Viên Ấu Sơ vừa mới đi vào, không ngờ gặp hai chị em và người mẹ kế không có liên hệ máu mủ với cô, còn có người ba cô không hề để vào mắt. Hôm nay cư nhiên tất cả bọn họ đều ở nhà.
Dĩ nhiên, cô sẽ không tự mình tưởng tượng là bọn họ chờ cô.
"Aizzz u…. Đây không phải là đại tiểu thư của nhà chúng ta hay sao? Buổi tối hôm qua không biết đi đâu, thật khó khăn mới về nhà lại dẫn theo một người đàn ông trở về. Thật sự là. . . . . ." Mẹ kế Diệp Đồng làm vẻ mặt dường như đau lòng, nếu như trong hai mắt không lộ ra vẻ bỏ đá xuống giếng thì càng hoàn mỹ hơn rồi.
"Thật không có mắt mà, nhìn đi, nhìn dáng vẻ của người đàn ông kia đi. Toàn thân bẩn thỉu, còn gầy còm giống như cây sào."
Mẹ kế đứng trước mặt người chồng châm biếm cô, Diệp Tử Chân cùng tuổi Viên Ấu Sơ gật đầu phụ họa.
Diệp Tử Tâm lớn hơn Viên Ấu Sơ hai tuổi cũng vừa gật đầu vừa dùng ánh mắt khinh thường quan sát cô và Tề Du Quân đang đứng bên cạnh cô.
Viên Ấu Sơ lười so đo với ba người phụ nữ này, nhìn cha yên lặng cúi đầu, mặc dù cô đã sớm đối với ông không có bất kỳ hy vọng nào, nhưng vẫn có hơi thất vọng.
"Tôi chỉ trở lại lấy ít đồ thôi." Nói xong, cô đi nhanh vào phòng của mình.
Phòng của cô thật ra là phòng lớn nhất trong nhà này, cô vốn biết phòng của cô đã sớm bị chị em nhà họ Diệp chiếm đoạt, bây giờ phòng nhỏ này chính là phòng ngăn ra từ phòng khách.
Cô đã trải qua chuyện sống chết, có vẻ khá hơn nhưng vừa vào đến phòng thì tức giận trong lòng cũng không nhịn được mà từ từ dâng lên.
Những đồ dùng tương đối lớn của cô thì để bên ngoài, còn lại dường như tất cả đều bị nhét vào trong túi nilong để một bên, còn đồ đạc của chị em nhà họ Diệp thì để lung tung trong phòng.
"Tôi nhớ là tôi không có dọn đi, ai cho các người tự động mở cửa vào phòng tôi rồi đụng đến đồ dùng của tôi, còn mang đồ của mình bỏ vào phòng tôi nữa?" Cô cầm một túi hành lý ném ra ngoài phòng khách, lạnh lùng nhìn ba người trong phòng khách kia, người phụ nữ trầm giọng chất vấn.
"Nhưng không phải hôm nay dọn đi sao, chúng ta ‘Tốt bụng’ giúp cô thu dọn đồ đạc của mình, không cảm kích thì cũng thôi đi, lại còn làm bộ hung hăng cái gì." Diệp Tử Tâm mỉa mai đáp lời của cô.
"Tốt bụng?" Cô nhìn mình giống như một đống đồ bỏ đi, không nhịn được cười lạnh.
Nếu như có thể từ trên người các cô tìm được cái gì có thể được gọi là tốt bụng, thì tôi cũng không cần tính toán gì với các cô rồi.
Nhìn ánh mắt của cô rõ ràng giễu cợt, ba người mẹ con nhà họ Diệp mặt đỏ bừng.
"Cười cái gì mà cười, bất quá thì đồ bỏ đi cũng chỉ là đồ bỏ đi." Diệp Tử Chân vô cùng tức giận hét lên.
"Đồ bỏ đi?" Viên Ấu Sơ đối với lời chửi rủa của cô ta không có cảm giác gì, nhưng nhìn người ba ngồi một bên không phản ứng thì rất nản lòng.
Cô có phải là con gái ruột thịt của ông? Ông nhìn cô bị người ngoài khi dễ mà cũng không hề phản ứng, cô vô cùng tuyệt vọng.
Không phải cô lạnh lùng, mà cái nhà này đã sớm không có chỗ cho cô đặt chân rồi, chỉ tiếc kiếp trước của cô, đến chết mới lĩnh ngộ được điều này.
Nhưng cô không phản ứng không có nghĩa Tề Du Quân cũng có thể bình tĩnh như vậy, anh từ ngoài cửa đã đồng ý với cô. . . . . . Cái gì cũng không để ý, tính toán. Chỉ cần im lặng làm công việc khiêng đồ cho cô là được. Nhưng không nghĩ đến thái độ người nhà cô tồi tệ như thế, anh là người ngoài nhìn cũng không vừa mắt.
Anh đứng ra phía trước cô, lớn tiếng nói: "Cô ấy không phải là đồ bỏ đi, loại người phụ nữ như các người mới là đồ bỏ đi."
Viên Ấu Sơ nhìn anh đứng ra thay mình phân bua, mặc dù hơi cảm động cũng có hơi khiếp sợ, nhưng vẫn không nhịn được mà mỉm cười.
Dù sao từ ngữ anh phản kích thực sự quá nông cạn, vả lại dáng vẻ hiện tại của anh không thể đe dọa được những người này.
Quả nhiên, mẹ con nhà họ Diệp không để anh vào mắt, Diệp Đồng bước một bước dài đến trước mặt anh, đứng trước mặt của anh duỗi cánh tay to khỏe đẩy, làm cho anh thiếu chút nữa đứng không vững.
"Từ đâu tới con quỷ dơ bẩn, cách xa hai con gái bảo bối của tôi một chút, đừng tưởng rằng dựa vào con tiểu quỷ không biết xấu hổ này là có thể ở trước mặt chúng tôi nói lớn tiếng."
"Đúng đó."
"Đáng ghét. Dơ bẩn." Chị em nhà họ Diệp đồng thời nhíu mày, chán ghét nhìn mặt của anh, mặt các cô bày tỏ vẻ khinh thường vô cùng sinh động.
"Bà….Các người. . . . . ." Tề Du Quân bị đẩy như thế lảo đảo về sau một bước, lại thấy vẻ mặt coi thường của ba người kia, nhất thời giận đến mức nói không ra lời.
Thật ra thì từ ngữ anh mắng người cũng rất phong phú, nhưng có một lần mắng người xong thì mặt người ta lại mờ mịt, đã có người khuyên anh không cần mắng, dù sao trạch nam dùng từ phổ biến trong giới không phải ai nghe cũng hiểu.
"Đủ rồi! Chúng ta mang đồ đi, các ngươi trừ lòng dạ xấu xa khi dễ người còn có thể làm được cái gì?" Viên Ấu Sơ cũng không nhìn được nên kéo anh đến đứng ngay ngắn bên cạnh mình, sau đó lạnh lùng trừng mắt nhìn họ.
Ba mẹ con nhà họ Diệp thấy sắc mặt của Viên Ấu Sơ lạnh xuống cũng hơi chấn động và sợ hãi, nhanh chóng bĩu môi nhưng không dám có động tác hay lời nói nào cả.
Viên Ấu Sơ không nói gì thêm, chỉ cầm tay anh đi vào trong phòng, hai người cầm những đồ đạc còn lại rồi ngẩng đầu rời đi căn phòng.
Cho tới lúc này ba mẹ con nhà họ Diệp như có như không tiếng giễu cợt, chửi rủa. Tất cả những lời đó đều bị cô vứt lại phía sau cánh cửa sắt, không muốn nghĩ tiếp, từ hôm nay đến sau này, cô phải vì mình mà sống.
Trên tay hai người cầm mấy túi nilong đi về phía nhà của Tề Du Quân. Bỗng, Viên Ấu Sơ phát hiện anh hình như không theo kịp mình, nghi ngờ dừng bước quay đầu lại thì thấy anh đang đứng ở giữa đường.
Dưới ánh mặt trời, quần áo của anh càng lộ ra vẻ dơ bẩn, đầu tóc rối bời cộng thêm màu da tái nhợt, cùng với gọng mắt kính màu đen che kín nửa gương mặt, thật giống kẻ lang thang.
Tề Du Quân nhìn cô gái trước mắt cho dù chỉ mặc quần áo thể thao cũ nhưng rất gọn gàng sạch sẽ, vẻ mặt lạnh nhạt đứng dưới ánh mặt trời nhìn anh, nhớ tới mới vừa nãy ba mẹ con nhà kia giễu cợt cô. Lần đầu tiên anh có cảm giác bản thân thật mất mặt.
Thân là một trạch nam, lại là dân kỹ thuật, anh không cảm thấy mình có gì không tốt hay không đúng.
Nhưng mới vừa muốn giúp cô lại bị người phụ nữ già đó đẩy liên tiếp lui về phía sau, muốn phản kích cũng không tìm được lời mắng lại, chỉ có thể yên lặng đi theo phía sau cô, lần đầu tiên làm cho anh có cảm giác bản thân thật là tệ hết biết.
Cô thấy anh đứng cách mình ước chừng năm bước chân, lẳng lặng nhìn cô lại không biết bộ dạng này là gì, hơi nhíu mày "Xảy ra chuyện gì? Có phải quá nặng hay không? Vậy tôi đổi với anh, mấy túi của tôi tương đối nhẹ."
Lúc cô bước tới bên cạnh anh chuẩn bị đổi các túi đồ thì anh chợt lui về phía sau một bước, lớn tiếng kiên định nói: "Cô sau này hãy xem nhà của tôi chính là nhà của cô."
Cô mơ mơ hồ hồ nhìn anh, không hiểu anh sao lại đột nhiên nói ra những lời này, qua hai giây, cô lộ ra nét mặt cười như không cười hỏi ngược lại: "Anh đang tội nghiệp cho tôi?"
Tề Du Quân không biết đó có phải là những lời mình muốn nói hay không, hơn nữa chứng kiến nụ cười trên mặt cô, trong lòng càng thêm thấp thỏm, nhưng mặc kệ thế nào, anh còn là muốn biểu đạt những gì mình nghĩ cho cô biết.
"Không phải tội nghiệp, mặc dù tôi thấy được cô rất đáng thương, bị những người đó khi dễ như vậy còn bị đuổi ra khỏi nhà. Nhưng cô không cần phải lo lắng, cô bây giờ ở nhà tôi, tôi sẽ chăm sóc cô thật tốt, bởi vì cô đối với Tiểu Nam rất tốt, đối với tôi cũng tốt, tôi……… Tôi. . . . . ."
Anh muốn thế nào đây? Chính anh cũng mơ hồ.
Nhưng vừa mới thấy cô chịu nhục, trong đầu của anh chỉ thoáng qua một ý niệm, để cho cô ở chung với bọn anh thì cô sẽ không gặp uất ức như thế này. Nhưng anh còn phải để ình thành thục hơn, không được đứng yên một bên không thể làm gì.
Bởi vì cô thật sự là một người tốt, người rất tốt, rất rất tốt, không nên bị người khác bắt nạt. . . . . . Trong lòng anh đang lặp đi lặp lại những lời đó.
Mặc dù lời của anh nói ra rất không có logic, nhưng Viên Ấu Sơ vẫn nghe hiểu ý tứ của anh. Lòng của cô vốn lạnh lùng yên lặng nhiều năm, đột nhiên giống như có dòng nước ấm chảy qua làm nóng lên.
"Anh như thế nào? Không thể nói ra sao?" Mặc dù đối với lời của anh cô cũng hơi cảm động, nhưng Viên Ấu Sơ vẫn không nhịn được mở miệng trêu chọc anh.
"Tôi...tôi cũng sẽ cố gắng biến thành một người có thể chăm sóc cô, cho nên chúng ta cùng nhau sống chung mãi đi!" Tề Du Quân có lẽ bị ánh nắng mặt trời làm cho váng đầu rồi, đầu càng ngày càng bốc khói, nói ra giống như lời kịch cầu hôn, khiến Viên Ấu Sơ sững sờ đứng yên tại chỗ không biết làm sao.
"Sống chung với anh? Mãi mãi?" Cô chỉ là vô ý thức lặp lại lời của anh.
Anh thật sự hiểu những lời anh vừa mới nói sao? Những lời đó là có tâm hay là vô tâm?
Tề Du Quân gật đầu, phát hiện cô trầm mặc không nói, cho là mình nói không đủ rõ ràng, vội vàng lại bổ sung "Không đúng! Không chỉ có tôi, còn có Tiểu Nam!"
Nhìn anh cười giống như đứa ngốc, Viên Ấu Sơ hít một hơi thật sâu, đổi tất cả túi bên tay trái qua tay phải của mình, trống đi tay trái rồi đi lên trước một tay nắm lấy tay anh bước đi.
Anh bị cô kéo tới lảo đảo, lại không quên anh còn chưa nghe được câu trả lời của cô "Ấu Sơ?"
Cô buồn bực đi về phía trước, sau đó khi anh cố chấp muốn nghe đáp án thì dừng bước lại, tức giận quay lại nhìn anh chằm chằm."Được rồi! Chúng ta vẫn đang ở chung một chỗ đó, có thể về nhà được chưa? Hôm nay chúng ta còn có rất nhiều nơi phải dọn dẹp đó"
Nghe được câu trả lời vừa ý, Tề Du Quân vui sướng để cho cô dắt đi, gương mặt cười khúc khích không hề có ý định thu lại.
Viên Ấu Sơ không ngờ mình nhất thời cứu một đứa bé lại làm cho bản thân cõng trên vai hai ‘bao đồ’ như thế này.
Vừa đơn thuần lại ngu ngốc. . . . . . Cô mơ hồ cảm thấy mình tương lai của mình rất tăm tối.
Nhưng không biết sao khi nghĩ đến đây, khóe miệng của cô lại khẽ nhếch lên.
A…… Loại hạnh phúc đơn thuần này thật vui vẻ, luôn làm cho người khác không nhịn được nghĩ tới mà mỉm cười, làm cho người ta đắm chìm, không phải sao?
Cứ như vậy, Viên Ấu Sơ và Tề Du Quân cộng thêm Tề Á Nam ba người có cuộc sống chung vui vẻ, cứ như vậy cuộc náo nhiệt bắt đầu.
Ngày hôm sau, sáng sớm cô đã bắt đầu tổng vệ sinh, cả nhà cô phải mất trọn 3 ngày mới có thể dọn dẹp xong. Lúc cô đang mệt đến mức eo cũng không thẳng được, nhìn lại thành quả ba ngày vất vả của mình rốt cuộc cũng hoàn thành.
Trong ba ngày này, cô hoàn toàn cảm nhận được công việc nhà rất mệt nhọc. Mệt đến mức, ngày trước mỗi tối cô đều cần thuốc ngủ để ngon giấc, bây giờ chỉ cần đặt lưng xuống giường cô có thể ngủ ngon lành đến sáng.
Trừ quét dọn cơ bản, cô còn phải giặt chăn phơi chăn, lau chùi từng ô cửa sổ, cửa chính bằng thủy tinh, còn phải thanh trừ một vài ‘sinh vật kỳ dị’ trong nhà, chùi rửa từng ô gạch trong phòng tắm và bồn tắm. Hơn nữa còn phải chăm sóc cũng cây cảnh trong vườn hoa nhỏ cạnh nhà, không khách khí mà nói người vú này trong ba ngày qua còn kiêm chức người làm vườn, nhân viên dọn nhà, đầu bếp và gia sư dạy kèm ở nhà.
Bởi vì thật sự là khi cô dọn dẹp, nếu như không thuận tiện cải tạo thói quen của hai cha con thì mặc kệ cô sao vậy quét dọn như thế nào, cái nhà này rất nhanh sẽ khôi phục thành bộ dáng lộn xộn, dơ bẩn như một căn nhà hoang.
Cho nên dường như từ sáng đến tối, thường xuyên có thể nghe tiếng rống to la mắng hai cha con.
"Tề Du Quân, quần áo không được mặc hai ngày, tôi nói lần thứ ba rồi, đi thay quần áo khác, còn phải bỏ quần áo vào trong giỏ giặt đồ."
Gào xong, Viên Ấu Sơ lại quay đầu nhìn bé trai bình tĩnh chỉ đạo "Tiểu Nam, ăn điểm tâm xong muốn làm gì? Không thể đem vứt túi nilong trên mặt đất, mang vào thùng rác, nhanh lên."
Lúc ăn cơm cũng không tránh được xảy ra cuộc đại chiến.
"Tề Du Quân, không cần lộ ra vẻ ăn cơm như hổ đói như vậy, con trai của anh đang ngồi bên cạnh, anh cũng đã sắp ba mươi tuổi mà tướng ăn lại giống như đứa bé ba tuổi, không cảm thấy mất mặt sao?"
"Tiểu Nam, sử dụng thìa nhỏ ăn cơm, nếu không đồ ăn sẽ rơi hết ra ngoài."
Sau khi kết thúc bữa ăn sẽ xuất hiện một câu như thế này "Hai người mau ăn hết chén rau cho tôi. Bằng không tôi sẽ đổ đồ thừa lên giường của hai người, để cho gián và chuột cho các người thấy chúng thích ăn như thế nào!"
Lúc này Tề Du Quân và Tiểu Nam sẽ làm vẻ mặt bi phẫn nhìn nhau, nhưng cuối cùng chỉ có thể vì ánh mắt sắc bén của cô mà khổ sở nuốt vào từng miếng rau.
Viên Ấu Sơ thấy hai chén rau hết sạch mới gật đầu đồng ý, để hai cha con đi làm chuyện bọn họ muốn làm, sau đó quay đầu dọn dẹp rửa chén.
Cơm nước xong không bao lâu, cô bình thường sẽ đi thu dọn quần áo giặt sạch sẽ ban ngày, gấp gọn gàng sau đó chia từng món vào phòng của từng người.
Nhưng hôm này, cô vừa mang quần áo đã gấp gọn gàng xong muốn thả vào phòng của anh thì cửa phòng tắm trong phòng của anh lại đột nhiên mở ra, sau đó anh dường như là toàn thân trần trụi đi ra.
Ánh mắt của hai người ở trong không khí chạm vào nhau, cô đầu tiên là sững sờ, ánh mắt tự nhiên từ mặt của anh dời xuống phía dưới. Anh sửng sốt một giây rồi thét chói tai ra tiếng, nhanh chóng chạy vào phòng tắm, để lại một cái bóng của cái mông coi như không tệ cho cô làm kỷ niệm.
Trên mặt trắng nõn của Tề Du Quân như lửa hồng, hít thở từng ngụm từng ngụm, giống như là cái đó có thể dập tắt được ngọn lửa trong người anh vậy.
Trời ạ! Cô mới vừa nhìn thấy dáng vẻ không có mặc quần áo của anh?
Cô. . . . . . Cô. . . . . . Sao giống như không có chút nào xấu hổ như vậy? Anh bất tri bất giác nhớ đến, sau đó đột nhiên cúi đầu nhìn cơ thể của mình.
Không có bắp thịt, màu da không khỏe mạnh, tóc mặc dù đã được gội sạch sẽ nhưng vẫn xốc xếch không chịu nổi, anh đột nhiên cảm thấy như buồn bã như đưa đám không có từ trước đến nay.
Aizzz… là dáng người của anh quá kém, để cho cô cảm thấy anh không giống người đàn ông cho nên mới không có phản ứng sao?
Anh đang đắm chìm trong cảm xúc chán ghét bản thân thì cửa phòng tắm lại bị gõ một cái, giọng của cô không hề có cảm xúc, cứng nhắc báo.
"Quần áo của anh không có cầm vào, không nhanh mặc quần áo vào sẽ rất dễ bị cảm."
Vừa nghe đến giọng của cô, trái tim của anh lại đập nhanh, giọng nói cũng biến thành hơi khàn khàn."Tôi...tôi chờ một chút ra ngoài sẽ mặc."
"Anh ở trong đó mặc luôn đi! Tiểu Nam tới phòng anh chơi, tôi muốn ở đây chơi với đứa bé." Viên Ấu Sơ có thể tưởng tượng ra bộ dạng xấu hổ anh, cũng không cố ý phơi bày "Anh mở cửa ra một chút, tôi đưa quần áo sạch cho anh."
Tề Du Quân dây dưa một hồi nhưng cuối cùng cũng hé cửa ra một khe nhỏ để Viên Ấu Sơ đưa quần áo cho anh, anh vốn định nhanh chóng nhận quần áo rồi đóng cửa lại, nhưng Viên Ấu Sơ lại muốn làm cái gì, đột nhiên bắt tay anh lại kêu chờ một chút.
"Đúng rồi, đưa quần áo anh vừa thay cho tôi." Nói xong, cô buông lỏng tay ra, rồi rời đi giống như không có chuyện gì xảy ra. Mà Tề Du Quân sau khi đóng cửa lại thì thiếu chút nữa trượt dài trên sàn nhà trơn trượt.
Mặt đỏ bừng, anh vuốt ve cổ tay mới vừa bị cô nắm, hơi xấu hổ lại hơi hưng phấn cười, trong đầu lại hơi nghi ngờ không hiểu tại sao mới vừa bị cô cầm tay thì trái tim anh lại đập nhanh như vậy?
Có lẽ. . . . . . Anh ngã bệnh?
Một nam một nữ ở chung một mái nhà, cho dù cẩn thận thì chắc chắn sẽ có một vài chuyện ngoài ý muốn làm cho người ta vừa xấu hổ vừa sợ sệt, cho dù ở giữa có một đứa bé thì cũng không ảnh hưởng đến cái không khí màu hồng này được.
Sau chuyện ở phòng tắm ngoài ý muốn đó xong, Tề Du Quân phát hiện ánh mắt mình đều sẽ không tự chủ đuổi theo bóng dáng của Viên Ấu Sơ, có lúc còn bị cô bắt gặp nhưng anh không thể ngăn cản bản thân ‘Nhìn lén’ cô.
Người như anh bỗng nhiên đưa tầm mắt nóng bỏng, ngang nhiên nhìn cô, Viên Ấu Sơ dĩ nhiên là chú ý tới, nhưng không ngờ cái tình yêu bất chợt của anh
ta lại kéo dài lâu như vậy, hơn nữa hình như còn nhìn không biết mệt.
Hôm nay, cô mang quần áo vừa giặt xong ra ban công định phơi quần áo, Tề Du Quân và Tiểu Nam giống như hai cái đuôi nhỏ theo phía sau, vui mừng tay nắm tay cùng nhau ra ban công, anh vừa giúp thay nước hồ bơi vừa nhìn lén cô.
Tiểu Nam đứng ở một bên, ánh mắt long lanh như nước nghi hoặc nhìn ba của mình hỏi: “Ba, tại sao lại nhìn dì lâu như vậy?”
Hành động nhìn trộm của Tề Du Quân bị con trai bắt tại trận, anh vội vã che miệng con trai lại. Sau đó nhanh chóng nhìn Viên Ấu Sơ, cô hình như không nghe thấy, vẫn làm việc của mình như cũ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh cúi thấp đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn con trai: “Ba không có nhìn lén, ba chỉ là chỉ là…”
Tiểu Nam đứng đợi mãi mà không nghe thấy phía sau từ ‘chỉ là’ là cái gì, ngây thơ hỏi tiếp: “Chỉ là cái gì?”
“Con còn nhỏ không hiểu, sau này ba sẽ nói cho con biết.” Tề Du Quân không nghĩ ra cách gì trả lời cho con trai nên không thể làm gì khác hơn là tùy tiện tìm một lý do lừa con trai.
“À”, Tiểu Nam cúi đầu tiếp tục chơi với vịt nhỏ màu vàng trong bể bơi, đang lúc Tề Du Quân tự cho là đã dụ con trai thành công, đứa bé bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Cô giáo Tiểu Hương có nói, người lớn đều trả lời không được thì đều dùng câu ‘Khi nào con lớn sẽ giải thích cho con hiểu’, cho nên ba có phải không biết trả lời như thế nào mới nói bây giờ con không hiểu hay không?”
Ngôn ngữ non nớt của đứa nhỏ làm Tề Du Quân cứng họng, có chút thẹn quá giận, lấy hai món đồ chơi thả xuống trước mặt con trai, oán hận nói: “Cô giáo Tiểu Hương của con nói hươu nói vượn, có một số việc khi trưởng thành mới có thể hiểu.”
“Đó, thật sự là cô giáo Tiểu Hương nói đó là bởi vì người lớn cũng không biết nên mới nói như vậy.” Tiểu Nam ngây thơ chơi con vịt nhỏ trên tay, hoàn toàn không biết mình thuận miệng nói ra lời đó thiếu chút nữa làm cho ba cậu nổi điên.
Tề Du Quân nhanh chóng nổi điên, cái cô giáo Tiểu Hương đó là muốn chỉnh phụ huynh của học sinh sao? Nếu không sao lại dạy đứa bé như vậy.
Anh cùng con trai đối đáp không thuận lợi, buồn buồn đứng bên cạnh con trai, cũng cầm con vịt nhỏ lên chơi theo con trai. Trong khoảng thời gian ngắn, hai cha con đều rất đầu rất nhập tâm trong trò chơi nhàm chán đó, hoàn toàn quên bên cạnh có một người phụ nữ thật ra đang yên lặng quan sát bọn họ.
Viên Ấu Sơ ở bên cạnh phơi quần áo nghe một lớn một nhỏ ngây thơ đối thoại, ngược lại rất muốn cất tiếng cười to, nhưng vì sợ người đàn ông nhìn lén cũng bị con trai bắt tại trận lúng túng nên cô hết sức nhịn, đưa lưng về phía bọn họ, cố gắng trấn tĩnh tiếp tục lạnh nhạt thờ ơ phơi quần áo, mền và bao gối.
Khi cô phơi hết tất cả thùng quần áo, đứng tại chỗ thấy quần áo bay theo chiều gió, mắt cô dịu dàng nhìn hai cha con ở trước bể bơi chứa đầy nước chơi vui vẻ, trong lòng bỗng cảm thấy tự hào.
Trước kia hai cha con kia gầy khô héo, giống như vừa sờ vào có thể thấy được xương sườn, nhưng trải qua thời gian cô cho ăn đúng giờ, còn có đặt ra quy định làm việc và nghỉ ngơi, cộng thêm thỉnh thoảng cho bọn họ ra ngoài phơi nắng mặt trời hoặc đến công viên bên cạnh đi dạo. Bây giờ hai người cũng từ từ có da có thịt hơn, da của Tiểu Nam cũng non mềm hơn khiến mẹ Tề mỗi lần tới đều yêu thích ôm hôn không buông tay.
Mà Tề Du Quân cuối cùng cũng không hề giống như một bộ xương khô di chuyển nữa, không còn vẻ gầy gò trơ xương như trước, trên người mặc dù hay vẫn dùng những bộ quần áo cũ lúc trước nhưng ít ra gọn gàng sạch sẽ hơn nhiều.
Lúc bắt đầu chăm sóc bọn họ, cô cũng không có ý định thay đổi bọn họ quá nhiều, mới đầu vì duy trì phòng ốc sạch sẽ cho cả hai người cũng đã hao tốn phần lớn thời giờ và tinh lực của cô, cho nên cô cũng không nhớ là bản thân đã thay đổi họ lớn như vậy.
Nhưng mà bây giờ xem ra, đến lúc rồi… Cô mỉm cười, đứng một bên quan sát hai cha con này, trong lòng bắt đầu tính toán.
Xách theo rổ quần áo trống không từ từ đi vào trong phòng, cô cố ý bỏ rơi anh mắt phía sau lưng đang đi theo, khẽ mỉm cười.
Đến mức người đàn ông kia rình coi từng cử động, cô tạm thời không có ý định nói cho anh biết hành động lần này bao hàm ý tứ gì, dù sao cảm giác được người khác phái ái mộ, cô cũng có chút hư vinh.
Khi cô đóng lại cửa ra vào ở ban công, cô dường như còn nghe Tiểu Nam oán trách một tiếng và giọng giải thích của anh.
“Ba, ba lại không chuyên tâm rồi, ba lại nhìn lén dì Sơ Sơ…”
“Nói lung tung! Ba không có!”
“Ba có… Ba có!”
“Ba không có…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...