Giang Hồi nhìn nàng một cái, nhất thời không nói gì.
Mấy ngày nay bà ấy vẫn luôn nghĩ, rốt cuộc có nên hay không, hoặc là nói liệu có thể tin tưởng đối phương hay không?Thấy đối phương vẫn luôn suy nghĩ cho cái nhà này, sự phòng bị trong lòng bà ấy cũng dần dần buông xuống.
Mặc kệ chân tướng ra sao, trong mắt người ngoài, bọn họ chính là mẫu nữ ruột thịt, không ai có thể rời khỏi ai, ai cũng không được phản bội đối phương.
Lùi một vạn bước để nói, dù sao bà ấy cũng là "Mẫu thân", đây là ưu thế trời cho.
Cho dù ngày sau người này thật có ý đồ xấu gì đó, một chữ "Hiếu" đè xuống, nàng cũng không gây nổi bọt sóng gì.
Nghĩ đến đây, Giang Hôi ra sức thở hắt ra, cõi lòng hoang mang mấy ngày liền cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Bà ấy quyết định đánh cược một phen.
Cược người tới không phải là người xấu, cược cuộc sống của các nàng sẽ ngày một tốt hơn.
"Ta còn có một cái vòng tay bạc.
" Giang Hồi mấp máy môi: "Có thể đem đi cầm cố.
"Đầu tiên là Sư Nhạn Hành sửng sốt, tiếp theo là mừng rỡ, cũng chợt hiểu ra tại sao vừa rồi bà ấy lại im lặng.
Ngay bản thân nàng còn chưa hoàn toàn tin tưởng Giang Hồi, đương nhiên Giang Hồi cũng không thể hoàn toàn tin tưởng nàng, đây là bản năng muốn sống của con người.
Bọn họ đều không sai.
Mà bây giờ Giang Hồi nói bí mật này với nàng, chẳng khác nào đã đã để lộ át chủ bài, ít nhất là một phần át chủ bài ra, rất hiếm có.
Đây không chỉ là khởi đầu của việc làm ăn, mà còn là bước đầu tiên của hai người trưởng thành khi chính thức tin tưởng lẫn nhau.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, đều không nói lời nào.
Giang Hồi nhìn vào trong cửa hàng vải một cái: "Đậu Tử thích ép giá nhất, lần này bọn họ lại mua nhiều, phải chọn lựa cẩn thận, ta nghĩ chắc không đến hai ba khắc thì không xong được, chi bằng chúng ta đi xem bát trước.
"Mặt trời ngày càng lên cao, Ngư Trận phơi nắng đến buồn ngủ, Giang Hồi bèn ôm cô bé đi.
Tiểu cô nương ngáp mấy cái, thành thạo tựa đầu vào bả vai của bà ấy, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Sư Nhạn Hành vừa đi vừa nhìn, suy nghĩ xem nên bày sạp hàng ở đâu.
Làm ăn có ba yếu tố lớn: Vị trí, vị trí, vẫn là vị trí!Bọn họ mới tới, lại đều là nữ nhân trẻ tuổi, chọn vị trí không tốt hoặc là quá tốt đều rất dễ dàng bị bọn đầu sỏ nhằm vào.
"Làm món chính tiền vốn cao kiếm được ít, hơn nữa chưa chắc chúng ta đã kham nổi, e rằng xe Giang Châu kia cũng không đủ chứa, chi bằng chỉ bán rau.
" Sư Nhạn Hồi bĩu môi nhìn về phía ven đường, nhỏ giọng nói: "Đi đến đó xem thử đi.
"Làm ăn nhỏ phải tập trung vào trọng điểm, không thể ôm đồm hết, như thế cuối cùng thường sẽ không chiếm được gì cả, cũng dễ khiến người khác ghen ghét.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...