Lần này không có lâu lắm, ngay khi Thẩm Mạt tới cao trào hắn cũng thực mau bắn ra.
Thường Thanh muốn ôm Thẩm Mạt thêm một lúc nữa, Thẩm Mạt thấy trên người khó chịu liền kêu hắn đi xuống.
Ra ngoài Thẩm Mạt mới nhận ra rất nhanh là đến buổi trưa rồi.
Em trước hết rửa mặt, anh đi nấu chút đồ ăn.
Thường Thanh nhanh chóng rửa sạch, mặc xong quần áo liền đi ra ngoài.
Thẩm Mạt vừa thấy, bên dưới cửa sổ đã để sẵn nước và dụng cụ rửa mặt.
Trải qua đêm qua, Thẩm Mạt hiện tại đột nhiên có một loại cảm giác: Có lẽ cuộc sống sau này sẽ không còn giống như lúc trước nữa.
Rửa mặt xong, Thẩm Mạt bưng nước đi ra ngoài, thấy Thường Thanh trên bệ bếp ở trong sân làm bánh trứng cho mình.
Hương thơm của trứng gà cùng với hành lá bay vào mũi khiến cho bụng cô kêu vang.
Eo và chân cô vẫn còn có chút bủn rủn vô lực, dáng đi vặn vẹo rất là kì lạ.
Hắn nhìn thấy cảnh đó liền cười không ngừng.
Ăn lót bụng trước một chút, lát nữa anh mang em đi nhà đại bá nhận người thân.
Thẩm Mạt đem nước đổ đi, lại từ trong lu múc ra hai gáo đổ vào trong bồn, đạt ở giá cạnh cửa.
Đợi lát nữa anh cũng rửa đi.
Dứt lời Thẩm Mạt liền trở về phòng.
Trong lòng cô lúc này suy nghĩ rất phức tạp.
Cô dù sao cũng chỉ là được thuê tới, cũng không phải là vợ của hắn, hắn mang cô đi nhận thân thích để làm gì chứ?
Nhưng cô làm gì có tư cách cự tuyệt.
Thường Thanh nhanh chóng bưng bánh trứng tiến vào, rót cho Thẩm Mạt một ly nước rồi mới chuẩn bị đi rửa mặt.
Nhưng nhìn sắc mặt của Thẩm Mạt, gương mặt hắn liền trở nên nghiêm nghị.
Mạt Mạt, nếu em nghe được lời nói khó nghe, hoặc là ai đó khiến em không được thoải mái, nhất định phải nói với anh, có biết không? Trong thôn này, người dám đi tiểu trên đầu anh còn chưa có chui ra khỏi bụng mẹ đâu.
Thẩm Mạt cúi đầu dùng chiếc đũa gắp một miếng bánh trứng ăn, hương vị thật tốt.
Anh là người đọc sách, sao lại nói chuyện thô như vậy?
Như thế nào? Chê anh có phải không? Thường Thanh đột nhiên từ phía sau ôm chặt Thẩm Mạt, cắn lỗ tai của cô.
Thô không tốt sao? Tối hôm qua là ai nói thoải mái?
Em chưa nói! Thẩm Mạt buông chiếc đũa bảo vệ ngực, trốn tránh bàn tay to của hắn, lại không nghĩ rằng hắn đột nhiên sờ đến eo của cô.
Thật là ngứa.
.
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Một trận tiếng cười trong trẻo từ trong phòng truyền ra, đàn chim én đang ấp trứng dưới mái hiên bỗng giật mình.
Tâm của người đàn ông cũng bị bị rung động.
Mạt Mạt,em nên cười thật nhiều.
Thường Thanh ôm lấy Thẩm Mạt, dùng hồ cọ cọ lên mặt cô.
Mau đi rửa mặt Thẩm Mạt ngừng cười.
Cảm thấy người đàn ông này chính là tên tội quan trọng, liền đẩy hắn đứng lên ra ngoài rửa mặt.
Sau khi hai người đều đã ăn xong, Thẩm Mạt thay đổi một bộ váy áo màu hồng cánh sen mỏng, đem đầu tóc chải gọn gàng, lúc này mới cùng hắn ra cửa.
Nơi hai người muốn đi cách nhà hắn không xa, chỉ cách bốn cái sân liền tới.
Thường Thanh dọc theo đường đi cùng với Thẩm Mạt nói qua một chút.
Đại bá là anh ruột của phụ thân hắn, sau khi cha mẹ qua đời càng thêm chiếu cố hắn.
Hiện tại hắn vừa mới làm việc lớn, theo lý thì nên thông báo với người lớn một tiếng.
Thẩm Mạt không cần quá câu nệ, mọi việc đều có hắn.
Nhưng khi hai người tới sân phía đông liền thấy một phụ nhân khoảng 50 tuổi mặc một bộ quần áo kiểu cũ đứng ở trước cửa, trên mặt không có mấy thiện cảm nhìn về phía người đàn ông bên cạnh cô.
Đồ ăn đều đã lạnh đến nơi mới chịu đến,
Dứt lời, bà ta không đợi Thường Thanh mở miệng liền chạy chậm trở về trong viện.
Thẩm Mạt người hơi hơi cứng đờ, Thường Thanh sắc mặt cũng lạnh xuống.
Đợi lát nữa cứ đi theo anh, đừng để ý tới bà ta.
Em còn tưởng rằng bà ấy là đại nương của anh.
Thẩm Mạt dựa gần Thường Thanh, nói nhỏ.
Bà ta là em gái ở góa của đại nương, ăn vạ ở nhà đại bá đã hai năm, đuổi đòi sống đòi chết cũng không chịu đi, lại còn muốn gả con gái của mình cho anh.
Thường Thanh giọng nói mang theo vài phần khinh thường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...