Chương 31
VỚI CHÚNG TÔI BÂY GIỜ, cách tối ưu để đến được nơi mình muốn là xin đi nhờ. Không ngốc đến độ chường mặt ra đường đứng vẫy, nhưng chúng tôi vẫn có thể lén trèo lên xe chạy ngoài xa lộ. Vậy nên tôi với Derek quyết định quay lại bãi đỗ xe tải. Lúc ngồi trên xe buýt, tôi chợp mắt được một chút. Sau đó, hai đứa bắt đầu cuộc đi bộ dài hơi.
Đi được nửa đường, tự nhiên Derek nói cụt ngủn. “Anh xin lỗi.”
“Về chuyện gì mới được?”
“Chuyện này. Sau tất cả những gì anh bắt em phải chịu, đêm qua em vẫn giúp anh. Và ‘phần thưởng’ dành cho em là đây. Mắc kẹt ở Albany.”
“Chuyến đi này rất lý thú mà. Lâu lắm rồi em có được đi xe buýt đâu. Với lại em đang tập thể dục đấy chứ. Sau một tuần bị nhốt trong Nhà mở Lyle và khu thí nghiệm, em chưa bao giờ thích đi bộ như bây giờ.”
Chúng tôi đi tiếp một đoạn.
“Anh biết em mệt rồi,” Derek lại nói. “Cả đói nữa. Và em đang rất bực mình.”
“Mệt, ừ có. Đói, chỉ hơi hơi. Bực mình ư? Không đâu.” Tôi ngước nhìn anh. “Thật mà, em có bực bõ gì đâu.”
“Từ nãy đến giờ em chẳng nói gì cả.”
Tôi bật cười. “Bình thường tính em đã ít nói rồi. Huống hồ hai tuần qua không thể gọi là bình thường được.”
“Anh biết không phải lúc nào em cũng kiệm lời, chỉ là em…” Anh nhún vai. “Anh tưởng em đang cáu.” Derek thọc hai tay vào túi quần. “Lại nói về chuyện… cáu. Đêm hôm kia, sau chuyện trong hẻm, em nói đúng. Lúc đó anh giận bản thân mình khôn xiết. Phải mất một lúc anh mới bình tĩnh lại và suy nghĩ thấu đáo.”
Tôi gật đầu.
“Lúc sống ở đây, những gì anh làm là khiến bạn học mình bị thương. Anh không cho chuyện ấy lại lặp lại nữa. Anh cứ nghĩ mãi, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu và nếu gặp chuyện tương tự, mình nên làm gì. Anh nhớ mọi bài giảng lý thuyết Tiến sĩ Gill từng dạy.”
“Tiến sĩ Gill ư?”
“Ừ. Trước cả khi biết sự thật về Hội Edison, anh đã sợ cô ta rồi. Nhưng cô ta rất giỏi và thật lòng muốn giúp. Không có gì lợi cho họ hơn là dạy anh cách kiềm chế cơn nóng giận. Vậy nên anh tin chắc, nếu có tình huống tương tự, anh sẽ xử lý tốt hơn. Nhưng sự thật thì sao? Hầu như đâu vẫn hoàn đấy… Anh vẫn hành xử như cũ.”
“Trước khi quăng con bé kia vào tường, anh chẳng khựng lại rồi đấy thôi.”
“Không, là em can anh. Nếu em không hét lên, anh đã lại lỡ tay rồi. Sau tất cả những bài giảng lý thuyết nọ. Cả tập luyện bằng cách hình dung trong đầu các tình huống có thể xảy ra. Ấy vậy mà khi gặp chuyện, anh chẳng bao giờ suy xét xem nên hành động thế nào thì tốt hơn. Anh không làm được. Não của anh ngừng hoạt động hay sao ấy.”
“Nhưng để kích hoạt nó lại cũng không khó mà.”
Derek nhún vai.
"Chắc phải cần cả một quá trình, nhỉ?"
"Chắc vậy," nói thế nhưng nghe giọng Derek có vẻ rất hồ nghi.
Khi đến bến xe tải, kế hoạch của chúng tôi là tìm xe đi lậu vé. Ngồi trong quán ăn, bọn tôi vờ nhấm nháp sô-đa trong lúc Derek căng tai lắng nghe các tài xế chuyện trò để xem xe nào đi cùng hướng với mình.
Xe đầu tiên đậu ngay sân trước nên không thể lén trốn vào mà không bị phát hiện. Lần thứ hai, chiếc xe moóc có then cài to đến độ khỏe như Derek cũng không phá nổi. Lần thứ ba, theo như lời họ bàn tán, chúng tôi đã tìm được lựa chọn lý tưởng.
Tôi với Derek theo chân tài xế ra xe. Hóa ra đó là một chiếc xe tải hạng nhẹ. Sau khi tài xế lên cabin, hai đứa bọn tôi lén chui vào thùng xe.
Người này hình như làm trong ngành xây dựng thì phải. Thùng xe sực mùi gỗ dăm, dầu nhớt cùng đủ loại dụng cụ, dây thừng, thang và lều tạm. Ra đến xa lộ, khi tiếng ồn đủ lớn để át tiếng chúng tôi nói chuyện, Derek trải lều tạm xuống sàn xe làm giường.
“Em nên ngủ đi,” Derek nói. “Bạt có hôi một chút nhưng…”
“Êm hơn bìa các tông. Cám ơn anh.”
Derek đưa cho tôi nửa miếng lương khô. Ắt là anh để dành từ sáng.
“Không, anh giữ đi,” tôi ngăn lại.
“Nếu bụng không sôi ùng ục, em sẽ ngủ ngon hơn. Mà chớ có cãi bụng em không sôi. Anh nghe thấy cả rồi.”
Tôi đành nhận miếng bánh.
“Mặc cái này vào.” Anh cởi áo ra. “Cái này cũng không thơm tho gì lắm, nhưng khá ấm.”
“Anh cần…”
“Anh không cần. Dư âm của trận sốt hôm qua vẫn còn.”
Tôi cầm áo lên. “Được rồi Derek. Em không giận gì anh đâu.”
“Anh biết.”
Nằm xuống giường làm bằng bạt, tôi đắp áo len lên người như người ta đắp chăn vậy. Sau đó tôi ăn nốt miếng lương khô.
Khi tôi vừa ăn xong, Derek nói, “Chloe à, em không nhắm mắt thì sao ngủ được chứ.”
“Em không muốn thiếp đi. Lỡ có chuyện gì thì sao?”
“Có anh đây rồi. Ngủ đi.”
Tôi nhắm mắt.
Tôi tỉnh dậy thì thấy xe tải chạy chậm lại. Derek ra sau xe, mở hé cửa nhìn ra.
“Đến nơi mình cần xuống chưa?” Tôi hỏi.
“Xe đi được khá xa rồi. Tuy nhiên ta chưa vào thị trấn đâu. Đây chỉ là một trạm đỗ khác thôi.”
“Sau khi uống đẫy ly cà phê khủng, chắc bác tài dừng xe giải quyết.”
“Ừ.” Derek mở rộng cửa để nhìn xa hơn. “Hay chờ đến lúc xe vào thị trấn đã…”
“Nhưng lỡ bác ấy không dừng xe trong thành phố thì sao? Ngay khi có dịp, ta nên xuống xe luôn.”
Derek gật đầu, kéo cửa đóng. Bác tài đưa xe vào bãi, tìm chỗ đậu và dừng hẳn lại.
“Chui xuống đống bạt đi,” Derek khẽ bảo, “kẻo ông ấy ra kiểm tra thùng xe bây giờ.”
Một phút sau, cửa kẹt mở. Tôi nín thở. Thùng xe loại này không rộng lắm. Nếu bác tài trèo vào lấy thứ gì, sợ là bác ấy giẫm phải chúng tôi mất. Nhưng bác tài chỉ dừng ở cửa. Có tiếng dụng cụ kêu loảng xoảng, kiểu như bác ta lấy một vật trong hộp ra thì phải. Sau đó, tiếng ồn ngưng bặt. Tôi căng thẳng chờ đợi.
“Y như rằng, mình đã quên mấy cài kìm chết mới mua thật rồi,” bác tài lẩm bẩm. “Tuyệt thật.”
Rầm. Cửa sập lại. Thấy tôi vén mép bạt định thò đầu ra, Derek khẽ nói, “Từ từ đã. Bác ấy vẫn chưa đi hẳn.”
Sau khi lắng tai nghe thêm một phút nữa, Derek bảo, “Được rồi đấy.”
Tôi chui ra và đẩy đống bạt về chỗ cũ. Derek lại hé cửa quan sát.
“Bên trái có vạt rừng thưa. Ta sẽ đi xuyên qua đó rồi vòng lại. Vào quán ăn mua nước uống rồi hẵng đi.”
“Và dùng nhà vệ sinh nữa.”
“Ừ. Theo anh nào.”
Vừa tụt khỏi thùng xe, chúng tôi tạt ngay vào rặng cây. Chạy sau Derek còn khổ hơn chạy sau Tori – vì chân dài nên anh chỉ cần đi nhanh thôi cũng đủ bỏ tôi lại mỗi lúc một xa.
Lúc anh ngừng chạy và quay phắt lại nhìn, tôi những tưởng anh sắp quắc mắt quát mình phải bắt kịp anh. Nhưng anh chỉ mở miệng kêu trời. Có tiếng bước chân rầm rập phía sau. Tôi định co giò chạy thì bị một bàn tay túm vai.
Derek định đánh liều xông lên. Nhìn nét mặt anh, thấy anh mím môi, tôi cuống quýt vẫy tay can ngăn. Nghe lời tôi, anh khựng lại, ánh mắt vẫn không rời kẻ đang túm vai tôi.
“Hình như ta có cho một hoặc hai hành khách đi nhờ thì phải,” một giọng đàn ông vang lên.
Ông ta xoay tôi lại. Hóa ra là bác tài xế ban nãy. Bác ta tuổi tầm trung niên, da mặt nhăn nheo. Mái tóc bạc để dài buộc túm sau gáy.
“Ch… chúng cháu không dám lấy gì đâu ạ,” tôi vội thanh minh. “Cháu xin lỗi. Chúng cháu cần đi nhờ xe thôi.”
“Lạy chúa,” bác ta quay người tôi ra chỗ có nắng để nhìn rõ hơn. “Cháu bao nhiêu tuổi?”
“M… mười lăm ạ.”
“Chắc mới sang tuổi mười lăm chứ gì.” Bác lắc đầu. “Bỏ nhà đi bụi, ta đoán thế.” Bác dịu giọng. “Hai cháu còn bé, chớ có đi theo con đường đó chứ. Chừng này tuổi rồi, bác biết như thế là không tốt tí nào hết.”
Derek lén nhích lại gần, mắt không rời bác tài. Ánh mắt anh dữ dội đến mức tôi không chắc anh có nghe bác ấy đang nói gì. Nhẹ nhàng thò tay vào túi, đầu ngón tay tôi chạm phải con dao, không phải để lấy nó ra mà để yên tâm là dao vẫn còn đó, rằng tôi không đến nỗi vô dụng như mình tưởng.
Tôi tìm cách thu hút sự chú ý của Derek, không chắc là anh có nhận ra tôi đang làm gì không. May sao là có. Anh lơ đãng gật đầu để tôi biết là anh vẫn còn kiềm chế được.
Bác tài tiếp tục, “Bác không biết các cháu gặp chuyện gì, nhưng chuyện gì xảy ra ở nhà không đến nỗi ghê gớm như các cháu nghĩ đâu.”
Tôi ngẩng lên nhìn bác. “Thế lỡ đó là một chuyện rất kinh khủng thì sao ạ?”
Bác ta sững sờ, sau se sẽ gật đầu. “Thôi được. Có lẽ thế thật. Chuyện xảy ra có vượt quá dự đoán của cháu, nhưng thiếu gì cách giải quyết. Chẳng hạn vẫn có nhiều nơi cháu có thể đến. Hoặc gặp những người có khả năng giúp cho cháu.”
“Tụi cháu ổn,” Derek cất giọng ồm ồm.
Bác tài lắc đầu. “Cháu không ổn đâu, con trai ạ. Cháu mấy tuổi, mười bảy chưa? Vậy mà bỏ nhà đi bụi ư? Lén trèo lên xe tải đi nhờ ư?”
“Chúng cháu không sao.” Giọng ồm ồm của Derek hạ thấp hơn, lần này nghe giống tiếng sói gầm. Anh hắng giọng và lùi lại. “Chúng cháu rất cảm ơn bác đã quan tâm.”
“Có thật không, con trai? Cháu nói thật đấy chứ?” Bác ta lắc đầu. “Để bác đưa hai cháu vào trong, gọi món gì nóng sốt nhé. Sau đó bác sẽ gọi điện cho vài người. Tìm chỗ nghỉ ngơi cho các cháu.”
“Chúng cháu không thể…” tôi mở lời.
“Không ai định trả các cháu về nhà đâu. Giờ đi thôi.” Bàn tay đặt trên vai tôi nắm chặt hơn.
Derek bước lên. “Xin lỗi bác, nhưng chúng cháu không làm thế được.”
“Có chứ, các cháu có thể mà.”
Anh vẫy tay, ra hiệu bảo tôi đi sang phía anh. Tôi bước lên một bước. Bác tài càng giữ chặt tôi hơn.
“Bác buông bạn ấy ra.” Lần này Derek gầm lên.
“Không đâu, con trai. Ta không hại bạn cháu, nhưng ta sẽ đưa cô bé vào trong và gọi điện cho người có khả năng giúp đỡ. Hi vọng cháu sẽ vào cùng chúng ta. Tùy cháu quyết định đấy.”
“Chạy đi,” tôi nói nhỏ, cốt để mình Derek nghe thấy. “Rồi em sẽ đuổi kịp sau.”
Tôi chắc chắn là anh nghe thấy nhưng lại vờ như không.
“Cháu buộc phải yêu cầu bác lần nữa. Bác thả bạn cháu ra đi.”
“Con trai, nghe giống như cháu đang dọa ta nhỉ. Dẫu cao lớn thật đấy nhưng chắc cháu không muốn cà khịa với một người hai mươi năm làm nghề xây dựng và đánh nhau nhiều đến độ không buồn đếm bao nhiêu trận đâu. Ta không muốn làm đau cháu…”
Nhanh như chớp, Derek lao tới. Trước khi kịp giơ nắm đấm lên, bác tài đã bị anh quặp tay ngang cổ rồi giật mạnh xuống. Trong lúc loạng choạng tránh, bàn tay đang đút trong túi của tôi vung lên, con dao văng ra đất. Bác tài sững sờ nhìn con dao. Tôi nhặt vội dao và cất vào lại túi quần.
“Chúng cháu cũng không muốn làm bác đau,” Derek bảo. “Nhưng như bác cũng thấy” – anh siết chặt hơn khiến mắt bác ta lồi hẳn ra – “cháu có thể làm được. Cháu biết bác chỉ cố giúp bọn cháu, nhưng bác không hiểu hoàn cảnh của chúng cháu đâu.”
Anh nhìn tôi. “Chạy về xe đi. Lấy dây thừng và giẻ nhanh lên.”
Tôi hối hả chạy đi.
Chương 32
HAI MƯƠI PHÚT SAU, CHÚNG TÔI đã ở cách trạm đỗ xe một dặm và lê bước băng qua một cánh đồng. Đằng trước là con đường nhỏ chạy song song với đường cao tốc.
“Bọn mình vừa làm một việc không phải,” Derek day dứt.
Tôi nhún vai.
“Anh không trói bác ta chặt quá đâu. Khoảng một tiếng nữa, bác ta sẽ tự thoát được. Anh có để di động của bác ta ngay tại đấy, phòng khi có gì bất trắc.”
Tôi gật. Chúng tôi đi chừng năm mươi bước nữa.
“Nếu là em, em sẽ làm gì?” Derek hỏi.
“Anh cũng biết em định thế nào rồi. Nhưng lúc đó, anh vờ như không nghe thấy.”
Mãi đến lúc ra đến đường cái, anh mới đáp. “Thôi được. Đúng là anh có nghe thấy. Nhưng lúc đó anh thấy có vẻ như bác ta nhất định không chịu thả em. Anh biết mình có khả năng vật bác ta xuống mà không gây hề hấn gì, trước khi mọi việc trở nên tồi tệ hơn. Và nếu tình thế cho phép, anh nhất định sẽ làm vậy. Đó là cách cha thường dạy bọn anh đối phó với những tình huống tương tự.”
Tôi ngẫm nghĩ và gật đầu. “Anh nói đúng.”
Derek có vẻ ngạc nhiên.
“Em chưa từng có kinh nghiệm với những chuyện giống vậy, cũng chưa bao giờ phải đưa ra quyết định này nọ,” tôi nói. “Dù với con bé hôm nọ hay với Hội Edison, câu trả lời rất dễ hiểu thôi. Nếu có người hãm hại ta, ta hoàn toàn có quyền đánh trả. Chỉ là…”
“Bác tài lúc nãy chỉ định giúp hai đứa choai choai trốn nhà đi bụi. Bác ta không đáng bị trói và nhét giẻ vào miệng...”
Tôi gật đầu.
“Chloe à, một người tốt như vậy vẫn có thể là mối nguy đấy. Dù bác ta cố ý hay không cũng vậy. Ta phải tránh, nếu không ‘sự giúp đỡ’ của bác ta sẽ đưa ta trở lại với Hội Edison.”
“Em biết.”
Chúng tôi dạt vào lề tránh một chiếc xe chạy qua, cảm thấy căng thẳng khi xe đến gần, đồng thời quan sát kỹ để biết chắc đèn thắng xe không sáng, xe không bất ngờ chạy chậm lại. Dù tài xế có là kẻ tâm thần định bắt cóc bọn tôi hay là một phụ nữ nhân từ định cho đi nhờ xe cũng không quan trọng. Chúng tôi chỉ có một cách phản ứng. Bỏ chạy. Và nếu không chạy được thì đánh nhau.
Xe phóng vút đi, tốc độ không thay đổi.
“Giờ mình chẳng thể tin ai,” tôi nói khẽ, “ngay cả khi đó là người tốt.”
“Phải. Kinh khủng quá phải không?”
Đúng vậy.
***
Chúng tôi tiếp tục xuôi ngược theo những con đường nhỏ chạy gần như song song với xa lộ. Nhớ lại tổng thời gian ngồi trên xe tải, Derek đoán chúng tôi sắp đến một thị trấn có bến xe buýt. Nhưng sự thật là chúng tôi không thể nói chắc. Dù đường còn xa đến mấy, hai đứa bọn tôi vẫn phải đi bộ - chúng tôi không thể đi lậu xe thêm lần nữa.
Đi trong vùng quê yên ắng thế này, một rắc rối mà chúng tôi rất dễ gặp là bọn chó nhà. Mới đánh hơi thấy Derek, mấy con chó bị xích đã xồ ra, sủa điên cuồng. Tuy nhiên, có vẻ chẳng ai quan tâm – tôi đoán là ở ngoại ô vắng vẻ thế này hiếm khách bộ hành qua lại nên hễ thấy họ, chó sẽ sủa thôi. Còn chủ của chúng thường không chú ý.
Dù vậy, giữa vùng thôn quê cũng có nhiều chó không bị xích. Hơn một lần, chúng tôi bị chó từ trong ngõ xồ ra cắn. Cuối cùng, phản ứng của chúng tôi trở thành vô thức. Vừa nghe tiếng chó sủa, hai đứa đứng khựng lại. Tôi vội nấp sau lưng Derek. Còn anh đứng yên chờ. Một khi con chó đến gần, nó sẽ nhìn rõ hơn rồi vừa bỏ chạy thoát thân, vừa kêu ăng ẳng.
“Chó nào thấy anh cũng lủi đi như vậy ư?” Tôi nhìn theo con chó giống Labrador vàng nhạt vừa cụp đuôi lủi thủi chạy về nhà.
“Tùy con. Loại chó to ở dưới quê giống những con này ư? Đúng là vậy. Chính mấy con chó cưng ở thành phố mới hay gây rắc rối cho anh. Cha anh bảo tại được gây giống nhiều quá nên chúng thường khó nghe lời, thần kinh bất thường. Năm ngoái anh bị một con Chihuahua xông vào cắn.” Anh cho tôi xem vết sẹo mờ nơi cánh tay. “Nó cạp đứt một miếng thịt to trên tay anh.”
Tôi phì cười. “Chihuahua ư?”
“Này, giống ấy còn ghê hơn chó dữ pit bull mà. Lúc ấy anh và Simon ra công viên đá bóng. Thình lình, một con chó bé xíu hư đốn từ đâu phóng ra, nhảy chồm lên và ngoạm vào tay anh. Nhất định không chịu nhả. Thấy anh vung tay hất nó ra, ông chủ nó quát bảo anh không được làm ‘bé Tito’ đau. Mãi sau anh cũng dứt nó ra được. Máu anh chảy vung khắp xung quanh, vậy mà ông ta không buồn xin lỗi một tiếng.”
“Tự nhiên thấy chó nhà mình tấn công anh dữ dội như vậy chẳng lẽ ông ta không thấy lạ ư?”
“Không. Ông ta bảo tại quả bóng bọn anh đang đá chọc tức con chó. Vậy nên chính tụi anh mới phải cẩn thận hơn. Khi có chuyện lạ xảy ra, mỗi người thích giải thích một kiểu mà.”
Tôi kể anh nghe chuyện con bé trong hẻm và trách Tori đã chọc giận nó.
“Ừ,” anh đồng tình. “Chúng ta phải cẩn thận, nhưng mọi người vẫn sẽ có cách giải thích riêng của họ cho xem.”
Thấy một chiếc bán tải nhỏ chạy qua, chúng tôi đi sát vào mép đường. Thấy bác tài giơ tay chào, tôi vẫy tay đáp lễ, đoạn trông theo cho đến khi biết chắc bác ta không dừng lại.
“Mọi loài động vật đều phản ứng như vậy ư? Em nhớ anh từng bảo thấy anh, bọn chuột sẽ chạy biến.”
“Hầu hết đều vậy. Tuy nhìn thấy hình hài một con người, nhưng chúng đánh hơi ra mùi khác lạ. Vì thế chúng không hiểu ra sao cả. Tuy nhiên, bọn chó là tệ hại nhất.” Anh ngập ngừng. “Không, tệ nhất là mèo. Anh chẳng thích mèo tí nào.”
Tôi không nhịn được cười. Lúc bóng hai đứa dài thêm, Derek dẫn tôi sang phía phần đường ngập nắng.
“Anh từng vào sở thú một lần,” Derek kể tiếp. “Trong một chuyến thực địa hồi lớp năm. Cũng tại vụ người sói mà cha bảo anh không đi được. Anh dỗi. Thực sự là cáu điên lên. Hồi đó thấy anh, bọn thú chưa hoảng lên đâu. Anh mới chỉ làm chúng hồi hộp thôi. Thế là anh cho rằng cha không công bằng và cứ đi cho bằng được.”
“Bằng cách nào?”
“Giả chữ ký của cha trong giấy gửi phụ huynh của nhà trường và tiết kiệm tiền tiêu vặt.”
“Rồi chuyện gì xảy ra?”
“Gần đúng như những gì cha anh nói. Anh làm bọn thú lớn e sợ và bọn thú nhỏ khiếp vía. Tuy nhiên, mấy bạn cùng lớp với anh lại nghĩ như thế thật thú vị. Bọn nó đổ xô đến xem một con voi lồng lên trong chuồng.”
“Thật không?”
“Thật. Anh thấy kinh khủng. Sau đó, anh toàn đi đằng sau các dãy chuồng. Suy cho cùng, anh không muốn thấy chúng phải chịu cảnh ấy.”
“Chúng nào? Khoan đã. Anh đang nói tới khu nhốt chó sói?”
Derek gật đầu.
“Anh muốn thử xem loài sói có nhận ra anh là đồng loại không.”
“Không đâu. Anh đâu có khờ thế.” Trong giây lát sau đó, Derek chỉ đi mà không nói gì. “Ừ thì công nhận đúng là anh có nghĩ thế thật. Anh cứ…” Derek không biết diễn đạt ý mình thế nào.
“Ý anh là ‘thầm mơ ước’?”
Một cú lừ mắt cho thấy đó không phải từ anh chọn. “Anh cứ nghĩ nếu chúng đánh hơi thấy mình và…” Anh nhún vai. “Anh không biết phải nói sao nữa. Chỉ nghĩ thể nào chúng cũng phản ứng lại. Sau đó, một chuyện vui vui sẽ xảy đến.”
“Có vậy không?”
“Có, nếu em thấy vui khi chứng kiến cảnh một con sói cứ húc mãi vào hàng rào cho đến khi tứa máu.”
“Ồ.”
“Cảnh đó…” Ánh mắt Derek dõi theo con đường bỗng trở nên xa xăm, những xúc cảm biểu hiện trên mặt anh thật khó tả. “ Thật đáng sợ. Anh vội ba chân bốn cẳng chạy khỏi nơi đó, nhưng con sói vẫn không dừng lại. Hôm sau, một đứa bạn trong trường bảo là người ta đã cho nó ‘ngủ’.”
Tôi ngước nhìn Derek.
Mắt anh vẫn đăm đăm nhìn con đường xa tít tắp. “Anh về nhà, vồ lấy tờ báo. Mục tin địa phương bị xé mất. Cha anh đã xem báo trước. Tuy đoán được chuyện nhưng ông không nói gì cả. Tối trước, cha đã biết có chuyện làm anh day dứt nên chắc ông nghĩ anh bị trừng phạt đủ rồi. Vậy nên anh ra cửa hàng tự mua báo về đọc. Quả nhiên có chuyện đó thật.”
Tôi không biết nói gì hơn, đành gật đầu.
“Bất ngờ tấn công người một cách vô cớ,” Derek nhắc lại tên tựa báo, như thể anh không bao giờ quên điều đó. “Bình thường loài sói không hành xử vậy đâu. Toàn bộ những chuyện kể về bọn sói to xác và xấu xa đều tào lao cả. Đúng, sói là động vật ăn thịt và nguy hiểm. Nhưng nếu có thể tránh đối đầu, chúng sẽ chẳng muốn động đến loài người. Chúng chỉ hành động nếu bị bệnh, bị đói hoặc để bảo vệ lãnh thổ thôi. Lúc ở sở thú, anh là con sói đơn độc đến xâm phạm lãnh địa của một đàn. Nó là sói đầu đàn. Nghĩa vụ của nó là bảo vệ mọi thành viên trong đàn. Và nó đã phải chết khi thực hiện nghĩa vụ ấy.”
“Anh có muốn chuyện đó xảy ra đâu nào.”
“Không thể lấy đó làm cớ biện hộ được. Cha đã dạy anh rất nhiều về loài sói. Anh biết cách hành xử của chúng. Anh đã từng tận mắt chứng kiến cách hành xử ấy thể hiện ở những người sói khác, những đối tượng thí nghiệm khác…”
“Anh còn nhớ họ cơ à? Simon tưởng anh quên hết rồi.”
“Nhớ, anh nhớ chứ.” Derek vừa đi vừa xoa xoa gáy, đoạn anh nhìn tôi. “Em mệt chưa?”
“Cũng hơi hơi.”
“Chắc không còn xa nữa đâu. Ừm, Chloe này…” Hình như Derek đang tìm chuyện để nói thì phải. Tôi hi vọng anh sẽ kể thêm về bản thân anh hoặc về những người sói khác, nhưng cuối cùng anh lại bảo, “Vậy là em được tuyển vào một trường đặc biệt. Em học ngành sân khấu à?”
“Ngành học chính của em là nghệ thuật sân khấu. Nhưng bọn em vẫn học các môn bình thường khác như toán, văn, khoa học…”
Và thế là từ đó trở đi, chúng tôi chuyển sang nói về những đề tài đơn giản hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...