Biên tập: Vân Yên
“Em muốn chơi cái kia!” kéo tay Tử Hủ lại gần, đứa nhỏ chạy như bay chỉ về phía xa xa tận chân trời.
Mặt nhăn một chút, nào có đứa nhỏ mới 4 tuổi nào sẽ chơi cái kia chứ.
“Huỳnh àh, lớn thêm một chút nữa mới có thể chơi cái kia được, chúng ta chơi trò khác được không?”
Nhìn tiểu bảo bối, Tử Hủ cười khổ an ủi, dù sao trò chơi cơ động cũng có độ cao hạn chế.
“Mặc kệ, em muốn chơi!” sinh khí chu miệng, Huỳnh hai mắt trừng lớn nhìn Tử Hủ.
“Ngoan thôi, chờ em lớn lên một chút anh lại cùng em chơi được không?”
Vẫn là nhẫn nại giải thích, trên đời có một số chuyện không phải cứ tùy hứng là có thể giải quyết được.
“Hừ! Ca ca là đồ xấu xa!”
Buông tay Tử Hủ ra, Huỳnh xen lẫn vào trong đám đông không thấy tăm hơi, Tử Hủ lập tức hoảng sợ, tại sao lại không thấy Huỳnh vậy?
Tử Hủ chạy như bay về phía dưới, lại vẫn không thấy được bóng dáng của Huỳnh, anh đành phải chậm rãi tìm kiếm ở từng khu trò chơi: xe điện đụng, thuyền hải tặc, vòng xoay ngựa gỗ, bánh xe đu quay…… Thời gian qua càng lâu, lại càng thêm lo lắng.
Hơn nữa bốn phía đều tràn ngập người, Tử Hủ dần dần cảm thấy khó thở….. Không, không được, nhất định phải chịu đựng…… Tìm được Huỳnh quan trọng hơn.
Tuy nói như thế, nhưng cảm giác choáng váng lại xâm nhập cả người, vô lực ngồi xổm xuống thở dốc, bất tri bất giác mồ hôi rỉ ra như mưa.
Vừa ngẩng đầu lên, liền phát hiện được một thân ảnh thực quen thuộc đứng cạnh chú trâu nhỏ, Tử Hủ hít sâu một hơi vội vàng chạy tới, bay đến ôm bổng đứa nhỏ be bé.
“Lo lắng chết ta! Huỳnh……….”
“Ca, em muốn bong bóng!” bị ôm thật chặt, Huỳnh không thoải mái vừa vặn vẹo thân thể, vừa yêu cầu Tử Hủ mua cho bóng bóng.
Nhưng mới nói một nửa, lại phát hiện nơi bả vai thực ẩm ướt.
“Ca!Anh sao lại khóc vậy…… Xấu hổ xấu hổ lắm nha!”
Bị Huỳnh nở nụ cười trêu đùa, Tử Hủ bình tĩnh trở lại, vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, không tự chủ mặt đỏ bừng.
“Ca ca không khóc nữa. Em nói cái gì? Bong bóng sao?”
Hai người cùng nhau lựa bong bóng trên tay chú trâu nhỏ, Huỳnh chọn bong bóng thỏ màu trắng, nói rằng nó hai mắt hồng hồng cực kì giống Tử Hủ.
Bất tri bất giác, hoàng hôn dần buông xuống.
“Huỳnh, chúng ta đi đu quay ha!” ôm thân thể mềm nhũn, Tử Hủ mua vé cho hai người, rồi an vị vào trong cabin.
Âm nhạc vang lên, đu quay cũng chậm rãi dâng lên, càng ngày càng cao……
Ánh chiều tà chiếu rọi xuống khu trò chơi xinh đẹp cực kì, Huỳnh nhìn ra ngài cửa sổ, sợ hãi kêu lên “Xôn xao quá, thật khá…..”
Tử Hủ lẳng lặng nhìn cảnh đẹp, lộ ra nụ cười cô đơn, một ngày nào đó, Huỳnh sẽ giống như đu quay này, càng ngày càng lên cao, dù cố với tay anh cũng sẽ không chạm tới được.
“Hi, thú vị thật, thăng cao như thế nhưng cuối cùng vẫn không thoát được cái vòng luẩn quẩn, lại trở về tới mặt đất.”
Hai người rời khỏi bánh xe đu quay, Huỳnh lơ đãng nói một câu nhưng lại lay động nội tâm Tử Hủ.
Nói như thế, vô luận bọn họ trải qua bao nhiêu cái vòng, vẫn sẽ thủy chung ở cùng nhau.
Anh có thể giải thích như thế được sao?
“Tốt lắm! Chúng ta về nhà thôi!” Ngoài cửa công viên giải trí, thẩm thẩm cùng thúc thúc cũng đã đến.
Đem Huỳnh đang ngủ say giao cho thúc thúc, chính mình lại có điểm hơi giận tiểu bạch thỏ này.
“Tử Hủ, con vất vả rồi, hôm nay có khỏe không?” Thẩm thẩm quan tâm hỏi han, Huỳnh tùy hứng như thế, cũng không thể không mệt.
“Vâng…. Hôm nay con rất vui.” thỏa mãn lộ ra lúm đồng tiền, cảm giác cùng người một nhà bước trên đường trở về thật thích.
Tử Hủ, anh còn nhớ rõ không? Mới trước đây chúng ta từng đến công viên trò chơi đó!
Anh nhanh đứng lên, chơi với tôi, cùng nhau chạy như bay tới tận chân trời nhé!
Còn nữa, không biết chú trâu nhỏ bán bong bóng có còn đó không?
Hoàng hôn đến chúng ta lại chơi đu quay, được nhiễm hồng trong ánh tà chiều anh nhất định sẽ rất thích.
Nếu anh chơi đến mệt, lần này cho tôi ôm anh về nhà, được không?
Tôi yêu anh, từ nay về sau nhân sinh còn có rất nhiều rất nhiều sự muốn cùng anh làm bạn…..
Cho nên….. mau tỉnh lại nhé! Tôi vẫn sẽ chờ đợi.
HẾT PHẦN 1