Thực Xin Lỗi, Đả Thương Ngươi Cúc Hoa


Hai người vui vẻ đi bộ, sánh vai về nhà, lúc mở cửa ra, Nhiếp Tiểu Thiến thiếu chút nữa bị dọa cho sợ tới mức rùng cả mình! Nhìn thoáng qua phòng nhỏ đã hoàn toàn thay đổi, cô lại quay đầu nhìn thoáng qua biển số nhà trên cánh cửa, đúng vậy nha, đây là nhà của cô a. Nhưng là như thế nào một chút cũng không giống! Buổi sáng khi cô ra khỏi nhà rõ ràng vẫn tốt đẹp, sô pha vẫn là sô pha, tủ lạnh vẫn là tủ lạnh, phòng vệ sinh vẫn là phòng vệ sinh, như thế nào buổi tối quay về, nhà của cô lại biến thành bãi đổ rác thế này?
Tiểu Nguyệt Nguyệt! Nguy rồi! Chẳng lẽ nhà cô bị người đoạt sao?
Nhiếp Tiểu Thiến tâm cả kinh, vội vàng hất tay Đới Xuân Diệu ra, ba bước cũng thành hai bước nhảy nhanh vào trong phòng, chỉ thấy, Tiểu Nguyệt Nguyệt một thân váy liền áo màu hồng phấn đang nằm ở trên ghế shô pha, trên bàn là túi khoai tây chiên cùng vỏ lon coca, đúng rồi, đó là sô pha? Tiểu Nguyệt Nguyệt chính là đang gáy khò khò. Nghe được trong phòng đột nhiên có động tĩnh, cô bé mới mông lung mở to mắt, nhìn gương mặt tối tăm của chị họ, và vẻ mặt ghét bỏ cùng khiếp sợ của Đới Xuân Diệu, mặt quắt lại quả nhiên rất giống một sinh viên mới, một bên xoa xoa gỉ mắt, một bên vui rạo rực ôm lấy Nhiếp Tiểu Thiến nói: “Chị họ! Rốt cuộc hai người đã trở về!”
Trở về! Trở về cái đầu mi! Nhiếp Tiểu Thiến từ trong lòng cô bé giãy giụa muốn thoát ra, cô lại rơi vào tình cảnh máu và nước mắt, nhớ lại mỗi lần cô em họ này tới đây là lại xảy ra tình trạng bi thảm như thế này, đó chính là hồi ức máu và nước mắt a.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, mẹ chị phái em đến phá hoại nhà chị sao?” Nhiếp Tiểu Thiến khóc không ra nước mắt, vừa khom lưng nhặt rác rưởi cùng quần áo bẩn vứt bừa bãi trên sàn nhà, vừa nói.
Tiểu Nguyệt Nguyệt từ trên ghế sô pha đứng lên, đá văng một đôi vỏ chuối cùng vỏ hạt dưa, nhảy bật đến bên cạnh Đới Xuân Diệu, hai tay nâng khuôn mặt, cười tươi như hoa, nói: “Anh rể, anh cùng chị họ em tiêu sái đi chơi cũng không mang theo em, làm hại em chỉ có thể ở trong nhà nằm ôm bụng đói.”
Đới Xuân Diệu nhìn thoáng rác rưởi trong phòng khách, trong gió hỗn độn. Này, cái này gọi là đói bụng sao? Trên sàn nhà là vỏ hạt dưa, bẩy vỏ lon coca, ba vỏ chuối, chocolate đóng gói, mấy gói ô mai, còn có vỏ gói khoai tây chiên loại to không đếm được, đây là đói bụng sao? Mồ hôi chảy ròng ròng! Bụng của cô bé này rốt cuộc là lớn đến cỡ nào đây! Hiện tại, anh rốt cục hiểu được vẻ mặt cầu xin của Nhiếp Tiểu Thiến buổi tối ngày hôm đó đến tìm anh, mỗi lần nhắc tới cô em họ này liền mắt phóng hàn quang, đây chính là nguyên nhân mà cô một phen nước mắt, một phen nước mũi nói muốn cùng anh ở chung. Nếu đổi lại là mình, mỗi ngày cùng cô bé này sống dưới một mái hiên, đoán chừng phải là bi thương nghịch chảy thành sông.
“Em xác định là em không phải ăn uống rượu chè quá độ đó chứ?” Nhiếp Tiểu Thiến ánh mắt u oán bắn ở trên lưng thon dài của Tiểu Nguyệt Nguyệt, hận nghiến răng nghiến lợi.
Đêm nay nếu là đem gian phòng này dọn dẹp sạch sẽ, đoán chừng phải đến khi trời sáng mất. Này, mình rốt cuộc là đã tạo nên nghiệt gì a~, vì sao mẹ yêu lại hành hạ mình như vậy? Mẹ ~ con không phải là do mẹ sinh ra sao?
“Ai nha ~ chị họ, em cũng không phải cố ý làm dơ phòng a~, nhưng là phòng này của chị thật sự là quá nhỏ, em lại không tìm được thùng rác, cho nên liền...... chị họ, em sai rồi, em giúp chị thu dọn.” Tiểu Nguyệt Nguyệt thân mình chợt lóe, đã đi tới trước mặt Nhiếp Tiểu Thiến, cầm lấy cây chổi trên mặt đất chuẩn bị khai chiến.
Nhiếp Tiểu Thiến nghe vậy quá sợ hãi, đoạt lại cây chổi từ tay cô em họ, giọng nói cầu xin: “Khoan đã! Em, em đừng động, em cứ nằm ở trên ghế shô pha đi, đừng bước xuống là đã giúp chị rồi, cứ để chị và anh rể dọn là được rồi!”
Không phải cô chuyện bé xé ra to, mà là...... Aiz, đã từng trải qua hồi ức đầy máu và nước mắt, chẳng lẽ còn không dạy cho cô một bài học nhớ đời sao? Cô bé này quả thực chính là tai họa của cô, thảm họa 2012 của cô! [1]
Đới Xuân Diệu cùng Nhiếp Tiểu Thiến hai người phân công hợp tác, một người đem quần áo bẩn bỏ vào máy giặt, sắp xếp lại đồ đạc bị ném tứ tung ở trong phòng, một người quét dọn phòng. Rốt cục đến mười một giờ mới đem được căn phòng trở lại bộ dáng ban đầu, hai người đau gẫy cả thắt lưng không đứng dậy nổi.

Đới Xuân Diệu vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, Nhiếp Tiểu Thiến bỗng nhiên nghĩ đến chưa bật bình nước nóng, liền đi theo vào. Bình nước nóng của nhà cô vốn là loại cắm dây điện, công tắc mở rất cao, cho nên ở trong phòng vệ sinh có đặt một chiếc ghế đẩu, cô mỗi lần muốn bật bình nước nóng đều phải đứng trên chiếc ghế đó.
“Cô vào đây làm gì?” Đới Xuân Diệu một bên rửa tay, một bên hỏi.
“Hừ hừ, đứng ở trên ghế cũng không tệ, tôi cũng cao gần bằng anh nha ~” Nhiếp Tiểu Thiến nháy mắt, đắc ý dào dạt cười.
“Có cần tôi giúp không?”
Nhiếp Tiểu Thiến nhìn hai tay ẩm ướt của Đới Xuân Diệu, nghĩ rằng vạn nhất anh ta mà bị điện giật thì mình không thể gánh vác được trách nhiệm này, vì thế thản nhiên cho anh một ánh mắt khinh thường, nói: “Không cần, tôi từ trước đến giờ luôn tự mình làm việc!” Dứt lời, cô liền vươn tay mở chốt công tắc.
Đới Xuân Diệu nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của cô, nhẹ nhàng sờ sờ cái ót của cô.
Nhưng là, kiêu ngạo luôn khiến người thất bại, à không, theo như những lời giáo huấn mà nói, thì kiêu ngạo rất có khả năng làm cho người ta phải trả giá lớn!
Phòng vệ sinh vừa thấp vừa hẹp, lại rất trơn, Nhiếp Tiểu Thiến lúc này thực kiêu ngạo, sơ xuất lơ là không chú ý tới điều này, Đới Xuân Diệu vừa mới muốn đi ra khỏi phòng vệ sinh. Ngay tại trong nháy mắt đó, liền chứng kiến một khắc trong lịch sử! Nhiếp Tiểu Thiến đem cái mông vểnh lên thật cao, nghiêng người mở chốt công tắc bật bình nước nóng, không ngờ ghế dưới chân vừa trượt, cô trong lòng kinh hãi, hét to một tiếng! Xoay người sang chỗ khác muốn ổn định thân mình, cũng không nghĩ rằng một tiếng hét của cô đã đem Đới Xuân Diệu dừng lại cước bộ, khi anh đang muốn xoay người lại, một tiếng nổ từ trong phòng vệ sinh phát ra, chưa kịp có phản ứng gì, thân mình anh cũng bị một cỗ trọng lực thật lớn bổ nhào vào trên mặt đất, đồng thời, anh rõ ràng cảm giác được hai bên mông ngọc của mình trong lúc đó truyền đến đau nhức.
“Oá

“A

Hai tiếng kêu rên thảm thiết từ trong phòng vệ sinh truyền ra, đem Tiểu Nguyệt Nguyệt đang ngủ nước miếng chảy dài phải giật mình ngồi dựng lên, chưa kịp đi dép lê vào, liền chạy về hiện trường phát ra thanh âm ghê rợn.
Chỉ thấy ~ cảnh tượng trước mắt rất dễ lý giải, rồi lại rất khó làm cho người ta tiêu hóa nổi. Xem tư thế ngã sấp xuống của hai người, rõ ràng là chị họ đứng trên ghế đẩu để bật chốt công tắc mở bình nước nóng, kết quả vô ý từ phía trên ngã nhào xuống, cũng vừa lúc đem anh rể vừa rửa xong tay đụng ngã.

Nhưng là, ngón tay của chị họ đang làm gì thế kia? Vì sao nó lại chọc thẳng vào cúc hoa của anh rể?
Tiểu Nguyệt Nguyệt nghi hoặc, cô xem hai người biểu tình thống khổ, vẫn giữ nguyên tư thế ngã sấp trên mặt đất, ngồi xổm xuống hỏi: “Chị, chị vì sao phải đâm chọt cúc hoa của anh rể vậy?”
“Anh rể, anh có đau không?”
Trong phòng vệ sinh tiếng kêu rên dừng lại, Nhiếp Tiểu Thiến khiếp sợ vô cùng nhìn ngón tay của mình dựng thẳng lên, đúng vậy, nó chính là đang chọc đúng tâm điểm cái đó, nơi đó đã muốn lõm xuống thật sâu. Cô nháy mắt hóa đá! Cô, cô, cô, cô! Cô chính là bác sĩ khoa hậu môn, nhưng là, nhưng là, cũng không có đói khát đến......
Đới Xuân Diệu đồng dạng là quỳ rạp trên mặt đất thành hình dáng tượng điêu khắc. Lúc này trên mặt có thể nói là khuynh quốc khuynh thành của anh, có biểu tình kỳ lạ mà cả đời này Tiểu Nguyệt Nguyệt chưa từng gặp qua, chậc chậc ~ nên hình dung về vẻ mặt này như thế nào đây? Hình như là giống với khi bị táo bón, một nửa ở bên trong, một nửa ở bên ngoài, làm như thế nào cũng không rặn ra được, mà rút về cũng không được. Không, không, không, so với tình huống đó, hiện tại còn khó xem hơn một chút.
Ô~ đau! Đau chết mất! Đới Xuân Diệu anh sống đã hai mươi tám năm, lần đầu tiên bị người bạo cúc hoa, nhưng lại là một người con gái! Chuyện này nếu truyền ra bên ngoài, danh hiệu ngọc diện lang quân của anh chắc chắn sẽ bị phá hủy!
Nhiếp Tiểu Thiến vẻ mặt áy náy cúi đầu, đi theo phía sau Đới Xuân Diệu vào phòng, nhìn khuôn mặt cứng ngắc của anh, biết mình đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ được, sai lầm này rất có khả năng làm cho cô đời này cũng không có biện pháp trở về tái kiến hương thân phụ lão! Đới Xuân Diệu một tay che vị trí bị thương, một tay chống xuống giường chậm rãi ngồi xuống.
Tít~ cái rắm, mông vừa mới tiếp xúc với giường, liền đã bật ra tiếng rắm.
“Thật xin lỗi...... Tôi không phải cố ý.” Nhiếp Tiểu Thiến tự biết nghiệp chướng nặng nề, vẻ mặt cầu xin, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt lại, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Đới Xuân Diệu nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài của cô, trầm tư một lúc, thở dài, nói: “Việc này cô phải chịu trách nhiệm.”
Vừa nghe đến chịu trách nhiệm, Nhiếp Tiểu Thiến liền phát hoảng, kẻ có tiền muốn phụ trách không biết là phải phụ trách như thế nào, làm không tốt có thể làm cho cô táng gia bại sản, phải đứng đầu đường. Vì thế vội khoát tay, nói: “Tôi thật sự không phải cố ý, này, đây là bệnh nghề nghiệp của tôi!”
Đới Xuân Diệu đột nhiên thay đổi sắc mặt, vô lại nói: “Không được, cô đâm chọt cúc hoa của tôi, phải có trách nhiệm với tôi, tôi từ trước đến giờ thân như ngọc, nay lại bị cô phá thân, cô nhất định phải có trách nhiệm với tôi!”
Sấm nổ từng trận! Vì sao lại nói là cô phá thân anh ta! Chẳng phải chỉ là do không cẩn thận đụng phải tiểu cúc hoa của anh ta thôi sao, một đại nam nhân như anh ta cần gì phải tính toán chi li như thế này a! Đầu năm nay có ai lại không bị bệnh trĩ đâu cơ chứ, tương lai là bệnh này sẽ phát triển nhanh, nếu mỗi người đều giống như anh ta, cô chẳng phải là thê thiếp thành đoàn hay sao a!

Nhiếp Tiểu Thiến trong nội tâm căm giận nghĩ, nhưng lại nghĩ tới anh ta là một đại thiếu gia giàu có xa xỉ, phóng túng bừa bãi, này, thật sự là không dám đem lời này nói ra khỏi miệng, bất quá nói trở lại, về việc này cô vốn là đuối lý.
Ánh mắt vô cùng u oán không ngừng từ trên đầu nhìn xuống chân, rồi quay lại mặt của Nhiếp Tiểu Thiến, cứ như thế lặp đi lặp lại, u oán luỹ thừa không ngừng mà gia tăng, cũng thường thường thêm một chút thương tâm, tuyệt vọng, ủy khuất, cô độc chờ câu trả lời, nhìn xem Nhiếp Tiểu Thiến rốt cục có thể chịu nhịn được đến bao lâu, tâm can của cô đều nhanh bị đánh nát!
“Được thôi ~ kia, vậy anh muốn tôi chịu trách nhiệm như thế nào? Đòi tiền sao? Tôi cũng không có tiền!”
Đới Xuân Diệu đạt được mục đích, rốt cục lộ ra tươi cười vui mừng, anh dùng ánh mắt đánh giá nhìn quét hai mắt Nhiếp Tiểu Thiến, nói: “Tôi hiện tại nhưng thật ra không thiếu cái gì, nếu không tôi đành ủy khuất chính mình, làm thịt cô được không?”
Thịt, làm thịt! Nhiếp Tiểu Thiến mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn gương mặt của vị này đang ngày càng tiến gần lại mình. Đôi môi ấm áp ẩm ướt ở vành tai cô bồi hồi, tiếng hít thở nóng rực phun ở bên tai cô, khiến cho cô một trận run rẩy.
Nguy rồi, nguy rồi! Cần phải ăn sạch luôn! Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng có một ác ma không ngừng mà nhắc nhở cô, sau khi cùng dục vọng đại chiến ba trăm hiệp, cuối cùng cũng đem cô kéo lại với thực tế.
“Đồ lưu manh!” cô nắm chặt lấy móng vuốt đang chuyển qua trước ngực mình, ngoài cười nhưng trong không cười “Anh là đang muốn thử thêm Nhất Dương chỉ của tôi nữa phải không?”
“Hì hì ~” Đới Xuân Diệu khô khốc cười một tiếng, nhanh chóng thu hồi móng vuốt của mình lại.
Vì phòng ngừa anh ta buổi tối tay chân không thành thật, Nhiếp Tiểu Thiến đem chăn ngăn đôi giường lại, lại đem cây xương rồng ở ban công đặt ở phía trên chăn, sau khi xong còn hướng anh giương giương khuôn mặt tươi cười vô cùng sáng lạn, ý tứ là, xem anh còn dám không thành thật hay không! Lõa nương sẽ để cho anh người đầy lỗ thủng !
Không có cầm thú quấy rầy, tối hôm qua một đêm không mộng, Nhiếp Tiểu Thiến buổi sáng thức dậy thật có thể nói là tinh lực dồi dào! Xem cầm thú vẫn còn đang ở trong giấc mộng, cô liền mang quần áo đi tắm rửa.
Trong phòng vệ sinh hơi nước nóng mờ mịt, Nhiếp Tiểu Thiến ở trong phòng tắm thủy tinh, nước ấm từ vòi hoa sen xả xuống, theo chiếc cổ thon dài của cô chảy xuống, xẹt qua bộ ngực sữa nhỏ nhắn không được tính là tròn trịa của cô, ở hai núm anh đào lưu lại một lát, trực tiếp chảy xuống dưới, trực tiếp hướng về phía rậm rạp kia chảy xuống. Buổi sáng thức dậy đi tắm là thoải mái nhất, giống như từ trên xuống dưới, lỗ chân lông đều được mở ra, cô hưởng thụ nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng ngâm nga thần khúc tự biên.
Khi Đới Xuân Diệu tỉnh lại, đã không thấy Nhiếp Tiểu Thiến ở trên giường, nghĩ là cô đã đi làm, liền mắt nhắm mắt mở đi vào phòng vệ sinh để giải quyết. Tựa hồ bên trong có người đang rửa mặt, nhưng là nhìn cửa không có khóa, Đới Xuân Diệu còn đang mơ mơ màng màng cũng không có nghĩ nhiều, liền đẩy cửa đi vào, nhấc lên bồn cầu bắt đầu giải quyết.
Chỉ là, khi dư quang của anh liếc đến...... Anh đột nhiên mở to hai mắt, cảnh tượng một màn hương diễm trước mắt này làm cho anh huyết khí dâng trào.
Trong phòng tắm thủy tinh bị hơi nước nóng làm ông lung, Nhiếp Tiểu Thiến chính hơi hơi ngửa đầu, nước ấm từ trên đỉnh đầu cô chảy xuống, đường cong mỹ lệ hiển lộ không thể nghi ngờ, nhìn như dáng người tỉ lệ khô cằn lại phi thường tốt, chân rất dài, thắt lưng thật thon nhỏ, cái mông khéo léo lại đầy đặn, vì nước ấm là nguyên nhân, nên da thịt trắng mịn của cô trở nên hồng nhuận.
Đới Xuân Diệu nhìn đến cơ hồ không cầm lòng được, bộ vị đã sớm có phản ứng mãnh liệt. Anh bản năng muốn xoay người rời đi, ánh mắt lại bị một màn này vững vàng khóa lại.
“A! Biến thái!” Nhiếp Tiểu Thiến mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy Đới Xuân Diệu đang đứng ngơ ngác ở bên ngoài, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô, cô vội dùng khăn tắm quấn mình lại.

“Thật xin lỗi!” Đới Xuân Diệu cúi đầu hô một tiếng, vội vàng chạy trốn khỏi hiện trường.
Nhiếp Tiểu Thiến vẻ mặt phẫn nộ từ phòng vệ sinh đi ra, trực tiếp bỏ qua Đới Xuân Diệu đang không ngừng giải thích với cô, lau khô tóc xong ném chiếc khăn vào mặt anh, bật máy sấy tóc. Tên cầm thú này thật là quá đáng, rõ ràng trên giấy hiệp nghị đã viết không được xâm phạm đến sự an toàn của đối phương, anh ta hết lần này đến lần khác làm trái với hiệp nghị, trước bị anh ta ăn đậu hủ coi như bỏ qua, lần này cư nhiên còn nhìn lén cô tắm rửa, quả thật là không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa!
Đới Xuân Diệu nhìn Nhiếp Tiểu Thiến mặt lạnh căn bản không thèm nhìn anh, đánh giá là cô đang tức giận, vội vàng giải thích: “Tiểu Thiến ~ tôi thật sự không phải cố ý nhìn cô, tôi nghĩ cô đã đi làm rồi, cho nên đi mới đi vệ sinh, sau đó liền...... Hơn nữa cô căn bản là không có khóa cửa a.”
Máy sấy tóc vang lên vù vù ~ Nhiếp Tiểu Thiến nhìn cũng không thèm nhìn anh dù chỉ là một cái liếc mắt, tiếp tục sấy tóc. Dùng dư quang liếc thấy anh ta đang không ngừng tiến lại gần trước mặt mình, miệng mấp máy, trong mắt tràn ngập áy náy.
“Anh thật sự là hơi quá đáng rồi đó, tôi tuy rằng không được nữ tính, nhưng tốt xấu gì cũng là phụ nữ, anh tại sao lại có thể đối xử với tôi như vậy?” Nhiếp Tiểu Thiến đè nén cảm xúc, phụng phịu nói.
“Thật xin lỗi, tôi thật sự không phải cố ý nhìn lén cô, lại nói tiếp nếu tôi muốn làm gì đó với cô, thì tôi đã sớm làm rồi, cần gì phải hao tổn tâm cơ nhìn lén cô tắm rửa đâu.” Dứt lời, anh bĩu môi đầy ủy khuất, tay theo bản năng che cúc hoa.
“Nếu không, tôi chịu trách nhiệm với cô là được chứ gì, hoặc là tôi cũng cởi hết quần áo cho cô nhìn rõ ràng, như thế nào?”
Móa! Thật sự là rất không biết xấu hổ! Biện pháp như vậy mà cũng nghĩ ra, nhìn người đúng thật là không nên nhìn vẻ bề ngoài, Đới Xuân Diệu thật sự là quá YD [dâm đãng], quá WS, chị đây thua chú một cách thuyết phục!
Mới vừa rồi động tác che cúc hoa theo bản năng của anh, đem Nhiếp Tiểu Thiến đang ở trong cảm xúc phẫn nộ kéo lại! Đúng vậy, Đới Xuân Diệu là không thích phụ nữ, anh ta là GAY a, nếu không đã làm chuyện gì đó với mình rồi, mình còn so đo làm gì a? Nhưng là, toàn thân mình đều đã bị anh ta nhìn thấy hết, dù sao cũng phải đền bù tổn thất một chút gì đó chứ? Lấy thân báo đáp, cô cũng không dám muốn, cô mới không muốn bị em trai Đỗ Vân Triết kia loạn đao chém chết cô đâu, nếu là.....
“Cái kia, Tiểu Thiến, nếu không tôi đem số tiền tối hôm qua chúng ta ăn cơm đổi ra tiền mặt cho cô, như vậy có được coi như là đền bù không?”
“Ô ~ Vậy không tốt lắm đâu? Tôi cũng không phải là vì tiền tài mà bán rẻ thân thể mình.”
Đới Xuân Diệu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương của cô bắt đầu động dung, rèn sắt khi còn nóng, nói: “Không có việc gì, coi như là tôi nhờ cô giữ hộ, vạn nhất ngày nào đó tôi cùng đường, cô liền lấy ra cho tôi, như thế nào?”
“Đồng ý!”
******
[1]: thảm họa 2012: Trong khoảng thời gian 5 năm trở lại đây, trên các phương tiện thông tin đại chúng, đặc biệt là một số bộ phim tài liệu khoa học của các hãng truyền hình lớn và các cuốn sách được xuất bản tại nhiều quốc gia khác nhau đang rộ lên thông tin cho rằng sự diệt vong của trái đất sẽ xảy ra vào năm 2012.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui