Rời khỏi nhà họ Tô,tiếng gầm thét của Tô Lực Hằng vẫn còn quanh quẩn bên tai,cô phải làm sao bây giờ?
Muốn giữ được Lâm thị cùng Thịnh Á phải làm tình nhân của hắn? Điều này hoàn toàn không phảinguyên tắc của mình.
“Haizz~” một tiếng hút không khí,đôi môi bị hắn cắn còn có chút đau,thật là một người đàn ông nhẫn tâm,tại sao thích bắt nạt cô?
Ngồi xe taxi trở lại Tô gia,Vu Thiểu Đình đã về sớm.
“Em đi đâu?”
Vì Lâm thị cùng Thịnh Á hợp một hai ngày này hắn đặc biệt bận rộn,chiều
nay cố ý trở về gặp cô lại phát hiện cô không ở nhà,ngay cả điện thoại
cũng tắt, khiến hắn lo lắng không thôi.
“Chỉ ra ngoài đi dạo một chút.” Ánh mắt Liễu Uyển Nhi có chút né tránh.
Cô không phải loại người biết gạt người,vẻ mặt khẩn trương nói cho Vu Thiểu Đình biết cô đang có việc dấu mình.
Lúc này hắn phát hiện khóe miệng cô bị thương: “Môi em tại sao?”
“Khi ăn không cẩn thận cắn trúng .”
Trời ạ,ngàn vạn đừng để hắn phát hiện,Liễu Uyển Nhi ở trong lòng cầu nguyện.
Vu Thiểu Đình lòng đang trầm xuống,cô đang nói láo,răng làm sao có thể làm khóe môi bị thương?
Một lo lắng xông vào trong đầu,chẳng lẻ bọn họ đã gặp nhau?
Nhìn lại vết thương trên môi cô,đây là do bọn họ kích tình tạo ra sao?
Ghen tức trong nháy mắt sôi trào,Vu Thiểu Đình không lựa lời nói: “Răng thật sắc,cắn rất sâu a.”
Lời của hắn khiến Liễu Uyển Nhi luống cuống,bị hắn phát hiện rồi.
Nhìn thấy tay chân cô luống cuống,quả nhiên như hắn suy nghĩ,trong lòng thoáng cái lạnh lẽo.
“Anh Thiểu Đình,em. . . . . .” Muốn nói với hắn không phải cô tự
nguyện,nhưng lại cảm thấy giải thích như vậy không tốt,tất cả lời cũng
bị nghẹn trong miệng.
Quay đầu không nhìn cô,Vu Thiểu Đình cần lắng đọng tâm tình.
Một lát sau,nhìn về phía mắt cô dịu dàng nói: “Lần sau phải cẩn thận đừng tự cắn vào mình.”
Hắn vẫn lựa chọn trốn tránh,có lẽ chỉ có giả bộ ngu mới có thể bảo vệ mình tốt nhất,bảo vệ đoạn tình cảm này tốt nhất.
Liễu Uyển Nhi hồ đồ nhìn người đàn ông trước mắt,hắn rốt cuộc có phát hiện hay không?
Ánh mắt đơn thuần,khóe miệng bị rách,thật sâu giày vò lòng Vu Thiểu Đình,dùng sức kéo cô vào trong ngực.
Hắn nên làm gì bây giờ? !
Hành động mạnh mẽ trong nháy mắt khiến Liễu Uyển Nhi thiếu dưỡng khí.
Không nên dùng sức,cô thở không được,cô đang reo hò trong lòng .
Muốn đẩy hắn ra,hai tay lại bị kẹp chặt hai bên thân thể,không cách nào nhúc nhích.
Rốt cục Vu Thiểu Đình buông ra cô bé trong ngực.
“Khụ! Khụ! Khụ!” Ho khan rồi thở mạnh.
Hai người đàn ông hôm nay làm sao vậy? Một muốn cắn chết cô,một muốn cô thở không nổi chết,chẳng lẽ cô nhất định chết trong tay đàn ông?
“Thật xin lỗi.” Vu Thiểu Đình lúc này mới phát hiện mình lỗ mãng,vỗ về lưng giúp cô thuận khí .
Liễu Uyển Nhi rốt cục có thể hít thở trở lại.
“Anh Thiểu Đình,anh làm sao vậy?” Hắn thường ngày lịch sự tại sao bỗng nhiên thô lỗ?
“Không có gì,có thể gần đây quá mệt mỏi.” Thản nhiên nói.
Trên mặt hắn hiển rõ mệt mỏi,Liễu Uyển Nhi nhìn thấy đau lòng,nghĩ lại nhiều năm qua hắn giao ra rất nhiều,có lẽ cô nên làm chút gì cho hắn,trong
lòng lại nghĩ tới điều kiện Tô Lực Hằng giao ra.
Nhưng nếu như hủy bỏ hôn lễ,cô nhất định phải rời khỏi anh Thiểu Đìnhcùng ông ngoại,cô phải làm sao giải thích với bọn họ?
“Anh Thiểu Đình,có cần em giúp anh.” Liễu Uyển Nhi tìm lời dạo đầu cho mình.
“Không cần,anh không sao.” Vu Thiểu Đình dĩ nhiên không biết dụng ý của cô,cho rằng cô chỉ đơn thuần muốn giúp hắn, cười nhạt nói, “Chỉ cần em ở bên
cạnh anh,tất cả cực khổ cũng là hạnh phúc .”
Liễu Uyển Nhi trong lòng thở dài một hơi,thâm tình như thế cô làm sao có thể nhẫn tâm rời khỏi hắn đây.
“Tiểu Tiểu,em muốn đi đâu?”
Liễu Uyển Nhi vừa muốn bước ra cửa giọng Vu Thiểu Đình d9a4 truyền đến.
“Em muốn đi xem nhạc khí một chút.”
“Để anh đi với em.” Vừa nói Vu Thiểu Đình đã trở về phòng cầm áo khoác.
Hắn không phải rất bận rộn,tại sao gần đây luôn đi cùng cô?
Liễu Uyển Nhi không biết kể từ lần trước phát hiện cô cùng Tô Lực Hằng gặp
mặt,Vu Thiểu Đình tim trở nên nhạy cảm bất an,trước khi cưới không an
tâm để cô ra ngoài một mình.
“Đi thôi.” Đang suy nghĩ Vu Thiểu Đình đã đi tới bên cạnh cô.
Nhìn hắn,rồi lại nhìn hắn,chẳng lẽ công ty bình an vô sự rồi? Vậy cũng tốt.
Đến cửa hàng nhạc khí.
Liễu Uyển Nhi cẩn thận chọn lựa linh kiện cần thiết cho Piano .
“Giúp tôi lấy cái kia.” Nói với người hướng dẫn.
Lúc này điện thoại Vu Thiểu Đình chợt vang lên,ra hiệu với cô sau đẩy cửa ra ngoài nghe điện thoại.
Cho đến mua xong vật cần thiết,Liễu Uyển Nhi phát hiện Vu Thiểu Đình còn
đang nói điện thoại ngoài cửa,ngay cả cô đứng bên cạnh hắn cũng không
phát hiện.
Nghe nội dung cuộc điện thoại của hắn,xem ra tất cả đều là chuyện hợp nhất công ty.
Hắn hình như rất bận rộn vậy tại sao còn theo cô mua đồ?
Rốt cục Vu Thiểu Đình giao xong mọi việc rồi cúp điện thoại.
“Em mua xong rồi?” Lúc này mới phát hiện sự tồn tại của cô.
“Nếu như anh bận rộn có thể đến công ty trước,tự em có thể trở về nhà.” Liễu Uyển Nhi quan tâm nói.
Hắn thật sự rất bận rộn nhưng bận rộn hơn nữa cũng sẽ không để cô một mình
về nhà,lỡ như trên đường gặp phải Tô Lực Hằng làm sao bây giờ,hắn cũng
không muốn nhìn thấy môi cô bị người khác cắn.
Suy nghĩ một chút: “Tiểu Tiểu,em theo anh đến công ty được không?”
“Nhưng em đang cầm rất nhiều đồ.” Liễu Uyển Nhi quơ quơ hai túi linh kiện Piano trên tay.
“Đồ cứ để trên xe,anh hôm nay đặc biệt hi vọng em có thể ở bên cạnh anh.”
Liễu Uyển Nhi kinh ngạc há to miệng,xấu hổ anh Thiểu Đình lại biết nói chuyện khiến người ta ngượng ngùng vậy nha.
“Cẩn thận có ruồi bay vào miệng.” Vu Thiểu Đình tay trái xoay người cô lại,tay phải cầm túi trong tay cô,cười nói “Đi thôi.”
Không trả lời hắn tất là đồng ý.
Cứ như vậy Liễu Uyển Nhi ngồi vào trong xe Vu Thiểu Đình,chuẩn bị đi đến công ty.
Vừa muốn lái xe,Vu Thiểu Đình chợt phát hiện bóng người cô gái hắn nằm mộng cũng muốn bóp chết đi qua bên cạnh xe.
Là cô ta,năm năm trước cô đã trộm di vật của mẹ hắn!
Không nghĩ tới hắn còn có thể gặp được cô,thật là ông trời có mắt.
Nhanh chóng mở cửa xe,đi xuống xe,sải bước đuổi theo.
“Anh Thiểu Đình,anh làm gì thế?”
Trong xe Liễu Uyển Nhi cao giọng hô,mà Vu Thiểu Đình căn bản đã không nghe được giọng cô. . . .Vu Thiểu Đình rất nhanh đuổi theo cô bé,vọt tới đưa tay bắt lấy bả vai cô.
“Ai vậy?” Cô bé không vui quay đầu lại,mà lúc này trong tay cô đang cầm cây kem,đầu lưỡi cũng vì Thiểu Đình xuất hiện mà dừng lại liếm láp.
Không sai,chính là khuôn mặt này,năm năm sau đã từ cô bé biến thành một cô
gái,mà cặp mắt kia vẫn lanh lợi như cũ khiến Thiểu Đình hận thấu xương
nhớ lại chuyện năm xưa.
“Anh làm gì thế?” Cô bé muốn tránh thoát kiềm chế của Vu Thiểu Đình,lại phát hiện không thể ra sức,cực kỳ bực bội
quát”Muốn chết sao,dám đùa giỡn bà đây!”
Trong lúc giãy giụa,một sợi dây bạc trượt ra cổ cô.
Vu Thiểu Đình ánh mắt sáng lên,đó có phải vật bị cô đánh cắp.
Lập tức đưa tay muốn đoạt lại sợi dây chuyền.
Ngay lúc bàn tay Thiểu Đình cách dây chuyền vẻn vẹn 0. 5 ly,lão thiên bỗng
nhiên rơi xuống một giọt nước miếng,đó là giọt kem chảy ra vừa lúc rơi
lên mặt dây chuyền.
Giống như chạm phải điện lập tức thu tay lại,nhìn lại dây chuyền mẹ hắn,một giọt lại một giọt bị kem phủ lên.
Hai mắt nhắm lại,hàm răng cắn chặc,siết chặt quả đấm.
Tại sao cô ta luôn buồn nôn như vậy?
Làm cho không người nào có thể chịu được!
Mà cô bé không một chút phát hiện kem đã xuống trước ngực.
Có được tự do,hung dữ trừng mắt nhìn Vu Thiểu Đình một cái,hất đầu bỏ đi.
Hít sâu một hơi,Vu Thiểu Đình lần nữa mở mắt cô bé đã sớm không thấy bóng dáng.
Chỉ được gặp thoáng qua di vật mẫu thân,Vu Thiểu Đình trong lòng có nồng đậm mất mác cùng tiếc nuối.
Mà lúc này cô bé đang cách Vu Thiểu Đình chưa đầy năm mươi thước chạy vào trong cửa hàng tiện lợi.
Nhân viên cửa hàng trêu chọc cô nói: “Chu Tráng Tráng,người vừa rồi là bạn trai cô sao? Thật đẹp trai nha.”
Hắn nhìn qua cửa thủy tinh thấy Vu Thiểu Đình đuổi theo cô.
“Cái rắm,đó là sắc lang.” Chu Tráng Tráng nhếch miệng lên nói.
“Hắn đã làm gì cô?” Nhân viên cửa hàng nghe cô nói như vậy, lập tức quan tâm hỏi thăm.
“Hắn dám làm gì tôi chứ?” Chu Tráng Tráng nhíu lại chân mày “Tôi là một người vạm vỡ,có người đàn ông nào dám đụng vào tôi.”
Cô gái này chỉ biết giả bộ hung dữ,nhân viên cửa hàng xì mũi coi thường cô.
Chợt phát hiện trước ngực cô một mảng bẩn cà phê,nhân viên cửa hàng nhíu mày: “Vừa rồi cô ăn cái gì? Làm quần áo dơ đến thế.”
Chu Tráng Tráng lúc này mới phát hiện quang cảnh trước ngực,lập tức xông vào phòng rửa tay.
Nhìn bóng người bối rối của cô,nhân viên cửa hàng bất đắc dĩ lắc đầu.Nhìn Vu Thiểu Đình thất hồn lạc phách trở lại trong xe,Liễu Uyển Nhi quan tâm hỏi thăm: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi anh thấy người năm năm trước trộm dây chuyền của mẹ.”
“Bắt được cô ấy chưa?” Liễu Uyển Nhi lập tức trừng lớn mắt,mong đợi câu trả lời.
“Cô ấy chạy thoát.” Vu Thiểu Đình thở dài một hơi.
Người nào lại có thể chạy thoát khỏi anh Thiểu Đình thân thủ bất phàm a?
“Cô ấy rất lợi hại sao?” Liễu Uyển Nhi nghĩ thầm đối phương nhất định công phu rất cao.
Nhớ tới cô ta năm năm trước chảy nước miếng cùng mới vừa rồi giọt kem nhiễu lên di vật mẹ hắn,Vu Thiểu Đình lần nữa nhíu chặt chân mày.
“Đúng là rất lợi hại.”
Buồn nôn lôi thôi lợi hại!
“Không nên nói đến cô ta,chúng ta đi thôi.” Vu Thiểu Đình phát động xe,chạy đến công ty.
Vừa về tới công ty Vu Thiểu Đình sa vào một đống lớn tài liệu văn kiện,Liễu Uyển Nhi chơi xong móng tay chơi đầu tóc,xong tóc rồi đến quần áo,cuối
cùng thật sự không có đồ chơi bèn rời phòng làm việc của hắn đi dạo
chung quanh công ty.
Đợi đến khi Vu Thiểu Đình ngẩng đầu khỏi bàn làm việc,mới phát hiện không thấy cô bé của hắn,lập tức gọi điện thoại di
động cho cô,nhưng không ai bắt máy.
Cảnh tượng giống như ngày đó,mất tích + điện thoại di động gọi không được =Gặp mặt Tô Lực Hằng.
Vu Thiểu Đình lập tức xông ra tìm kiếm,vừa bước ra cửa công ty,bước chân đã rụt trở lại.
Không thể mù quáng đi tìm,trước tra xem cô đã rời khỏi công ty chưa .
Người bảo vệ nói với Vu Thiểu Đình cô ấy không rời khỏi công ty,vậy cô ấy đi đâu?
Dứt khoát điều tra tất cả phòng điều khiển,phát hiện cuối cùng cô biến mất ở tầng hai mươi sáu.
“Hãy giám xác nơi đây,nếu như vị hôn thê của ta xuất hiện lập tức báo cho
tôi biết.” Ngay dau khi dặn dò bảo vệ hắn cầm điện thoại phóng đến tầng
hai mươi sáu .
Tầng hai mươi sáu tầng là ngành thiết kế cùng kinh
doanh,thấy Thiểu Đình đến mỗi công nhân viên đều khẩn trương đứng khỏi
chỗ ngồi,biết được hắn đang tìm vị hôn thê,bọn họ lập tức giúp đỡ tìm
kiếm.
Mọi người cơ hồ tìm khắp mỗi góc,có người ngay cả tủ hồ sơ cũng mở ra nhưng thủy chung không thấy cô gái khiến cho nơi đây náo loạn.
Lúc này,trong toilet nữ.
“Không nghĩ tới tổng tài tương lai của chúng ta thật lo lắng cho bà xã,điên
cuồng đi tìm cô ta.” Một người phụ nữ khá lớn tuổi nói.
“Thật hâm mộ Tô tiểu thư,có thể tìm được một người đàn ông vừa đẹp trai vừa yêu thương mình.” Cô gái tuổi hơi nhỏ nói.
“Bất quá tôi cảm thấy tổng tài chúng ta đang mắc chứng sợ hãi trước hôn
nhân.” Người phụ nữ lớn tuổi phân tích, “Ông xã tôi trước khi kết hôn
cũng vậy, lo được lo mất,thần kinh đặc biệt khẩn trương.”
Một đôi lỗ tai nghe những lời cô ta nói lập tức dựng lên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...