Lúc thùng sơn tinh nhỏ tiến vào phòng làm việc đã bị mặt tường toàn màu lục bảo làm cho ngây dại.
Trên mặt tường màu lục bảo còn có một hàng chữ đỏ tươi, dùng nét chữ đậm viết: ĐÂY CHÍNH LÀ HIỆU ỨNG NỀN XANH CHỮ ĐỎ.
Tân Nguyên nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ của Du Thất Đồng, trong lòng không hiểu sao lại thầm thấy thích, uống một ngụm nước.
Hắn vất vả sơn một mặt tường như vậy chính là vì hiệu quả này.
Bây giờ dùng lời nói uyển chuyển đã không thể thuyết phục được bên A, chỉ có thể dùng loại phương thức thẳng thắn này để cho bọn họ nhìn thấy, hiệu quả thực tế xấu đến mức nào.
"Thật là đẹp quá đi." Thùng sơn nhỏ chân thành khích lệ tác phẩm của Tân Nguyên.
Hóa ra sơn trong bụng mình có thể biến cả mặt tường thành màu xanh, màu sắc thuần khiết như vậy thật sự là rất đẹp.
"Khụ khụ." Tân Nguyên bị sặc nước, dùng sức vỗ ngực mình.
Thùng sơn nhỏ lo lắng tiến đến giúp Tân Nguyên thuận khí, bộ quần áo màu lục bảo thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt Tân Nguyên.
Trong lúc hoảng hốt, Tân Nguyên cảm thấy như màu quần áo của Du Thất Đồng giống y hệt với màu lục bảo trên tường, không khác tí nào.
Tân Nguyên vừa ho vừa đẩy thùng sơn nhỏ lên tường,
Thùng sơn tinh nhỏ không biết hắn muốn làm gì, chỉ chớp mắt phối hợp với hắn.
Quả nhiên....Tân Nguyên nhìn thấy quần áo trên người Du Thất Đồng như hòa thành một thể với mặt tường màu lục bảo, nếu đứng nhìn từ xa một chút thì sẽ như một người không có thân thể, chỉ có khuôn mặt và tay chân dán ở trên tường.
Cho dù mặt mũi có đáng yêu thì cũng là phim kinh dị!
Thùng sơn tinh nhỏ không biết vì sao Tân Nguyên lại rối rắm nhìn mình, vì muốn chọc Tân Nguyên cười, thùng sơn tinh nhỏ còn làm mặt xấu tại chỗ.
"Tân Nguyên, tôi có quấy rầy hai người không đó." Du Phát Tài đẩy cửa bước vào, ông chú trung niên nhìn thấy Tân Nguyên vẫn còn đang duy trì tư thế đè một thanh niên trắng trẻo ở góc tường, vẻ mặt khó nói thành lời.
"Không, ngài hiểu lầm rồi." Tân Nguyên tuy rằng không thể tiếp nhận gu thẩm mỹ của Du Phát Tài nhưng vẫn rất tôn trọng ông ấy.
Dù sao thì một đại thúc trung niên nho nhã lễ độ, lại còn không bị hói đầu ngày nay cũng rất hiếm thấy.
Thấy có người ngoài tới, thùng sơn tinh xấu hổ cúi đầu, không biết nên chào hỏi đối phương như thế nào.
Thùng sơn tinh nhỏ xoay người, chôn mặt ở góc tường.
Lúc trước, khi còn là một thùng sơn, cậu vẫn luôn được đặt ở góc tường.
Nơi quen thuộc này khiến cho tâm trạng đang căng thẳng của cậu hơi bình tĩnh lại một chút.
Một màn này ở trong mắt của Tân Nguyên lại biến thành thiếu niên phản nghịch bỏ nhà ra đi không muốn gặp cha già nhà mình.
Hắn quay đầu nhìn vẻ mặt của Du Phát Tài.
Du Phát Tài lại cảm thấy hành động hiện tại của thiếu niên trắng trẻo ngoan ngoãn này....có khi nào là tự kỉ hay không?
Du Phát Tài nghĩ đến đứa nhỏ ở nhà suốt ngày nhao nhao ồn ào khiến người ta phải đau đầu, lại nhìn thùng sơn tinh ngoan ngoãn, nói: "Cứ để cậu ấy ở đó đi." Đừng làm phiền, cậu ấy có thói quen như nào thì cứ để mặc như vậy.
Tân Nguyên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, người cha già bất lực với đứa con, không muốn nhiều lời thêm nữa.
Thùng sơn tinh nhỏ đứng ở góc tường, còn chăm chú nghe Tân Nguyên và Du Phát Tài giải thích về phương án thiết kế poster, trong lòng nghĩ, tuy rằng Tân Nguyên mặc đồ đen có chút khó coi nhưng mà con người lại rất tốt, giọng nói cũng rất êm tai nha.
"Sở dĩ tôi không chọn dùng phương án hồng phối xanh lục mà ngài yêu cầu ngay từ đầu là bởi vì cảm thấy hiệu quả của phương án này không quá tốt, ngài có thể nhìn thử mặt tường kia."
Tân Nguyên chỉ vào mặt tường bị sơn màu lục bảo.
Du Phát Tài vừa quay đầu nhìn thấy thùng sơn tinh ở góc tường chỉ còn lại có một cái đầu cùng tay chân lơ lửng giữa không trung thì bất ngờ bị dọa nhảy dựng, nghĩ rằng quần áo màu lục bảo đẹp như vậy, khó đảm bảo sẽ không có ai mặc ra đường, nếu mà trùng với màu của poster thì chỉ sợ hiệu quả sẽ rất dọa người.
Vậy nên ông liền đồng ý với phương án sửa chữa của Tân Nguyên.
"Được, vậy thì sau khi làm xong bản phác thảo của poster, tôi sẽ đưa cho ngài xem qua." Tân Nguyên thở phào một hơi, quả nhiên là có con trai ở đây nên dễ nói chuyện hơn.
Du Phát Tài trò chuyện đôi câu rồi định rời đi.
Tân Nguyên không biết ông định xử lý con trai của mình như thế nào, bây giờ hai cha con đang cãi nhau, người ngoài như mình mở miệng chỉ sợ lại càng không tốt.
Thùng sơn tinh nhỏ thấy Tân Nguyên đưa Du Phát Tài ra ngoài cửa liền rời khỏi góc tường, cẩn thận thò cái đầu nhỏ ra ngoài nhìn Tân Nguyên tiễn Du Phát Tài lên xe.
Du Phát Tài đang định rời đi thì lại nhìn thấy một mạt màu lục bảo kia, không nhịn được vỗ vỗ bả vai Tân Nguyên: "Hãy chăm sóc cậu ấy cho tốt." Đứa nhỏ mắc chứng tự kỉ cũng không dễ dàng mà.
"À, được.
Tôi biết rồi." Tân Nguyên gật gật đầu.
Công ty của Du Phát Tài vẫn luôn hợp tác kinh doanh với bên Tân Nguyên.
Thay kim chủ bên A trông nom đứa nhỏ bỏ nhà ra đi một chút không phải vấn đề gì lớn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...