Thực Toàn Thực Mỹ


Giang Hồi dừng một lát: "Con muốn làm đồ ăn để bán à?"Đây thật sự là một nữ nhân rất thông minh.

Sư Nhạn Hành gật đầu, ánh mắt hơi lướt qua cánh cửa sổ lọt gió: "Dù sao cũng phải kiếm chút thu nhập.

"Kiếp trước cho đến chết, nàng cũng chưa từng phải sống những ngày tháng nghèo khổ như vậy!Tuy rằng xuyên đến nông thôn nhưng lại không thể trồng trọt, cả đời này cũng không thể trồng trọt.

Sức sản xuất ở cổ đại lạc hậu, trình độ khoa học kỹ thuật chưa phát triển, sản xuất nông nghiệp gần như phải hoàn toàn dựa vào điều kiện khí hậu, năng lực chống đỡ nguy hiểm cực kỳ thấp, không chú ý một chút thôi là công sức đổ sông đổ biển.

Hơn nữa một nhà ba người này đều là nữ nhân, đi ra đồng bán sức lao động chẳng khác nào lấy sở đoản của mình làm lợi cho sở trường của người khác, là kế sách rất tệ.

Giang Hồi nhìn Sư Nhạn Hành, há hốc miệng, nhưng cuối cùng không nói lời gì nữa.


Đêm hôm ấy, Giang Hồi trằn trọc không ngủ được.

Sắp đến mười lăm rồi, ánh trăng ngày một sáng tỏ, ánh trăng màu bạc xuyên thấu qua giấy dán cửa sổ lọt vào trong nhà, lờ mờ soi sáng hình dáng của mấy người trên giường.

Giang Hồi cẩn thận trở mình, nhìn nghiêng về phía Sư Nhạn Hành cách đó không xa.

Mình có thể hoàn toàn tin tưởng nàng ấy không? Giang Hồi nghĩ thầm.

Lúc này trong nội tâm bà ấy như thể có lý trí và tình cảm đang đấu tranh, hai phe ủng hộ và phản đối chống lại nhau rõ ràng, ngươi tranh ta đoạt không ai nhường ai.

Một nhóm người nói, vốn dĩ người ta đã được chết yên lành, là ngươi nhất quyết gọi hồn, cứ thế bắt người ta đến đây, lại còn nhập vào thân xác nữ nhi của ngươi, cả đời này sẽ không thoát khỏi liên quan.


Huống hồ nhìn lời nói và hành động của nàng trong ngày thường, trái lại không giống kẻ xấu.

Nếu như vậy, tại sao lại không tin?Một nhóm khác lại nói, không phải vậy, biết người biết mặt không biết lòng, ta thấy nàng cũng không giống một người yên phận.

Bây giờ nhìn như trung thực, chẳng qua là vì chưa quen với cuộc sống nơi đây mà thôi, đợi tương lai nàng đã quen hết tất cả, nói không chừng sẽ đường ai nấy đi! Không phải Sư Nhạn Hành không phát hiện sự tranh đấu nội tâm của Giang Hồi, chẳng qua là nàng cảm thấy không sao cả.

Vốn dĩ hai người không hề quen biết nhau, khoảng cách thế hệ giữa họ còn sâu hơn cả mười mấy cái rãnh Mariana.

Hơn nữa còn bất ngờ gặp gỡ bằng hình thức vi diệu như vậy, đừng nói Giang Hồi, ngay cả bản thân Sư Nhạn Hành cũng có ba phần cẩn thận.

Lâu ngày mới rõ lòng người, để từ từ xem thế nào đã!Sau khi quyết định, Sư Nhạn Hành ngủ thiếp đi.

Nhưng giấc ngủ lại không hề ngon.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận