Truyện: THƯỢNG TIÊN, NÀNG DÁM TRỐN?
Chương 3.
" Thân thể của bổn thượng tiên vạn độc bất xâm, ngươi nghĩ dễ dàng hạ độc thế sao?"
Lãnh Hoa lên bờ mặc áo, hỏi lại bằng âm mũi " Hử?"
Cẩn Thần Hi nghe vậy, đột nhiên cảm thấy tiên khí bao quanh người yếu đi rất nhiều.
" Tên khốn Lãnh Hoa nhà ngươi, dám hạ độc bổn Thượng Tiên!"
Ánh mắt tím nhạt có chút phức tạp, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến làn da ngọc ngà của cô thì sao?
Rủa thầm trong lòng nghìn lần tên khốn chết tiệt đó, bày ra bộ mặt đáng thương.
" Lãnh Hoa, chàng có thể.. bỏ giải dược ra đây cho ta được không??"
Lời nói nhẹ nhàng như va chạm đến sâu thẳm lòng người.
Cô chìa tay, làn da trắng mịn hơi ướt, mái tóc mềm mại tựa như mây. Gò má ửng hồng, đôi mắt tím e lệ ngước nhìn.
Nhìn hắn, đúng, ngươi trúng mĩ nhân kế của ta đi. Oa hô hô....
" Ta không có" Lãnh Hoa hắng giọng một cái.
Cô lại nhỏ nhẹ cầm vạt áo hắn " Tại sao lại không có?"
" Độc này vốn không hề có giải dược, trừ khi nàng thành thân với ta mới có thể giải được!"
Lãnh Hoa cười cười, mặt vẻ khó xử.
Nghe vậy Cẩn Thần Hi sôi máu, vẻ ngoài đáng thương hiền dịu biến mất.
" Cái gì?? Lão nương đánh chết ngươi!!!"
" Thượng tiên~" Tiểu Ly đến nơi, lao vào Cẩn Thần Hi ôm lấy.
" Người bình tĩnh, đừng gây chuyện. Đông Hải Long Vương tới rồi!"
" Hả?"
Nhìn bộ dáng bôi nhếch của bản thân mình, Cẩn Thần Hi lại đau đầu. Không phải cô chưa từng gặp Đông Hải Long Vương.
Nhưng chỉ sợ lại làm mất đi bộ mặt của Thiên giới.
Đành càng tỏ ra vẻ đáng thương, lấy tay xé rách vạt áo.
" Thượng tiên, người làm gì vậy??"
" Em trật tự chút đi"
Đông Hải Vương từ ngoài bước vào, thấy Cẩn Thần Hi ướt sũng lại khóe mắt sưng đỏ, vội đến hỏi han.
" Con dâu, con làm sao vậy?"
Con dâu? Ông cũng biết thức thời ghê. Thấy người sang bắt quàng làm họ.
" Phụ thân, hức hức...., anh ấy bắt nạt con~ Chàng ấy nói dù sao sau này con cũng là người của chàng ấy. Thế nên, chàng ấy nói... nói muốn... con..."
Cô lau khóe mắt, làm bộ nhún mình tham kiến. Trông có không biết bao nhiêu thảm thương.
Đông Hải Vương nghe vậy, lườm con trai " Sao con dám làm vậy với nữ nhân của mình? Thật đúng là không biết phép tắc!"
Lãnh Hoa nhìn vậy, lập tức giải thích " Không phải đâu, Thượng Tiên nàng ấy vu oan cho con. Tiểu Hi, nàng nói gì vậy?"
" Phụ thân, là con sai rồi. Ngài ấy muốn vậy mà con một mực không đồng ý. Con nói muốn đợi đến sau khi thành hôn.. Ngài ấy quá tức giận liền... liền... đẩy con xuống hồ nước. Lãnh Hoa, chàng có thể cho thiếp một chút tự tôn được không? 1 vạn năm qua thiếp yêu chàng coi như không uổng phí...."
Tiểu Ly bên cạnh không hiểu rõ ngọn ngành, thấy Thượng Tiên nhà mình khóc lóc thảm thương. Trong lòng đau đớn, khóe mắt đỏ hoe.
" Thượng Tiên, ngài thật khổ a~ Thứ lỗi cho Tiểu Ly vô năng, không san sẻ được gánh nặng với ngài...."
" Không sao. Tiểu Ly, em không có lỗi, là tại ta quá si tình~"
" Hải Đằng Lãnh Hoa, con..."
" Không phải vậy..."
" Không nói nhiều, phạt con đến Hậu Điện chịu phạt"
Nghe vậy, cô mừng thầm trong lòng. Cho ngươi chết~~