cảm ơn anh, tôi lại nợ anh một ân huệ, say này sẽ báo..."
"Vì anh thấy được hình ảnh ngày trước của em trên người cô ấy, hoạt bát giống một con chim tước, không bao giờ suy nghĩ nhiều, muốn nói gì thì nói, không biết che giấu hình tượng, vui mừng một chút thôi cũng cười rất rạng rỡ, rất dễ thỏa mãn. Giờ thì em mẫn cảm với mọi thứ, giống như một con cua giương càng, chỉ cần một chút tác động từ bên ngoài cũng đủ khiến em lẩn tránh trong vỏ bọc của chiếc mai trên lưng..."
Ánh đèn mờ ảo chiếu lên khuôn mặt thanh tú, giọng nói trầm ấm như khúc nhạc violin, nhẹ nhàng, ấm áp. Dường như cả anh và cô đều rơi vào cõi mộng với những ký ức màu hồng, trỗi dậy nơi sâu thẳm trong trái tim thổn thức.
Bất giác khóe mắt nhòa lệ.
Không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh. Bạch Tiểu Thuần quay mặt, cố gắng không để thần sắc của mình lộ ra điều gì đó...
Tình yêu chưa khi nào nguội lạnh vẫn luôn gõ cửa trái tim, nhưng mỗi khi nhớ lại những năm tháng chờ đợi tuyệt vọng đó, cô lại cảm thấy mình giống như một kẻ tù tội chôn vùi dưới chốn đại dương mênh mông, không sao tìm được cảm giác xưa cũ. Tận mắt chứng kiến những gì mình kỳ vọng tan thành mây khói trong điêu tàn, xám xịt, cảm giác vô vọng đó buồn bã hơn bất lỳ sự tiêu điều của bông hoa nào bị vùi dập trong gió bão. Mùa xuân đến là hoa lại có thể nở rộ, nhưng dũng khí một khi đã đánh mất, thanh xuân hay hy vọng cũng vậy, đã mất rồi thì rất khó có thể lấy lại được.
"Tiểu Bạch, quay lại với anh được không?"
Không biết từ khi nào anh đã ngồi sát bên cô, bỏ gói bánh xuống, nắm tay cô, thật chặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...