Rất nhanh, ba người đã ở chung với nhau được 2, 3 tháng, nhà trẻ cũng đã bắt đầu đi học lại, nhưng vừa mới đi học được có mấy ngày, Tiểu Nam ngày trước rất thích đi học lại bắt đầu ăn vạ mỗi ngày không chịu đi học. Mỗi ngày Viên Ấu Sơ trừ việc phải chuẩn bị bữa sáng, còn phải nghĩ hết cách dụ dỗ Tiểu Nam lên xe đi học.
Hôm nay cô đang bận dọn dẹp phòng bếp, bỗng dưng ngẩn người ra.
Mấy ngày nay công việc của Tề Du Quân dường như rất bận rộn, phần lớn thời gian chỉ vùi ở trong phòng nghiên cứu, chỉ có lúc ăn cơm cô mới thấy được anh, cũng không có cách nào nói chuyện với anh về việc của Tiểu Nam.
Mặc kệ nói thế nào thì bây giờ ở cái nhà này địa vị của cô vẫn chỉ là một bảo mẫu, mặc dù có thể tham gia vào cuộc sống của bọn họ, thậm chí có thể thay đổi lối sống của bọn họ, nhưng có một số chuyện cô vẫn không thể làm, ví dụ như thay thế thân phận người cha của anh để quản một vài việc.
Sau khi Tề Du Quân chấm dứt công việc, mới nhếch nhác từ trong phòng nghiên cứu ra ngoài, sau đó giống như người đói lâu ngày, đi tới phòng bếp chuẩn bị ăn cơm.
Anh biết thời gian này cô nhất định sẽ ở trong phòng bếp, cho nên không hề chần chờ đi thẳng vào, ngạc nhiên khi phát hiện cả người Viên Ấu Sơ ướt nhẹp đứng trước kệ bếp, ngón tay không ngừng chảy máu.
"Xảy ra chuyện gì? Sao lại bị thương?" Anh nóng nảy tóm lấy tay của cô, rút vài tờ khăn giấy ở phòng bếp bọc lại vết thương để cầm máu.
Viên Ấu Sơ vừa cười khổ mặc cho anh xử lý, vừa bất đắc dĩ giải thích "Tôi mới vừa nghĩ gọt trái cây bỏ vào tủ lạnh, kết quả sơ ý trượt tay làm dao găm cắt trúng tay, sau lại muốn mang nước vo gạo đi tưới hoa, lại không cẩn thẩn làm đổ nên mới biến thành cái bộ dáng như thế này."
"Không được, vết thương này phải băng bó xong mới đi làm việc được, chờ tôi một chút, tôi đi lấy hộp thuốc." Trong lòng chỉ quan tâm đến vết thương của cô, không đợi cô trả lời anh đã đưa ra chỉ thị, sau đó nhanh chóng rời đi.
Viên Ấu Sơ đang định nói cho anh chỗ để hộp thuốc ở đâu, nhưng lời còn chưa nói hết đã không thấy bóng người của anh, cô bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể để cho anh tự tìm.
Không ngờ, chỉ mấy phút sau anh đã xách theo hộp thuốc quay lại, còn xử lý vết thương của cô cần dùng đến thuốc nào cũng được anh nhanh chóng lấy ra bày từng cái một lên bàn.
"Đua tay ra." Anh mở miệng, lên giọng không cho phép cự tuyệt.
Viên Ấu Sơ nhíu mày, đột nhiên cảm thấy anh hơi khác thường, thường ngày không phải là người trầm mặc thì cũng là người đàn ông nói những điều quái gở, hôm nay sao lại trở nên có khí thế như thế?
Nghĩ thì nghĩ nhưng cô vẫn thuận theo đưa tay đặt trong lòng bàn tay của anh.
Tề Du Quân cẩn thận lấy khăn giấy ra, trong đó cũng đã dính khá nhiều máu. Sau đó dùng nước sát trùng đổ nhẹ nhàng lên vết thương của cô.
Khi nước sát trùng rơi vào vết thương, cảm giác đau nhói khiến Viên Ấu Sơ không nhịn được nhỏ giọng rên ra tiếng, nhưng một giây sau cô chỉ cắn môi chịu đựng, nhưng anh vẫn ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt an ủi nói "Cố gắng chịu một chút là xong ngay."
Sau khi thoa thuốc còn băng bó lại, động tác anh đều làm đâu vào đấy, trong quá trình rửa vết thương và băng bó trừ an ủi lúc đầu thì anh vẫn luôn lẳng lặng, không nói bất kỳ lời nào.
Hai người cứ im lặng ngồi đối mặt nhau như vậy, Viên Ấu Sơ vô cùng chán nản, vì phân tán lực chú ý của mình đối với vết thương nên bắt đầu quan sát anh.
Lúc trước đầu tóc anh rối bời nhưng vì dưới mệnh lệnh của cô, đi tìm một tiệm cắt tóc chỉnh sửa đơn giản, cắt tóc gọn gàng trên lại. Nhưng bây giờ vì ngày hôm qua anh bận rộn cả đêm trong phòng nghiên cứu mà tóc hơi lộn xộn chỉa ra ngoài.
Anh bây giờ đã thoát khỏi cơ thể ốm o gầy còm, cũng đã tăng được vài cân, áo sơ mi rộng thùng thình mặc ở trên người cũng không còn là vải rách vắt trên cây trúc, mặc trên người anh cũng rất có phong cách. Gọng kính đen cổ lỗ sỉ của anh cũng đã bị cô đổi thành một cái khác, không còn che nửa gương mặt nữa, cuối cùng anh cũng lộ ra gương mặt khôi ngô tuấn tú.
Tay của cô đặt ở trên bàn tay mảnh khảnh của anh, ánh mắt anh chuyên chú nhìn chằm chằm vào vết thương của cô, động tác thoa thuốc cẩn thận giống như sợ làm đau cô, lần đầu tiên phát hiện điều này làm cho cô biết thì ra anh trầm mặc cũng có loại sức quyến rũ kỳ lạ, đây cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy anh có tư vị của người đàn ông như thế.
Bất tri bất giác cô nhìn anh đến mê mẫn, thậm chí cảm thấy nhìn chăm chú phải trầm mặc, cô cho rằng bản thân sẽ không động tâm với người đàn ông này, bây giờ lại có cảm giác kích động muốn tìm hiểu thêm nhiều về người đàn ông này.
Tề Du Quân mặc dù rất chuyên tâm giúp cô bôi thuốc nhưng không bỏ quên ánh mắt chăm chú của cô đang nhìn mình, anh cũng không quan tâm cho đến khi bôi thuốc xong, phát hiện cô còn sững sờ nhìn anh, anh mới nhịn không được mà lộ ra nụ cười đắc ý, chậm rãi tới gần cô, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng ở bên tai cô nói "Đã bôi thuốc xong, cô còn muốn ngắm tôi sao?"
"Cái gì? Đã xong?" Cô còn chưa tỉnh hồn lại, vô ý thức lặp lại lời của anh, cũng chú ý tới gương mặt của anh cách cô quá gần thì ngượng ngùng, quên vừa mới bôi thuốc lên tay xong, giơ tay đẩy anh lại đụng vết thương của mình, đau đớn thiếu chút nữa làm cô rơi nước mắt.
Tề Du Quân bị cô đẩy ra, nghe tiếng kêu đau thì vội vàng cầm lấy cổ tay cô, xem xét vết thương vừa mới băng bó xong, lần đầu tiên mở miệng trách cứ cô "Cô nhìn cô xem, không thể cẩn thận một chút sao? Nếu làm vết thương rách ra nữa thì làm sao đây?"
"Tôi không phải là cố ý." Ai bảo anh đột nhiên dựa vào cô gần như vậy. . . . . .
Cô cho là cô nhỏ giọng la sẽ không bị anh nghe, không ngờ thính lực của anh không tệ, tiếng than nhỏ của cô cũng bị lọt vào tai anh.
Mặt anh nghiêm túc "Vì không phải cố ý mới không cẩn thận, cô đã bị thương, không thể chú ý nhiều đến bản thân một chút sao?" Nhưng trong lời nói thì tràn đầy quan tâm.
Viên Ấu Sơ nghe anh nói như thế, trong lòng dâng lên một cảm giác quái dị, giống như. . . . . . Giống như thân phận của bọn họ lần đầu tiên đảo ngược.
Lời như thế bình thường đều là
cô nói với anh và Tiểu Nam không phải sao? Lần đầu tiên nghe anh dùng loại giọng điệu này, giống như đối thoại như vậy mới phù hợp với số tuổi của hai người.
Cho dù tâm lý số tuổi của cô và anh cũng ngang ngang nhau, nhưng không thể phủ nhận bây giờ thân thể cô chỉ có 18, 19 tuổi, không phải là người đã trải qua bảy năm tang thương về tâm lẫn thể xác.
Nhưng bị anh quan tâm dạy dỗ, trừ có cảm giác kỳ quái thì cô thật không có bất kỳ khó chịu nào, ngược lại còn cảm tháy anh cuối cùng cũng giống một người đàn ông.
Aizzz lấy người phụ nữ trước kia thích nói hươu nói vượn mà nói thì thật ra cô hơi thích ngược thân, cô tích cực phản bác, nhưng có lẽ thật là như thế chứ. Lúc trước anh chủ yếu lấy lòng cô, trừ thỏa mãn hư vinh nho nhỏ trong lòng cô thì không làm cho cô có cảm giác động lòng. Tại sao hiện tại anh đột nhiên gầm gừ thì ngược lại cô cảm thấy anh có mị lực vậy?
Không giải thích được ý tưởng thông suốt, nhưng vì trên người cô còn mặc quần áo ướt sũng, gió thổi nên không nhịn được rùng mình một cái, mới phục hồi lại tinh thần.
Tề Du Quân vẫn nhìn cô tự nhiên chú ý tới cô sợ run cả người, vội vàng cởi áo sơ mi của mình ra khoác lên người cô, cầm tay cô đi lên phòng trên lầu.
"Nhanh lên, đi lên thay bộ quần áo khác, bằng không mặc quần áo ướt sũng rất dễ bị cảm."
Viên Ấu Sơ cũng cảm thấy lạnh, theo bước chân của anh lên lầu, vào trong phòng dùng một tay cầm quần áo, lại phát hiện thay quần áo vô cùng khó khăn.
Bởi vì vết thương từ ngón tay vẫn còn đau đớn đến tận bàn tay, tay dường như chỉ có thể cử động rất nhỏ, nếu chỉ là mặc áo sơ mi đơn giản cô đương nhiên không có vấn đề, nhưng áo lót không có cách nào thay ra.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô mở cửa, cắn môi, hơi lúng túng nhìn anh "Anh đi vào... Giúp tôi thay quần áo một chút...."
Tề Du Quân đứng ở cửa phòng cô ngẩn người, dĩ nhiên anh sẽ không dám ảo tưởng hoặc nhìn lén cô thay quần áo.
Cho dù lúc nãy chiếc áo màu vàng ướt sũng bám sát quanh đường cong cơ thể cô làm cho anh không nhịn được nuốt nước miếng mấy lần, nhưng hành động chệch đường ray thì anh tuyệt đối không nghĩ qua.
Nhưng anh vạn lần không ngờ cô sẽ ngượng ngùng lại túng quẫn nhô đầu ra, nói ra một lời như vậy.
Cả người anh ngơ ngẩn, ngây ngốc đi theo cô vào phòng, nhìn cái áo nhỏ đáng yêu đã cởi ra đặt trên giường, trên người cô chỉ mặc một cái quần cụt và một cái áo lót trắng viền tơ.
Dung mạo và vóc người của cô đột nhiên rõ ràng như thể không có gì rõ ràng hơn, ánh mắt của anh dường như không thể tách khỏi cô.
Dáng người Viên Ấu Sơ vốn mảnh mai, hơn nữa vòng eo càng nhỏ hơn, trước đây không có quan tâm đến dáng người, tóc cũng vì này hai, ba tháng qua không có cắt tỉa nên cũng dài đến chạm vai, vài sợi tóc ở trước xương quai xanh dao động, hết sức mê người.
Còn có áo lót viền tơ bao lấy nơi rất tròn mê người, cô vì thường xuyên lao động nên mông cũng căng tròn, càng làm cho anh không biết nên nhìn về phía nào mới phải.
Viên Ấu Sơ ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện anh ngây ngốc nhìn mình, lúc này mới giật mình qua mấy tháng sống chung, vốn đã sớm quên xấu hổ trong lòng, bây giờ lại trở lại.
Suy nghĩ một lát thì trước kia cùng những người đàn ông kia quan hệ bừa bãi, cô căn bản không biết gì cái gì là dè dặt, nhưng bây giờ ở nơi này trước mặt người đàn ông ngây ngốc lộ ra dáng vẻ trẻ trung.
Cô lắc đầu, vứt đi ngượng ngùng trong lòng, gắt giọng: "Này! Nhanh lên, tôi không phải gọi anh vào để ngẩn người nhìn tôi."
Tề Du Quân ngây ngốc nhìn cô, đột nhiên cảm thấy con ngươi của cô y hệt quả hạnh nhân, mũi nhỏ cao còn có đôi môi mềm mại, không chỗ nào không trêu đùa tim của anh, còn cả giọng nói hờn dỗi oán trách kia, cũng quyến rũ anh làm chuyện người người oàn trách kia.
Cô quay lưng lại phía anh, buông một câu: "Nhanh lên một chút! Giúp tôi cởi ra nút áo phía sau là được rồi."
"Được rồi!" Anh hốt hoảng tiến lên một bước, ngón tay hơi run rẩy sờ lên nút áo nho nhỏ này, cho dù cẩn thận hơn cũng sẽ đụng phải da thịt trắng nõn của cô, làm cho anh không nhịn được ở nuốt nước miếng ở cổ họng, tiếng nuốt nước miếng rõ ràng đến mức làm cho anh nghĩ là cô có thể nghe được rất rõ ràng.
Ba nút áo nhỏ hẹp rất chặt kia giống như là khảo nghiệm lớn nhất trong cuộc đời của anh, anh nén lấy một hơi, nhẹ nhàng cởi ra thứ nhất, thứ hai....
Khi cuối cùng cũng cởi ra hết, cả áo lót đột nhiên buông lỏng, anh vội vã từ từ lui về phía sau, nhanh chóng quay lưng đi. "Tôi... tôi đi ra ngoài trước...." Giọng nói khàn khàn khiên anh hoài nghi mình có phải bị cảm rồi hay không.
Anh lo lắng không hiểu có lây cho cô không, hơn nữa khi cô cảm thấy đầu ngón tay của anh sờ nhẹ lên da thịt của cô thì cơ thể của cô không nhịn được khẽ run theo, lỗ tai và gương mặt cũng khẽ ửng hồng.
Cô nhanh chóng cởi áo lót xuống, cầm áo lót đặt ở trước ngực, ngay sau đó nhanh chóng giang đôi tay ôm ngực, ngượng ngùng nhanh chóng nói "Đợi đã nào...! Nội y của tôi cũng không mặc được, anh giúp tôi cài lại chút!"
Vừa nghe yêu cầu như thế, Tề Du Quân không biết mình bây giờ coi như là hạnh phúc sắp chết hay là đang bị hành hạ tay chân.
Anh hít sâu vài hơi, sau đó từ từ quay người lại, đi tới phía sau cô. Lần nữa mặc lại áo lót màu hồng cho cô, bởi vì đôi tay cô ôm ngực nên anh không có cách nào thấy kiểu dáng áo lót, nhưng bên kia không có kéo đai an toàn tốt, lại làm cho anh nhìn thấy hai núi đôi rất tròn.
Hai tay của anh ở bắp đùi không ngừng nắm chặt rồi lại buông lỏng, để cho anh thiếu chút nữa cho là mình đang ngồi trên đỉnh đồi đầy gió, hít sâu sau đó chậm rãi kéo hai đai dây bên người cô, thay cô cài từng nút áo lại thật tốt.
Khi tất cả nút áo tất cả đều cài xong, khoảng cách hai người quá gần, cô dường như là bị anh ôm vào trong ngực, tiếng hít thở thô dtrọng của anh ở ngay đỉnh đầu, hai tay của anh còn ở trên lưng của cô, làm cho cô không nhịn được rung động từng hồi.
Trong phút chốc, trong phòng tràn ngập không khí mập mờ và cám dỗ, kéo rèm cửa sổ lên che ánh mặt trời chói mắt bên ngoài, quang cảnh trong phòng nhu hòa ôm lấy hình dáng của hai người, giống như hoàn cảnh thân mình vùi vào trong vùng trời mê đắm làm cho người ta có ảo giác đang mơ mộng trong thế giới thực.
"Sơ Sơ. . . . . ." Anh lẩm bẩm nhủ danh Tiểu Nam thường gọi cô, đôi tay kìm lòng không được dao động ở trên lưng và ngang hông cô.
Cô cắn môi, không dám quay đầu lại, hít vào một hơi, mới đáp lại "Hả?"
Ông trời! Người đàn ông này sao có thể ở lúc này dùng giọng nói mê người đó gọi nhủ danh của cô, hành động này đã đi quá đà!
Anh sao có thể đơn giản thế này làm cho cô có cảm giác bị dụ hoặc. . . . . .
Một tay anh vẫn còn bồi hồi trên người của cô, một cái tay khác từ từ ôm cô, làm cho cô dường như lưng dán lồng ngực phẳng lỳ của anh. Anh cúi đầu, hơi thở nóng rực phun trên cổ của cô rồi trong tai, cô mơ hồ đứng yên, chỉ biết anh lại dùng giọng nói mị hoặc nói qua làm cho cô không thể ngăn cản tâm tình của bản thân.
"Anh thích em. . . . . . Rất thích. . . . . ."
Viên Ấu Sơ dường như phải dùng lực toàn thân mới có thể khiến mình không yếu đuối ngã người trong lòng anh, còn muốn nghe anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì, hơi thở mập mờ này làm cho cô cảm thấy cảm giác áp bức hít thở không thông, làm cho tim cô đập rộn lên, toát mồ hôi lạnh, cô giống như con vật nhỏ không thể bay khỏi mặt nước, liều mạng giãy giụa nhưng vẫn tốn công vô ích.
"Cho nên. . . . . ."
Tề Du Quân nói, đầu cúi thấp dường như muốn vùi sâu vào cổ của cô, môi của anh càng thêm dán chặt trên cần cổ nhạy cảm của cô.
Anh dùng khóe mắt nhìn thấy cô rũ lông mi xuống chớp chớp, cũng cảm thấy hô hấp dồn dập của cô, mà mỗi một lần tay của anh chạm tới, đều có cảm nhận được rung động rõ ràng của cô.
Anh đối với quan hệ nam nữ cũng không có quá nhiều kinh nghiệm, nhưng phản ứng như thế chứng minh cô cũng có cảm giác với anh.
Sau khi anh nói cho nên xong thì dừng lại quá lâu, Viên Ấu Sơ hơi không được hỏi tới: "Cho nên cái gì?"
Anh nhẹ nhàng hít sâu để che giấu hồi hộp trong lòng của mình "Cho nên lui tới với anh được không?"
Nói xong, anh chẳng những không có cảm giác giải thoát, ngược lại trở nên càng hồi hộp hơn, hồi hộp chờ câu trả lời của cô, hồi hộp nếu như cô đẩy anh ra, anh nên làm sao mới phải.
Viên Ấu Sơ nghe thấy lời nói trong dự liệu, ánh mắt của cô ngược lại từ từ trở nên trong veo.
"Anh biết anh bây giờ đang nói gì sao?"
Cô chịu đủ rồi kiếp trước tùy ý bắt đầu, rồi lại chia tay trong đau khổ, kiếp này, cô chỉ muốn cuộc sống yên ổn, không muốn cái tình yêu nhức đầu đó nữa.
Cô muốn không phải tình yêu, nhưng nhất định phải là vĩnh viễn, cô muốn, anh có thể cho nổi sao?
Cô xoay người trong ánh mắt kinh ngạc của anh, cô chỉ mặc áo lót và quần cụt, quên tất cả xấu hổ, cô nhìn chằm chằm anh hỏi: "Tôi muốn không chỉ vui đùa một chút mà thôi, nếu như chúng ta lui tới, sẽ phải có kết hôn, anh có thể đồng ý sao?"
Anh không có nghi ngờ trực tiếp trả lời "Anh có thể."
"Trả lời nhanh như vậy sao?"
Anh ôm cô, giống như oán trách cũng như tỏ tình "Anh quá ngu, cũng không chỉ là vui đùa một chút mà thôi, anh nói thích chính là thích, nếu như em nguyện ý, chúng ta thậm chí có thể kết hôn ngay lập tức."
Cô nói đúng những lời trong lòng của anh, anh không phải là người đàn ông vui đùa một chút, trước đây đã có một khoảng thời gian hoang đường, thay vì nói là tình yêu, không bằng nói là sống trong tính toán mà mưu mô.
Ánh mắt anh trong veo nghiêm túc, làm cho cô không có cách nào không tin lời anh nói, cho dù bản tính cô đa nghi, cô vẫn nguyện ý tin tưởng anh.
"Đã như vậy, vậy chúng ta bắt đầu. . . . . . Lui tới đi!"
Nói xong ba chữ cuối cùng này cô nhanh chóng dâng môi mình lên hôn lên, khiến cho anh không thể nói tiếng nào, anh cũng chỉ có thể từ động tác của cô nghĩ đến đáp án trong lòng mình hằng mong đợi.
Bây giờ bọn họ không phải cần phải dùng ngôn ngữ để hiểu, mà đang ôm nhau cảm thụ ngọt ngào dành riêng cho những người yêu nhau.
Giày vò một phen, khi hai người xuống lại lầu dưới, đã đến bữa trưa nhưng vì tay cô bị thương, không thể nấu cơm mà bọn họ không muốn ra ăn ngoài, nên không thể làm gì khác hơn là nấu mỳ ăn liền, mỗi người một bát mỳ.
Lúc nấu nước nóng, anh đứng ở bên cạnh bếp nóng nhìn cô cười khúc khích, khiến Viên Ấu Sơ vừa bực mình vừa buồn cười mắng: "Nhìn cái gì! Em có cái gì đẹp mắt hả? Anh nên canh nước xem có sôi hay chưa đi."
"Nước sôi anh sẽ biết." Anh liếc nồi nước một cái, sau đó vừa ngây ngốc nhìn chằm chằm cô "Hơn nữa em chỗ nào cũng đẹp để nhìn!"
Viên Ấu Sơ tức giận trừng mắt nhìn anh, không muốn nghe anh nói những thứ kia nữa, những lời nói đó làm cho cô đỏ mặt, đổi nhanh đề tài chuyển tới nguyên nhân làm cho sáng sớm hôm nay cô mất hồn.
Nghe cô nhắc tới Tiểu Nam, dù sao cũng là con trai của mình, Tề Du Quân nhanh chóng thu lại vẻ mặt, nghiêm túc nghe cô nói với Tiểu Nam gần đây làm nhiều chuyện không phải.
Tiểu Nam từ trước đến giờ là một đứa bé ngoan, mặc dù trước đây anh chăm sóc không được tốt nhưng hai ba tháng qua, có Viên Ấu Sơ dạy dỗ, sinh hoạt thay đổi tốt hơn không nói, so với trước kia càng thông minh đáng yêu hoạt bát hơn.
Đứa nhỏ ngoan lại đột nhiên bắt đầu ghét đi học, bọn họ dĩ nhiên sẽ không cho rằng đứa bé nhà mình có vấn đề, trực giác nhận định có phải ở trong nhà trẻ xảy ra có chuyện gì hay không.
Tề Du Quân thoạt nhìn như giả bộ ngây thơ, Viên Ấu Sơ cũng vậy, không nói cô ấn tượng với trong trường học chỉ một chút khó chịu ngoài mặt mà còn có ký ức khắc sâu, chính là ký ức bảy năm trước trong trí nhớ, điều đó cũng làm cho cô không có quá nhiều lòng tin đối với cái xã hội này.
"Bằng không hôm nay chúng ta tự mình đi đón Tiểu Nam được không?" Lại nói trừ ngày đầu tiên cô đi theo mẹ Tề đến nhà trẻ, chào hỏi với cô giáo xong thì về sau vì có xe đưa đón cộng thêm nghỉ hè, nên cô cũng không có đến nhà trẻ xem qua thật cẩn thận, bây giờ có cơ hội, đi xem một chút cũng được.
Tề Du Quân đối với phương diện dạy dỗ con cái không có thiên phú, nếu không trước kia cũng sẽ không thiếu chút nữa hại đứa bé ngay cả mạng sống cũng không còn, kể từ khi trong cuộc sống có thêm Viên Ấu Sơ, hai người bọn họ thay đổi tốt hơn, cho nên dĩ nhiên là cô nói gì anh nhất định sẽ gật đầu phụ họa.
"Cũng tốt, vừa đúng lúc công việc của anh cũng đã xong, hôm nay chúng ta cùng đi đón Tiểu Nam."
Viên Ấu Sơ nghe thấy anh nhắc tới công việc, chợt nghĩ cô vào đây ở cũng đã lâu nhưng cô thật không biết anh rốt cuộc đang làm cái gì, vốn muốn thuận miệng hỏi một chút thì nước lại sôi ngay lúc này, câu hỏi ngay sau đó biến thành câu mệnh lệnh.
"Nước đã sôi! Nhanh lên tắt lửa đi!"
Tề Du Quân luống cuống tay chân một hồi, rót nước nóng vào mỳ ăn liền trong bát, thiếu chút nữa bị nước nóng làm bỏng tay, qua mấy phút, hai người cuối cùng cũng có thể có được một bữa trưa.
Bọn họ vừa ăn mỳ ăn liền, vừa ôn lại chuyện lớn nhỏ trong nhà, cảm giác suy nghĩ về những chuyện tương lại giống như thế này thì cuộc sống thật hạnh phúc, đó chính là cuộc sống tương lai của bọn họ.
Năm năm, mười năm, cho đến vĩnh viễn. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...