Hôm qua vì chuyện của Đường Tống mà vang lên một hồi cảnh báo cho Đới Xuân Diệu. Cho nên ngày hôm sau, Đới Xuân Diệu kiên trì đưa Nhiếp Tiểu Thiến đến văn phòng, giữa trưa lại ở trước thời gian nửa giờ nghỉ trưa đến chờ cô cùng nhau đi ăn cơm, một ngày gọi năm cuộc điện thoại ân cần thăm hỏi cô, thậm chí còn chưa đến giờ tan tầm đã liền lái xe đến bệnh viện, ở dưới lầu chờ cô. E sợ mình không chú ý một chút, cô sẽ bị người đoạt mất.
Hôm nay Nhiếp Tiểu Thiến mặc áo T-shirt, quần jean rất đơn giản, mà Đới Xuân Diệu lại mặc áo vét trang trọng!! Má ơi, bây giờ đang là mùa hè nóng bức, anh ta không nóng sao?
Nhiếp Tiểu Thiến ngồi ở bên trong xe, nhìn cái trán đổ mồ hôi ròng ròng của Đới Xuân Diệu, suy nghĩ có phải hay không tối qua vận động quá kịch liệt đã đem đầu óc của anh đều vét sạch, khó trách vừa rồi khi xuống lầu, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cô, ngươi nói thử xem có một nam nhân ăn mặc tây trang đứng dưới ánh mặt trời chói chang, cười đến như hoa sơn trà nở rộ, có thể không dẫn đến sự chú ý của mọi người sao?
“Cái kia...... Xuân Diệu a, anh không nóng sao?” Nhiếp Tiểu Thiến thật sự rất lo lắng anh sẽ bị cảm nắng.
Ô~ Đới Xuân Diệu nghe vậy, khóe mắt giật giật “Đúng là có chút nóng.”
“ Vậy anh mặc nhiều như thế để làm gì? Coi chừng sẽ nổi rôm đó.”
“Ách...... Không phải là chúng ta đang đi gặp bạn trai của Tiểu Nguyệt Nguyệt sao? Đương nhiên phải chỉnh trang một chút a.” Đới Xuân Diệu chân thành nói.
Hả? Chỉ vì gặp người mà phải ăn mặc trịnh trọng như vậy sao? Có quá mức không vậy? Nhiếp Tiểu Thiến nhìn lại chính mình một cái, lại nghía anh một cái, trong lòng ngọt ngào, nói: “Cũng không phải là đi gặp mẹ em, không có việc gì đâu, với tính tình của Tiểu Nguyệt Nguyệt, không chừng một tuần sau lại mang một người khác về ra mắt anh thôi.”
Đi vào chỗ đã hẹn trước, vốn là một nhà hàng món ăn cay đặc sắc của Tứ Xuyên. Nhiếp Tiểu Thiến gọi điện thoại cho Tiểu Nguyệt Nguyệt, nói cho bọn họ biết số gian phòng ghế lô. Nửa giờ sau, Tiểu Nguyệt Nguyệt mặc váy liền áo làm bằng tơ lụa màu trắng, tóc dài xõa vai, cười duyên khanh khách, thật giống như tiên nữ xuất hiện! Mà người đàn ông đi theo phía sau, thiếu chút nữa làm cho Nhiếp Tiểu Thiến đang uống nước chết sặc, đúng vậy! Hắn chính là bệnh nhân làm cho Nhiếp Tiểu Thiến cả đời khó quên -- Đỗ Vân Triết!
Thật sự là thiên lôi từng trận, ngoài khét trong sống, có phải là cô bị hoa mắt hay không? Cô mạnh mở trừng hai mắt, trời ạ, như thế nào vẫn là hắn!
“Chị, anh rể.” Tiểu Nguyệt Nguyệt kéo tay Đỗ Vân Triết, ngọt ngào gọi một tiếng.
Trừ bỏ Tiểu Nguyệt Nguyệt ở ngoài, biểu tình của ba người còn lại quả thật chính là giống nhau như đúc, giống như không tin tưởng được mình đang nhìn thấy gì.
“Cậu…cậu…hai người sao lại ở tại đây?” Đỗ Vân Triết trên mặt cứng đờ lộ ra biểu tình khó có thể tin.
“Tôi, chúng tôi? Tôi còn đang muốn hỏi cậu đây, cậu như thế nào lại ở tại đây?” Đới Xuân Diệu đồng dạng là không thể tin, thậm chí có điểm hơi hơi nóng giận, người này đổi bạn gái như thay quần áo, hiện tại cư nhiên như chó ngáp phải ruồi tìm đến em họ của Tiểu Thiến, vạn nhất Tiểu Nguyệt Nguyệt bị thương tổn, vậy thì anh biết ăn nói thế nào với Tiểu Thiến đây?
Tiểu Nguyệt Nguyệt nhìn bọn họ, đầu óc lập tức thông suốt, vội hỏi: “Mọi người quen nhau sao?”
Nhiếp Tiểu Thiến nhìn hai người đẹp trai chói mắt, vụng về thở dài, nói: “Đúng vậy, bạn trai của em là người anh em tốt của anh rể em, cũng là bệnh nhân của chị.”
“Thật sự?” Tiểu Nguyệt Nguyệt khóe miệng toe toét lại cong lên vài phần, còn kém là chưa treo đến lỗ tai, lại nhìn đến sau khi ba người đồng thời gật gật đầu, bàn tay nhỏ bé quàng lên trên cổ Đỗ Vân Triết, vô cùng thân thiết xoay đến xoay đi, giống như con khỉ ôm cổ người ta vậy “Vân Triết, Vân Triết thật là khéo gặp a, quả nhiên là vật họp theo loài a, xem Vân Triết của chúng ta rất đẹp trai nha~”
Móa! Vừa rồi mới uống ước có xu thế ụa ra ngoài, toàn thân nổi da gà, Nhiếp Tiểu Thiến thật sự là rất muốn ói a. Đới Xuân Diệu nhìn xem cũng chịu không nổi, cùng Nhiếp Tiểu Thiến hai người hai mặt nhìn nhau, khóe mắt giật giật, mặt cứng đờ, dùng ánh mắt hung hăng khoét Đỗ Vân Triết, ý bảo hắn nói một chút.
Gọi một bàn món ăn đều là những món mà hai cô nàng này thích ăn, Đới Xuân Diệu không ăn cay, cho nên anh liên tục đưa mắt nhìn về phía Đỗ Vân Triết, mà Đỗ Vân Triết người này, giả câm vờ điếc, cúi đầu mãnh liệt ăn, ngẫu nhiên cùng Tiểu Nguyệt Nguyệt giai điệu tình yêu, hoàn toàn bỏ qua trên mặt bàn là bốn thanh “Viên Nguyệt Loan Đao”, đang hiện ra quang mang u ám, tùy thời đều có thể chém hắn một nhát.
Nhiếp Tiểu Thiến ăn hai miếng cá luộc nước sôi, sặc đến đỉnh đầu khói bốc lên, nước mắt đều nhanh trào ra, nhìn đôi vợ chồng son điềm nhiên như không, rốt cục không thể nhịn được nữa, uống một ly trà lạnh, sâu kín mở miệng nói: “Nguyệt Nguyệt, cùng chị nói chuyện một chút, em như thế nào gặp được vị công tử này.”
Tiểu Nguyệt Nguyệt giờ đây là một thiếu nữ đang chìm trong tình yêu, chỉ số thông minh là không, bị hạnh phúc làm cho choáng váng đầu dưa, căn bản không có nhận thấy được gợn sóng sát khí trong không khí, mặt mày cong cong, hé miệng cười, nói: “Chị, lúc vừa khai giảng, bọn em quen nhau ở dưới lầu ký túc xá, lúc đó anh ấy đang chạy thể dục buổi sáng, mặc một bộ đồ thể thao, khuôn mặt tươi cười như ánh thái dương ở trong gió, em lúc ấy liền......” Khi nói chuyện, ngượng ngùng nhìn thoáng qua Đỗ Vân Triết, trên mặt hiện lên hai rặng mây đỏ.
“Khụ khụ khụ, đủ rồi, không cần phải nói nữa.” Nhiếp Tiểu Thiến nhịn không được cắt đứt cô nàng háo sắc tỏ tình, mắt liếc nhìn về phía Đỗ Vân Triết, hỏi: “Anh vừa ý Nguyệt Nguyệt ở điểm nào? Con bé dường như cũng không phải là mẫu người của anh?”
“Đúng vậy, sao lại không phải? Xem Nguyệt Nguyệt cười rộ lên rất đáng yêu, trong sáng!” Đỗ Vân Triết vội vàng từ trong bát cá nấu dưa chua ngẩng mặt lên, cùng Tiểu Nguyệt Nguyệt hai người liếc mắt đưa tình.
Đới Xuân Diệu nhìn hai người này không coi ai ra gì, nội tâm thừa nhận năng lực cũng đã bị khiêu chiến, nhớ tới chiến tích khi đó của Đỗ Vân Triết vẫn còn là sát thủ tán gái, nhịn không được cười lạnh một tiếng nói: “Hừ, là trong sáng đáng yêu giống như một tờ giấy trắng, cậu ngược lại là tốt tốt đối với người ta.”
Đỗ Vân Triết người này, bộ dạng rất đẹp trai, có tiền, miệng lại ngọt, chính là hắn là cơn ác mộng của tất cả phụ nữ toàn xã hội, là công địch của tất cả đàn ông. Hôm nay Tiểu Nguyệt Nguyệt trong sáng như nước tinh khiết này rơi vào trong tay hắn, không biết sẽ như thế nào đây? Không nói đến hắn có thể hay không chơi chán liền vứt bỏ người ta, trước tiên là nói về những bạn gái trước dẫu đã lìa ý còn vương tơ lòng của hắn, Nguyệt Nguyệt có thể ứng phó được sao? Nhiếp Tiểu Thiến trong đầu toát mồ hôi, tuyệt đối không thể để cho Nguyệt Nguyệt bị chịu ủy khuất, càng không thể để cho Nguyệt Nguyệt bị thương tổn, nếu không trở về không biết ăn nói sao với dì đây.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Tiểu Thiến ngồi không yên, cô đứng lên, nói: “Nguyệt Nguyệt, đi vào phòng vệ sinh với chị đi.” Lại cho Đới Xuân Diệu một ánh mắt oán độc.
Nguyệt Nguyệt cùng Nhiếp Tiểu Thiến đi vào toilet, nhìn chị họ nhà mình đứng ở trước bồn rửa tay, mắt lộ ra hung quang, vẻ mặt cổ quái, lập tức hiện lên một loại dự cảm không tốt lắm.
“Chị họ, chị không đi vệ sinh sao?”
“Nguyệt Nguyệt, em biết về Đỗ Vân Triết được bao nhiêu?”
Tiểu Nguyệt Nguyệt sửng sốt, trong mắt lóe ra quang mang thiên chân, nói: “Cũng chưa biết gì nhiều, bất quá anh ấy đối với em rất tốt, em cũng thích anh ấy.”
“Không hiểu biết mà em đã cho là người ta đối với em rất tốt sao? Đầu óc của em không phải là đã bị hỏng rồi đó chứ?” Nhiếp Tiểu Thiến nhất thời không nhịn được, học tư thế giáo huấn của lão thái thái nhà cô, chống nạnh dí dí trán Nguyệt Nguyệt. Bởi vì chiều cao chênh lệch, động tác này tựa hồ có một chút khôi hài.
“Đầu óc của chị mới là hỏng!” Tiểu Nguyệt Nguyệt quyệt miệng phản bác “Nói về tình yêu chính là cần phải cho nhau quá trình tìm hiểu, chỉ cần hai chúng em ở cùng một chỗ, sẽ hiểu rõ nhau a.”
“Em không sợ hắn lừa em sao? Theo chị được biết, Đỗ Vân Triết cũng không phải là người đàn ông tốt gì.”
Không ai thích nghe bạn trai của mình bị nói xấu, Tiểu Nguyệt Nguyệt đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ, nghe được Nhiếp Tiểu Thiến nói như vậy, trong lòng cũng giận, nói: “Chị họ, em tìm bạn trai là chuyện của em, thời gian chị quen biết anh ấy dài hơn em quen anh ấy sao? Chẳng lẽ em còn không hiểu anh ấy bằng chị sao? Hơn nữa, chị không cần phải vì trước kia mình bị người lừa, liền cảm thấy tất cả đàn ông trên thế gian này đều không đáng tin cậy!”
Lời này từ trong miệng của Tiểu Nguyệt Nguyệt nói ra, tựa như một cây đao đâm trúng vào trái tim của Nhiếp Tiểu Thiến, cô hơi hơi sửng sốt, trong lòng có chút đau. Nhìn Tiểu Nguyệt Nguyệt bị vây trong hạnh phúc, bất đắc dĩ thở dài, thôi, có lẽ Đỗ Vân Triết cũng không tệ như mình nghĩ đi, có thể là mình đã suy nghĩ nhiều.
“Được rồi, vậy em tự mình lo liệu đi”
Cô ủ rũ trở lại phòng, rầu rĩ không vui ngồi xuống. Nghĩ đến những lời vừa rồi của Tiểu Nguyệt Nguyệt, trong dạ dày cũng cảm giác được thức ăn đang sôi trào rất khó chịu.
Kế tiếp cùng ăn có chút ngột ngạt, bốn người yên lặng ăn xong, đều tự về nhà. Đới Xuân Diệu khi cô cùng Tiểu Nguyệt Nguyệt từ toilet trở về, liền phát hiện cô có điểm không thích hợp, vừa rồi ở trên xe lại một câu cũng không nói, ngơ ngác nhìn ngoài cửa xe. Thật khác thường! Tuyệt đối là có chuyện! Mở cửa, thay dép lê, Đới Xuân Diệu cơ hồ là làm lưu loát liền mạch, lại đi vào phòng bếp xay một ly sinh tố rau củ, mang lên cho Nhiếp Tiểu Thiến.
“Ăn xong món cay Tứ Xuyên, uống chén nước sinh tố rau củ này đi, phòng ngừa nóng giận.” anh ngồi xuống bên cạnh cô, để sát vào ngửi một cái “Nha, toàn mùi vị hạt tiêu, sặc đến anh đều muốn chảy nước mắt a, đến ~ chạy nhanh vào phòng tắm, hôm nay Xuân Diệu anh sẽ tắm thật sạch cho em!”
“Tiểu Thiến, em làm sao vậy? Trong lòng có việc gì phải suy nghĩ sao?” Thấy cô khác thường, Đới Xuân Diệu lo lắng hỏi.
Nhiếp Tiểu Thiến mặt không chút thay đổi nhìn anh một cái, nói: “Không có việc gì.”
“Không đúng, em khẳng định là có chuyện.” Đới Xuân Diệu bắt lấy cô, sờ sờ cái trán của cô, chần chờ một chút, hỏi: “Có phải là đang lo lắng cho Nguyệt Nguyệt không?”
Nhiếp Tiểu Thiến trầm mặc vài giây, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em không biết Đỗ Vân Triết là loại người nào, anh tốt nhất nói rõ với anh ta, nếu anh ta làm thương tổn Nguyệt Nguyệt, em sẽ không để yên cho anh ta đâu. Nếu anh ta chỉ là vui đùa, anh hãy khuyên anh ta sớm thu tay lại, nếu không, lần sau anh ta đến xem cúc hoa, xem em chỉnh chết anh ta như thế nào!”
Nhìn bộ dáng nhe răng trợn mắt của cô, Đới Xuân Diệu nhìn như thế nào lại rất muốn chà đạp đây? Anh vụng trộm liếc mắt ngắm bộ ngực của cô, ô ~ dường như gần đây lớn hơn một chút, chẳng lẽ thật sự là thành quả lao động của mình mỗi ngày vất vả cần cù cày cấy sao? Nhìn nhìn, nuốt xuống một ngụm nước miếng, tay dần dần đi lên, từ cổ áo của Nhiếp Tiểu Thiến trượt đi xuống, nhắm ngay khối mềm mại kia, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Này, này, này! Cầm thú! Buông tay của anh ra!”
Nhiếp Tiểu Thiến nóng nảy, người này như thế nào lại tùy thời tùy chỗ đều có thể...... Phi! Thật sự là trong đầu đầy tư tưởng xấu xa!
“Anh muốn làm gì đây?” Nhiếp Tiểu Thiến cầm lên bàn tay đang làm chuyện xấu xa của anh, tức giận nhìn anh.
“Tiểu Thiến ~~” Đới Xuân Diệu mắt phượng nheo lại, đem Nhiếp Tiểu Thiến kéo vào trong lòng, một ngụm cắn vành tai của cô, cười xấu xa nói: “Anh nghĩ làm gì chẳng lẽ em còn không biết sao? Hắc hắc hắc ~”
Ô~~khốn khiếp! Thật sự là không biết xấu hổ a ~ rất không biết xấu hổ a!! Nhiếp Tiểu Thiến cô đường đường là bác sĩ phó chủ nhiệm khoa hậu môn, làm sao lại rơi vào trong tay một tên sắc lang như thế này a ~ trong lòng vừa muốn cự tuyệt, thân thể lại nhịn không được anh liên tục thế công, cả người tê dại, hai tay không nhịn được quàng lên cổ anh, ghé vào trong ngực anh không thở nổi.
Reng eng reng reng
Nhiếp Tiểu Thiến thật đáng yêu, đáng yêu chết đi được. Cô kéo thân thể ra, muốn đi nghe điện thoại, kết quả là lại bị Đới Xuân Diệu ném tới trên bàn.
“Không cần phải vội nghe điện, sau này nói chuyện sau cũng được.” Đới Xuân Diệu bị dục vọng tra tấn nói xong, khẩn cấp cởi quần áo của Nhiếp Tiểu Thiến.
Nhưng là lúc anh cởi quần của cô, tiếng chuông bất khuất vẫn vang lên không ngừng. Đáng chết, là ai gọi a, hơn nửa đêm phá hoại chuyện tốt của người ta! Đúng là đồ thiếu đạo đức!
“Dạ ~ mẹ a~, mẹ gọi điện cho con có chuyện gì không?” Nhiếp Tiểu Thiến phá tan cản trở của Đới Xuân Diệu, rốt cục tiếp được điện thoại, thì ra là mẫu thượng đại nhân, thật may là tiếp điện đúng lúc, bằng không cô sẽ lại bị nghe bài ca rít gào.
Clap clap clap…...... Nhiếp Tiểu Thiến xoay lưng về phía Đới Xuân Diệu, sau khi nói một đống phương ngôn, rốt cục tâm không cam lòng tình nguyện đem di động đưa tới trước mặt Đới Xuân Diệu “Này, mẹ em muốn nói chuyện với anh.”
Đới Xuân Diệu lập tức mở cờ trong bụng, trên mặt khổ sở vì chưa thỏa mãn dục vọng, nháy mắt nở ra như một đóa phù dung, vội vàng tiếp nhận di động, ôn nhu gọi một tiếng dì, tận lực bồi tiếp nói chuyện, nói một đống lời vô nghĩa. Nhiếp Tiểu Thiến chịu không nổi bộ dáng nàng dâu nhỏ của anh, chạy vào trong phòng vệ sinh rửa mặt, chờ lúc cô đi ra, Đới Xuân Diệu vừa vặn cúp điện thoại.
“Anh tán gẫu những chuyện gì với mẹ em mà lâu như vậy?”
“Bí mật!” Đới Xuân Diệu giơ tay lên làm động tác xuỵt, còn nói: “Mẹ anh muốn chúng ta lễ quốc khánh về nhà ăn cơm.”
“Cái gì?” Nhiếp Tiểu Thiến hai mắt trừng đến độ sắp rớt cả ra ngoài “Anh nói là mẹ ai? Đó là mẹ của em chứ!”
Đới Xuân Diệu vươn rộng tay ra ôm cô vào lòng, tham lam ngửi mùi sữa tắm thơm ngát trên người cô, vô lại nói: “Của em thì cũng như của chúng ta, mẹ em không phải mẹ anh sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...