Cái gọi là một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng sớm, nếu khoảng chừng sáu, bảy giờ sáng, Nhiếp Tiểu Thiến vẫn còn đang nằm ngay đơ chảy nước miếng. Đới Xuân Diệu sẽ cấp tốc làm cho cô tỉnh ngủ. Cái gọi là sáng sớm vân vân gì đó, lúc này vận động có thể sẽ hữu ích cho thể xác và tinh thần, tăng cường sức đề kháng, bảo trì vóc dáng tốt, còn có thể làm cho cả ngày đều tràn đầy sức sống nha.
Kéo theo thân mình tràn ngập nước miếng đi vào phòng tắm, tắm rửa một cái, quả nhiên là tinh thần sảng khoái, Nhiếp Tiểu Thiến húp cạn bát cháo trắng trên bàn, hôn chụt một cái lên trên mặt của Đới Xuân Diệu để báo đáp lại. Lâm Thanh Hà sáng sớm đã gọi điện tới, để ăn mừng em bé được nửa năm, buổi tối muốn mời hai người bọn họ tới nhà ăn cơm. Đơ người~ làm cho Nhiếp Tiểu Thiến lo lắng hãi hùng chính là, cô bạn này ở trong điện thoại nói tự mình sẽ đích thân xuống bếp.
Cô ấy tự mình xuống bếp...... Tự mình xuống bếp...... mẹ ơi ~ Nhiếp Tiểu Thiến cô cả đời đều quên không được lần sinh nhật năm đó của Lâm Hồi Mộc, Lâm Thanh Hà cũng tự mình xuống bếp làm cơm! Đen tuyền, dính lộc cộc lộc cộc, một quả trứng một chén dầu, ăn vào làm cô đau bụng ba ngày liền, nếu không phải là bị buộc bất đắc dĩ, cô mới không muốn mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng đi lấy thân thử độc đâu!
Đêm nay, không biết lại muốn nháo thành loại nào đây! Mà lại nhìn Đới Xuân Diệu đang chuyên tâm lái xe không biết một chút việc nào năm đó, Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng bỗng nhiên dâng lên một tia cảm giác tội ác. Chú em này đi theo mình nhưng thật ra sẽ không được ăn thứ tốt gì, ở cục diện rối rắm ngược lại giúp mình thu thập vài thứ trở về, hơn nữa hôm nay...... Ô~ thật sự là ủy khuất vị đại thiếu gia này mà!
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Đới Xuân Diệu nhìn Nhiếp Tiểu Thiến liên tục thay đổi biểu tình, nhịn không được hỏi.
“Không, không có gì, nhớ rõ hôm nay chúng ta phải đến nhà Tiểu Lâm Tử ăn cơm nha.” Nhiếp Tiểu Thiến chột dạ lắc lắc đầu, lại nhịn không được nhắc nhở một câu “Cô ấy sẽ đích thân xuống bếp.”
“A?” Đới Xuân Diệu vô cùng bất ngờ, giọng nói mang theo tia tán thưởng: “Thật là nhìn không ra Lâm Thanh Hà còn là một người phụ nữ đảm đang a!”
Đảm đang? Là muốn mưu sát chồng cùng bạn bè thì có? Nếu cô ấy là người phụ nữ đảm đang, như vậy Nhiếp Tiểu Thiến chính là ra được phòng khách, vào tới phòng bếp, tài nghệ song tu, tuyệt thế cô nàng tốt! người nào mà lại không biết Lâm Thanh Hà mỗi lần nấu cơm, không phải là làm đổ nồi, thì chính là đổ nguyên cả một bao muối vào nồi!
Vừa đến bệnh viện, Nhiếp Tiểu Thiến vội vàng chạy đến hiệu thuốc lĩnh “Dạ phất cát tinh viên con nhộng”, “Hoàng liên tố phiến”,“Tả Lị Đình” (*) giống như những lần trước, nếu đã cự tuyệt không được, vậy thì chỉ còn biện pháp đề phòng không phải sao, đáng thương Xuân Diệu ngốc này còn đem Lâm Thanh Hà liên tưởng là vợ đảm mẹ hiền, aiz......
(*tên các loại thuốc chữa đi ngoài)
Hai ngày nay Liễu Mi Nhi rất khác thường, nhìn thấy cô luôn nghiến răng nghiến lợi, lông mày dựng ngược lên, Nhiếp Tiểu Thiến tuy rằng không biết cụ thể là vì sao, nhưng là trong lòng cũng có thể đoán được đại khái, không phải là vì Đường Tống mỗi ngày không có việc gì cũng đi ngang qua cửa phòng làm việc của cô, gặp được vấn đề gì lại muốn cùng cô thảo luận hay sao.
Tôi nhổ vào! Cô nghĩ rằng tôi thích như vậy sao, tôi mong chờ hắn đừng tới làm phiền tôi nữa là đằng khác, nhưng là mỗi một lần đều là vì công việc, cô cũng không tiện cự tuyệt a! Dù sao người ta cũng là do viện trưởng bỏ ra số tiền lớn mới mời được, nếu đắc tội hắn, không chừng lãnh đạo của bệnh viện sẽ chơi cô nha! Bất quá nói trở lại, Liễu Mi Nhi cũng thật là nhàn rỗi, suốt ngày không phải là chạy vào phòng làm việc của Đường Tống, thì cũng là nhìn chằm chằm cô, giống như đang tìm ra mọi sơ hở để bắt kẻ thông dâm!
Nhìn mà xem, cô ta vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tiểu Thiến xem xong bệnh cho bệnh nhân thứ mười ba, rốt cục lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt giống như con dao nhỏ bay vụt cắm phập lên trên người Nhiếp Tiểu Thiến, khiến cho Nhiếp Tiểu Thiến toàn thân không được tự nhiên. Ông trời a ~ cuộc sống như vậy rốt cuộc đến khi nào mới kết thúc đây! Nhiếp Tiểu Thiến thật sự không thể nhịn được nữa.
“Liễu Mi Nhi, cô nhìn chằm chằm vào tôi làm gì, trên mặt tôi có chi phiếu sao?” Nhiếp Tiểu Thiến một bên đặt bút viết xuống, cau mày đặt câu hỏi.
Cô nàng này đến là tốt, cũng không hoảng không vội, liền đi vòng quanh Nhiếp Tiểu Thiến vài vòng, thét lớn một tiếng nói: “Tôi nhưng thật ra rất tò mò cô có ba đầu sáu tay gì, như thế nào lại câu dẫn được Đường Tống suốt ngày dạo qua phòng làm việc của cô, không phải chỉ là y phục phẳng lỳ thêm một đôi mắt chuông đồng hay sao? Tôi có điểm nào so ra kém cô đây!”
Ơ! Con mẹ nó, đây là công kích người trắng trợn nha! Y phục phẳng lỳ thì đã sao? Cho dù trước ngực có lõm xuống cũng không thể phủ nhận Nhiếp Tiểu Thiến cô thật sự là một người phụ nữ nha, ánh mắt to tròn làm cô ghen tỵ sao! Cái gì mà câu dẫn! Cô mới chính là kẻ chuyên đi câu dẫn, câu dẫn kẻ có tiền khắp thiên hạ nha! Đầu óc của Đường Tống bị cửa kẹp nên mới suốt ngày chạy đến phòng làm việc của cô, điều này có thể trách cô sao? Chính cô cũng rất chán ghét trông thấy Đường Tống! con mẹ nó chứ, vừa nhìn thấy hắn liền nổi giận trong bụng, vẻ mặt kẻ bạc tình giả bộ thâm tình, thật muốn tiến lên trát cứt vào mặt hắn!!!
“Cô mỗi điểm đều mạnh hơn tôi, còn có, về phần Đường Tống vì sao cứ muốn chạy về hướng này, cô nên đi hỏi anh ta thì hơn, hoặc là do anh ta mắt chó đui mù chen lấn đầu óc, hoặc là cũng có thể tôi có mị lực nào đó!” Nhiếp Tiểu Thiến hai tay chống nạnh, khinh miệt nhìn cô ta một cái, nói: “Cô cho rằng ai cũng giống như cô yêu thích Đường Tống a, cô xem anh ta như bảo bối, tôi hiện tại coi anh ta như bụi cỏ! Đừng lộn xộn đem tôi cùng anh ta quấy một chỗ, cô không câu dẫn được anh ta, thì cũng đừng chạy đến nơi này của tôi mà trút giận! Tôi tuy tính tình yếu đuối, nhưng là không cho phép bất kỳ ai đến bắt nạt tôi đâu!”
Nói đến chỗ kích động, Nhiếp Tiểu Thiến thậm chí còn đứng lên, hung hăng trừng mắt Liễu Mi Nhi mặt đang xanh mét, nói: “Nhiếp Tiểu Thiến tôi không phải là người để cho cô có thể bình luận, còn có, việc về Đường Tống đến đây là chấm dứt, tôi đặc biệt nói lại với cô một lần nữa! Tôi và anh ta không có quan hệ gì! Không có quan hệ gì!”
Rít gào xong, Liễu Mi Nhi cũng ngây dại, Nhiếp Tiểu Thiến cũng ngây dại.
A! Con mẹ nó! Không cẩn thận lại để lộ ra khí phách!
Ở góc tường ngoài cửa, có một thân hình cường tráng khoác áo blue trắng không để lại dấu vết chậm rãi rời đi, vẻ mặt tối tăm.
Vẫn đều không quen nhìn Liễu Mi Nhi quái gở cùng chính mình nói chuyện, Nhiếp Tiểu Thiến lúc này cuối cùng cũng đã xả được giận, hết giờ làm việc, mang theo túi xách nhỏ của mình, tinh thần sảng khoái tiêu sái đi ra ngoài. Đới Xuân Diệu nở nụ cười diễm lệ như hoa sơn trà nở rộ đón chào cô, ở dưới ánh mặt trời, anh chàng đẹp trai, xe hơi hào nhoáng, không khỏi làm cho Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng run rẩy, thật là đẹp trai a ~ cực phẩm a ~ đây là người đàn ông của Nhiếp Tiểu Thiến mình a ~ đắc ý lắc lư mái tóc ngắn của mình, thuận tiện hai mắt trợn lên đằng đằng sát khí nhìn các cô nàng đang đối với người đàn ông của mình chảy nước miếng, nhăn nhăn nhó nhó ngồi vào trong xe.
Ở trên đường đi đến nhà Lâm Thanh Hà, hai người dừng lại mua một bó hoa. Không thể không nói rằng Lâm Hồi Mộc cũng là một người có tiền, tuy rằng còn kém xa so với Đới Xuân Diệu nhà cô, nhưng vẫn là làm cho Nhiếp Tiểu Thiến một phen chảy nước miếng. Nhà của bọn họ là ở khu cư xá cao cấp nhất thành phố, tuy rằng là ba phòng hai sảnh, nhưng bên trong trang hoàng có thể nói là cực kỳ sáng tạo, nếu đem ra so sánh, nhà trọ độc thân kia của Nhiếp Tiểu Thiến chỉ có thể gọi tổ chim.
Bấm chuông cửa một hồi lâu, mới có người chạy ra mở cửa, chỉ thấy Lâm Hồi Mộc ôm trong ngực một đứa bé trai xinh như búp bê, một tay cầm tã một tay cầm bình sữa, biểu tình chua xót nhưng lộ ra tràn đầy hạnh phúc, mà Lâm Thanh Hà thì sao, chính là đang vung đại đao ở trong phòng bếp chạy đông chạy tây, Nhiếp Tiểu Thiến có chút hâm mộ nhìn một nhà ba người bọn họ, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm, nếu cô có thể cùng Đới Xuân Diệu như vậy thì thật là tốt.
Lâm Thanh Hà nghe thấy được động tĩnh, từ trong phòng bếp nhô đầu ra, trong miệng ngậm một túi nước tương, một tay cầm dao thái, một tay cầm một một con cá còn chưa đánh vẩy, hướng bọn họ nháy mắt ra hiệu, xem như chào hỏi.
Đới Xuân Diệu thấy thế, không khỏi cảm thán: “Lâm Thanh Hà quả nhiên là một kỳ nữ, tay miệng cùng sử dụng, ở trong giới đầu bếp chỉ e có một mình cô ấy mà thôi!”
Nhiếp Tiểu Thiến thì vẻ mặt lo lắng nhìn phòng bếp, do dự có nên nói cho Đới Xuân Diệu một chút về cơn ác mộng của mọi người hay không, nhưng là sau khi nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Lâm Hồi Mộc, mạnh mẽ nuốt xuống lời muốn nói bị chặn lại ở trong cổ họng.
“Hôm nay chỉ có bốn người chúng ta thôi sao? Ăn đơn giản thôi cũng tốt lắm rồi, cần gì phải làm cho Lâm Thanh Hà lao sư động chúng! Ha ha ~” Nhiếp Tiểu Thiến lau mồ hôi, cười gượng, nếu như hai vợ chồng bọn họ đồng ý, cô rất nguyện ý đi ra ngoài mời khách, cũng không muốn ở chỗ này chờ thức ăn của Lâm Thanh Hà!!!
Lâm Hồi Mộc phi thường nhanh nhẹn lật úp người của em bé xuống, đặt lên trên đầu gối, cởi tã ngấm nước tiểu ra, lau vội vàng cái mông của em bé, thay một miếng tã mới! Động tác này cơ hồ làm lưu loát liền mạch, quả nhiên là đã qua nghiêm chỉnh huấn luyện a! Siêu cấp vú em!!
“Không phải, còn có em họ của anh nữa.” Lâm Hồi Mộc nói.
“Em họ rất tuấn tú nha, tuyệt đối là loại hình YY [tự sướng] của cậu!” Lâm Thanh Hà lại nhô đầu ra, cầm trong tay một cây thông, hướng Nhiếp Tiểu Thiến chớp mắt vài cái.
Ô? Đới Xuân Diệu vẻ mặt nghiêm túc nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, tới gần cô một chút, nhìn thấy ánh mắt né tránh của cô, thân mình phát run, một phen đem cô kéo vào trong lòng, cắn răng hỏi: “Mau nói cho anh nghe một chút đi, em thích loại hình YY [ tự sướng] như thế nào ?”
Khụ khụ!! Anh ta ôm quá chặt! Khụ khụ ~~ Lâm Thanh Hà bạn không thể có khuôn phép một chút sao! Nhiếp Tiểu Thiến u oán nhìn thân ảnh đang bận rộn trong phòng bếp, nội tâm bi thương vô cùng, chỉ có thể lấy lòng cười, nói: “Đương nhiên là như anh vậy!”
Lời này vừa nói xong, tiếng chuông cửa liền vang lên, Lâm Hồi Mộc bởi vì đang lo cho em bé bú sữa nên không ra mở cửa được, nhờ Nhiếp Tiểu Thiến đi mở cửa. Kỳ thật Nhiếp Tiểu Thiến rất hiếu kỳ, nếu là biết cô thích loại hình YY, như vậy lúc trước vì sao không giới thiệu cho cô nha! Thật sự là không tri kỷ!
Nhưng là, lúc cô mở cửa ra, lập tức đón gió hỗn độn.
Móa! Đây chính là em họ của Lâm Hồi Mộc! Chính là em họ của Lâm Hồi Mộc! Vì sao làm cho cô có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy! Ai nha má ơi, cô sớm nên đoán được, đều là họ Lâm, hơn nữa mặt mày cũng có vài phần tương tự! Nghĩ đến đủ loại hành vi ngày đó của hắn đối với mình, Nhiếp Tiểu Thiến trong sợ run lên, cô luôn cảm giác được, chuyện phát sinh kế tiếp còn khủng bố hơn so với thức ăn do Lâm Thanh Hà nấu.
Quả nhiên......
“Nha! Tiểu Thiến ~ như thế nào là cô ~~” Lâm Sinh cười đến miệng đều nhanh toe toét đến mang tai, một phen nhào tới ôm lấy Nhiếp Tiểu Thiến, trực tiếp xem nhẹ sắc mặt càng ngày càng đen của Đới Xuân Diệu, lôi kéo tay cô, kéo đến ghế sô pha ngồi xuống, trong giọng nói không che dấu được sự hưng phấn “Tiểu Thiến, thật là khéo a, thật là khéo a, cô lại chính là bạn thân của chị dâu tôi, ai nha, sớm biết như vậy đã bắt bọn họ giới thiệu cho tôi ! Thật là vui, thật là vui, tôi đã nói chúng ta có duyên phận mà~~” Dứt lời, lại ôm lấy Nhiếp Tiểu Thiến đang ngây người.
Nhiếp Tiểu Thiến ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt cộng với mùi phấn trang điểm trên người hắn mới tỉnh lại, vội vàng đẩy hắn ra, hoảng sợ nói: “Cái kia, cậu…cậu….cậu, cách tôi xa một chút, xa một chút nha!” Lại vội vàng bắt lấy cánh tay của Đới Xuân Diệu, nói: “Đây là bạn trai của tôi!”
Lâm Sinh hôm nay trước khi đến đây đã có sự chuẩn bị, bởi vì...... Hắn trang điểm! Dùng lời của hắn mà nói, trang điểm tao nhã đối với người khác cũng là một loại tôn kính, càng làm cho chính mình tràn đầy tự tin. Cho nên, hắn hôm nay ăn mặc tỉ mỉ một phen, không nghĩ tới cư nhiên có thể gặp được Nhiếp Tiểu Thiến người hắn yêu nhất, ông trời thật sự là đối với hắn không tệ a!!!!
“Tuy là hoa đã có chủ, nhưng tôi vẫn đến trồng cây si! Tiểu Thiến, phải biết rằng cô có ý nghĩa giống như mẹ của tôi vậy! Quả thực chính là người sinh ra tôi một lần nữa! Cho nên, đừng nói rằng cô hiện tại đã có bạn trai, cho dù cô đã kết hôn, tôi cũng sẽ không buông tay, cho đến khi cô đáp ứng tôi mới thôi!”
Trong ánh mắt ôn nhu của Lâm Sinh tràn ngập quyết tâm tất thắng, miệng thoa son bóng khẽ cong lên, Nhiếp Tiểu Thiến nhìn mà sửng sốt, lau lau một phen cái trán đầy mồ hôi, thủy chung cũng không hiểu được chính mình khi nào lại trở thành mẹ của người này, không phải chỉ là mới xem bệnh cho hắn có vài lần thôi sao! Đối mặt với ánh mắt đầy phẫn nộ bắn phá lại đây của Đới Xuân Diệu, cô trong lòng run lên, xong rồi, đêm nay trở về cô sẽ bị trị tội đây
~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...