Thức Tỉnh - Phần 2 Series Sức Mạnh Hắc Ám

Chương 26
GẦN NHƯ SUỐT CẢ NGÀY hôm đó, cả Derek và Tori đều tránh mặt tôi, làm như trên người tôi có chấy rận, thứ họ không muốn bị lây vậy. Tôi cũng hiếm khi thấy mặt Simon. Cậu ấy đến thư viện công cộng với Derek, vẫn nỗ lực tìm cha họ hay chú Andrew. Tori bám dính theo. Tôi ngồi lì trong con hẻm nhớp nháp đáng yêu mà Derek đã chọn sẵn. Trước khi đi, Simon để lại cho tôi cuốn tạp chí điện ảnh, đồ ăn vặt, bàn chải tóc và một cục xà bông. Cậu hứa sẽ tìm cho tôi một nơi để tắm sau khi trời tối.
Khoảng đầu giờ chiều, nghe tiếng bước chân nặng nề dọc theo con hẻm, tôi quýnh quáng đứng dậy, mong gặp Simon. Có lẽ Derek to con hơn thật đấy, nhưng người phát ra tiếng ồn lại là Simon. Derek chỉ giậm chân thình thịch khi…
Derek hằm hằm rẽ vào khúc quanh, mặt mày sưng sỉa.
… Khi anh có chuyện bực mình.
Cầm tờ báo cuộn tròn trong tay, anh xăm xăm bước đến chỗ tôi, vẻ hăm dọa, hệt như tôi là chú cún con vừa mắc lỗi tè trên mặt thảm.
“Chloe hư,” tôi lẩm bẩm.
“Em mới nói gì?”
Tôi quên bẵng Derek có thích giác tinh nhạy khác thường. “Chloe hư.” Khoát tay chỉ cuộn báo, tôi chìa tay chờ đợi. “Nói cho xong chuyện này đi đã.”
“Sao, em thấy buồn cười lắm hả?”
“Không, em chỉ thấy phiền hà thôi.”
Derek ném tờ báo xuống. Cuối trang nhất, tận góc trong cùng có cái tít “Cô gái mất tích xuất hiện”, kèm một bức hình của tôi. Tôi nhìn lướt mẩu tin ngắn rồi lật sang đọc phần bài viết còn lại.
Báo kể về chuyện xảy ra tối qua, lúc Derek la mắng tôi sau vụ đánh nhau với mấy con bé du côn đường phố. Khi ấy, đúng là mấy cửa sổ gần chúng tôi đứng có tối om thật, nhưng giọng ồm ồm của Derek khiến một người phụ nữ trong căn hộ ngay phía trên một cửa hàng chú ý. Bà ta nhìn thấy “một cô bé tóc màu sáng ‘nhuộm’ sọc highlight đỏ “bị” một người đàn ông lực lưỡng, tóc sẫm màu” quát nạt. Chính vì thế, giờ cảnh sát cho rằng có thể tôi không bỏ nhà đi bụi mà là nạn nhân của một vụ bắt cóc.
“Giờ thì sao đây?” Derek cau có.
Tôi cúi mặt, cẩn thận gấp tờ báo trong tay lại. “Đáng lẽ anh không nên quát em ngoài đường.”
“Cái gì?”
“Nếu không bà ta đã chẳng buồn để ý. Tại anh mắng em”
“Không phải, bà ấy chú ý đến tóc em kìa. Anh đã dặn em lúc nào cũng phải trùm mũ áo lên…”
“Tất nhiên rồi. Hoàn toàn là lỗi do em. Vừa suýt bị người ta rạch mặt xong, sao em dám quên kẻ gây hấn đã kéo mũ trùm của mình xuống chứ. Chloe hư.”
“Sao, giờ em còn đùa được à?”
Tôi ngước nhìn anh. “Không, em không đùa. Vấn đề nghiêm trọng thật ấy chứ. Thứ không thật chính là đây.” Tôi phẩy tay giữa hai đứa. “Cả ngày anh tức ngấm tức ngầm, mặt ủ mày chau…”
“Tức ngầm ư?”
“Anh chỉ muốn kiếm chuyện, tìm đủ lý do để mắng em. Em là trò tiêu khiển ưa thích của anh mà. Anh không thể về đến nơi, ôn tồn bảo bọn mình có chuyện cần bàn. Nếu thế thì còn gì là vui nữa?”
“Em tưởng anh thích…”
“Nếu anh có thích, dù là vì bất cứ lý do gì, em cũng không quan tâm. Nhưng em biết thừa anh đang khoái gì nhất: em, biến.”
“Cái gì?”
“Em đã đạt được mục đích của mình. Em đưa Simon đi khỏi Nhà mở Lyle. Trong lúc đó, anh chỉ cố gắng nửa vời để tìm em. Và việc đó có vẻ là cơ hội tốt để Simon…”
“Nửa vời ư?”
“Anh đến trễ cả mấy tiếng liền. Sau đó để lại thư nhắn. Và mỗi ngày chỉ ghé qua có một lần. Em nói thế đấy, anh hời hợt lắm.”
“Không phải.Em hỏi Simon xem. Anh lo…”
“Em tin anh rất giỏi đóng kịch. Nhưng, thật là phiền, em lại tìm thấy hai người. Tệ hơn, em còn kéo theo cả Tori, đồng thời lúc nào bụng cũng trông chờ được hai người đền ơn. Vậy nên đã đến lúc thực hiện phương án B: đối xử lạnh nhạt và làm em khổ sở đến độ em phải bỏ đi.”
“Anh không bao giờ…”
“Phải, anh không bao giờ đắc ý được đâu.” Tôi nhìn thẳng mắt anh. “Bởi em sẽ không đi đâu cả. Nếu thấy vướng víu khi có em ở bên, thì ít nhất anh cũng phải có gan đến bảo thẳng em biến đi cho rảnh.”
Tôi đi qua anh rồi xăm xăm bỏ đi.

Tôi đi chẳng được bao xa. Tôi chạm mặt Simon và Tori, sau đó đến lượt Derek đuổi kịp chúng tôi. Lại vẫn là anh lên tiếng. Không phải về chuyện đuổi kéo tôi – giờ thì chưa, bởi anh vẫn còn phải nghĩ ngợi. Nhưng chuyện vừa xảy đến cho anh thêm lý lẽ thuyết phục Simon đã tới lúc tìm đến nhà bạn của cha anh. Xe buýt sẽ khởi hành lúc bốn giờ. Tuy nhiên, việc đầu tiên phải làm là cải trang cho “cô bé bỏ nhà đi bụi” trị giá nửa triệu đô la.
Derek đưa tôi ra nhà vệ sinh công cộng trong công viên mà tôi từng trông thấy lúc đứng trên mái nhà. Giờ không phải mùa có nhiều khách cần sử dụng nên nơi này khóa trái cửa. Tuy nhiên, Derek dễ dàng bẻ khóa cho tôi vào. Kiểm tra và biết đường cung cấp nước chưa bị ngắt, anh quẳng hộp thuốc nhuộm tóc lên mặt quầy.
“Phải bỏ màu tóc kia đi,” Derek chỉ tóc tôi.
“Cứ để em trùm mũ áo…”
“Đã làm rồi mà có được đâu.”
Anh rảo bước ra cửa.
Tôi phải căng mắt nhìn vì chỉ có chút ánh sáng ban ngày lọt đến nơi này qua dãy cửa sổ bé tí và bụi bặm. Vì vậy, tôi không đọc được phần hướng dẫn sử dụng sản phẩm. Nhưng nó trông giống màu đỏ tôi đã nhuộm, vậy nên tôi vuốt tóc theo cách cũ. Tôi không biết Derek chọn màu gì. Trông thuốc nhuộm đen đen, nhưng thuốc nhuộm tóc đỏ cũng tối màu kia mà. Vậy nên màu thuốc trong tuýp chẳng nói lên điều gì. Tôi không nghĩ ngợi nhiều cho đến khi tôi gội sạch thuốc nhuộm, nhìn vào gương, và…
Tóc tôi đen sì.
Lao ra cửa, tôi hé cánh cửa một chút để phòng thêm sáng. Sau đó, tôi quay lại với tấm gương.
Đen ngòm. Không phải đen bóng, bồng bềnh như tóc Tori, mà là đen xịt.
Trước giờ tôi chưa từng quá hào hứng với kiểu tóc mới. Lần mới đây nhất, khi tôi cắt mái tóc suôn dài thành tóc tỉa chấm vai, hóa ra lại khiến tóc tôi mỏng và thưa hơn. Thế mà lời bình phẩm tệ nhất tôi có thể nhận được là “dễ thương” cơ đấy – con gái mười lăm tuổi chẳng ai thích nghe câu đó. Dùng thuốc nhuộm đen cũng chẳng hay ho hơn gì. Trông giống như tôi vừa dùng kéo trong bếp xén bừa lên tóc.
Tôi không bao giờ mặc trang phục màu đen vì nó làm da tôi vốn tái xanh lại càng thêm nhợt nhạt. Giờ tôi đã thấy có thứ làm mình kém sắc hơn cả một chiếc sơ mi màu đen.
Trông tôi như nghệ sĩ lập dị theo trường phái Gothic. Một nghệ sĩ bệnh hoạn với cặp mắt trũng sâu đầy tròng trắng.
Trông tôi như người chết rồi.
Trông tôi giống một bà đồng. Y hệt trong những bức vẽ gớm chết trên Internet.
Nước mắt chực trào khiến tôi phải chớp chớp mắt để ngăn không khóc, đoạn lấy miếng khăn giấy vụng về chấm chút thuốc nhuộm còn thừa bôi trên đôi lông mày nhạt màu, bụng thầm cầu trời trông mình sẽ đỡ hơn một chút.
Nhìn vào gương, tôi thấy Tori bước vào. Cô ta đứng khựng lại.
“Ôi. Chúa. Ơi.”
Giá cô ta phá lên cười sằng sặc có lẽ lại đỡ hơn. Đằng này, trông Tori vừa phát hoảng vừa thương hại, thế có nghĩa là tóc tôi đúng là xấu thật.
“Tôi đã bảo Derek để tôi chọn màu cho,” Tori phân trần. “Thật đấy.”
“Này,” Simon từ ngoài gọi vào. “Mọi người tươm tất hết rồi chứ?”
Vừa đẩy cửa và nhìn thấy tôi, cậu ấy hấp háy mắt.
“Tại Derek đấy,” Tori nói ngay. “Anh ta…”
“Làm ơn thôi đi,” tôi vội can. “Đừng cãi nhau nữa.”
Lúc Derek đẩy cửa bước vào, Simon vẫn còn ngoái đầu ra sau và trừng mắt.
“Gì thế?” Derek nói. Anh nhìn tôi. “Hở.”
Tori kéo tôi ra cửa. Khi đi ngang qua hai tên con trai, cô ta văng cho Derek một câu, “Đồ ngốc!”
“Thôi thì ít nhất cậu cũng biết chớ bao giờ nhuộm tóc màu sẫm,” hai đứa sánh vai nhau. “Hai năm trước, tôi để đứa bạn nhuộm tóc vàng cho. Cũng xấu như cậu bây giờ vậy. Tóc tôi trông như rơm khô, còn…”
Và cứ như thế, câu chuyện về những mái tóc khinh khủng đưa tôi và Tori xích lại gần nhau hơn. Hai đứa dần gạt bỏ mọi bất đồng và đến lúc lên xe buýt, đứa này đã vui vẻ sơn móng tay cho đứa kia.
Hoặc thực ra không phải vậy.
Đúng là Tori chịu khó làm tôi vui lên. Với Tori, chuyện tóc tai lần này của tôi còn đáng thông cảm hơn vụ bị xác thối bò lên người. Nhưng càng đến gần trạm xe buýt, tâm trạng cô ta càng ủ ê hơn khi đụng đến vấn đề tài chính – nào là bọn tôi còn bao nhiêu tiền, nào giá vé xe là bao nhiêu, liệu tôi có nên dùng thẻ rút tiền lần nữa…
Lúc đi qua máy ATM, tôi có dùng thẻ thật. Derek bảo không sao – nếu họ tưởng chúng tôi còn ở Buffalo thì càng tốt, bởi chúng tôi sắp đi khỏi đây rồi. Tuy nhiên, anh không ngờ thẻ ngân hàng của tôi vẫn dùng được. Tôi cho rằng có lý do cả thôi. Ngân hàng hoặc cảnh sát có thể nhắc cha tôi khóa tài khoản, nhưng ông không nỡ cắt đi nguồn tài chính duy nhất hiện tôi đang có, dù cho việc phong tỏa tài khoản sẽ khiến đứa con gái bỏ nhà đi bụi phải mò về.
Tất nhiên, điều đó làm tôi nhớ cha đến khắc khoải, cứ mãi nghĩ đến những gì ông đang phải trải qua và giờ cha đang lo cho tôi đến nhường nào. Dù đỏ mắt mong được liên lạc với ông nhưng tôi biết mình không thể làm thế. Thế là tôi chẳng làm gì hơn ngoài việc nhớ cha, nhớ dì mình và thấy mọi thứ sao mà kinh khủng.
Hòng nguôi đi nỗi nhớ người thân, tôi tập trung quan tâm vào các bạn cùng nhóm. Tôi biết Tori bứt rứt khó chịu là do không có tiền xài, nên tôi thử đưa cô ta vài trăm đô. Một sai lầm tệ hại. Tori gắt ầm lên với tôi và trên đường từ đó đến trạm xe buýt, không ai nói với ai câu nào.

Simon và Tori mua vé. Tôi chỉ sợ hai người ấy bị mắng – những thiếu niên choai choai không có người lớn đi kèm mua vé một chiều đi New York – nhưng không ai điều tiếng gì. Chắc giờ tuổi chúng tôi có thể tự đi đây đó được rồi. Chúng tôi đủ khôn lớn để làm vậy.
Trước nay tôi chưa bao giờ đi xa một mình. Ngay cả đi xe buýt trong thành phố. Đến đây, tôi lại nhớ đến những người hay đi cùng mình – cha và dì Lauren. Cố mãi tôi mới dứt khỏi mối lo cho họ, nhưng để rồi chỉ nghĩ về một người đã bị bỏ rơi: Liz.
Liz từng nói cô ấy tự tìm được tôi, nhưng chắc chắn ý cô ấy chỉ “quanh quẩn ở Buffalo” thôi. Để tìm tôi, Liz cần bao nhiêu thời gian? Không có chiếc áo nỉ xanh lục của Liz, liệu tôi có gọi hồn cô ấy được không… nhất là khi ở cách xa nhau hàng trăm cây số? Nếu vậy, tôi phải thật gắng sức. Mà gắng sức thì lại không an toàn.
Biết đâu cô ấy đã sang thế giới bên kia ở hẳn. Được thế có khi lại tốt. Viễn cảnh mãi mãi không gặp Liz nữa khiến tâm trạng tôi dần xuống đến mức còn thê thảm hơn Tori, và đến khi xe buýt tới nơi, tâm trạng và mái tóc tôi có cùng một màu.
Simon đi mua sô-đa uống dọc đường. Tori chờ sẵn tại cửa trạm. Thấy tôi loay hoay mãi không đeo được ba lô lên lưng, Derek chộp lấy rồi ngoắc qua vai dễ dàng. Hành động đó sẽ thật ga lăng nếu tôi không thừa hiểu ý anh là mình phải khẩn trương hơn.
“Đừng có xị mặt ra nữa,” Derek đi sát bên tôi. “Chỉ là màu tóc thôi mà.”
“Em không…” Tôi im bặt. Sao phải áy náy chứ?
Simon đuổi kịp và chúng tôi hòa vào dòng hành khách lên xe. Cậu ấy đưa cho tôi một lon Dr.Pepper.
“Cậu ổn chứ?”
“Tớ chỉ băn khoăn về cha tớ và Liz thoi. Giá trước khi đi, tớ báo cho hai người một tiếng thì hay biết mấy.”
Derek ghé sát tai tôi. “Tươi lên tí được không?” anh khẽ nói. “Trông em như bị bắt cóc thật. Người ta đang nhìn kìa.”
Tôi liếc nhìn xung quanh. Chẳng ai buồn chú ý đến chúng tôi. Simon ghé sát vai anh mình, nhắc, “Thoải mái chút đi.”
Thấy ghế trống đầu tiên, cậu vẫy tay ra hiệu cho tôi. “Chỗ này được không?”
Tôi gật đầu và ngồi xuống.
“Cuối xe còn ghế,” Derek nói. “Bọn mình không thể cùng ngồi trên này.”
“Phải đấy, không được đâu.” Dứt lời, Simon lẹ làng ngồi xuống cạnh tôi.
Chương 27
TÔI NHÌN CHẰM CHẰM RA NGOÀI cửa sổ khi xe buýt rời thành phố.
“Ta nhất định sẽ quay lại cứu họ,” Simon an ủi.
“Tớ biết. Chỉ có điều hôm nay tớ… không vui lên được.”
“Tớ không trách cậu đâu. Đêm qua cậu quá mệt rồi. Ngày trước đó còn mệt hơn.Và cả tuần trước nữa thì mệt khiếp.”
Tôi mỉm cười. “Ít nhất nghe cũng vần.”
“Tớ cũng biết nó” – cậu ấy chỉ tóc tôi – “chẳng làm cậu vui hơn chút nào. Nhưng khi đến nhà chú Andrew, cậu chịu khó gội nhiều lần, màu nhuộm sẽ phai thôi.”
“Cậu có kinh nghiệm rồi à?”
“Tớ ư? Không đâu. Tớ là con trai. Đàn ông ra đàn ông. Bọn tớ không nhuộm tóc. Nếu có thể thì bọn tớ còn không dùng cả dầu xả nữa cơ.” Simon lùa mấy ngón tay vào tóc. “Nhìn tóc tớ này. Hoàn toàn tự nhiên đấy.”
“Tớ đâu có nói…”
“À, đây không phải là lần đầu đâu. Có lẽ cả trăm lần rồi ấy chứ. Thấy con trai có nét châu Á nhưng tóc vàng nhạt thì ai cũng tưởng là tóc nhuộm thôi.”
“Nhưng mẹ cậu người Thụy Điển cơ mà.”
“Chính thế. Lỗi tại gen di truyền, không phải tại phẩm màu.” Cậu ghé sát lại rỉ tai tôi. “Nhưng tớ có nhuộm một lần. Cũng màu tạm thời giống của cậu. Vì một cô gái.”
“Ái chà.”
Simon ngả ghế của mình ra sau rồi chọn một tư thế thoải mái nằm xuống. “Mới đó mà đã hai năm rồi. Tớ thích một cô nàng, nhưng cô ấy cứ luôn miệng kể về một anh chàng khác. Tấm tắc khen tóc hắn vàng óng dưới nắng hè, hết lời ca ngợi bảo thế mới nóng bỏng.”
Tôi phì cười. “Vì thế mà cậu nhuộm…?”

“Đừng thế chứ. Cô ấy xinh lắm đấy, được chưa? Tớ mua màu nhuộm highlight tạm thời, rồi phơi nắng suốt kỳ nghỉ cuối tuần, đá banh với Derek ấy mà. Tối Chủ nhật, tớ nhuộm tóc. Sáng thứ Hai, tớ đến trường gặp cô ấy và bảo, ‘Này bạn, mình đã chơi thể thao ngoài trời suốt cuối tuần và xem mình ra sao đây…”
“Thật á?”
“Tớ không thể thú nhận là mình nhuộm tóc để làm vui lòng một cô gái. Chuyện đó nghe chẳng ra sao cả nhỉ?”
“Thú vị mà. Sao, có tác dụng gì không?”
“Có chứ. Cô ấy nhận lời đến vũ hội với tớ ngay cuối tuần tiếp theo. Xong xuôi tớ về nhà, gội kỳ sạch màu tóc nhuộm và thề sẽ không bao giờ làm vậy với bất kỳ cô gái nào nữa. Trừ khi tớ biết họ xứng đáng với tình cảm của mình.”
Tôi bật cười. “Cảm ơn cậu.” Thấy Simon nhướn nhướn mày, tôi vội thêm, “Vì đã làm tớ vui lên.”
“Tớ giỏi khoản đó mà. Ở với Derek, tớ được tập luyện nhiều lắm.” Cậu ấy lục ba lô. “Hi vọng thấy cái này cậu còn vui nữa. Hoặc cậu sẽ sợ hết hồn không chừng.”
Simon lấy tập giấy vẽ mới, lật giở vài trang. Sau đó, cậu ấy chìa ra cho tôi xem.
“Này, đó là tớ mà,” tôi kêu lên.
“Trông giống thật à? Hay lúc bị cái xác vò lên người cậu phản ứng khác?” Cậu ấy đưa tập giấy vẽ cho tôi. “Tớ vẽ sáng nay đấy, lúc chờ Derek lên mạng tìm thông tin. Tự nhiên tớ nhớ đến chuyện đêm qua.”
Bức tranh vẽ tôi quỳ trên tấm chăn, ngay trước mặt là xác chết. Ơn trời, Simon không chọn lột tả cảnh tôi ngoác miệng kêu gào trong cơn kinh hoàng. Rồi tôi chợt nhớ lúc đó cậu ấy ở ngoài với Tori.
Simon vẽ tôi nhắm nghiền hai mắt, hai tay giơ cao. Cái xác gượng đứng lên, dường như tuân theo mệnh lệnh của tay tôi, y hệt con rắn ngóc đầu dậy vì vừa nghe điệu sáo. Giờ nhắc đến chuyện ấy, tôi chỉ nhớ đến nỗi kinh hoàng tột cùng. Nhưng trong bức vẽ của Simon, tôi không hề hoảng hốt – nét mặt tôi bình thản, tự tin. Trông tôi đầy uy lực.
“Chắc chưa hẳn là khoảnh khắc cậu muốn lưu lại cho đời sau,” Simon nói.
Tôi mỉm cười. “Không, tranh đẹp lắm. Cho tớ nhé?”
“Đợi tớ hoàn tất đã. Khi nào có bút chì màu, tớ sẽ tô cho đẹp.” Cậu ấy lấy tập giấy vẽ lại. “Tớ nghĩ nếu có một cuốn nhật ký bằng hình ảnh ghi lại chuyện của bọn mình thì lý thú biết mấy. Lúc hoạn nạn cũng như vui vẻ.”
“Giống như một quyển truyện tranh ư?”
“Tớ đã tránh không muốn nói đến từ đó. Nghe lập dị đến phát sợ. Nhưng cậu nói đúng, là một kiểu truyện tranh. Tất nhiên chỉ cho bọn mình thôi. Để cho đầu óc chúng ta thấy nhẹ nhõm hơn ấy. Khi đã viết thành truyện, vẽ thành tranh, các tình tiết cũng sẽ hấp dẫn hơn đời thực.” Simon ngửa cổ uống một hơi Coke dành cho người ăn kiêng rồi từ từ đóng nắp lại. “Nếu thích thì cậu có thể giúp một tay. Cậu cũng biết viết kịch bản cho phim cũng không khác cho truyện tranh là mấy mà.”
“Giống như một bộ phim kể chuyện bằng ảnh tĩnh vậy.”
“Chính xác. Tớ không giỏi phần viết lách. Đúng là chuyện của bọn mình hoàn toàn thật, không cần phải moi óc bịa các tình tiết, nhưng tớ không biết chi tiết nào nên bỏ, tình tiết nào nên giữ.”
“Phần đó tớ làm được.”
“Hay đấy.” Simon giở những trang sau bức vẽ tôi. Hóa ra còn có thêm vài bức vẽ phác nữa. “Tớ nghĩ mãi mà không biết mình nên bắt đầu từ đâu…”
Mấy tiếng sau đó, tôi sắp xếp các tình tiết còn Simon cắm cúi vẽ. Vừa thoáng thấy tôi ngáp cái đầu tiên, cậu ấy đã gấp cuốn tập lại.
“Chợp mắt chút đi. Còn những năm tiếng đồng hồ nữa mới đến nơi. Đến nhà chú Andrew rồi, mình có khối thời gian để làm.”
“Chúng ta sẽ ở lại nhà chú ấy ư?”
Simon gật đầu. “Ừ. Nhà chú ấy có phòng trống mà. Chú ấy ở một mình – không có vợ con gì. Chú ấy sẽ cho mình ở nhờ, không có gì phải ngại hết.” Cất tập giấy vẽ vào ba lô, cậu chậm rãi kéo dây khóa lại. “Hồi này tớ cứ suy nghĩ mãi về một chuyện. Dù biết giờ không hẳn là thời điểm thích hợp, nhưng khi bọn mình ổn định rồi, không biết tớ và cậu có thể…”
Một bóng đen lù lù xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Simon chẳng buồn ngẩng lên nhìn. “Có chuyện gì vậy Derek?”
Dựa người vào thành ghế, Derek vịn tay lên lưng ghế để giữ thăng bằng khi xe xóc nẩy. Trông anh có vẻ mất tập trung, như đang lo lắng chuyện gì.
“Sắp đến Syracuse rồi đấy.”
“Ừ.”
“Anh phải kiếm thứ gì ăn thôi. Đói quá rồi.”
“Chắc thế rồi. Ta chỉ việc nhảy xuống xe, quơ vội cái gì đó cho bữa tối.”
“Không được. Không làm thế ở đây được đâu.” Thấy Simon ngơ ngác, Derek hạ giọng. “Ý em là đi đến Syracuse à?”
“Chắc họ không lảng vảng ở trạm xe đâu.”
“Có gì không ổn ư?” Tôi vội hỏi.
“Đâu có.” Simon ngước nhìn anh mình. “Vậy để em xuống mua đồ ăn vậy. Anh yên tâm chưa?”
Derek ngần ngừ. Thực ra có vẻ anh không lo lắng, mà là trông chẳng vui thì đúng hơn. Chả lẽ vì Simon đang khó chịu với anh chuyện gì?
Tôi nhìn Derek loạng choạng về lại chỗ ngồi. Simon và Derek không chỉ là anh em nuôi – người này còn là bạn thân nhất của người kia. Tuy nhiên, từ những gì Simon kể, rõ ràng cậu còn có nhiều bạn khác, bạn cùng đội bóng và cả bạn gái… Nhưng Derek chắc chẳng có ai. Anh chỉ có mỗi Simon bầu bạn.
Có phải chính vì thế mà anh muốn đuổi tôi đi? Nghe có vẻ hợp lý nhưng tôi vẫn thấy có gì không phải. Lúc còn ở Nhà mở Lyle, Derek có bao giờ tỏ ra ghen tị khi thấy Simon chơi với tôi đâu. Anh chỉ bỏ đi làm việc của mình. Người đuổi theo luôn là Simon.

Chắc Derek không ghen tị đâu. Chẳng qua anh cảm thấy mình bị ngó lơ đó thôi.
Vì không thể yên lòng nên khi đến Syracuse, tôi đề nghị mang đồ ăn về xe cho Derek. Còn Simon và Tori ngồi nghỉ một chút cho đỡ mỏi.
Tôi định bụng sẽ đề nghị Derek đổi chỗ, để anh ngồi gần Simon. Khi đến nơi, tôi thấy Derek đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Mọi chuyện ổn cả chứ?” Tôi cất tiếng hỏi.
Anh quay ngoắt lại, như thể tôi vừa làm anh giật mình. Rồi anh gật đầu, vừa cầm túi thức ăn vừa làu bàu cảm ơn.
Tôi ngồi xuống ghế trống cạnh lối đi. “Anh từng sống ở đây ư?”
Anh lắc đầu và lại quay mặt ra cửa sổ. Thấy vậy, tưởng anh không có tâm trạng trò chuyện, tôi định đề nghị đổi chỗ thì Derek đã nói trước, “Bọn anh chuyển đến sống gần hết mọi nơi trong bang, ngoại trừ nơi này. Nhà anh không sống ở đây được. Chỗ này có… người khác rồi.”
“Người khác nào?”
Anh hạ thấp giọng. “Người sói.”
“Ở Syracuse ư?”
“Gần đó. Là nhóm Pack.”
“Ra vậy.”
Hóa ra người sói sống như vậy ư? Họ sống thành bầy đàn, giống sói ư? Tôi muốn hỏi nhưng sợ Derek tưởng tôi cạnh khóe gì anh.
Nên tôi đành nói, “Thế thì có gì rắc rối không? Họ đánh hơi thấy anh à?”
“Ừ.” Anh ngần ngừ, rồi miễn cưỡng nói thêm. “Người sói có phân định địa bàn.”
“Ồ.”
“Ừ.”
Ánh mắt xa xăm của Derek đăm đăm dán vào một điểm mông lung nào đó ngoài khung cửa kính xe, mải đắm chìm trong dòng suy tưởng mà rõ là anh không muốn tâm sự với ai. Tôi bèn đứng dậy.
“Hồi bé,” Derek không buồn quay về phía tôi. “Khi anh sống ở chỗ người ta nhốt em ấy, những người sói khác đều vậy cả. Họ cát cứ khoanh vùng hết.”
Tôi sẽ sàng ngồi lại vào ghế trống. “Ý anh là những người sói…” Chợt một bà cụ từ đầu lối đi tiến đến gần. Tôi bèn đổi sang dùng từ khác, “Những đối tượng nghiên cứu khác?”
“Ừ.” Đến lúc đó anh mới quay lại. “Họ kéo bè kéo cánh, theo cách em gọi là tạo thành một ‘đàn’ ấy, đưa ra yêu sách này nọ, như khuôn cát để chơi đùa chẳng hạn, cứ như nơi đó là địa bàn của họ không bằng. Và nếu…”
Anh chợt nghển cổ nhìn ra phía đầu xe.
“Simon đến đấy,” anh nói. “Nó đang tìm em. Em nên đi đi.”
Tôi vừa định nói là không sao, tôi đang muốn nghe anh kể tiếp. Không dễ gì có cơ hội được nghe Derek tâm sự chuyện riêng tư đâu. Tuy nhiên cơ hội này đã qua thật rồi.
“Anh đi đi,” tôi bảo. “Lên mà ngồi với cậu ấy.”
“Không cần đâu, anh ổn mà.”
“Thực ra thì, em…”
“Chloe?” Anh nhìn thẳng vào mắt tôi. “Đứng lên đi.” Anh dịu giọng. “Được chứ?”
Tôi gật đầu và rời đi.
Tôi ngủ gật và mơ về Derek – mơ theo lời kể của anh, về những gì ả bán yêu nói về anh, và về những người sói từng bị dùng làm vật thí nghiệm khác. Trong giấc mơ, tôi nhìn thấy dì Lauren, nghe dì bảo dì muốn “khử” Derek như người ta diệt chó dại. Tôi còn mơ thấy Brady kể, dì Lauren từng toan tính mượn tay cậu ta để vu oan cho Derek là thủ phạm gây nên trận ẩu đả giữa họ.
Những ký ức và hình ảnh tưởng tượng mãi đan xen rồi quay cuồng trong giấc mơ cho đến khi có người lay vai tôi gọi dậy. Tôi mở bừng mắt, nhận ra xe buýt đã dừng bánh. Derek đứng giữa lối đi, cúi xuống nhìn Simon vẫn còn say ngủ.
Tôi định hỏi có chuyện gì, nhưng chỉ cần nhìn Derek, tôi đã biết câu trả lời. Hai mắt anh long lên, da lấm tấm mồ hôi; tóc anh ướt nhẹp, dán xuống da đầu. Tôi có thể cảm nhận hơi nóng từ cơ thể anh xuyên qua lớp áo sơ mi trên người mình.
Tôi bật dậy. “Anh đang…”
“Ừ,” anh nói khẽ. “Mình đang ở ngoại ô Albany. Cạnh bến đỗ xe tải. Anh phải xuống thôi.”
Tôi huơ tay định đánh thức Simon nhưng Derek ngăn lại. “Anh chỉ muốn báo em biết, đề phòng trường hợp anh không trở lại xe kịp lúc. Anh sẽ không sao đâu. Hẹn gặp bọn em ở nhà chú Andrew.”
Tôi vơ vội áo nỉ và áo khoác. “Để em đi với anh.”
Tôi tưởng thể nào anh cũng phản đối, nhưng hóa ra anh chỉ gật đầu, nhìn lảng đi và lẩm bẩm. “Ừ. Cũng được.”
“Anh đi trước đi,” tôi nói. “Em còn phải báo cho…”
Tôi nhìn Simon, không cần đến lượt Derek bảo tôi chớ gọi cậu dậy. Tốt hơn nên nhắn cái người chẳng bao giờ thèm đòi đi theo chúng tôi – Tori. Ra chỗ Tori xong, tôi hối hả đi theo Derek.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận