Sasuke cảm thấy, Gojo Satoru có diễn được một nửa rồi bỏ gánh không làm cũng hoàn toàn bình thường — hắn vậy mà có thể tâm huyết dâng trào để mấy học sinh năm Hai biết chuyện này, không thèm để ý các cô cậu thật sự có thể không lộ dấu vết mà phối hợp hành động với hai người họ hay không.
Còn muốn dùng cái kịch băn vô căn cứ của Zen'in Maki đi lừa những người khác.
Không, bản thân kịch bản đã không cần thiết rồi.
Nếu các học sinh đã biết chuyện này thì chỉ cần nghĩ cách để lộ ra ngoài rồi chờ xem động tác của những kẻ khác là được.
Nhưng Gojo Satoru kiên quyết bác bỏ ý kiến của y, kiên trì, “Điều kiện nói diễn kịch thì nhất định phải diễn kịch“.
“Tùy anh.” Sasuke thấy hắn đã mang 'ràng buộc' ra nói, cũng liền theo hắn.
Thái độ của Gojo Satoru đối với 'ràng buộc' cũng rất kỳ quái.
—Sasuke không biết vì sao đối phương thích 'ràng buộc' giữa hai người đến vậy.
Những lý do Gojo Satoru nói cũng không đến mức nói bừa, chỉ là y không tin người này sẽ vì chút việc nhỏ đó mà lựa chọn không ngừng kéo dài 'ràng buộc'.
Nói trắng ra, hai người bọn họ đều không phải loại người thích bị quản chế bởi người hay vật nào.
Thực lực của Gojo Satoru và y cũng hoàn toàn không cần thứ 'ràng buộc' này bồi thêm.
Tính cách đối phương cũng không phải cái kiểu hay giấu giấu giếm giếm, theo lý thuyết thì có ý tưởng gì đều sẽ nói thẳng ra.
Cho nên rốt cuộc là vì cái gì?
——
“Shoko!” Gojo Satoru bay vào văn phòng Ieiri Shoko như một trận gió nhẹ.
Ieiri Shoko vờ như không nghe thấy Gojo Satoru đang kêu mình.
“Shoko~” Gojo Satoru ghé lên bàn làm việc, chống đầu, vẫy vẫy tay trước mặt nàng.
“...Nói.” Nàng ném bút lên bàn, bẻ bẻ ngón tay, rất có ý 'nếu Gojo Satoru không nói ra được chuyện gì quan trọng liền động thủ đánh hắn'.
“Cô từng yêu đương chưa?” Gojo Satoru tò mò hỏi.
“Hả?” Ieiri Shoko đen mặt, “Anh nghĩ tôi là người như anh à?”
Tuy mấy năm nay nàng bận đến trắng đen đảo lộn, quầng thâm lan xuống tận cằm, lần rời Cao chuyên gần nhất là giữa tháng Tư; nhưng không có nghĩa là nàng có tính cách đến chó còn chê như Gojo Satoru, cũng không có nghĩa là nàng từ trước đến nay chưa từng yêu đương.
Lúc trẻ nàng cũng từng có vài đoạn tình yêu vườn trường thuần khiết, sau đó tuy là đâm đầu vào cái hố chú thuật sư này nhưng làm một nhân viên hậu cần gần như chưa từng chiến đấu — nhiều nhất cũng chỉ ra ngoài làm bác sĩ vùng chiến, có yêu đương cũng không tính là bị gánh nặng tâm lý gì đặc biệt.
Chỉ là luôn phải nói với đối tượng hẹn hò rằng đơn vị quản quá nghiêm, không thể gặp mặt thường xuyên thì có chút bất tiện.
Gojo Satoru tùy tiện xếp tài liệu trên bàn của Ieiri Shoko thành một chồng đặt sang bên cạnh, người thì phi thường tự giác ngồi lên bàn: “Wow, bây giờ cô vẫn đang hẹn hò hả? Người thường? Người thứ mấy?”
Nữ bác sĩ tóc dài trợn trắng mắt.
Tuy nàng yêu đương đúng là không có nói cho Gojo Satoru — tuyệt đối không thể để hắn phá bĩnh những cuộc hẹn hò của mình, nhưng biểu cảm được mở mang tầm mắt này của đối phương vẫn làm Ieiri Shoko rất khó chịu.
“Ai cần anh lo.” Nàng đập một cái sau lưng Gojo Satoru, muốn đẩy người xuống khỏi bàn mình, “Hỏi cái này làm gì?”
Nàng cũng có nhu cầu tâm sinh lý đó được không.
Không phải ai cũng có thể làm* liên tục nhiều năm đến vậy, còn có thể bảo đảm tâm lý sẽ không có vấn đề như Gojo Satoru hắn đâu.
Gojo Satoru không hề suy suyển.
“Vậy cô làm sao để xác định được mình thích bọn họ?” Hắn lại tung ra một câu hỏi.
Đừng nói như kiểu nàng là một người phụ nữ chân đạp nhiều thuyền a...
Ieiri Shoko thở dài vì cách miêu tả của Gojo Satoru, sau đó đột nhiên phản ứng lại.
“Không thể nào?” Nàng nhìn Gojo Satoru mấy lượt, như đang xác nhận xem kẻ trước mặt mình rốt cuộc có phải Gojo Satoru kia không, “Ai mà xui xẻo vậy, nói mau để tôi còn bảo cô ấy chạy nhanh.”
Chạy càng xa càng tốt, tốt nhất là ra nước ngoài ngay lập tức, chờ cơn nhiệt tình của Gojo Satoru qua đi lại trở về.
Nàng đã tưởng tượng ra cuộc sống bi thảm của đối phương sau khi hẹn hò với Gojo Satoru.
—Một ngày ba bữa cơm đều phải ăn đồ ngọt, tùy thời tùy chỗ đều có khả năng bị đối phương trêu cợt, còn phải chạy theo sau Gojo Satoru giải quyết rắc rối của hắn.
Ờ, có khi mỗi ngày còn phải chịu đựng cảnh vừa bị cười nhạo là 'Quá yếu' vừa bị đối phương nhân danh yêu quý mà luyện đến kiệt sức
Ieiri Shoko không hề hoài nghi Gojo Satoru có khả năng theo đuổi được người ta không — đối phương từ trước đến nay cực kỳ hiểu rõ ưu thế mà vẻ ngoài của mình mang đến, EQ lẫn IQ kỳ thực cũng rất cao, khi thực sự có mục tiêu sẽ làm mọi cách để đạt được mục đích.
Bằng không cũng sẽ không có nhiều người tin tưởng và đi theo hắn đến thế.
Dù cho trước mắt Hiệp hội là bên trên cơ cũng vậy.
Nàng cũng không cảm thấy Gojo Satoru sẽ động tâm với người thường.
Thành thật mà nói, loại người thực lực cao đến lên trời, mắt cũng cao hơn đỉnh đầu như hắn mà cũng chạy đến hỏi nàng làm sao để xác nhận mình có động tâm hay không, bản thân chuyện này đã làm người ta mở rộng tầm mắt.
Ngay cả Ieiri Shoko làm bạn đồng niên của hắn cũng thường cảm thấy giữa nàng và Gojo Satoru có một bức tường vô hình, càng đừng nói là người thường căn bản không thấy được chú linh.
Hắn căn bản sẽ không cho người ta cơ hội tiếp cận.
“Được tôi thích không phải nên vui à?” Gojo Satoru bất mãn kháng nghị.
Ieiri Shoko cười nhạo một tiếng.
“Anh nghĩ sao?”
Gojo Satoru bĩu môi, “Mau nói cho tôi biết làm sao xác nhận đi,“ Hắn dài giọng, “Mấy cái trên mạng nói cảm giác kỳ quái lắm.”
Hắn bật màn hình điện thoại, lật qua đưa cho Ieiri Shoko.
Bác sĩ rũ mắt nhìn màn hình.
Khung tìm kiếm: Làm sao để xác nhận mình có thích một người hay không.
Đáp án đầu tiên: Muốn bảo vệ cô ấy không bị thương, muốn chia sẻ tất cả mọi thứ của mình cho cô ấy, thấy cô ấy vui mình cũng sẽ vui theo, lúc đến gần cô ấy tim sẽ đập nhanh hơn.
“Này không phải rất đúng à?” Ieiri Shoko không cảm thấy có vấn đề gì.
“Không thể nào, cô yêu đương vậy mà là cái kiểu này ấy hả?” Dù cách một lớp bịt mắt, sự kinh ngạc của Gojo Satoru cũng thành công truyền cho Ieiri Shoko.
...
Loại cảm giác bị xem thường một cách vi diệu này là sao đây.
Ieiri Shoko đè đè mi tâm, miễn cưỡng đè tâm trạng muốn đánh người của mình xuống.
Bình tĩnh, không tống Gojo Satoru đi thì người khổ vẫn là mình.
Ieiri Shoko, mày làm được.
“Anh nói xem cái nào có vấn đề.” Nàng chỉ vào màn hình điện thoại, “Muốn bảo vệ?”
“Hẳn là không có, đây là đối với học sinh chứ nhỉ?” Gojo Satoru thành thật lắc đầu.
“Có điều nếu tôi được bảo vệ thì hẳn sẽ rất vui vẻ.”
Sasuke rất mạnh.
Hắn chưa từng xem đối phương như một đối tượng cần bảo vệ, mà là một người có thể bình đẳng giao lưu với hắn.
Nhưng nếu Sasuke có ý muốn bảo vệ hắn thì có vẻ cũng không tệ.
“Chia sẻ tất cả mọi thứ của mình?” Ieiri Shoko hít sâu một hơi, cố gắng ném bút vào ống đựng bút nhẹ nhàng nhất có thể.
“Đối phương không thích cũng phải chia sẻ hở?” Gojo Satoru sờ cằm.
Sau khi biết đại khái sở thích của Sasuke, hắn rất ít dẫn đối phương đến nhà hàng mình yêu thích — tất cả đều quá ngọt với Sasuke.
“Nếu là quá khứ thì có lẽ tôi cũng không ngại nói ra, nhưng hình như không cần phải chủ động đi nói.
Nhìn thấy tôi của hiện tại là đủ rồi đi.” Hắn đúng lý hợp tình nói.
“Vậy anh cũng luôn muốn biết quá khứ của cô ấy chứ nhỉ?” Nắm đấm của Ieiri Shoko cứng lại.
Nếu đến vấn đề này mà cũng trả lời phủ định nữa thì nàng cảm thấy Gojo Satoru cả đời này không yêu đương nổi.
Cho dù có thành công cũng tuyệt đối là vì đầu óc đối phương cũng không bình thường nốt.
Cũng may Gojo Satoru gật đầu.
Gojo Satoru đương nhiên muốn biết quá khứ của Sasuke, nhưng Sasuke không giống kiểu người sẽ kể chuyện cũ của mình cho người khác nghe.
Nếu đối phương không muốn thì hắn cũng sẽ không ép.
Giống như câu 'Nhìn thấy tôi của hiện tại là đủ rồi' hắn nói ban nãy, cái Gojo Satoru nhìn thấy cũng là Uchiha Sasuke của hiện tại.
Đối phương đã làm gì trong quá khứ, với hắn mà nói thật ra cũng không quan trọng đến vậy.
Nếu nói ra sẽ không khiến người tốt lên thì không nói cũng không có gì ghê gớm.
Ieiri Shoko nhẹ nhõm thở dài một tiếng: “Còn ổn, anh còn cứu được.”
Nàng uống miếng nước cho đỡ sốc: “Anh có biết việc chia sẻ rất quan trọng không hả! Nếu anh muốn hiểu đối phương thì đương nhiên phải để người ta có cơ hội hiểu anh trước...!Không đúng, tôi không phải đi dạy anh yêu đương.” Nàng phục hồi tinh thần, chỉ điều cuối cùng trên màn hình điện thoại, “Tâm tình?”
Ít nhất phải để Gojo Satoru giống người nửa bình thường chứ?
“Có thì có, nhưng tôi thấy Megumi vui thì tôi cũng sẽ rất vui a, tâm tình cô tốt tôi hẳn cũng sẽ cao hứng.” Gojo Satoru cũng không biết có nghe thấy lời cô nói không, tủm tỉm nói, “Nhưng tâm tình các cô không tốt thì đôi khi tôi cũng sẽ rất vui vẻ.”
Này còn hỏi gì được nữa?
Nữ bác sĩ đỡ trán**, ngữ khí cứng nhắc đọc câu cuối lên.
“Tim đập nhanh?”
“Tôi thấy đối thủ thú vị tim sẽ đập nhanh, thấy quýt thối tim sẽ đập nhanh, chơi game tim cũng sẽ đập nhanh.” Gojo Satoru bẻ từng ngón tay, đếm một chuỗi dài.
“Tâm tình hoàn toàn không giống nhau mà!”
Càn quấy, nói hươu nói vượn, hồ ngôn loạn ngữ.
Gojo Satoru là cố ý đến làm cô mọc thêm mấy nếp nhăn đấy à?
“Vậy sao anh lại nghĩ mình động tâm?” Ieiri Shoko không nhịn được nữa.
“Anh muốn làm gì với cô gái kia?”
Gojo Satoru chớp chớp mắt.
“Tôi chưa nói cho cô hả?” Hắn vô tội nói, “Tôi nghĩ người tôi thích là Sasuke.”
“Ai?” Nữ bác sĩ tóc dài vốn đang phát điên mà xoa loạn mái tóc mình, nghe vậy thì động tác cứng lại, hơi mê mang ngẩng đầu nhìn sườn mặt mang chút ý cười của Gojo Satoru.
“Người thường à?”
Tên không giống con gái lắm, nhưng nàng cứ cảm thấy mình đã nghe qua ở đâu rồi.
Gojo Satoru bày ra biểu cảm lo đầu óc nàng có vấn đề: “Uchiha Sasuke a? Thức thần của tôi.”
Đầu óc có vấn đề rõ ràng là chính hắn đó được chưa?
“Từ từ, để tôi xử lý thông tin một chút,“ Ieiri Shoko ý bảo hắn khoan nói, “Anh thích Uchiha Sasuke, thức thức thần của anh, thân phận trước mắt là chú linh? Bây giờ cậu ta không ở cùng anh à?” Nàng không cảm nhận được chú lực của Uchiha Sasuke.
“Không có ớ, Sasuke đi làm nhiệm vụ ở nơi khác.” Gojo Satoru nói, “Hiện tại mọi người đều rất bận mà.”
“Vậy anh còn rảnh rỗi đến đây quấy rầy tôi?” Nàng trợn trắng mắt, cảm giác bản thân đại khái đã bình tĩnh được chút đỉnh,“Anh chắc là mình thích cậu ta?”
“Tôi nghĩ đại khái là thích.” Gojo Satoru trầm tư trong chốc lát.
Không phải, vậy anh phát hiện ra như nào a?
Ieiri Shoko mờ mịt nhìn chằm chằm Gojo Satoru.
Nàng từng cảm thấy, Gojo Satoru thích ai cũng được, chỉ cần là kiểu 'thích' chính thức là được.
Nhưng định nghĩa 'thích' của Gojo Satoru rõ ràng không giống những người khác, tự mình ý thức được loại cảm xúc 'thích' này liền càng kỳ quái hơn.
“Maki nói tôi muốn 'quấy rối' Sasuke,“ Có lẽ là do biểu cảm của nàng quá lộ liễu, Gojo Satoru nở nụ cười, “Tôi cảm thấy lời của em ấy có chút đạo lý.”
?
Maki-chan, rốt cuộc em nghĩ gì vậy a?
Ieiri Shoko trừng Gojo Satoru: “Ví dụ như?”
Gojo Satoru quay đầu, cách bịt mắt nhìn nàng chăm chú một lúc, tựa như đang suy xét xem có nên nói ra không.
“Tôi sẽ không nói.” Ieiri Shoko giơ tay bảo đảm.
Sự tò mò của nàng quả thực sắp lấn át mọi thứ.
“Tuyệt đối không được nói cho em ấy nha, nếu không tôi đổ hết rượu của cô đó,“ Gojo Satoru ngữ khí nhẹ nhàng uy hiếp nàng một câu, “Tôi muốn trói Sasuke lại cạnh mình, hơn nữa tôi cảm thấy lúc em ấy đỏ mặt với tức giận rất đáng yêu, đôi mắt cũng rất đẹp.”
Biến thái.
“Giữa hai người các anh không phải có 'ràng buộc' sao?” Ieiri Shoko xoa mi tâm, muốn tiễn Gojo Satoru đi ngay lập tức, để hắn muốn tìm ai thì tìm người đó, “Cậu ấy vốn là thức thần của anh.”
“À, cái đó không phải vĩnh cửu,“ Gojo Satoru thuận miệng nói, không thèm để ý biểu cảm 'những lời anh nói với tôi lúc trước đều là dối trá' và 'lừa tôi còn dám tìm tôi giúp' của Ieiri Shoko, “Phỏng chừng nhiều nhất có thể duy trì thêm một hai năm.”
“Vậy anh xác định là không phải vì cậu ta quá hữu dụng nên mới muốn giữ người lại chứ?” Ieiri Shoko nghi hoặc hỏi.
“...Ừm, nếu nói vậy thì Sasuke đúng là rất mạnh,“ Gojo Satoru suy tư trong chốc lát, “Nhưng từ trước đến nay tôi đều rất tôn trọng ý kiến đồng bạn.”
Ý tứ là dù có tôn trọng ý kiến của Uchiha Sasuke hay không cũng phải trói người lại bên cạnh bằng mọi cách.
“Anh muốn hôn cậu ấy không? Hôn một cái là biết, đây là phương pháp xác định đơn giản nhất.” Ieiri Shoko quyết định từ bỏ ý định giúp Sasuke một phen.
Gojo Satoru dây dưa không rõ với Uchiha Sasuke vẫn tốt hơn chạy loạn khắp nơi rồi gặp phải một đống phiền toái bên ngoài.
Thực xin lỗi, nàng yên lặng nghĩ, vốn dĩ cũng là thức thần của Gojo Satoru, phiền cậu giúp luôn cho trót, đừng để hắn chạy khắp nơi tai hoạ người khác.
Nàng thật sự cảm thấy sau khi Gojo Satoru có thức thần, phần lớn lực chú ý đều dời đến trên người Uchiha Sasuke, tần suất quấy rầy nàng giảm mạnh.
Gần đây các chú thuật sư khác bị thương không nhiều bằng năm rồi, nàng thậm chí còn có thể tranh thủ uống rượu lúc rảnh rỗi.
Quả thực không thể sung sướng hơn.
Gojo Satoru đột nhiên dựa sát vào Ieiri Shoko.
Nữ bác sĩ sợ đến mức suýt ngã ngửa ra sau.
“Tôi bảo anh đi hôn Uchiha Sasuke a!” Nàng cuồng bạo nói.
Hình như hắn thật sự không muốn hôn Shoko, cũng không tưởng tượng ra cảnh hôn môi với đối phương trông thế nào, nhưng hôn môi với Sasuke hẳn sẽ rất thoải mái.
Gojo Satoru ngồi thẳng lại trên bàn.
Trong trí nhớ hiện lên đôi môi bị nước cà chua nhuộm đỏ lúc trước của Sasuke.
“Biết rồi.” Hắn cười.
“Tôi sẽ đi xác nhận.”
Ieiri Shoko tận lực cách xa hắn một chút.
_______________________
Tác giả có lời muốn nói: Nghĩ nghĩ rồi vẫn đi tai hoạ Shoko một chút.
Cảm giác thích người khác là tôi viết bừa, cảm nhận của mỗi người không giống nhau.
_______________________
*: Chỗ này mình hiểu là làm chú thuật sư, tương tác với cảm xúc tiêu cực
**: Hai chỗ này bị censor thành ô vuông, mình đoán đại:P.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...