Chương 7 (phần 1/3)
Hôn lễ kết thúc, Tiếu Phù và Lăng Thiên Tước cũng nên chuẩn bị trở về Đài Loan rồi, hai người trở lại phòng, nhanh chóng sửa soạn hành lý, trong khoảng thời gian này, Lăng Thiên Tước không nói lời nào, nhưng Tiếu Phù rất rõ ràng rằng hắn đang tức giận.
Quả nhiên vừa ngồi lên xe thể thao hạng sang, xe đột nhiên chạy rất nhanh, hỏa khí giống như bộ ngực hắn, chân ga bị hắn thúc vừa nhanh vừa mãnh liệt.
“Anh tức giận cái gì?” Cô thân thiện mở đầu.
“Cô nói xem.” Lăng Thiên Tước nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói bạo phát tức giận.
“Tôi không cố ý làm hư lễ phục đó.” Cô suy đoán, không rõ hắn tại sao lại tức giận đến thế? Lại nói đến tức giận, cô tương đối có tư cách đó.
Hắn rõ ràng là bạn trai giả của cô, thế mà tự nhiên lại có dính dấp với phụ nữ khác, lại còn khiến bạn trai cũ của cô mượn chuyện này hướng cô báo cáo.
“Cô định làm cho tôi càng thêm tức giận hả?” Hắn cắn răng, lạnh lùng liếc nhìn cô.
“Tôi không có, nhưng tôi thực sự không hiểu rõ...” Hắn rốt cục muốn như thế nào? Cô căn bản không hiểu hắn rốt cục không vui cái gì.
“Khang Tiếu Phù, cô rốt cục là người đàn bà như thế nào?” Lăng Thiên Tước lạnh mặt, giọng nói căng thẳng.
“Ý tứ gì?” Cô run xuống.
“Cô đem tôi kéo tới nơi này, không phải vì muốn thoát khỏi tên bạn trai cũ đó ư?” Hắn giọng nói châm chọc đả thương người.
“Tôi muốn a.” Tiếu Phù không chần chờ chút nào.
“Vậy sao cô còn mặc hắn lôi kéo cô mà thổ lộ.” Hắn gầm nhẹ.
“Tôi không có mặc hắn lôi kéo, tôi có phản kháng.” Cô mở miệng biện bạch vì bản thân.
“Tại sao tôi lại không nhìn ra?” Hắn hừ lạnh, người làm hắn khó chịu không phải cô, mà là chính hắn.
Khi hắn nhìn thấy bọn họ đứng chung một chỗ nói chuyện, trong đại não của hắn chỉ có một ý niệm dã man – trói cô mang về bên cạnh mình.
Nếu như không băn khoăn là hôn lễ đang tiến hành, hắn sẽ vung quyền hướng mặt của tên hèn mọn kia, ra lệnh cho hắn cách càng xa cô càng tốt.
Cái ngữ điệu châm chọc đó làm trái tim cô băng giá. Tiếu Phù vô lực cười một cái: “Em gái tôi kiên trì muốn tôi tìm bạn trai giả tới đây, không phải vì thoát khỏi hắn, mà là muốn trong những trường hợp lúng túng, có thể làm chỗ dựa cho tôi.”
Cô nói nhiều như thế, nhưng hắn chỉ nghe được đúng một câu “không phải vì thoát khỏi hắn.”
Lăng Thiên Tước nghiêm mặt thối, nghiêng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn cô, chẳng lẽ cô tính toán hợp lại cùng gã đàn ông kia? Ý niệm vừa mới thoáng qua, trái tim và cả lồng ngực lập tức đau nhói.
“Cho nên khi hắn nói người hắn thích nhất vẫn là cô, cô liền muốn làm lại từ đầu cùng hắn?”
Hắn liếc mắt nhìn gò má bình tĩnh khác thường của cô, ngực ẩm ẩm tức.
“Tôi không mù mắt đến mức độ đó, tôi tình nguyện cô độc một mình đến chết cũng không hợp lại cùng hắn.” Đối với điểm này cô hoàn toàn không giấu diếm.
“May mà cô còn có chút năng lực phán đoán.” Lăng Thiên Tước hừ nhẹ, cảm giác tức ở ngực sơ tán ra, hô hấp cũng không còn nặng nề, hít thở cũng có cảm giác thông thoáng hơn.
“Tôi đương nhiên là có năng lực phán đoán, loại đàn ông mà mỗi đêm đều hò hẹn với những người phụ nữ khác nhau, không phải loại mà tôi muốn.”
Ngay sau khi cô bổ túc những lời này, ngực hắn lập tức lại đốt lên lửa giận.
“Bắt đầu phê phán tôi?” Thái độ của hắn không hề nhẹ nhõm đi.
“Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống mà họ muốn.” Tiếu Phù mặt không đổi trần thuật.
“Đây coi là cái gì, cách nói mỉa mai sao?”
Lăng Thiên Tước tiếng nói châm chọc lạnh lùng chọc vào tuyến thần kinh của cô, mặc dù cô hít sâu cố kiềm chế tức giận, cố không nói, nhưng vẫn không thể nhịn được lời nói, đành mở miệng, tuy nhiên giọng điệu nắm giữ rất tốt, không có tức giận, chỉ là tỉnh táo, lạnh lùng.
“Tối hôm qua trước khi đi về anh đã làm gì?”
“Tôi là..” Hai mắt của hắn sắc bén nhìn cô “Chỉ là, chính xác là tôi mang chú rể trả lại, xảy ra chuyện gì?”
“Có người nói, anh hẹn ước gặp mặt cùng An Ny.” Một điểm này làm cho cô cảm thấy khó chịu, nếu như họ xem vừa mắt nhau, chẳng lẽ không thể đợi đến khi hôn lễ kết thúc?
Cô biết mị lực của hắn rất lớn, mặc kệ là phương diện nào đều rất thu hút phụ nữ, chỉ cần hắn nghĩ, hẳn không có cô gái nào có thể tránh được lòng bàn tay của hắn.
Bởi vì chuyện này nên ở trong party độc thân, khi người khác nhắc tới bạn trai cũ của cô, thì mọi người đều nghĩ là cô thật may mắn, họ thậm chí còn ghen tị, chứ không đồng tình.
Tuy cô rất không nguyện ý thừa nhận, nhưng có chút đồng tình, vì để cho cô có cảm giác ưu thế, cô phải cảm ơn em gái đã kiên trì và Lăng Thiên Tước đã làm bạn, để cho cô khỏi phải làm bộ mặt tươi cười vô vị, giải thích một đoạn tình yêu đã qua.
Lăng Thiên Tước xuất hiện, làm cho cô không phí sức lực mà mọi người đều tin tưởng cuộc sống của cô tốt hơn so với trước đây rất nhiều, mặc dù một mình trôi qua thực sự cũng không tệ, nhưng mọi người bình thường sẽ không cho là như vậy.
Cô rất cảm tạ hắn, nhưng Trang Đại Tuấn nói ra sự kiện kia, giống như một cái tát hung hăng đập lên mặt của cô, làm cô vừa sợ vừa đau. Khi Tiếu Phù hiểu hết phức tạp trong cảm xúc đó thì cô biết mình thảm rồi, mấy năm qua cẩn thận trước mị lực max điểm của ông chủ, cũng giữ nghiêm quan hệ chừng mực, chỉ mấy ngày chung đụng thôi đã bị phá hư hầu như không còn.
Đây chính là nguyên nhân do dự ban đầu của cô.
Biết hắn không thể yêu là một việc, nhưng có thể thuận lợi ngăn cản mị lực của hắn được hay không lại là một chuyện khác.
“Tôi với với cô ta không có hứng thú.” Lăng Thiên Tước chỉ ra rõ ràng.
“Cho nên có người cố ý tạo ra?”
Điểm này lúc cô dọn dẹp hành lý cũng có nghĩ tới, An Ny tất nhiên là xinh đẹp, nhưng so với những cô gái cùng với hắn lui tới có kém một đoạn, nhưng tối hôm qua hắn nhất thời vui mừng muốn vui chơi, vừa lúc lại có cô gái tự động đưa tới cửa, hắn không có đạo lý cự tuyệt.
“Xác thực là tối hôm qua tại nhà em gái của cô tôi có gặp An Ny, nhưng mà tôi không có hẹn với cô ta.” Hắn ảo não giải thích, lần đầu tiên cố gắng giải thích trước mặt phụ nữ.
“Bởi vì ăn ý?” Tiếu Phù có dự cảm hắn nhất định sẽ vì câu này mà giận dữ.
Chỉ là hắn tự chủ kinh người, chỉ dùng sức trừng mắt nhìn cô, không nói một câu.
Xe thể thao vừa đến sân bay, Lăng Thiên Tước không nhìn cô một cái, lập tức xuống xe, đóng sầm cửa xe.
Xe của hắn vừa dừng lại, lập tức có người xuất hiện giúp xử lý hành lý, lái xe đi... chuyện duy nhất bọn họ phải làm là thuận lợi đi lên máy bay, cái gì thủ tục cùng với chuyện vụn vặt đều không cần làm.
Ngồi lên máy bay, Tiếu Phù lập tức nhớ đến lời nói lúc trước của hắn, một khi trở lại Đài Loan, chuyện xảy ra ở nước Mĩ đều sẽ xóa bỏ. Nghĩ đến điểm này, cô cảm thấy mình thật ngu, những lời cô vừa mới nói, cực kì giống bạn gái “thật” chất vấn bạn trai “thật”.
Ông trời! Cô phải nhanh một chút tìm về Khang Tiếu Phù “tâm vô tạp niệm” lúc trước, sau đó lẳng lặng ở bên cạnh hắn làm việc, nếu không cô phải mở hồ sơ lý lịch, bắt đầu xem xét việc làm mới.
“Xin hỏi quí khách muốn thịt bò bít tết hay long hà?” nữ tiếp viên hàng không lễ độ hỏi.
“Sâm banh.” Giọng nói của Lăng Thiên Tước không mang theo bất kì tâm tình gì.
Sau đó nữ tiếp viên hàng không và hắn cùng nhìn về phía cô.
Lăng Thiên Tước vẫn dùng ánh mắt đáng sợ đó nhìn chằm chằm cô, nếu như mình không phải là đối tượng hắn đang nhìn chằm chằm, cô sẽ cảm thấy bờ môi mím chặt của hắn rất mê người , nét mặt của cô hẳn sẽ như nét mặt của nữ tiếp viên hàng không bây giờ đi?
“Long hà, cảm ơn.” Một tiểu dân chúng nho nhỏ lãnh tiền lương hàng tháng như cô cơ hội được ăn long hà thật là ít ỏi hơn so với thịt bò bít tết.
Lăng Thiên Tước nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của cô, càng nhìn càng cảm thấy lồng ngực tức giận đến khó có thể khống chế, lấy thái độ cùng với hành động hiện tại của cô, sẽ có người tin tưởng bọn họ là một đôi tình nhân sao ?
“Cô cảm thấy hiện tại trong mắt người khác chúng ta giống cái gì?” Tức giận chất chứa trong mắt của hắn tựa như muốn bạo phát lại không bạo phát, tạo cho cô áp lực đứng ngồi không yên.
“Anh tính gì?” Tiếu Phù không cho rằng hắn là loại đàn ông sẽ để ý đến ánh mắt của người khác.
Lăng Thiên Tước không trả lời, chỉ ngắm nhìn cô thật sâu, mang theo tức giận thâm trầm cùng quá nhiều tâm tình phức tạp không tên.
Cô chưa từng nhìn thấy vẻ mặt như thế của hắn.
Hắn thật sự để ý không phải là cái nhìn của người khác, nếu là như vậy, hắn sẽ trực tiếp hỏi nữ tiếp viên hàng không kia, hắn đang tính chính là cô!
Nhưng cô không hiểu, hoàn toàn không hiểu.
Hắn không lên tiếng, Tiếu Phù không biết mình lại nói sai cái gì, suy nghĩ một chút liền mở miệng “Tôi hiểu rõ anh đang lo lắng cái gì.”
Hắn nhướng cao lông mày, vẫn như cũ không mở miệng vàng.
“Xin anh yên tâm, tôi chưa từng quên chuyện chúng ta đã nói từ trước.” Cô bảo đảm.
Cô thấy trên mặt hắn thoáng qua một tia khốn hoặc, nhưng rất nhanh liền bị cái nhìn chăm chú thâm tàng bất lộ thay thế.
“Một khi lên máy bay, chúng ta sẽ quên tất cả chuyện xảy ra ở nước Mĩ, trở lại mối quan hệ kinh doanh đơn thuần.”
Nghe vậy vẻ mặt hắn như bị người hung hăng đấm một quyền.
Cô không phát hiện tuấn nhan của hắn trở nên trắng bệch, nói tiếp “Tôi hiểu rõ là anh và An Ny không hề hẹn gặp, cảm ơn anh đã giúp tôi vượt qua trường hợp có thể rất là khó xử đó.”
“Cô chính là đang khôi phục mối quan hệ trước đây, đây là lời nói muốn nói với tôi nhất?”
Lăng Thiên Tước không hiểu được đau nhói như gặp quỉ ở đáy lòng này là chuyện gì, nhưng hắn rất rõ ràng rằng mình bây giờ rất tức giận, cuồng nộ này trước nay chưa từng có, trừ lần này ra, chỉ có vài lần hắn cảm giác mình vô lực mà muốn bi phẫn rống to.
“Chỉ là muốn cho anh biết, tôi rất cảm ơn anh.” Tiếu Phù ngửa đầu, nhìn vào gương mặt tuấn tú âm trầm của hắn.
Cô nhăn mày lại, không hiểu nổi chuyện gì chọc hắn mất hứng đến như thế, hắn không hi vọng hai người trở lại quan hệ an toàn ban đầu ai có chức nấy sao?
Lăng Thiên Tước nhắm chặt mắt lại, biết chuyện không đơn thuần nữa, nhất là giữa cô và hắn, vốn rõ ràng không có chút quan hệ nào, quỉ dị lại không làm hắn cảm thấy thỏa mãn.
Hắn rất hỗn loạn, muốn mau chóng kết thúc, cuối cùng trước cái nhìn soi mói khốn hoặc của cô, cắn răng, không tình nguyện nói một câu –
“Rất tốt.”
Tiếu Phù vẫn như cũ, xử lý thích đáng tất cả các sự vụ, mặc kệ là an bài lịch trìch công việc cho Lăng Thiên Tước hay là thời gian ước hẹn cá nhân.
Bất đồng duy nhất là – lòng của cô cư nhiên bắt đầu khẽ đau nhói.
Cô cùng bản thân chiến đấu rất khổ cực, luôn không ngừng nhắc mình, Lăng Thiên Tước – người đàn ông này có tất cả, bao gồm điều kiện cả nội tại lẫn bên ngoài, quá khứ của hắn rực rỡ huy hoàng, hơn nữa cô cũng không tìm được công việc hậu đãi lẫn tiền lương như vậy.
Mỗi khi giúp hắn tiếp điện thoại của những phụ nữ nổi danh, lòng của cô sẽ nhẹ đau nhói, mỗi lần thay hắn an bài ước hẹn ăn tối hạng sang, ngực của cô sẽ buồn bực đau.
Cô không biết mình có thể chịu khổ bao lâu nữa?
Nếu như không cách nào đem dịu dàng của hắn lau sạch khỏi đáy lòng, vậy là cô gặp phiền toái lớn rồi, phải bắt đầu tìm việc làm mới.
“Tiếu Phù”. Từ điện thoại nội tuyến truyền ra giọng nói trầm thấp có lực của hắn.
“Vâng.” Cô lập tức lấy âm thanh công thức hoàn mĩ đáp lại.
“Vào đây.” Nghe ra sự xa cách của cô, không ai có thể phát hiện ra một điểm tức giận nào trong giọng nói của hắn.
“Vâng.” Vẫn là giọng điệu làm hắn nổi đóa.
Lăng Thiên Tước dựa cả người vào ghế da làm việc, cảm giác mất mát khổng lồ từ trước tới nay chưa có đem hắn bao phủ thật chặt.
Tất cả đều không thể trở về được.
Hắn hoài nghi bản thân lúc ban đầu lấy ở đâu ra tự tin, cư nhiên nghĩ là cùng cô chung đụng như vậy, sau đó hai người có thể trở lại quan hệ công việc đơn thuần.
Tiếu Phù ở bên mình đã bao lâu? Mấy năm?
Lăng Thiên Tước sa sút tinh thần đưa ra đôi tay, khổ sở hết mở ra đóng vào, chùi chùi mặt, đoán chừng cô chỉ chưa tới mấy giây sẽ lấy tư thái lạnh lẽo xuất hiện trước mặt hắn.
Làm hắn cảm thấy mất mát cùng ngăn trở - giống như – trải qua mấy ngày sống chung đó, người chịu ảnh hưởng chỉ có hắn.
Chỉ có hắn!
Cô vẫn tựa như ngày thường, thay hắn an bài tất cả công việc, bao gồm cả ước hẹn, hiệu suất vẫn như cũ, nhưng không thể làm hắn tiếp tục hài lòng, hắn thậm chí vì hiệu suất công việc của cô mà mơ hồ cảm thấy đau lòng.
Cô cứ theo lẽ thường tỉnh táo mà an bài ước hẹn hoàn mĩ vô khuyết cho hắn, thế mà hắn lại không tìm lại hưởng thụ lúc trước về được.
Mỗi lần đối mặt với những phụ nữ xinh đẹp khác nhau, trong đầu hắn vĩnh viễn là cô, tràn đầy cô.
Loại cảm giác đó tựa như hắn ngủ một giấc, khi tỉnh giậy, đột nhiên phát hiện toàn bộ thế giới đã phong vân biến sắc.
Mà cô chính là người phụ nữ không cần tốn nhiều sức liền đem thế giới vốn có của hắn hoàn toàn lật nghiêng, bất tri bất giác chinh phục hắn, lại chính là người phụ nữ không muốn cùng hắn phát triển quan hệ thân mật.
Hắn đang trong quan hệ nam nữ, không hề như cá gặp nước, hiện tại hắn chỉ cảm thấy khủng hoảng cùng nhàm chán, như một loại nhà tù vô hình khổng lồ đem hắn nhốt lại.
Lăng Thiên Tước nghe âm thanh cánh cửa bị người mở, tiếng chân rất nhỏ trên mặt thảm đắt giá, trong đầu hắn tưởng tượng ra hình dạng của cô, chập chạm không mở mắt ra nhìn cô.
Hắn cảm giác cô ở bên mình.
Từ khi hắn phát hiện rõ ràng rằng mình không đề nổi hứng thú đối với phụ nữ khác, thì hắn biết mình trúng chưởng rồi.
Ngày trước hắn cho là chỉ có thể gặp quỉ tình yêu trong thần thoại, tự nhiên con mẹ nó lại tồn tại thật, hơn nữa lại rơi vào trên người vị nữ thư kí - người mà mỗi ngày đều giúp hắn xử lý những buổi hẹn hò với những phụ nữ khác.
Đây nhất định là báo ứng, làm hắn dù trăm miệng cũng không thể bào chữa, đúng là một trừng phạt tàn khốc.
Hôm nay nếu không phải lập trường đã điên đảo, hắn cũng sẽ không ngốc đến mức nghĩ rằng mọi người sẽ tin tưởng một người đàn ông bất lương cực độ, kỷ lục quá khứ vô cùng huy hoàng, sẽ thật lòng thật ý lui tới với một người phụ nữ.
Lăng Thiên Tước chậm rãi mở mắt ra, quả nhiên, Tiếu Phù trong tay cầm PDA đang cung kính đứng ở một bên, chờ hắn mở miệng giao phó công việc.
Lòng hắn căng thẳng, phát ra một chuỗi bão tố nguyền rủa không tiếng động
Nếu như Thượng Đế muốn hắn chuộc tội vì những hoang đường lúc trước, vậy đó quả nhiên là thần chỉ chí cao vô thượng, thật là thống khổ, hắn bắt đầu thống hận, đổi lại là người đàn ông khác chỉ sợ vẫn sẽ không ngừng hâm mộ quá khứ kỷ lục.
“Tiếu Phù.” Hắn hữu nghị thân thiện mở miệng.
“Dạ, xin ông chủ phân phó.” Đem lấy mình che giấu sau tròng kính mắt không số, Tiếu Phù mặt không đổi nói.
“Cô nhất định phải như vậy?” Hắn mở miệng một cách khó khăn.
“Ông chủ?” Cô hạ xuống, ngoài mặt không biến sắc.
Nếu như Lăng Thiên Tước duy trì sức quan sát nhạy cảm vốn có, sẽ liền phát hiện rằng cô không phải hoàn toàn không động dung, nhưng hắn quá mức để ý cô, ngược lại lại bỏ quên rất nhiều chi tiết.
“Chúng ta đã từng giúp đỡ lẫn nhau, miễn cưỡng cũng coi là bằng hữu chứ?” Ánh mắt của hắn nhìn cô, không phải ánh mắt cấp trên đối với thuộc hạ, mà là ánh mắt khát vọng của đàn ông nhìn đàn bà.
“Ngài vĩnh viễn là ông chủ của tôi, ngài đã nói qua, chuyện gì xảy ra ở nước Mĩ đều không tính” Cô cố ý dùng từ “ngài” để gọi hắn, cố gắng kéo khoảng cách giữa hai người ra, cũng ngăn lòng của hắn ở bên ngoài.
Lăng Thiên Tước nhanh chóng nhắm mắt, ngăn cản chuyện không muốn tin tưởng, tựa như người bình thường, luôn theo bản năng mà tránh trước, sau đó mở mắt, thẳng tắp nhìn cô.
Hắn biết rõ mình trở nên mềm yếu, trở nên không tự nhiên, tất cả hoàn toàn do cô ban tặng.
“Chúng ta.. tôi là nói, giữa tôi với cô –“
“Ngài vĩnh viễn là ông chủ của tôi.”
Ánh mắt Tiếu Phù kiên định.
“Cô đối với tôi chẳng nhẽ chỉ có những lời này?” Hắn cau mày, miễn cưỡng cười.
“Vâng.” Cô không muốn bất kì thay đổi nào trong quan hệ giữa bọn họ.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên, Lăng Thiên Tước là một người đàn ông trực tiếp giải quyết vấn đề, hắn đã từng ám chỉ cơ hội cho hai người lui tới.
Lần đầu tiên phát hiện ám hiệu của hắn thì cô cũng phát hiện mình cư nhiên động lòng, mị lực của hắn lớn hơn những kỷ lục huy hoàng kia.
Cô rất may mắn vì mình dù gì cũng công tác bên hắn mấy năm, đã nhiều lần thấy thái độ của ông chủ đối với phụ nữ, chung tình không phải sở trường của hắn, mà cô thì lúc nào cũng chỉ hướng tới tình cảm chuyên nhất.
Cho nên mặc dù có giãy giụa, cô vẫn như cũ mà hoàn toàn cự tuyệt.
Cự tuyệt người đàn ông như hắn rất khó, đó là chuyện khó khăn nhất trong cuộc đời cô, nhưng cô làm được, nhờ có những người bạn gái xinh đẹp của hắn, không để cho cô không thấy rõ sự thật.
Sau đó cô lại bắt đầu an bài ước hẹn buổi tối thay hắn.
Cô tin tưởng chỉ cần cho hắn thêm một chút thời gian, hắn nhất định phát hiện ra đây là chuyện cười, cô cuối cùng chỉ là một cô thư kí nhỏ, hắn không cần lãng phí thời gian cùng tinh thần ở trên người cô, cô cũng không cần bởi vì hắn mà vứt bỏ một công việc tốt.
Tình yêu nếu như không tới thật, sẽ giống như uống phải cà phê giả, vĩnh viễn không nếm ra được mĩ vị cà phê chân chính.
“Tối nay tôi có ước hẹn sao?” Lăng Thiên Tước mất tâm địa hỏi, cả người giống như ngâm trong tịch mịch, chỉ có ánh mắt nhìn cô là phán tán ra nhiệt lực.
“Con gái của đổng sự trưởng Thiệu thị hoặc người mẫu Lâm Hiểu Lâm, hoặc là – về mặt thời gian cũng có thể lấy ra.”
Một buổi tối, hắn có năng lực cùng mị lực để ứng phó hai người phụ nữ mỹ lệ, mỗi người một vẻ.
Hắn nhìn cô, từ ánh mắt của cô đọc được rằng mình cùng cô là không thể nào.
Thật chết người, đây không phải là điều mà hắn muốn.
Lăng Thiên Tước nghĩ tôn trọng quyết định của cô, nhưng hắn rõ ràng, lấy cá tính của mình tuyệt không cho phép “buông tha” chuyện như vậy xảy ra ở trên người bọn họ.
Tùy tiện ai cũng có thể, nhưng không thể là cô.
Hắn đối với cô có cảm giác muốn chuyên nhất, trước đó chưa từng có, quả thật hoang đường hơn so với những hoang đường mà hắn đã đi qua, nói ra chỉ sợ không có người chịu tin, nhưng chính là hắn chỗ này gặp quỉ mà yêu cô.
Cho nên hắn không dám hung ác đối với cô, chỉ dám thử dò xét, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của cô, sẽ mềm lòng mà thu tay lại.
Hắn đã không phải Lăng Thiên Tước mình quen thuộc, hắn thay đổi, bởi vì cô.
Hắn trở nên muốn học quí trọng, hiểu được săn sóc, cam nguyện chuyên nhất... hắn ở đáy lòng thở dài, bi thảm phát hiện rằng mình không có quyền chọn buông tha.
Chuyện hắn yêu cô, đã sớm thành định cuộc.
Lăng Thiên Tước thấy trên tay mình nắm giữ hai lựa chọn, lấy được lòng của cô, hoặc là – tịch mịch đến tận cuối quãng đời.
“Cô giúp tôi an bài.” Tầm mắt sắc bén của hắn quấn lên cô, xa xỉ chờ đợi có thể thấy được một tia ghen tị đáp lại.
“Vâng, tôi sẽ đem hai ước hẹn an bài giống như trước kia.” Nói xong Tiếu Phù khẽ nghiêng người, nhanh chóng đi ra phòng làm việc.
Lần này cô đi quá nhanh, không nhìn thấy vẻ mất mát trên mặt hắn.
Chuyển phát đưa tới một gói nặng.
Không tới nửa giờ sau khi Tiếu Phù đưa vào, Lăng Thiên Tước liền gọi cô, muốn cô hủy bỏ tất cả các ước hẹn buổi tối, sau đó muốn cô đặt một phòng ăn hắn thích nhất, hai chỗ ngồi.
Hắn muốn đi cùng với ai?
Có một giây đồng hồ, cô rất muốn hỏi, thật may là nhịn được.
Bảy giờ tối, cô đã soạn xong hành trình ngày mai, cũng làm xong những tiêu điểm từ bản ghi âm của hội nghị chủ quản cấp cao, đang muốn sửa sang lại kỷ lục hội nghị, “Tiếu Phù” điện thoại nội tuyến truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của hắn.
“Vâng.” Cô lập tức cung kính đáp lại.
“Còn đang bận?” Hắn hỏi.
“Chỉ còn lại kỷ lục hội nghị hôm nay.”
Hắn trầm ngâm một chút, nhàn nhạt nói “Rất tốt.” Cúp điện thoại.
Năm phút đồng hồ sau,bóng dáng cao thẳng của Lăng Thiên Tước xuất hiện tại cửa phòng làm việc.
Tiếu Phù theo thói quen ngẩng đầu, liếc hắn một cái “Tổng giám đốc, ngài sắp tan tầm rồi hả?”
“Đúng, còn có chút việc.” Giọng nói của hắn ngoài nhẹ nhõm ra còn có vài phần khẩn trương.
Xảy ra chuyện gì sao?
Nghi ngờ trong lòng Tiếu Phù không có kéo dài quá lâu đã thấy cái túi buổi chiều đang nằm trong tay hắn, hắn đứng lại ở trước bàn làm việc của cô.
“Kỷ lục hội nghị ngày mai làm.” Lăng Thiên Tước không đợi cô lấy lại tinh thần, ngón tay ở trên mặt bàn gõ nhẹ hai cái, để lấy tất cả lực chú ý của cô.
“Nhưng...” nguyên tắc thứ nhất của cô trong công việc chính là “sự tình hôm nay, hôm nay xong.”
“Phải theo kịp.” Nói xong, đầu hắn cũng không quay lại, trực tiếp đi vào thang máy chuyên dụng, bấm nút xuống tầng lầu, hắn vẫn giữ nút mở cửa, cặp mắt lạnh lùng nhìn cô.
Trên đỉnh đầu Tiếu Phù sáng một dấu hỏi lớn, vội vã liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, cầm lên ví da, tắt máy vi tính, bước nhanh vào trong thang máy.
Thanh máy từng lầu, từng lầu một đi xuống, cô đợi hắn chủ động mở miệng giải thích, nhưng hắn không có động tĩnh gì.
Khi thang máy xuống tầng hầm, Lăng Thiên Tước bước nhanh ra khỏi thang máy, Tiếu Phù vẫn đứng trong thang máy, lần này đổi lại là cô bấm nút mở cửa, trong lòng suy nghĩ nếu hắn không ột câu trả lời thỏa đáng, cô sẽ cự tuyệt đi ra ngoài, hắn đi vài bước nhận thấy cô không đi cùng, bóng dáng cao lớn xoay nửa người, lẳng lặng chăm chú nhìn vào cô.
Cô cau mày lại, hoài nghi bây giờ ai có thể bảo trì bình thản hơn?
Hắn vẫn như cũ không nói một câu, con mắt nhìn cô từ từ lộ ra thâm tình, đáy lòng cô kinh ngạc một chút, chịu bại trận trước.
“Ông chủ?” Cô không muốn cặp mắt kia nhìn mình như vậy.
Lăng Thiên Tước cười khổ một cái “Phòng ăn đã được đặt, hai chỗ ngồi, cô theo tôi.” Nói mấy chữ, làm cho cô càng thêm nghi ngờ.
Tiếu Phù nhìn hắn tiếp tục đi tới, bỏ tay ra khỏi nút mở cửa của thang máy, bước nhanh đuổi theo hắn, cho đến khi ngồi lên sau xe, mới mở miệng hỏi “Tại sao?”
Nghe vậy, hắn không vội trả lời, chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, thở khẽ “Cô đoán xem.”
Cô cúi đầu, cau mày nghĩ “Biểu hiện công việc của tôi gần đây không tốt?”
“Biểu hiện công việc của cô từ trước tới giờ đều tỉnh táo gọn gàng.” Lăng Thiên Tước nhẹ kéo chuyện.
Trước kia hắn cảm tạ biểu hiện công tác chuyên nghiệp của cô, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn hung hăng đập bể sự tỉnh táo tự giữ cùng với khách quan của cô, hắn cơ hồ có vẻ cảm xúc hóa quá mức.
Có người nào sẽ tin tưởng, hắn cư nhiên cũng có ngày bị phụ nữ ảnh hưởng?
Trải qua cuộc hành trình ở nước Mĩ kia, cô rốt cuộc là sao lại có thể không coi đó là chuyện gì to tát, đáp án rất đơn giản, cũng rất đả thương người, hắn nghĩ cũng không muốn nghĩ.
Cô không thương hắn, thế nhưng hắn đáng chết lại ngược lại.
“Ông chủ, xin lỗi, tôi thật sự không đoán ra.” Cô rất cẩn thận, không ình thất bại trước mặt hắn, cũng không muốn tiết lộ dù một xíu tâm tình.
Lăng Thiên Tước đạp chân ga, vòng mấy vòng cung xinh đẹp, xe liền ra khỏi bãi đỗ xe, bắt đầu phóng đi qua phố lớn nhỏ.
Hắn không nói lời nào, thần kinh cô căng thẳng, cho đến khi xe dừng trước cổng nhà hàng, có mấy người lập tức nghênh đón bọn họ, có một người nhận lấy chìa khóa lái xe đi đỗ, mấy người khác dẫn họ nhập tọa, lại xuất hiện vài người phục vụ mang ra vài phần điểm tâm tinh tế nho nhỏ, lại châm trà cho bọn họ, chuẩn bị khăn bông nóng, chọn món ăn.
Mấy phút sau, người phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, là hải sản cao cấp.
“Ăn trước.” Lăng Thiên Tước sau khi ném ra lệnh, không nói gì nữa cả.
Tiếu Phù muốn hỏi, nhưng phục vụ vẫn tới tới lui lui bên cạnh, nơm nớp lo sợ hầu hạ bọn họ dùng cơm, Lăng Thiên Tước thoạt nhìn rất tự tại, tư thái ăn cơm ưu nhã, hiển nhiên là có thói quen có người khẩn trương bận rộn hầu hạ hắn, nhưng cô thì không.
Sau khi hắn dùng cơm ước chừng năm phần no bụng thì hắn vẫy tất cả các nhân viên lui ra, hi vọng không có người vào quấy rầy bọn họ.
“Cái này cho cô xem.” Lăng Thiên Tước đem cái xách tay kia bỏ lên trên bàn, ý bảo cô mở ra.
“Đây là?” Cô nhìn mà không lấy.
“Vật của cô.” hắn lạnh nhạt nhìn cô một cái.
“Tôi sao?” Đồ của cô sao lại gửi cho hắn, chẳng lẽ là –
Từ trong mắt cô, hắn biết cô đoán được rồi.
“Bà nội gửi ảnh cưới, chúng ta mỗi người một quyển, cô có thể tùy ý xử lý, đó là bà nội đưa cho cô.”
Lăng Thiên Tước thấy cô giật mình nhìn hình, ánh mắt mềm lại.
Tiếu Phù không để ý cơm mới ăn một nửa, lập tức lật xem “Thật là những tấm hình xinh đẹp, nhất định rất quí.”
Nghe vậy, hắn nhướng một bên lông mày lên.
Giá tiền cho tới bây giờ chưa bao giờ là vấn đề, người cùng với tình cảm mới là trọng điểm.
“Nơi này hẳn không phải là toàn bộ?” Cô nói.
“Bà nội ở đó có toàn bộ hình, tổng cộng sáu quyển, bà nội từ từ chọn, cuối cùng tinh tuyển mấy hình gửi cho chúng ta.” Hắn giải thích cho cô.
Cô nghe, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở, cổ họng trong nháy mắt căng thẳng, hốc mắt đỏ lên.
Bà nội cái gì cũng không biết, dùng thân thể đã ngã bệnh hao tâm tốn sức vì bọn họ chọn hình, cô thậm chí không dám nghĩ , nếu như bà nội biết cô cũng chỉ là đồ giả mạo, sẽ rất đau lòng...
“Nghĩ gì vậy?” Lăng Thiên Tước thấy hốc mắt cô ửng đỏ, ngực bỗng chốc căng thẳng.
“Cảm thấy rất là ác, tôi lừa bà nội.”
Hắn hơi nhếch môi, cố ép xôn xao cuồn cuộn trong cơ thể xuống, chỉ vì –
Cô nói là “bà nội” mà không phải “bà nội của anh”
“Tiếu Phù, chúng ta có thể thay đổi tất cả.” Hắn nhìn cô.
“Thay đổi?” Cô vẫn còn lật xem hình, có chút mất hồn hỏi.
Những tấm hình này thật là đẹp, từ trong ra ngoài cái chủng loại kia... Mĩ, ánh mắt hắn nhìn cô thật sâu, câu hồn hơn so với nam diễn viên Hollywood.
“Cô đối với tôi mà nói, là đặc biệt.” Lăng Thiên Tước mỗi lần đều nắm chặt cơ hội, thử thuyết phục cô tiếp nhận và tin tưởng chân tâm của hắn.
Hắn biết muốn nhân vật quan trọng này tin tưởng có chút khó khăn, hơn nữa bất kì ai biết danh sách phụ nữ dài dằng dặc của hắn lúc trước đều không dễ dàng tin tưởng hắn.
Nhưng hắn khẩn cấp cần cô tin tưởng, chỉ cần một mình cô tin tưởng.
“Ông chủ, chúng ta lúc ban đầu đã nói, tất cả chuyện xảy ra ở nước Mĩ, trở lại Đài Loan chúng ta đều sẽ quên.” Cô không dám nhìn hắn, cúi đầu nói.
Tại thời khác mấu chốt này, nếu cô muốn đem lập trường bày tỏ rõ ràng, tốt nhất không nên chạm đến đôi mắt thâm tình kia, bởi vì nó sẽ làm cô tâm chí dao động.
“Tôi biết mình đã nói qua cái gì.” Lăng Thiên Tước phiền loạn vuốt mái tóc đen.
“Tôi chỉ nghĩ tốt cho công việc.” Tiếu Phù không dám ngẩng đầu.
Nhìn tư thái trốn tránh của cô, hắn ở đáy lòng thở dài thật sâu .
Xem ra giữa bọn họ phải có hao tổn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...