Thuê Bạn Trai Cũ Về Nhà Ăn Tết

Lương Tinh Túc hẳn là đã từng đi thắp hương bái Phật.

Hắn đối xử với tôi như vậy tôi còn giúp hắn lau tay, lại cởi vớ lau chân, chỉnh lại tư thế đàng hoàng cho hắn rồi mới đắp chăn.

Chứ không phải là nắm lấy tóc hắn, bảo hắn tỉnh lại nói cho rõ ràng với mình.

Tôi tắm rửa xong nằm trên giường, đầu óc trống rỗng.

“Chúng ta đừng chia tay được không?”

Những lời này của Lương Tinh Túc cứ quanh quẩn trong đầu tôi.

Thật là rất kỳ quái.

Rõ ràng lúc trước là hắn đề nghị chia tay.

Là hắn nói chúng tôi không hợp.

Cũng là hắn và Triệu Tinh Lan nắm tay đi dạo trước mặt tôi.

Sao bây giờ lại là hắn nói đừng chia tay kia chứ?

Hắn xem tôi là gì?

Thích thì gọi tới, không thích thì đuổi đi hay sao?

Tuy rằng Kỳ Lận tôi không phải là tiểu thư khuê các danh môn, nhưng tốt xấu gì…

Tôi cũng không hề giả dối trong tình cảm…

Tôi thiếp đi trong mơ màng khổ sở.

Trong mộng vẫn nghe Lương Tinh Túc nói “Chúng ta đừng chia tay được không...”

Trong mộng tôi đã không có tiền đồ mà ôm lấy hắn nói "được được".

Khoan đã, biết đâu trong hiện thực tôi cũng có thể làm như vậy?

Khi suy nghĩ này vụt qua, thì tôi đột nhiên tỉnh dậy.

Nhìn lại di động, mới 8 giờ.

Không hề phù hợp với thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi của tôi.

Đều tại Lương Tinh Túc.

Tôi ra khỏi phòng rửa mặt, sau đó chạy tới phòng khách, Lương Tinh Túc xách đồ đạc từ ngoài cửa đi vào.

“Chạy bộ buổi sáng à?” Tôi xoa xoa mắt, bị giọng điệu nói chuyện cực kỳ tự nhiên của mình làm cho giật mình.


“Ừ.” Lương Tinh Túc đặt đồ vật lên trên bàn, lại nhìn tôi: “Anh có mua bữa sáng cho em, chú và dì đều đã ra ngoài rồi, còn nói là tối nay mới về.”

Lại dừng một chút: “Hay là em muốn ăn cái gì khác? Anh nấu cho em ăn.”

Hả? Nấu? Động tác mở hộp của tôi dừng lại.

Lương Tinh Túc biết nấu ăn?

Vì sao lúc trước tôi lại chưa từng được thử?

Là sau khi ở bên cạnh Triệu Tinh Lan mới đi học nấu ăn sao?

Nghĩ đến chỗ này, tôi liền không muốn ăn sáng nữa.

Lương Tinh Túc thấy tôi dừng động tác, liền giống như nhớ ra cái gì, kéo lấy cái ghế ngồi xuống đối diện tôi: “Anh biết nấu từ lâu rồi, là em chưa cho anh cơ hội nấu.”

Cơ hội?

A, đúng rồi, từ trước cho tới bây giờ mỗi lần tôi và hắn cùng đi ăn thì đều là hẹn ở nhà ăn trường, cuối tuần thì ra bên ngoài ăn, sau đó chia tay trước khi tốt nghiệp, cảnh tượng anh làm cơm xong chờ em về ăn, vẫn còn chưa thể thực hiện.

“Tôi muốn ăn khoai tây sợi sốt chua cay, cà chua xào trứng, nêm nếm ngọt một chút.” Tôi không khách sáo gọi món.

“Được.” Lương Tinh Túc dường như khẽ cười một cái, giọng điệu dịu dàng.

Tài nấu ăn của Lương Tinh Túc tốt đến đáng ngạc nhiên.

Tôi thật hối hận những năm tháng trường kỳ trong căn tin và cơm đường cháo chợ kia.

Tôi ôm bụng tròn trịa vừa rửa chén vừa bồi hồi.

Thật sự rất muốn theo đuổi lại Lương Tinh Túc, làm sao bây giờ...

Xen lẫn những câu nói mập mờ không rõ của hắn trong lúc say rượu chính là lời thật lòng, tôi cảm thấy khả năng tôi có thể theo đuổi lại hắn thành công lên đến mức cao hơn 20%.

Có câu ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ, cũng không biết Lương Tinh Túc có quay lại nhìn ngọn cỏ nhỏ bé phía sau là tôi hay không.

Sau khi rửa chén xong, tôi xoay người lại, bị Lương Tinh Túc đang đứng tựa vào cửa nhà bếp làm cho hoảng sợ.

“Anh làm gì vậy?” Tôi hỏi. Cũng không biết hắn đã đứng ở đó bao lâu, muốn nhìn tôi rửa chén à? Có gì đẹp mà nhìn?

“… Có muốn ra ngoài một chút không?” Hắn nhìn tôi.

Vì sao tôi lại cảm giác vừa rồi hắn định nói “Cô”?

… Nhất định là bởi vì gần đây thường xuyên xem tiểu thuyết tổng giám đốc ngang ngược.

Tôi nhìn thời tiết bên ngoài cửa sổ, mùa đông hiếm khi trông thấy được ánh mặt trời như vậy.


“Cũng được.” Tôi gật đầu: “Thuận tiện đi siêu thị mua một số thực phẩm.”

Trên đường đi cả hai đều im lặng không nói chuyện.

Tôi cũng đã quen rồi.

Lương Tinh Túc từ trước đến nay luôn ít nói, trong suốt mấy năm hẹn hò đều là tôi ríu rít ở bên cạnh hắn.

“Lương Tinh Túc cái này ăn ngon lắm.”

“Ừ.”

“Lương Tinh Túc anh thấy cái kia có được không.”

“Được.”

“Lương Tinh Túc tay em lạnh quá, anh bỏ vào túi anh được không.”

“Được.”

“Lương Tinh Túc… Lương Tinh Túc…”

“Được… được…”

Giống như một người cha lần đầu đưa con gái đi dạo phố.

Lúc băng qua đường hắn cũng chỉ đứng yên bên cạnh tôi, không hề dắt tay tôi.

"Khoảng cách quá gần sẽ rất khó di chuyển, chúng ta phải tuân thủ luật giao thông.”

Đột nhiên tôi vô cùng hy vọng Lương Tinh Túc không phải là một người đàng hoàng lịch thiệp.

Cũng hi vọng mình không lúng túng như vậy.

Trong lòng tôi vẫn luôn ủng hộ bản thân, Kỳ Lận, sự can đảm dời non lấp bể lúc trước mày đã dùng để theo đuổi Lương Tinh Túc đâu?!

Lại xảy ra tranh cãi với chính mình.

Quay đầu nhìn thấy Lương Tinh Túc nhíu mày đứng ở bên cạnh tôi, nghị lực, can đảm và quyết tâm chia tay cũng đã bay biến đi đâu mất.

Tôi luôn rất sợ thấy Lương Tinh Túc nhíu mày.

Hắn chau mày, tôi liền cảm thấy bản thân mình và làm chuyện ngốc nghếch gì đó.


Ví dụ như quên làm bài tập.

Ví dụ như trời mưa không mang theo dù.

Ví dụ như trốn học tới xem hắn chơi bóng rổ.

Ví dụ như tôi lại ngây ngốc nhìn hắn không nói lời nào.

Mọi việc là như thế.

Tôi hỏi hắn vì sao lại nhíu mày.

Hắn nói là thói quen, không sửa được.

Sau đó, đưa dù cho tôi, dẫn tôi đi ăn, dịu dàng búng lên trán tôi.

Tuy rằng Lương Tinh Túc hay nhíu mày, nhưng cũng đích thực chưa từng hung dữ với tôi.

Tâm như nước lặng, mặt không đổi sắc.

Cho nên rất nhiều thời điểm tôi cũng không biết hắn ở bên cạnh tôi rốt cuộc là có vui vẻ hay không.

Lúc đi vào siêu thị, tôi mới thật sự cảm nhận được không khí Tết nhất.

Đám đông chen chúc.

Cho nên tôi chỉ đứng ở bên cạnh kệ để hàng ăn bắp rang chocolate và uống hai hộp sữa chua.

Sữa chua để ở quá cao cho nên vẫn là Lương Tinh Túc giúp tôi lấy.

Tôi bị hắn bao phủ trong cái bóng của mình.

Hình ảnh này rất có cảm giác như trong tiểu thuyết ngôn tình.

“Anh không cần phải về nhà ăn Tết sao?” Tôi cúi đầu nhìn mấy bịch bánh gấu ở dưới tầng thấp nhất, thì thầm hỏi.

“Không, ba mẹ anh đã đi du lịch nước ngoài rồi.”

Hắn nhét sữa chua vào trong tay tôi.

“À.” Tôi nhìn sữa chua trong tay, là vị mà tôi thích nhất.

Trên đường về cũng vẫn im lặng.

À thực ra cũng không phải là hoàn toàn im lặng, bởi vì trên đường về tôi cứ nhai bắp rang rôm rốp.

Lương Tinh Túc cắm ống hút vào một hộp sữa chua nữa đưa cho tôi.

Tôi đang ăn vui vẻ không nghĩ ngợi gì, trực tiếp uống một hớp.

Lúc giật mình lại, sữa chua đã bị tôi hút đến nửa hộp.

Trong khoảnh khắc, không khí càng yên tĩnh.

Cho nên là thói quen không tốt nhất định phải sửa đổi.


Ví dụ như không nói tục.

Ví dụ như không nói dối.

Ví dụ như lúc bạn trai đưa thức ăn nước uống thì đừng có vội vàng ăn ngay.

“Em… có thể tự cầm.” Tôi uống xong một hớp sữa chua, lại giật lấy cả hộp.

Lương Tinh Túc gật đầu, sau đó lại nhìn tôi.

Tôi bị hắn nhìn đến mức sởn gai ốc.

“Kỳ Lận.” Lương Tinh Túc mở miệng: “Em có còn nhớ những lời tối hôm qua không?”

Lời gì? Nói gì?

Tôi chỉ nhớ anh cắn tôi một cái, buổi sáng thức dậy nhìn kỹ vẫn còn thấy một chút dấu răng.

Nhưng mà răng Lương Tinh Túc đều tăm tắp, một hàng dấu răng hoàn chỉnh thành vòng cung.

Tôi uống sữa chua, cố gắng hạ thấp âm thanh rột rột.

Hắn nhíu mày kéo tôi đến dưới tàng cây bên cạnh.

Tôi liếc liếc mắt một cái.

Trên thân cây dán một tấm bảng chói lọi: “cây ngọc lan”.

Là Triệu Tinh Lan nhất kiến chung tình, sông cạn đá mòn, không thể tự kiềm chế với Lương Tinh Túc.

“Anh đã nói.” Lương Tinh Túc rút hộp sữa chua mà tôi đang uống ra, giọng điệu nghiêm túc: “Chúng ta có thể đừng không chia tay không...”

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mặt trời có chút lóa mắt.

Có phải là tên khốn Lương Tinh Túc này khinh thường trí nhớ tôi không tốt không?

Tôi tuy rằng mù đường, tuy rằng có hơi ngốc, nhưng tôi cũng biết đây không phải là nguyên văn lời nói tối hôm qua!

Hơn nữa giọng điệu thương tâm khổ sở, lại uất ức của anh ngày hôm qua đâu rồi?

Bây giờ lại nghiêm trang, bắt gái nhà lành đi làm kỹ nữ thế này là sao?

“… tối hôm qua anh không phải nói như vậy.” Trong lòng tôi chỉ hận không thể ngay lập tức ấn Lương Tinh Túc xuống đất mà nghiền nát, nhưng vừa nói ra miệng tôi đã bối rối.

Đều tại khí thế quá áp bức của Lương Tinh Túc.

“Vậy thì anh đã nói thế nào?” Hắn ra vẻ khó hiểu, vẻ mặt suy ngẫm.

Tôi nhớ lại, bắt chước bộ dạng uất ức tối hôm qua của hắn, nói: “ ‘Chúng ta đừng chia tay được không ’.”

“Được.” Hắn cười.

?????

Một cơn gió thổi tới, ánh mặt trời tan ra, tôi hỗn độn trong gió.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui