Thuốc độc của người, kẹo ngọt của tôi

Chương 1: Không có gì là không thể vượt qua, chỉ có những thứ không thể quay trở lại.
“Bạch Tiểu Bạch, mùng Một tháng Năm năm sau mình tổ chức hôn lễ, nhớ sắp xếp thời gian đến dự nhé!”
Giữa trưa, Bạch Tiểu Thuần đang gà gật trong phòng làm việc, liếc mắt thấy có tin QQ gửi đến, lòng bỗng nhiên buồn bã. Mới tốt nghiêp được hơn ba năm, những con người từng lớn tiếng tuyên bố chưa vào ba mươi nhất định không kết hôn, giờ lần lượt bước vào thánh đường hôn nhân, thế là thế nào?
“Đang buồn ngủ đây, đợi tỉnh táo rồi nói tiếp.”
Cô không thích cách bạn bè gọi mình chút nào, hận nỗi không thể cầm đuốc, phá tan tành cái bàn phím đáng ghét trước mặt kia, bên tai đã vang lên tiếng càu nhàu của mẫu thượng đại nhân trong điện thoại mấy ngày trước, người mà lúc này đang ở cách cô không biết bao nhiêu cây số: “Tiểu Bạch, thời điểm đẹp nhất trong đời người con gái chỉ có bấy nhiêu năm thôi, không nhân lúc còn đang trẻ trung, xinh đẹp mà kết hôn đi, định đợi đến khi da nhăn nheo chắc? Mẹ nói cho cô biết, cuối năm cô không rước được đứa con trai nào thì đừng hòng vác mặt về ăn Tết nữa! Biết gì chưa? Lệ Tử, con bé bạn thân cô hồi nhỏ, nó còn sinh sau cô mấy tháng, bây giờ đã có con rồi đấy. Cô thì sao? Đến bạn trai cũng chưa có, đúng là làm mẹ cô mất mặt quá!”
“Vì một đứa con rể chưa biết mặt mũi, có đáng không mẹ? Hơn nữa, cái gì mà trẻ trung, xinh đẹp? Chẳng phải mẹ lúc nào cũng than thở con không kế thừa được chút nhan sắc của mẹ sao?”
“Cô cứ vụng chèo khéo chống, giỏi thì sao không đi kiếm bạn trai đi! Không nói nhiều, đây là mệnh lệnh bắt buộc…”
“Hả? Được thôi, để mình giúp cậu tỉnh táo một chút: Bạch Tiểu Bạch, cậu mà không mau tìm bạn trai thì sẽ trở thành bà cô già trong phòng ký túc của chúng mình đấy!”
Gần như có thể tượng được khuôn mặt thất vọng của Lạc Lạc lúc này và vẻ mặt tức điên vì con gái chưa có bạn trai của mẹ cô giống nhau đến mức nào, cô uể oải trả lời: “Bà cô già thì bà cô già, càng cưới muộn thì phong bì của các cậu càng dày, cũng giống như giá cả leo thang vậy, càng tốt.”
“Đây chính là điển hình của việc tự an ủi chính mình, gọi tắt là tự an. Haizz, dù sao thì cậu cũng chỉ biết chết mê chết mệt mấy gã trai đẹp trong truyện ngôn tình và phim thần tượng thôi!”
“Hứ, trẻ không chơi già hối hận. Đến lúc ván đã đóng thuyền rồi, biết thế nào gọi là hối hận không kịp không? Đó mới là tự an.”
Sâu ngáp ngủ đã bị những lời của cô làm cho chạy mất dép, Bạch Tiểu Thuần đứng dậy, đi rót nước.
Lúc quay lại thì avatar của Lạc Lạc đã đen thui, chỉ để lại dòng tin nhắn khó hiểu: “Bạn Tiểu Bạch thân mến, mong bạn hãy dùng dũng khí nói câu: “Trẻ không chơi già hối hận” ấy để kiên cường, dũng cảm đi tìm ình một người đàn ông đi, những gì đã qua chỉ còn là quá khứ, những gì tốt đẹp vẫn còn chờ bạn ngoài kia, vì bố mẹ, bạn bè, vì một xã hội hòa hợp, hãy mau tìm ình một người đàn ông, mau tìm ình một người đàn ông!”
Hứ!
Cứ làm như tìm hạnh phúc cả đời cũng dễ như ăn rau bắp cải ấy, đúng là cái đồ đứng nói mà không biết đau lưng. Lẩm bẩm vài câu rồi Tiểu Thuần tắt cửa sổ chat, bị bạn đồng nghiệp Quách Hà bước đến, thần bí nói:
“Biết chuyện gì chưa?”
“Gì ạ?”
Bạch Tiểu Thuần năm nay hai mươi lăm tuổi, dung mạo bình bình, công việc bình bình, từ nhỏ đến lớn nói chung là bình bình, thuộc dạng điển hình của “tam bình nữ”.
Sau khi tốt nghiệp, cô bước chân vào công ty của doanh nghiệp Good tại thành phố G, đảm nhận một chức vụ văn phòng khá nhẹ nhàng, chẳng có mấy tiền đồ. Đây là công ty có vốn đầu tư của Mỹ, đôi lúc cũng cần biên dịch một vài tài liệu. Là một cô gái tốt bụng, từ nhỏ đến lớn chỉ thích những thứ đơn giản, bình đạm, cô luôn giữ khoảng cách với những chuyện bàn tán thị phi trong công ty.
Gần đây, mọi người trong công ty xôn xao bàn tán sắp có sự thay đổi lãnh đạo, cô cũng chẳng mấy quan tâm. Vốn dĩ, việc tổng bộ bên Mỹ chọn ai làm người lãnh đạo, những người thấp cổ bé họng như cô đâu liên quan gì!
“Cuối tháng này chúng ta đi Thượng Hải dự hội nghị.”
“Hả? Đợt trước chẳng phải nói nghỉ tết xong mới đi sao, sao giờ lại đổi vậy?”
Good thành lập công ty con ở ba thành phố tại Trung Quốc, đó là Thượng Hải thuộc vùng Hoa Đông, Vũ Hán ở Hoa Trung và thành phố G ở Hoa Nam. Tổng bộ của cả khu vực châu Á – Thái Bình Dương được đặt ở Thượng Hải, hai nơi Vũ Hán và thành phố G sắp xếp các giám đốc kinh doanh và giám đốc công ty. Tuy trên danh nghĩa là công ty được đăng ký nhưng xét trên góc độ nào đó vẫn thuộc sự điều hành của chi nhánh Thượng Hải. Nói chung, quyền luân chuyển lãnh đạo trong công ty đều nằm ở tít chốn phồn hoa đô thị Thượng Hải nên thỉnh thoảng vẫn phải bay qua bay lại.

“Cái con bé này, có sự thay đổi lớn về nhân sự chứ sao! Đừng lúc nào cũng chỉ rớt nước miếng vì mấy mỹ nam, quan tâm một chút đến tình hình thời sự đi.”
“Cái này… cũng gọi là thời sự à?”
Mối quan hệ của cô và người đồng nghiệp hơn mình hai tuổi – Quách Hà – trước giờ luôn rất tốt, cô cũng chẳng để ý đến lời nói móc của chị ấy… Không sai, ngoài câu “trẻ không chơi, già hối hận”, Bạch Tiểu Thuần còn có một câu danh ngôn kêu leng keng khác: “Tôi háo sắc, vì thế tôi tồn tại.”
Khổ nỗi háo sắc chỉ dám nghĩ thầm vì gan thỏ đế.
Quách Hà tiến sát chớp mắt.
“Thời sự trong công ty chúng ta chứ sao. Phải rồi, đồng nghiệp của chồng chị có cậu em ổn lắm, giới thiệu cho em nhé?”
Da đầu giật giật tê rần, Tiểu Thuần lập tức xua tay:
“Ý tốt của chị, em xin nhận, nhưng không cần đâu.”
Quách Hà năm nay hai mươi bảy tuổi, đã kết hôn, tính cách ôn hòa rất quan tâm đến Tiểu Thuần, lúc nào cũng muốn giới thiệu bạn trai cho cô. Hôm nay là cậu con trai của bạn học của ông chú, mai là thằng quý tử của bà hàng xóm của bà dì khiến cô ứng phó không nổi, tối tăm mặt mày. Bạch Tiểu Thuần không phải không chịu nổi việc đi gặp mặt làm quen nhưng trong một tháng, vừa gặp người này đã được giới thiệu người khác, tần suất chẳng phải là quá cao sao? Mới hai mươi lăm tuổi, cứ đà này, vài năm nữa có khi cô phải bỏ việc để suốt ngày đi xem mặt cũng nên.
“Có phải em vẫn còn mơ tưởng đến gã Thư Hạo Nhiên ấy không?”
Sắp xếp gọn gàng đống tài liệu cần photo, Quách Hà như đang nghĩ ngợi điều gì, nhìn kĩ một lượt dung nhan nhỏ nhắn trước mặt.
“Sao có thể chứ!”
Trong lòng bỗng rung lên, Bạch Tiểu Thuần vội thu ánh nhìn, dán mắt vào màn hình laptop, có cảm giác quặn thắt như bị ai đó xới tung.
Thư Hạo Nhiên là tình cũ của cô. Họ đã có một mối tình vô cùng khó quên. Nhưng nó đã kết thúc từ lâu rồi.
“Tiểu Bạch, con người không thể sống mãi trong hồi ức, em hiểu không? Chị đi làm báo giá, em làm việc tiếp đi.”
Bỏ lại một tiếng thở dài khe khẽ, Quách Hà cầm tập tài liệu, tiến về phía bàn làm việc, nhưng tiếng thở dài ấy cứ vang vọng mãi trong tâm trí Bạch Tiểu Thuần.
Trước giờ, cô luôn là người vui vẻ, sau một buổi shopping rồi ngủ một giấc ngon lành, mọi chuyện thế là được vứt khỏi đầu. Một lần nữa cô lại nhớ đến Thư Hạo Nhiên, đó là lúc ở sân bay quốc tế thành phố G, cùng các đồng nghiệp bay tới Thượng Hải dự hội nghị. Cô không muốn nhớ lại nhưng không thể quên được khung cảnh ấm áp, hạnh phúc khi đi đón Thư Hạo Nhiên tại chính sân bay này ngày trước. Khung cảnh ấy hiện lên từ rời rạc bỗng trở nên rõ nét, giống như bị cào xé một lần, cô có cảm giác rất đau. Đang muốn tìm thứ gì đó để thay đổi dòng suy nghĩ, sếp Lý bỗng nhiên chậm rãi lên tiếng:
“Theo nguồn tin đáng tin cậy, tổng giám đốc mới lên nhậm chức còn rất trẻ.”
“Trẻ thế nào? Đẹp trai không?”
Tiếp đó là vẻ mặt cười hì hì hồn nhiên, câu hỏi được đáp lại bằng những tiếng cười đồng tình… Cô là nhân viên nhỏ tuổi nhất trong công ty tại thành phố G, mối quan hệ với mọi người cũng rất tốt đẹp nên ai cũng đã quen với tâm tính của cô gái nhỏ này.
“Tôi cũng không biết định nghĩa thế nào là đẹp trai của mấy người trẻ tuổi các cô.”
“Tổng giám đốc mà, đẹp trai hay không đâu quan trọng, quan trọng là năng lực làm việc.”
“Ai nói không quan trọng? Đẹp trai một chút, nhìn sẽ bắt mắt, làm việc cũng phấn chấn hơn chứ.”


Máy bay nhẹ nhàng phóng vút về phía những đám mây, Bạch Tiểu Thuần chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nhớ lại những lời bàn tán của đồng nghiệp, khóe miệng vẫn hơi nhếch lên. Tổng giám đốc đẹp trai hay không cũng chẳng liên quan gì đến cô, ngủ thôi! Nghiêng đầu sang một bên, cô chìm dần vào giấc ngủ, chưa bao giờ nghĩ rằng chuyến đi Thượng Hải lần này không những liên quan đến cô, mà còn liên quan rất rất mật thiết.
Từng con gió lạnh ùa vào nhau, tạo thành những tiếng kêu rin rít, mây lãng đãng trôi, mùa đông Thượng Hải mơn trớn và lạnh lẽo. Phóng tầm mắt ra phía xa ngoài cửa sổ, những cành cây trơ trụi vươn lên trời với tư thế cô đơn, lá đã rụng hết, trơ về già cỗi.
 
Căn phòng hội nghị rộng lớn tối như bưng, mấy chục con người ngồi nghiêm chỉnh, ngay ngắn. Người lên phát biểu là CEO đến từ tổng bộ bên Mỹ, bụng phệ, đầu trọc, đôi mắt màu vàng rất có thần, ông ấy đang hào hứng nói về những thành tích mà công ty đã đạt được trên phạm vi toàn cầu suốt một năm qua. Cho dù từng tràng, từng tràng những con số quả thật khiến lòng người hứng khởi nhưng bầu không khí trong phòng vẫn rất yên ắng, cộng với việc điều hòa được chỉnh cao hơn mức cần thiết, Bạch Tiểu Thuần mặc chiếc áo khoác cao cổ màu trắng, bức bối đến mức mặt đỏ bừng. Nhân cơ hội nghỉ giải lao giữa cuộc họp, ai nấy đều nườm nượp đi vào nhà vệ sinh.
Khắp ba tầng, bao gồm cả phòng hội nghị đều chật kín người, cô không quen với thời tiết khô hanh nên không ngừng uống nước, lúc này người cô nóng ran, vội vã phóng lên tầng bốn. Tầng bốn khá yên tĩnh, là khu vực được công ty sắp xếp đặc biệt, dành riêng cho người nước ngoài, cũng chính là tầng tập trung những người nước ngoài thuộc bộ phận Quốc tế của công ty. Cô nhịn đến mức sắp bị nội thương, phóng như bay vào nhà vệ sinh, lao đến một căn phòng gần nhất với tốc độ tên lửa.
Phù…
Vấn đề được giải quyết xong xuôi, cô liền thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, sự đối đãi dành cho người nước ngoài đúng là tuyệt, chỉ có vài người ít ỏi mà được dành riêng một tầng.
“Đối xử bất công, đâu phải chỉ có trong thời đại đất nước mất chủ quyền, ngày nay cũng đầy ra đó thôi.”
Cô vừa lẩm bẩm vừa chỉnh lại chiếc áo khoác rồi mở cửa bước ra. Đúng lúc sự cảm thông với đồng bào cả nước đang được nung nấu rất hăng say, một giọng nói trầm và vang bay tới bên tai:
“Hi!”
Giày da bóng lộn, bộ vest đen tuyền, sơ mi trắng muốt, chiếc cà vạt màu hồng nhạt, ôi môi mỏng, chiếc mũi cao, mái tóc vàng nhạt, ở cửa ra vào bỗng nhiên xuất hiện một chàng trai ngoại quốc cao trên 1m80, dáng vẻ vô cùng nho nhã. Anh ta hơi cúi đầu, đôi mắt sâu màu xanh biếc trong vắt như mặt nước hồ, dưới ánh đèn, đôi mắt ấy như dập dềnh, phát ra những tia sáng thuần khiết và rực rỡ. So với thân hình cao lớn, chuẩn không cần chỉnh của anh, cô bạn nhỏ chỉ cao 1m64 và hơi gầy Bạch Tiểu Thuần lúc này bỗng cảm thấy như có một thứ áp lực đang đè nén. Sự ngẩn ngơ len lỏi trong trí óc ảnh hưởng đến khả năng phán đoán, cô không thể hiểu nổi tại sao anh ta lại đứng ở đây. Cô lịch sự mỉm cười, khẽ nhếch môi đáp lại:
“Hi!”
Mắt sao mà xanh thế. Lần trước cô đọc báo thấy nói, ngày nay chỉ ở Scotland mới có hậu duệ của những người mắt xanh thuần chủng, lẽ nào anh ta chính là anh chàng điển trai mắt xanh thuần chủng như dân tình vẫn bàn tán? Có đẹp trai thế nào thì cũng là bạn quốc tế, không thể mất lịch sự, ảnh hưởng đến hình tượng của thiên triều được. Nghĩ đến đây, cô nhướn thẳng người, cố gắng làm cho thần thái của mình nhìn cũng không đến nỗi.
Dưới sự quan sát quá lộ liễu, soái ca vẫn mỉm cười, phong độ ngời ngời, đưa tay chỉ cánh vửa phía sau. Vốn tiếng Anh của Bạch Tiểu Thuần miễn cưỡng được cho qua để bước vào công ty này. Trên thực tế, cô không có nhiều kinh nghiệm nói chuyện trực tiếp với người ngoại quốc, bình thường chỉ dịch các tài liệu trên giấy, chỗ nào không hiểu thì đi cầu cứu dân tình. Cô thầm nghĩ, sao anh chàng này lại chỉ tay vào cánh cửa, chẳng lẽ muốn cô nhường đường cho anh ta?
Hai từ “Mời anh” suýt chút nữa thì phun ra, nhưng vào giây cuối cùng, con ngươi của cô bỗng nở to một cách vô cùng kinh ngạc. Từ từ đã, từ từ đã, anh ta là nam, mình là nữ, sao mà nhường đường được? Nhà vệ sinh này đâu phải loại nam nữ dung chung! Một tiếng ầm đùng đoàng vang lên trong đầu, Bạch Tiểu Thuần từ từ quay lại, đối diện với sự thực tàn khốc…
Đúng thế, biểu tượng cánh cửa phía sau cô là WC nam!
Trời cao ơi, đất dày hỡi! Lẽ nào cô phóng như bay vào nhà vệ sinh nên anh ta đã đứng đợi suốt từ lúc đó đến giờ? Đại ca, anh nhìn thấy con gái lao vào WC mà không lao vào theo thì quả thực cũng coi là lịch sự đấy, nhưng không thể ngọt ngào hơn một chút, coi như không nhìn thấy gì rồi mau chóng rời đi được sao? Cứ phải đợi cô ra rồi mới nhắc nhở đã phạm phải lỗi muối mặt như thế này ư?
“Sorry…”
Khí nóng bốc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của ai đó đỏ bừng, trong đầu lúc này là một màn trống rỗng, hoàn toàn không biết mình đã xin lỗi vì chuyện gì, chỉ biết cắm mặt tiến về phía bồn rửa tay. Chiếc đèn vàng tỏa ánh sáng dịu nhẹ, cô không ngẩng mặt lên cũng biết chiếc gương sáng bong không tì vết kia đang phản chiếu khuôn mặt xấu hổ, khổ sở đến cực độ. Đã đi nhầm thì chớ, lại còn mất thể diện trước người ngoại quốc thế này. Không biết sau này, anh ta có hỉ hả kể cho đồng bào da trắng của anh ta rằng tháng nào, năm nào đấy đã nhìn thấy một đứa con gái Trung Quốc lao như tên bắn vào WC nam không nhỉ?
Hu hu, đúng là mất thể diện quốc gia mà.

Vừa tự tổng xỉ vả, vừa chìa đôi tay đã xoa xong xà phòng về phía vòi nước, Bạch Tiểu Thuần thật muốn mở miệng chử bới. Vòi nước cảm ứng đáng chết, mãi không thấy có phản ứng, đưa tay qua, đưa tay lại mãi không có giọt nước nào chảy ra. Mày ở phòng dành cho người nước ngoài cũng không cần phải khinh thường người trong nước thế chứ? Tại sao không chảy nước, còn chưa thấy tao đủ mất mặt sao? Mau chảy nước!
Nếu như tay không có xà phòng, quả thực cô sẽ phóng ra khỏi đây, cùng lắm thì cũng để lại một hình ảnh xấu xí mất vệ sinh, dù sao thì lúc này cô cũng chẳng quan tâm đến mấy thứ lớn lao ấy. Vả lại, soái ca là nhân viên của phòng Quốc tế, mối quan hệ qua lại giữa phòng Quốc tế và phòng Nội địa là không nhiều lắm, mình cũng đâu phải nhân viên ở Thượng Hải, không chừng cả đời chỉ gặp có lần này thôi, nhưng vấn đề là lúc nãy, vì mãi tự tổng xỉ vả nên cô đã xoa xà phòng nhiều hơn mức quy định…
Một ngón trỏ thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng giơ tới, khẽ chạm vào phía trước vòi nước.
Woa, nước chảy ngon lành.
“The sensor is… Loại cảm ứng này là…”
Chẳng còn tâm trí để quan sát kĩ đôi tay rộng lớn với những khớp xương rắn rỏi dễ chịu ấy, gặp phải chuyện mất mặt nhất trong đời, Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn không hiểu anh ta vừa nói gì, rửa tay xong liền phi ra ngoài như tên lửa, chạy thẳng xuống tầng, bước vào cửa mới nhớ khi nãy đến một câu “Thanks!” cô cũng không nói. Trong phòng chật kín người, chẳng ai để ý khuôn mặt đỏ bừng của cô. Một lúc sau, Quách Hà cầm hai cốc cà phê bước đến nhìn thấy cô, liền hỏi:
“Sao đấy, không khỏe à?”
“Có cái lỗ nào không chị?
“Lỗ? Lỗ gì? Nói nhảm gì thế. Này, uống ngụm cà phê cho tỉnh táo, cuộc họp này ngột ngạt quá.”
“Em muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.”
Cô nghiến răng nghiến lợi thuật lại câu chuyện ban nãy. Nghe xong, Quách Hà không nhịn được, khục khặc cười. Khuôn mặt Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn biến dạng… Đúng thế, bình thường đôi lúc cô cũng gây ra một vài lỗi lầm, nhưng sống trên đời hơn hai mươi năm nay, chưa bao giờ cô gặp phải chuyện khốn khổ thế này. Hỏng rồi, nếu để bọn Lạc Lạc biết được, một đời anh minh của cô sẽ bị hủy hoại tan tành, về sau sao còn lăn lộn được trong giới giang hồ nữa đây?
“Thôi, không sao đâu, chắc anh ta là đồng nghiệp ở Thượng Hải, dù sao cũng không gặp lại, sợ gì chứ? Bọn họ vào rồi, chuẩn bị chiến đấu thôi.”
“E…”
Đâu chỉ sợ, mà là không còn đất dung thân, được chưa nào?
Cầm cốc cà phê lên uống vài ngụm, liếc thấy sếp bước vào, cô liền ngậm miệng, lấy tinh thần nhìn về phía màn hình
Tiếp theo là nội dung nhắc lại những thành tích cùng triển vọng trong năm tiếp theo, cộng thêm một dấu chấm câu, CEO bụng bự thu lại khuôn mặt tươi cười vui vẻ, bỗng nhiên thay đổi chủ đề, sắc sảo chỉ ra tình trạng kinh doanh yếu ớt trong nội địa, so với thị trường Âu – Mỹ và những nơi khác, tỷ lệ phân bố thị trường rõ ràng quá mỏng, tổng tại chỗ, tạo ra cảm giác sống dở chết dở. Lời vừa dứt, khắp căn phòng bỗng ồn ào giống như chiếc nồi đang sôi ùng ục, những tiếng bàn tán xì xầm vang lên. Trước những tiếng bàn tán không ngớt, Tổng giám đốc Vu phụ trách kinh doanh nội địa bặm môi, mặt xanh lét… Ông ấy là một trong những người đầu tiên làm việc ở công ty khi Good tiến quân vào thị trường châu Á – Thái Bình Dương, cũng là tiền bối và lãnh đạo của những người đang ngồi đây. Những lời của CEO chẳng khác nào một cái tát vào mặt ông ấy trước mặt mọi người.
Nhìn thấy phần tóc mai đã điểm bạc của Vu Tổng, Bạch Tiểu Thuần bất giác nhớ lại lần phỏng vấn vào công ty ba năm trước, Vu Tổng đã mỉm cười khi cô quá căng thẳng mà lắp bắp mãi không nói đúng một từ tiếng Anh, ông ôn tồn nói: “Thoải mái đi, cô rất thật thà, tôi đánh giá rất cao điểm này.”  Tuy sau này không có nhiều cơ hội tiếp xúc nhưng dù sao ông cũng là người đã cho cô cơ hội trở thành thành viên của cong ty, thoát khỏi cảnh tối tăm mặt mũi của đám sinh viên vừa ra trường. Trong lòng cô không khỏi đồng cảm và buồn thay cho ông.
“Nghe nói mối quan hệ giữa Vu Tổng và CEO rất tốt, phải chăng lần này có thay đổi gì rồi sao?”
“Hồi Liên quân tám nước xâm lược Trung Hoa*, Hạp Hạp Vương gia cũng có mối quan hệ rất tốt với người phương Tây.”
* Sự kiện Phong trào Nghĩa Hòa Đoàn năm 1900. Sau khi Liên quân tám nước Anh, Pháp, Nhật, Nga, Đức, Mỹ, Italia, Áo đánh vào Bắc Kinh, Từ Hy Thái Hậu đã bất lực, chấp nhận kí bản Hiệp ước Tân Sửu với 11 nước Anh, Pháp, Nhật, Nga, Đức, Mỹ, Italia, Áo, Tây Ban Nha, Bỉ, Hà Lan. Đây là một hiệp ước bất bình đẳng, là hiệp ước bán nước nhục nhã xưa nay chưa từng có của xã hội Trung Quốc.
“Cái gì, cái gì hả?”
“Là nói mấy lão người nước ngoài này không có tình cảm gì đâu, đừng có nằm đấy mà mơ mộng. Haizz, tiếc cho Vu Tổng…”
Những lời bàn tán của những người ngồi phía trước bay đến bên tai, cô không thân quen với những đồng nghiệp thuộc khu vực khác nên không đoán ra là ai.
Điện thoại bỗng run bần bật, cô vừa thở dài vừa nhìn về hướng Vu Tổng đang ngồi, sau đó cúi đầu mở điện thoại ra xem.
“Tiểu Bạch, lâu không gặp, anh đã về rồi đây.”
Một số 186 không lưu trong danh bạ, chỉ vỏn vẹn vài chữ ngắn ngủi, sau vài giây ngờ ngợ, Bạch Tiểu Thuần lập tức đoán ra người gửi tin nhắn là ai, người bỗng đơ như khúc gỗ.

Làn gió ký ức ùa về, ào ạt như một trận bão cát, mù mịt đất trời, không có cách nào ngăn cản lại.
Cô hoàn toàn không hay biết phòng hội nghị vốn đang xôn xao bỗng nhiên im lặng như tờ, giống như mọi người có mặt ở đây đồng loạt biến mất, đến tiếng hít thở cũng không có. Một gương mặt trẻ trung, điển trai xuất hiện phía trên góc trái màn hình lớn, vài tiếng bàn tán kinh ngạc nho nhỏ vang lên, trong lúc mê mẩn, Quách Hà không dám tin vào tai mình: “Adam Cooper, hai mươi tám tuổi, tốt nghiệp đại học California…”
Sau vài giây, một đợt bàn tán lại rộ lên, Bạch Tiểu Thuần đang trong tâm trạng hỗn độn, không hề hay biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Mãi đến khi trên đường trở về, cô mới lờ mờ nhớ lại hai việc, một là khuôn mặt chỉ cần mỉm cười đã toát lên vẻ tự tin và ưu tú hiện lên trên màn hình ấy hình như cô đã gặp ở đâu đó; hai là trong buổi gặp mặt tối nay, cô bị sếp Lý bắt đi rót rượu cho Tổng giám đốc mới nhậm chức, ngoại trừ câu “We e”, cô không biết nói gì nữa, đầu óc hoàn toàn mờ mịt.
“Em nói xem, anh chàng Adam có phải là hơi ngốc không?”
Đỡ cốc nước hoa quả từ tay tiếp viên, Bạch Tiểu Thuần vẫn còn đờ đẫn, bỗng nhiên phát hiện ra Quách Hà đang chăm chú nhìn mình.
“Gì cơ ạ?”
“Từ chiều qua đến giờ em cứ như người mất hồn, có chuyện gì thế hả?”
“Không có gì.” Chột dạ nhìn cốc nước hoa quả màu vàng nhạt, cô nghi ngờ hỏi lại. “Chàng Adam mà khi nãy chị nói là ai thế?”
“Chính là tổng giám đốc mới của chúng ta đó, anh ta tên là Adam mà, mọi người bây giờ đều gọi là chàng Adam. Không biết có phải do anh ta còn trẻ, không hiểu cách đối nhân xử thế hay là do tự tin thái quá, sau khi CEO tuyên bố anh ta sẽ trở thành tân tổng giám đốc, Vu Tổng đưa đơn từ chức trước mặt mọi người, anh ta đến một câu níu kéo cũng không có, lập tức đồng ý. Tổng bộ bên Mỹ không trực tiếp sa thải Vu Tổng mà cho ông ấy một chức vụ hữu danh vô thực, rõ ràng là muốn ông ấy làm trợ lý cho chàng Adam, dụng ý đơn giản như vậy đến chị còn nhìn ra, anh ta lại dường như không hề hay biết. Lẽ nào anh ta cảm thấy dựa vào năng lực và tài trí của mình, có thể làm tốt hơn Vu Tổng sao?”
Xem ra, sự xôn xao bất ngờ xuất hiện trong buổi họp hôm ấy chắc hẳn là sau khi Vu Tổng đọc đơn từ chức ngay tại cuộc họp.
“Nếu tổng bộ dám làm như vậy, chắc phải có lý do, ai mà biết được chứ.”
“Thư Hạo Nhiên tìm em à?”
Suýt chút nữa thì sặc chết vì ngụm nước trái cây trong miệng, Bạch Tiểu Thuần ho lấy ho để, kinh ngạc trừng mắt nhìn bộ mặt “đã biết tất cả” của Quách Hà.
“Sao chị biết?”
“Khuôn mặt khổ sở vì tình của em viết rõ rành rành kia kìa.
“Đâu có!”
Cô đưa tay sờ lên mặt, lập tức ủ rũ.
Mọi cảm xúc đều được thể hiện trên khuôn mặt là đặc điểm rõ nét nhất của cô, nhưng đó lại chẳng phải việc tốt đẹp gì.
Quách Hà mỉm cười, đôi mắt một mí ngập tràn sự thông cảm của một người đàn chị, nghiêm túc nói: “Tiểu Bạch, tình cũ khó quên là căn bệnh của con người, chị không biết năm ấy em và Thư Hạo Nhiên đã xảy ra chuyện gì mà phải chia tay, nhưng gương vỡ khó lành, nước đổ đi rồi không lấy lại được, em phải nghĩ cho kĩ.”
Khẽ nhếch khóe môi hồng theo thói quen, Bạch Tiểu Thuần quay mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Từng đám mây trắng muốt như đang nhảy múa giữa bầu trời xanh thẳm, không bến bờ.
Năm ấy… Sao có thể không nhớ về năm ấy đây? Yêu đến không thể rời xa, đau đến tột cùng tâm khảm, sao có thể gói gọn được hết trong bốn từ “tình cũ khó quên”? Phía ngoài kia, mây trắng muốt im lìm vô cùng vô tận, một nỗi đau như lại vừa rỉ máu. Một giọt nước mắt long lanh rớt xuống từ khóe mắt, cô khẽ nhếch môi mỉm cười… Ngày ấy, anh vẫn thường nhướng cặp lông mày đẹp đẽ, làm bộ đau đầu, bóp trán, nói:
“Bạch Tiểu Thuần, sao em ngốc thế? Hay đổi tên thành Bạch Tiểu Xuẩn đi.”
Về sau, thời gian như nước chảy hoa trôi, ở nơi chân trời góc bể, lúc nào anh cũng thích nhìn về phía trước.
“Tiểu Bạch, tình yêu của anh, nơi đây biển và trời xanh ngắt một màu, hoa nở như gấm, đợi anh dắt em đi.”
Giờ đây, sau bao năm, Thư Hạo Nhiên, anh quay trở về, có là gì nữa!
Rất nhiều khung cảnh lần lượt vụt qua trước mắt, máy bay hạ cánh tại sân bay quốc tế thành phố G. Những ký ức bủa vây, cô chỉ muốn lấy hành lý, nhanh chóng bắt xe bus trở về nhà nghỉ ngơi, sếp Lý đứng cạnh nơi lấy hành lý gọi mọi người lại, nghiêm trọng tuyên bố: “Adam vừa gửi email, thứ ba tuần sau sẽ đến, trong thời gian bốn ngày, mọi người hãy sốc lại tinh thần. Những người khác có thể về, Tiểu Bạch, tôi có việc cần nói với cô.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận