Trở lại nơi có hai cha con kia.
Viên Ấu Sơ không có thông báo trước cho Tề Du Quân, trực tiếp quay trở lại căn nhà quen thuộc, vừa mở cửa ra, cô chỉ cảm thấy bụi bậm trong phòng đã nhiều đến mức đạp lên có thể nhìn thấy một dấu chân mơ hồ.
Trước khi trở về, cô biết không thể sạch sẽ được, lại không nghĩ cô chỉ mới đi gần một tháng mà thôi, căn nhà cũng đã bộ dáng khủng khiếp khi lần đầu tiên cô bước đến.
Có lẽ cô nên cảm thấy may mắn khi không thấy đại quân gián và chuột lần nữa "Trở về quê cũ" .
Đặt balo của mình tùy tiện để một bên, đầu tiên đi vào phòng bếp rất có khả năng sẽ biến thành bãi chiến trường, phát hiện dường như không có dấu vết sử dụng qua, cô hơi ngoài ý muốn lại xác định một lần nữa, sau đó từ từ đi lên lầu.
Trên lầu so với bên dưới loạn hơn, rất nhiều quần áo thay ra không giặt giũ vứt thành một đống, may mắn không phải là quần áo dơ của cả tháng, bởi vì bên cạnh đống quần áo dơ cũng có mấy túi của tiệm giặt quần áp.
Bây giờ là hơn một giờ chiều, Tiểu Nam chưa tan giờ học, lúc này nếu như Tề Du Quân không ở trong phòng nghiên cứu thì cũng đã ra ngoài, không ngờ khi Viên Ấu Sơ mở ra cửa phòng của cô, lại thấy người đàn ông cô cho là không ở nhà đang lẳng lặng nằm trên giường của cô, nhắm mắt lại ngủ yên.
Trong phòng trừ tiếng hít thở nhẹ nhàng còn có tiếng máy điều hòa không khí, yên tĩnh đến mức khiến người khác cảm giác nặng nề.
Cô cứ đứng ở cửa như vậy nhìn anh, mới phát hiện chỉ gần một tháng không thấy, anh hình như lại gầy đi nhiều, sắc mặt cũng tái nhợt hơn rất nhiều, dưới mắt quầng thâm cũng thấy rõ, râu ở dưới cằm cũng dài hơn, bộ dáng vô cùng thê thảm.
Tề Du Quân đang ngủ say lại cảm thấy một cái nhìn chăm chú quen thuộc, anh chậm rãi mở mắt ra, theo kính vào rồi nhìn lại, phát hiện người đứng ở cửa rõ ràng là Viên Ấu Sơ.
Anh ngồi dậy, không hề kích động, chỉ thản nhiên nhìn cô nói: "Em đã trở lại."
Giọng nói của anh bình tĩnh giống như cô cho tới bây giờ cũng chưa từng rời đi.
Cô đóng cửa lại, từ từ đi tới bên giường ngồi xuống, mắt chăm chú nhìn anh thì thầm "Ừ, em đã trở về."
Anh nhìn cô ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt hơi không hiểu, trong mắt cũng mang theo nghi ngờ, vươn tay đụng vào mặt của cô "Rất giống. . . . . . Rất giống thật. . . . . ."
Viên Ấu Sơ nghe thấy anh nói câu nói này , không nhịn được chua xót trong lòng nở nụ cười.
Thì ra anh vẫn cho là mình đang nằm mộng sao? Bản thân cô đã ngồi trước mặt anh rồi, có thể không phải thật sao?
Cô cầm lấy tay anh, để cho anh sờ mặt của mình lần nữa, sau đó dịu dàng nói "Là thật."
Mắt Tề Du Quân thâm thúy nhìn cô, một lần rồi lại một lần đụng chạm, môi của anh ngược lại mím càng chặt hơn, bàn tay đi xuống đến cổ họng của cô thì dừng lại.
Anh giống như nói mê, nhỏ giọng nói "Có lúc anh suy nghĩ, có phải nên dùng một cái dây chuyền khóa em lại hay không, như vậy em có phải sẽ không chạy loạn hay không? Có phải anh đã làm điều gì có lỗi nên em mới bỏ đi mà không nói một lời với anh hay không?"
Lần đầu tiên anh không chịu được chia ly là khi mẹ của Tiểu Nam bỏ lại cậu cho anh mà đi.
Tuy rằng anh đối với cô ta không có nhiều tình cảm, hai người không cẩn thận mới có Tiểu Nam, đối với anh mà nói dùng từ "Ngoài ý muốn" để hình dung, không bằng nói anh căn bản là cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Nhớ lại sau khi cô ta rời đi, anh vừa mở cửa chính ra, nghênh đón anh chỉ có một phòng tối đen và tiếng khóc thê thảm của đứa bé, trong nháy mắt thiếu chút nữa làm cho anh sụp đổ.
Một đêm kia, anh không thể dụ dỗ được Tiểu Nam, cho đến ngày hôm sau anh cầu cứu mẹ thì anh đã cảm thấy bản thân quả thật rất mệt mỏi.
Anh tiến lên phía trước dựa vào vai của Viên Ấu Sơ, đôi tay nhẹ nhàng ôm cô, tiếp tục anh thấp giọng kể lể "Anh là một người đàn ông không đáng tin tưởng sao? Anh ngay cả bản thân cũng chăm sóc không được, còn có một đứa bé, anh vừa không có nhiều chủ kiến, vừa không có sức quyến rũ hấp dẫn phụ nữ, có phải vì như thế nên em mới không nói mà bỏ đi hay không, thậm chí ngay cả nguyên nhân cũng không nói cho anh biết?"
Viên Ấu Sơ quay lại ôm lấy anh, nghe từng câu từng lời của anh, cô đột nhiên xúc động đến rơi nước mắt.
Đã từ rất lâu, cô đã không có quyền rơi nước mắt, quá lâu không rơi nước mắt làm cho cô cũng quên cảm giác khóc thút thít là gì.
Nhưng người đàn ông này lại dùng thứ đơn giản nhất, cách thức thành khẩn nói ra lo lắng của anh, nói quyết định rời đi của cô làm anh đau đớn làm cho cô không nhịn được bắt đầu hoài nghi bản thân có làm sai hay không.
Thời gian bọn họ chung sống, rất nhiều chuyện luôn là cô cường thế quyết định, còn anh luôn phối hợp hoặc phục tùng, có phải là cô đã có thói quen được anh nuông chiều, cho nên hoàn toàn không nghĩ tới việc làm của mình sẽ thương tổn đến anh hay không?
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, mắt cô nhìn thẳng anh, chậm chạp kiên định nói: "Không, sẽ không bao giờ như vậy nữa. Lần này là lỗi của em, vì em mà Tiểu Nam bị thương bị hù sợ, em sợ tiếp tục ở lại sẽ mang lại nhiều tổn thương cho hai người hơn, cho nên em tự quyết định rời đi trước khi anh bị làm hại, cho rằng như vậy đối với hai người sẽ tốt hơn, nhưng bây giờ em đã xử lý tốt mọi chuyện, sau này sẽ không rời xa hai người nữa."
"Thật?" Mặt Tề Du Quân đang buồn bã rốt cuộc cũng thoáng hiện vẻ xúc động.
"Thật!"
Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, tâm tư cũng hạ xuống.
Lúc Viên Ấu Sơ vừa nói bảo đảm đồng thời anh đột nhiên cảm thấy khoảng cách mơ hồ giữa hai người trước kia đã dần tan rã, mặc dù không biết tại sao có thể như vậy nhưng có thể ở cạnh cô như thế này thì anh đã cảm thấy rất vui mừng rồi.
Khi hai
người không nói chuyện nữa, trầm mặc lần nữa bao phủ khắp phòng, lòng anh nhảy tăng nhanh phát hiện bọn họ trong lúc vô tình lại ngồi gần nhau như vậy.
Anh nghiêng mặt sang bên, hô hấp của hai người lần theo gò má của cả hai dây dưa, ánh mắt giao nhau hình như có một loại khí nóng đang lan tỏa.
Anh ôm Viên Ấu Sơ vào trong ngực, vừa ngửi mùi thơm cơ thể trên người cô, vừa đưa tay từ từ trượt vào vạt áo của cô.
Tay Tề Du Quân thật ấm áp, cái loại thăm dò đụng chạm này cô cũng không cự tuyệt mà là ở trong ngực anh thẳng người, đôi tay ôm anh càng chặt hơn biểu đạt mình cũng có khát vọng đối với anh.
Tề Du Quân lại có chút khẩn trương, chỉ sợ một giây sau cô sẽ cự tuyệt anh, nhưng những nơi anh vuốt ve ngày càng nhạy cảm hơn, cô cũng không có lấy tay anh từ trong áo ra, anh cảm thấy cô ngầm cho phép.
Ý niệm nhất thời kích thích dục vọng ẩn nấp trong người anh đã mấy năm, hô hấp dồn dập với nhịp tim tăng nhanh càng lúc càng không thể cản được.
Động tác của anh hơi gấp gáp, anh cuối đầu đặt môi lên đôi môi đỏ mọng đang chào đón anh của cô.
Viên Ấu Sơ bị anh nhiệt liệt hôn, chỉ có cảm giác mình vừa vui vẻ lại hơi đau khổ.
Một mặt anh đang ra sức hôn mình, dẫn dụ đầu lưỡi cô và anh cùng nhau quấn quít, nhưng mặt khác vì anh hoàn toàn không có kinh nghiệm, sợ cô lại chạy trốn nữa, đôi tay ôm chặt cô. Nụ hôn của hai người càng sâu hơn, nóng bỏng hơn, cánh tay của anh cũng thít chặt hơn, làm cho cô cơ hồ muốn thở cũng không nổi, đưa tay đẩy anh thế nhưng anh lại không chịu buông lỏng.
Tề Du Quân mặc dù đã có con trai, nhưng một lần kia là anh mơ mơ màng màng, căn bản không biết mình làm cái gì và kết thúc như thế nào, có thể nói kinh nghiệm của anh không khác một xử nam, trừ việc trước đây đã từng cùng cô hôn môi mấy lần nên cũng biết vài kỹ xảo, những thứ khác thì không rõ ràng lắm, chỉ biết muốn hung hăng ôm cô, dùng hết hơi sức hôn cô, cũng không hiểu được làm như vậy cô sẽ không thoải mái.
Viên Ấu Sơ bị động tác thô lỗ của anh làm cho có đau, nắm hông của anh làm cho anh vì bị đau mà thả lỏng bớt.
Mặt Tề Du Quân uất ức nhìn cô, không hiểu vì sao cô đột nhiên bóp anh, chẳng lẽ cô không thích anh hôn cô sao?
Cô buồn cười vươn tay thay anh xoa xoa nơi vừa bị cô bóp, nói cho anh biết nguyên nhân cô bóp anh "Ai dạy anh ôm em chặt như vậy, dùng sức hôn em cũng quá lớn, hại em thiếu chút nữa không thở nổi."
Anh vừa nghe thì đỏ mặt xấu hổ "Anh.... Anh không có kinh nghiệm... Làm đau em chỗ nào? Có muốn anh giúp em xoa chỗ đó không?"
Cô đảo mắt một vòng trên mặt anh rồi mỉm cười quyến rũ, đưa tay cởi nút áo trước ngực mình, một nút rồi lại một nút cho đến nút áo cuối cùng đã cởi ra toàn bộ, đôi tay cô giữ gáy của anh, môi đỏ mọng ghé vào lỗ tai anh nhẹ hà hơi, khẽ cười nói: "Anh không phải nên giúp em cởi quần áo ra sao?"
Anh giống như là bị tiên nữ mê hoặc, y theo lời cô nói, cầm áo sơ mi của cô vạch ra hai bên, chậm rãi kéo xuống da thịt cô trắng noãn giữa buổi trưa, ánh mặt trời chiếu xuống bóng loáng dịu dàng giống như đồ sứ thượng đẳng, gần như sắp làm lóa mắt của anh.
Viên Ấu Sơ thấy anh lại bắt đầu ngẩn người, nhẹ nhàng ngậm vành tai của anh khẽ dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm nhấm như con kiến
Thân thể của anh đột nhiên run, than nhẹ một tiếng, phản ứng của anh làm cho cực kỳ hài lòng, lại không nhịn được lần nữa làm chuyện xấu nho nhỏ, tay nhỏ bé ở trên lồng ngực của anh vuốt ve làm loạn, môi hồng chậm rãi hôn từ vành tai của anh thẳng một đường đến cằm của anh rồi xuống đến cổ.
Tề Du Quân bị kỹ xảo của cô trêu đùa, chỉ có cảm giác cả người mình nóng lên, cô đưa hai tay nhỏ bé lạnh như băng sờ soạng trước ngực làm anh cảm thấy ngọn lửa dục vọng trong thân thể nhanh chóng lan tràn, hai người ôm hôn một hồi rồi nằm xuống giường.
Viên Ấu Sơ nằm trên ngực Tề Du Quân, mặc dù còn cách quần áo nhưng cô cảm thấy hạ thân anh đã bộc phát.
Cô trêu chọc làm cho anh cũng không cam chịu yếu thế mà phản kích, cầm áo sơ mi của cô vứt thẳng xuống đất, lại nóng lòng cởi bỏ tất cả quần áo trên người cô và anh, không bao lâu hai người đều đã trần truồng không một mảnh vải.
Anh thở cúi trên người cô, hai người thỉnh thoảng trao môi hôn nhau, từng ngón tay cô từ từ hướng dẫn để cho anh nhanh chóng học tập hơn nữa học xong lập tức áp dụng.
Khi hai người cuối cùng cũng hợp lại làm một, cô một lần nữa ôn lại đau đớn đã sớm quên mất, anh cũng đầu đầy mồ hôi dừng động tác lại, lo lắng nhìn xem có phải cô vì đau đớn mà nhíu chặt chân mày.
Cho đến cuối cùng cô cũng buông ra chân mày, còn có vặn vẹo uốn éo eo như cổ vũ anh, anh giống như là dã thú được giải phóng, hoàn toàn dựa vào bản năng không ngừng đâm chọc vào.
Trong phúc chốc, tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ lan tỏa khắp phòng, thay thế yên tĩnh vốn có của nó, ánh mặt trời buổi trưa nhẹ nhàng len lỏi vào phòng theo động tác hai người ở trên giường dây dưa.
Cũng trong lúc đó, trong sân bay Đào Viên, một người phụ nữ mang kính mát lớn, màu nâu đang kéo một vali hành lý, đi qua đi lại có vẻ sốt ruột.
Cho đến khi thấy một người đàn ông chạy vào sân bay, cuối cùng mới dừng bước lại, sửa lại tóc tai, làm một tư thái cao ngạo.
Người đàn ông hơi mập, nhưng trên mặt đầy vẻ thật thà thành khẩn, anh vừa đến đã nhanh chóng nhìn người phụ nữ nói xin lỗi "Xin lỗi, xin lỗi! Bị kẹt xe, hơn nữa anh không ngờ máy bay đến sớm hơn dự định...."
Không đợi anh nói hết lời, mặt người phụ nữ đã không vui cắt đứt "Lưu Khoan, đừng kiếm cớ có được không?" Cô không kiên nhẫn nói, sau đó đưa vali hành lý cho anh ta, cao ngạo đi thẳng ra ngoài. "Nể mặt vì tình bạn giữa chúng ta bao nhiêu năm nên bỏ qua lần này, lần sau em không muốn nghe anh lấy cớ để biện hộ ình nữa."
"Ha ha! Em nói thế nào thì sẽ như thế." Mặt Lưu Khoan hoàn toàn không có vẻ khó xử, giống như anh cũng sớm quen với cách nói chuyện của người phụ nữ này rồi.
Hai người lên xe ra khỏi sân bay, dọc theo đường đi người phụ nữ đều nhìn ngoài cửa sổ, không mở miệng nói chuyện, cho đến qua khúc đường rẽ, nhìn khung cảnh càng ngày càng quen thuộc, nín thật lâu cuối cùng cũng hỏi một vấn đề.
"Tề Du Quân ... Anh... Anh ta hiện tại sao rồi?" Cô cắn môi hơi khó khăn mở miệng.
Lưu Khoan giống như sớm đoán được cô sẽ hỏi vấn đề gì, mắt cũng không nháy mắt trực tiếp trả lời "Cũng không tệ lắm! Lần trước anh có gặp qua thấy anh ta cũng không tệ."
"Thật? Là bởi vì em muốn quay lại..." Người phụ nữ nói đến một nửa thì cảm thấy không thể nào, buồn buồn nuốt xuống những lời còn lại.
Ngày trước lúc cô ở bên cạnh anh, Tề Du Quân dường như không coi trọng cô, cảm giác những mô hình hoạt hình được anh cất giữ còn quan trọng hơn cô.
Huống chi năm đó cô không từ mà biệt, anh sao có thể vì cô trở lại mà cảm thấy vui vẻ được.
Lưu Khoan nhìn ra được tâm tình của cô không tốt, tốt bụng an ủi "Thật ra thì cũng không còn cái gì, Tề Du Quân là người như vậy, huống chi giữa hai người còn có một Tiểu Nam!"
Người phụ nữ suy nghĩ cũng đúng, trong nháy mắt khôi phục lại vẻ mặt ngạo nghễ lúc ở sân bay.
Sau đó cô và Lưu Khoan tán gẫu vài câu, cô đối với cuộc sống tương lai tràn đầy mong chờ, nhưng bọn họ đều quên, có lúc đàn ông thay đổi so với phụ nữ còn nhanh, hơn nữa có một số việc đã qua cũng không thể thay đổi, chỉ có một cơ hội duy nhất.
Tỉnh dậy, vốn ánh mặt trời chói mắt đã bắt đầu lệch đi, Viên Ấu Sơ miễn cưỡng nhìn đồng hồ treo trên tường, phát hiện thời gian cũng không quá muộn, nằm một lát rồi chuẩn bị bữa tối còn kịp nên cô cũng không vội rời giường.
Nằm ở bên người cô là Tề Du Quân, có lẽ vì nhiều ngày nay không ngủ ngon, mới vừa lại làm vận động vô cùng hao tổn thể lực, bây giờ còn đang ngủ say.
Viên Ấu Sơ nằm nghiêng nhìn anh, ngón tay không nhịn được nhẹ nhàng phác họa khuôn mặt anh rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, làm cho anh có bộ dáng vốn thanh tú lại ốm o như vậy thật uất ức cho anh.
Người đàn ông này thật sự làm cho cô không thể nắm lấy, rõ ràng có lúc đơn thuần đến mức khiến người ta lo lắng, có lúc lại nhạy cảm đến mức khiến người ta đau lòng, giống như là đứng giữa đứa bé nhỏ đơn thuần và người đàn ông thành thục, làm cho người ta vừa thương vừa yêu.
Aizzzz. Cô nên làm sao mới bắt được anh đây?
Kiếp trước trải qua quá nhiều chuyện, làm cho trong nháy mắt cô sống lại cô đã quyết tâm sống vì mình. Vậy mà hai cha con này lại đột nhiên xông vào cuộc sống của cô, vừa bắt đầu cô còn không tin hai người này ngoài ý muốn thình lình xuất hiện sẽ mang lại cho cô thay đổi lớn như vậy, nhưng cô bây giờ không cách nào tưởng tượng nếu như không có bọn họ, đời cô sẽ biến thành như thế nào.
Cô cần cưng chiều hai người nhiều hơn, cần yêu thương hai người nhiều hơn....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...