Tô Lực Hằng trở lại phòng chán nản gãi gãi tóc,hai ngày này hắn cố ý sử
dụng công việc để làm chết lặng mình nhưng chỉ cần yên tĩnh,cảnh tượng
ngày đó lại xuất hiện trong đầu giày vò lấy hắn.
Hắn không biết mình tại sao làm ra chuyện như vậy nhưng hắn không hối hận,tuyệt không.
Sau khi biết được chuyện xảy ra giữa cô và Vu Thiểu Đình,trong tim hắn
ngoại trừ tức giận còn có nồng đậm ghen tỵ cùng với mất mác,giống như
món đồ chơi mình yêu thích bị người ta đoạt đi khiến hắn vô cùng không
cam lòng.
Nhưng tối nay phát hiện chuyện để hắn càng thêm tức giận,con bé đang trốn hắn!
Nghĩ tới nghĩ lui Tô Lực Hằng quyết định đi tìm cô.
Đẩy ra cửa phòng Liễu Uyển Nhi,gian phòng trống trơn nói rõ chủ nhân nó
không có ở đây,dùng mông nghĩ cũng biết con nhóc nhất định đi thăm Vu
Thiểu Đình,bên nặng bên nhẹ khiến Tô Lực Hằng lửa giận lần nữa dâng cao.
Sau khi lặng lẽ nói xin lỗi với Vu Thiểu Đình,Liễu Uyển Nhi trong lòng giảm bớt áp lực.
Tâm trạng vui vẻ trở lại phòng,một khắc đẩy cửa vào cảm giác một ngọn gió
lốc cấp tốc cuốn lấy mình,khi thấy rõ tất cả sự việc xảy ra trước
mắt,Liễu Uyển Nhi phát hiện mình đã bị Tô Lực Hằng khống chế trong cánh
tay mạnh mẽ của hắn.
Khẩn trương nhìn người đàn ông trước mắt: “Chú,chú.”
“Tại sao trốn ta?” Ánh mắt cường thế làm Liễu Uyển Nhi không chỗ ẩn núp.
“Chú,chú không được như vậy.” Liễu Uyển Nhi khua lên dũng khí sợ hãi khuyên nhũ.
“Ta không được, Vu Thiểu Đình thì được sao? !” Hắn đã nghĩ sẵn câu trả lời
nhưng tình cảnh hiện tại càng làm cho hắn thêm hỏa lớn.
Bỗng nhiên ánh mắt của hắn thay đổi,có chút tà ác nói: “Nếu như ta muốn làm thì sao?”
“Không,không thể. . . . . .”
Lời còn chưa nói xong đã bị nụ hôn mạnh mẽ của Tô Lực Hằng nuốt vào,giờ
phút này hắn mới phát hiện thì ra hắn khát vọng cô như vậy.
Liễu Uyển Nhi muốn đẩy hắn ra,cô không thể để chuyện như vậy tiếp tục xảy ra,đây là chuyện không thể .
Đành chịu hai tay bị hắn khống chế,căn bản không cách nào tránh thoát.
Cảm giác lưỡi của hắn xông vào bên trong miệng của mình,mạnh mẽ thăm dò tất cả của cô,không chỗ trốn tránh chỉ có thể để mặt hắn cướp lấy.
Rốt
cục dừng lại hành hạ trên môi,nhưng Tô Lực Hằng không có buông cô
ra,chống đỡ trên trán cô,hơi thở nồng đậm chiếm toàn bộ hô hấp của
cô,trong nóng bỏng cất dấu dục vọng làm cô hoảng sợ dường như muốn cắn
nuốt cô.
Mượn ánh trăng nhàn nhạt,cô bé trước mắt mở to như nai con
hoảng loạn đi lạc nhìn vào hắn,đôi môi sưng đỏ khẽ mở ra, loáng thoáng
có thể thấy được nước gợn ngon miệng bên trong,Tô Lực Hằng làm sao chống cự được này hấp dẫn trí mạng,tế bào toàn thân rục rịch chuyển động.
“Anh muốn em.”
Tiếng nói trầm thấp rơi xuống,môi lần nữa đặt lên,lưỡi như lửa khuấy động mặt hồ.
Rất nhanh thưởng thức cánh môi không đủ làm hắn thỏa mãn,bàn tay trượt xuống dưới váy,muốn cỡi xuống quần lót của cô.
Tay rốt cục được giải thoát,Liễu Uyển Nhi lập tức đưa tay ngăn cản
hắn,nhưng sức lực yếu ớt căn bản không cách nào rung chuyển sức mạnh của hắn,hạ thân mát mẻ làm cô sợ đến tột đỉnh.
Rốt cục thoát khỏi môi hắn, Liễu Uyển Nhi run rẩy nói: “Chú là chú của cháu.”
Nhắc nhở của cô căn bản không có bất cứ tác dụng gì,người đàn ông ở trước mắt vẫn muốn làm gì thì làm.
Môi dời khỏi cằm dưới của cô rồi đến cần cổ mảnh mai từ từ gặm cắn,mặc sức thưởng thức.
Liễu Uyển Nhi cảm thấy bất lực trước nay chưa có,cô thật có lỗi với anh
Thiểu Đình,huống chi cô mặc dù không phải là Tô Tiểu Tiểu nhưng hiện tại thân thể cũng là của cô,cô không thể để chuyện rối cam luyen lý xảy ra
trên người mình.
Đôi bàn tay trắng như phấn rơi vào trên người Tô Lực Hằng,Liễu Uyển Nhi lớn tiếng hô: “Buông!”
Mãnh liệt giãy dụa khiến Tô Lực Hằng hết sức bất mãn: “Em có thể lớn tiếng gọi,anh rất hoan nghênh người ngoài đến đây nhìn.”
Một câu nói ngăn chận tất cả kháng nghị, Tô Lực Hằng hài lòng tiếp tục hưởng thụ món ăn của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...