Thuê Bạn Trai Cũ Về Nhà Ăn Tết

Lúc quay về bọn họ vẫn đi xe lửa.

Bà con họ hàng đưa ra đến tận nhà ga, Kỳ Lận còn đang lưu luyến không rời chào tạm biệt mọi người cùng với con mèo của mình.

Boss mèo dường như còn không thèm nhìn cô, quay người muốn chạy ngược trở vào trong xe.

Sau khi đã ngồi yên vị, Lương Tinh Túc mở nắp chai nước đặt lên trên bàn, Kỳ Lận đã dựa vào ghế chuẩn bị ngủ.

Hắn ôm chặt cô, nhìn ngắm một lúc, cảm thấy khuôn mặt tròn trĩnh đã bầu bĩnh hơn một ít.

Hắn lại ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn dùng tay sờ sờ.

Không dám nhéo, sợ nhéo cô sẽ tránh đi.

Sườn mặt Lương Tinh Túc dán lên trên tóc cô, sau khi xe lửa chuyển bánh, hắn cũng chậm rãi ngủ thiếp đi.

Hắn mơ thấy lúc mới gặp Kỳ Lận.

Thật ra trò cá độ gì đó của bọn họ chẳng qua chỉ là lừa cô mà thôi.

Khi đó bạn cùng phòng của hắn đau khổ theo đuổi một hoa khôi của trường, nhưng mấy lần mà vẫn không thành công cho nên lần đó đã hẹn cô ta ra quán trà sữa, muốn tỏ tình.

Kết quả người tới lại là Kỳ Lận.

Ngay từ lúc đầu, bọn họ đã ngồi ở một bàn khác cho nên không hề biết rằng bên phía cô hoa khôi kia đã đổi người, còn đang thương lượng phải ngả bài như thế nào.

Lương Tinh Túc khoanh tay ngồi im lặng nhìn Kỳ Lận ở xéo góc đối diện, thấy cô vung bàn tay nhỏ lên gọi một ly trà sữa uyên ương.

Nửa giờ sau, hoa khôi kia vẫn còn chưa tới.

Kỳ Lận đã uống hết trà sữa.

Một giờ sau, hoa khôi kia vẫn còn chưa tới.

Kỳ Lận lại đang chọc trân châu chơi.

Một tiếng rưỡi sau, hoa khôi kia vẫn còn chưa tới.

Kỳ Lận vẫn còn đang chọc trân châu.

Lương Tinh Túc cười khẽ, cảm thấy cô ấy thật ngốc.

“Mẹ kiếp, không phải là tôi đã bị người ta chơi rồi chứ”. Các bạn cùng phòng của hắn cuối cùng cũng tỉnh ngộ.

“Không bị chơi đâu”. Lương Tinh Túc mở miệng, hất cằm chỉ chỉ Kỳ Lận bên kia: “Có lẽ là bọn họ đã đổi người”.

Mọi người đều cùng lúc nhìn về phía Kỳ Lận còn đang chọc trân châu.

“Ơ…” Bạn cùng phòng của hắn dở khóc dở cười: “Ôi nếu vậy thì, để tôi đến nói với cô ấy một tiếng”.

“Để cho tôi”. Lương Tinh Túc buột miệng thốt ra, giống như là đắn đo đã lâu, cuối cùng cũng có thể chờ được một đề tài khiến hắn mở miệng.

Các bạn cùng phòng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, nhìn hắn.

“Thật sự là không nhìn ra nhé, A Tinh”. Phương Minh tỏ vẻ đê tiện của vỗ vỗ bả vai hắn: “Hóa ra cậu thích kiểu con gái như vậy à?”

Thích? Lương Tinh Túc lắc đầu, hắn đứng dậy đi tới bên kia ngồi xuống.

Hắn nhìn về phía Kỳ Lận ở đối diện còn đang ngậm ống hút chọc trân châu, trong lòng kiên quyết phủ nhận.

Nhiều lắm chỉ là cảm thấy cô có chút ngốc nghếch rất đáng yêu, còn không gọi là thích.

“Lương Tinh Túc”.

“Kỳ Lận”.

Lận, là một họ cổ đại, xuất phát từ họ Cơ, lấy tên của địa danh làm họ.


Cũng có nghĩa là hoa diên vĩ, màu xanh trắng, sinh trưởng trên đất hoang, ven đường, triền núi cao nguyên, đặc biệt phát triển rất tốt trên các khu vực đồng cỏ bị nhiễm mặn quá mức.

Lương Tinh Túc nhìn chiếc ghế sofa màu nâu socola ở phía sau lưng Kỳ Lận, trong đầu liền hiện ra một loạt những lời giải thích.

Giống như phản xạ có điều kiện.

Cuối cùng hai người cũng không nói gì, Lương Tinh Túc lại bất chợt bỏ đi.

Lúc nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ, Lương Tinh Túc cũng lập tức nghĩ rằng Kỳ Lận gửi tới, như một phản xạ có điều kiện.

“Xin chào anh, bạn học Lương Tinh Túc, tôi là Kỳ Lận đã gặp anh lần trước, mạo muội gửi tin nhắn này cho anh thật sự là có chút ngại ngùng, thực ra tôi chỉ muốn hỏi một việc, chúng ta có thể làm bạn không?”

Nội dung tin nhắn cũng giống hệt như bản thân cô, ngốc nghếch một cách đáng yêu.

Cũng có chút trực tiếp.

Chưa đầy một tuần, Lương Tinh Túc đã nhận ra.

Cô đang theo đuổi hắn.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được.

Cô hối lộ bạn cùng phòng để lấy được thời khóa biểu của hắn, đúng lúc tình cờ gặp được hắn trên tất cả các phố lớn ngõ nhỏ, học ké môn lại ngồi bên cạnh hắn, Tết nhất lễ lạc lớn lớn bé bé đều có quà tặng và đồ ăn vặt.

Lương Tinh Túc nhìn một bàn đầy đồ ăn vặt.

Không thể không nói, Kỳ Lận rất biết cách hối lộ mấy người bạn cùng phòng của hắn.

Đây là các loại thức ăn vặt mà Lương Tinh Túc thích ăn.

“A Tinh, tôi thấy hay là cậu từ chối đi”. Phương Minh vừa ăn khoai tây lát vừa cười hì hì.

“Đúng rồi đấy, thấy Kỳ Tiểu Lận theo đuổi cậu như vậy tôi cũng có chút không đành lòng”. Một người bạn khác vừa uống Coca vừa tắc lưỡi.

“Kỳ Tiểu Lận là tên cậu có thể gọi à?” Lương Tinh Túc liếc cậu ta một cái.

Cả phòng im lặng.

“Hức hức...”

Lương Tinh Túc mặc cho bọn họ trêu chọc.

Bị Kỳ Lận theo đuổi đã lâu hắn cũng bắt đầu ngớ ngẩn.

Không đầy mấy ngày sau, thì là 11.11 đã tới.

Lương Tinh Túc không có thói quen ăn Lễ này.

Ngoài Tết Đoan Ngọ Thanh Minh, gọi điện thoại cho cha mẹ nói mấy câu, thì các loại Lễ Độc Thân, lễ Halloween … hắn đều không có khái niệm.

Nhưng Kỳ Lận lại gọi điện thoại tới.

“Lương Tinh Túc, hôm nay là Lễ Độc Thân đó, lát nữa tôi mang theo pháo hoa que đến ký túc xá tìm anh nhé, chúng ta cùng ăn mừng Lễ Độc Thân vạn tuế, Lễ Độc Thân vô tội, Lễ Độc Thân vui vẻ”.

Gần như đã quên mất rằng Lương Tinh Túc mới là nguyên nhân căn bản nhất khiến cho cô muốn ăn Lễ Độc Thân.

Lương Tinh Túc nhìn Kỳ Lận đứng ở đầu gió, khờ khạo mà đánh lửa.

Hắn thở dài, đứng ở trước mặt chắn gió cho cô.

Sao lại có người ngơ ngác đến như vậy.

Lương Tinh Túc thấy mấy que pháo soi ánh lửa lên khuôn mặt bầu bĩnh của cô.

Giống như một cô bé mãi mà vẫn không lớn lên.


Hắn muốn nhéo một cái rồi lại xoa một cái, sau đó lại hôn một cái.

Ma xui quỷ khiến, hắn hỏi: “Có phải cô thích tôi không?”

Kỳ Lận nhìn hắn, nói: “Đúng vậy, tôi thích anh”.

“Vậy làm bạn gái tôi đi”.

Nếu Lương Tinh Túc có thể biết trước chuyện đầu tiên mà bạn gái hắn làm chính là đè hắn ra mặt đất, hắn nhất định sẽ lựa chọn đứng trong bụi cỏ mà hỏi.

Sàn nhà ký túc xá rất cứng.

Những ngày tháng yêu nhau, dường như cũng không có gì khác biệt, rồi lại giống như có gì đó đã thay đổi.

Kỳ Lận vẫn học ké, ăn ké, đi theo hắn từ phố lớn đến ngõ nhỏ, Tết nhất lễ lạc đều mua thức ăn vặt làm quà.

Chẳng qua là bọn họ có nắm tay.

Có đôi khi là Kỳ Lận nắm lấy vạt áo hắn giống như một đứa bé trái tính, nói muốn uống sữa chua, muốn mua cái này cái nọ.

Sau khi yêu nhau, Lương Tinh Túc mới biết được Kỳ Lận đúng là một cô bé mãi không lớn lên.

Kỳ kinh nguyệt của mình sắp đến vẫn còn sắp xếp kế hoạch đi chơi.

Đi ra ngoài du lịch cũng chỉ mang theo mấy chiếc khăn tắm, quần áo và cục sạc pin.

Lương Tinh Túc chấp nhận số phận mà lấy những thứ mình đã chuẩn bị ra.

Hắn mang theo máy sấy tóc cho cô.

Mua khăn tắm cho cô.

Mua băng vệ sinh cho cô.

Đặt cô nằm trên đùi, rồi áp tay lên bụng cô giống như thật sự dỗ dành một đứa trẻ trong bụng.

Thân phận bạn trai chính là mang số mệnh như một người mẹ.

Kỳ Lận mơ mơ màng màng ngủ, còn nắm tay áo hắn, lải nhải: “Lương Tinh Túc, anh thật là tốt, em rất thích anh”.

Cô bé ngốc.

Lương Tinh Túc búng búng vầng trán trơn bóng của cô, ngẫm nghĩ, lại nhéo nhéo khuôn mặt cô.

Nhìn thấy cô nhíu mày, hắn lại giúp cô xoa xoa.

Hôn… Là không đến mức đó, eo cũng không phải thực mềm.

Sau đó vì sao lại chia tay?

Lương Tinh Túc không nhớ được, cũng không muốn nhớ.

Nói thật thì, hắn đã nói như vậy với Kỳ Lận, bởi vì hắn là thằng ngốc.

Nếu không phải là thằng ngốc thì sao lại nói chia tay với Kỳ Lận chứ?!

Một cô gái đáng yêu như vậy, hắn chỉ hận không thể cất vào túi, mỗi ngày nhéo má, xoa mặt, búng lên trán, làm sao có thể lấy cô ra ngoài để cô đi được?.

Chia tay không lâu thì bọn họ tốt nghiệp.

Những người ở trong khoa có tổ chức một bữa tiệc họp mặt.

Trong đó không thể thiếu trò chơi "thử thách nói thật".


Kết quả là anh chàng lớp trưởng đã thắng, anh ta yêu cầu Lương Tinh Túc và Triệu Tinh Lan dắt tay đi dạo một vòng sân thể dục rồi trở về.

Triệu Tinh Lan.

Kỳ Lận vẫn luôn xem cô gái lớp dưới này là tình địch.

Lương Tinh Túc nhìn lướt qua một vòng.

Trong lòng hiểu rất rõ suy nghĩ của mình, nhưng đã thua thì phải chấp nhận chịu thua.

Nhưng khi nhìn thấy Kỳ Lận ở sân thể dục, Lương Tinh Túc thật sự rất muốn làm một đứa trẻ ăn gian trong trò chơi.

Kỳ Lận ở trước mặt hắn từ đó đến nay vẫn luôn cười là cười, khóc là khóc, mỗi lần tức giận hay đau khổ cũng đều không lừa dối hắn.

Nhưng đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Kỳ Lận có biểu hiện như vậy.

Cô cau mày, đôi mắt chực khóc, khóe miệng hơi nhếch lên.

Giống như một cục bột bị nhào nặn.

Cô há miệng thở hổn hển, muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng chỉ quay đầu bỏ chạy.

Lương Tinh Túc nhìn theo bóng cô chạy đi, lại nhận thấy có một khoản lớn hoa diên vĩ đang điên cuồng sinh trưởng trong lòng mình.

Diên vĩ sống trên đất hoang, ven đường, triền núi, bụi cỏ, nhưng lại có một hạt giống diên vĩ, lớn lên trên ngôi sao, rồi yên lặng sinh sôi.

Chia tay hai năm, Lương Tinh Túc vẫn luôn nghĩ đến cô.

Nhìn thấy trà sữa uyên ương liền nghĩ đến Kỳ Lận thích chơi chọc trân châu.

Không biết có ai mua cho cô ấy một ly trân châu không...

Nhìn thấy que pháo hoa sẽ nghĩ đến Kỳ Lận đứng châm lửa ở trước gió.

Cũng không biết những lúc như vậy có ai chắn gió cho cô ấy hay không...

Mỗi lần đến Lễ Độc Thân sẽ muốn nói với Kỳ Lận rằng lễ độc thân vui vẻ.

Không biết có phải cô ấy đã không cần ăn lễ độc thân nữa không...

Rất nhớ cô ấy...

Nhưng lại không có tư cách đi tìm cô ấy.

Là hắn buông tay trước.

Hắn không có lý do gì bảo cô quay lại.

Cho dù những khóm hoa diên vĩ trong trái tim đã mọc lan tràn, khuôn mặt Lương Tinh Túc lại âm u như dãy ngân hà cuồn cuộn.

Cho đến một hôm khi Phương Minh gửi tin nhắn cho hắn.

“Kỳ Lận đang thuê bạn trai về nhà ăn Tết”.

Chỉ mấy chữ đơn giản này, đã khiến hắn làm đổ ly nước, ướt cả bản kế hoạch vừa mới làm xong.

Hắn lập tức luống cuống tay chân dọn dẹp bàn, rồi trực tiếp gọi điện thoại cho Phương Minh.

Trang web cho thuê bạn trai này chính là do một người bạn của Phương Minh và anh ta cùng thực hiện, bất ngờ được với các cô gái hoan nghênh nhiệt liệt.

“Tôi cũng chỉ tình cờ mới thấy được đặt hàng của Kỳ Lận”. Phương Minh nhìn tờ phiếu đã được đóng dấu: “Sao có hứng thú nhận đơn không?”

Lương Tinh Túc yên lặng một lúc, mở miệng: “Tôi cảm thấy tôi không nên…”

“Thôi đi A Tinh, tôi còn không hiểu cậu hay sao?!”. Phương Minh ngắt lời hắn: “Bộ dạng của cậu nói dễ nghe thì là độc thân, nói khó nghe thì gọi là ế, Kỳ Lận tốt như vậy mà cậu lại bỏ người ta, tôi đã nói với cô ấy chúng tôi chuẩn bị đối tượng rồi, tiếp theo cần phải làm thế nào cũng đã thỏa thuận xong, loại tính cách khẩu bất đối tâm này của cậu cần phải thay đổi đi thôi”.

Anh ta dừng lại một chút, rồi tiếp tục đả kích: “Tôi nói cho cậu biết nếu như cậu không làm thì đến lúc đó, Kỳ Lận gặp phải người xấu thì biết tính thế nào, tuy rằng bên phía chúng tôi cũng đã lựa chọn kỹ lưỡng, nhưng Kỳ Lận ngốc như vậy, cậu cho rằng sẽ không bị người khác sàm sỡ à? Hoặc là lớn như thuê ngắn biến thành thuê dài, thì cậu tìm ai bắt đền, cậu…”

“Cậu giúp tôi lấy một thân phận giả đi”. Lương Tinh Túc ngắt lời anh ta: “Còn nữa, không được nói cô ấy ngốc”. Sau đó cúp điện thoại.

Lương Tinh Túc chuẩn bị hai ngày, một đống lý do thoái thác và giải thích, thậm chí ngay cả kịch bản Kỳ Lận nhìn thấy hắn là quay đầu bỏ chạy cũng đã được chuẩn bị đối sách.

Hắn từ trước đến nay luôn là người chuẩn bị đầy đủ cho mọi tình huống.

Nhưng không ngờ lại đụng phải Kỳ Lận luôn cư xử không theo lẽ thường.


Lương Tinh Túc đã đến quán cà phê trước 5 phút, nhưng cũng không ngoài dự đoán nhìn thấy Kỳ Lận ngồi ở chỗ cửa sổ tầng trệt.

Cô vẫn luôn đợi hắn.

Lúc trước khi còn yêu nhau cô cũng thường đến nơi hẹn trước, nhìn thấy hắn tới thì liền vui vẻ vẫy tay liên tục, sợ hắn không nhìn thấy.

Bây giờ cô ấy cũng đối với người khác như vậy sao?

Đến trước giờ hẹn mà chờ, nhìn thấy đối phương thì chỉ hận không thể nhào tới.

Nếu không phải là hắn tới thì sao...

Có chút chua xót.

Hắn đang ghen với chính mình.

Ghen với thân phận giả này.

Hắn nhìn Kỳ Lận quấy Cappuccino, giống hệt như lần đầu tiên gặp mặt vào năm đó, ngây ngốc chờ đợi.

Lương Tinh Túc đẩy cửa mà vào, ngồi xuống đối diện cô.

Lại thấy được bộ dạng ngây ngốc của Kỳ Lận một cách rõ ràng hơn.

Mấy khóm diên vĩ điên cuồng sinh trưởng ở trong lòng hắn, đột ngột yên lặng bất động, chỗ bụi hoa mọc lên đầu tiên từ hạt giống kia, đang yên lặng trổ hoa.

Đây là bộ dạng hắn thích nhất.

Hắn đột nhiên không biết nên nói gì, từ trước cho tới nay đều là Kỳ Lận nói, hắn nghe.

Kỳ Lận không nói lời nào, hắn cũng mất đi quyền đáp lại.

Lương Tinh Túc có chút hồi hộp.

Hắn hồi hộp đến nỗi lấy ống hút để bên cạnh mà bắt đầu khuấy nước sôi để nguội.

Cũng không biết đã khuấy được mấy vòng, ngẩng đầu nhìn thấy Kỳ Lận mím môi, vầng trán trơn bóng, trực giác nói với hắn, cô ngốc này lại bắt đầu suy nghĩ lung tung gì đó trong đầu.

Vì thế hắn mở miệng: “Khi nào về?”

Sau khi về đến nhà, hắn gọi điện thoại cho cha mẹ, nói mình không về nhà ăn Tết, lý do là:

“Con phải theo đuổi vợ”.

Lương Tinh Túc giật mình tỉnh lại.

Thật ra là vì bả vai hơi tê mỏi.

Bị tê đến tỉnh.

Kỳ Lận còn đang ngủ, ngủ đến mức gương mặt đỏ bừng lên.

Hắn mỉm cười, hôn hôn lên tóc cô, sau đó quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Cảnh vật chợt lóe qua, hắn dường như vừa nhìn thấy hoa diên vĩ, từng phiến màu lam nhạt đong đưa trong gió.

Một cách biếng nhác.

Lương Tinh Túc lại cười.

Có thể vì hắn hơi cười lớn tiếng, Kỳ Lận cũng đã tỉnh giấc.

Cô xoa xoa mắt nhập nhèm, vẫn còn buồn ngủ.

“Sao vậy?”. Âm thanh dịu dàng, vừa nghe đã biết chính là còn chưa ngủ đủ giấc.

“Không có việc gì”. Lương Tinh Túc sờ sờ đầu cô, “Đang vui thôi”.

“À”. Kỳ Lận ngáp một cái, bò dậy khỏi lồng ngực hắn, lại duỗi người.

“Em cũng rất vui vẻ”. Kỳ Lận đột nhiên quay đầu nhìn hắn, nói.

Lương Tinh Túc nhìn Kỳ Lận ngốc nghếch, vẫn không nhịn được, giơ tay nhéo khuôn mặt cô.

Hắn muốn trồng một gốc cây diên vĩ trên hành tinh của mình, sau đó chúng sẽ phát triển thành một hành tinh hoa diên vĩ, cho cô gái nhỏ tên diên vĩ của hắn thỏa sức mà vui cười.

- -----hoàn phiên ngoại ------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận