Gojo Satoru vừa nói vừa ngửa đầu, mắt lam dưới ánh sáng hiện ra cảm xúc như bộc bạch*, “Sắp tới đây em dù không muốn thì cũng phải xin nghỉ thôi, không thể đánh tennis với cậu Yanagi-kun kia mỗi ngày đâu đó.” Có lẽ là do quả cà quá chua nên giọng hắn nghe cũng hơi chua theo.
Hôm nay là thứ Tư của Tuần lễ Vàng, Gojo Satoru có được hai ngày hiếm hoi không có nhiệm vụ, từ sáng đã nhảy qua nhảy lại giữa hai tâm trạng trái ngược 'hôm nay không có nhiệm vụ' với 'sắp phải làm nhiệm vụ đến điên luôn rồi'.
Đầu Sasuke cũng bị hắn phiền cho ong ong lên, sau đó y dứt khoát chạy vào rừng rậm tìm sự yên tĩnh.
Vừa hay có thể nhân lúc tĩnh tâm suy nghĩ mà thả Hakuda ra ngoài một chút — nó đang trưởng thành với tốc độ cực kỳ bất ổn, kích thước đã bằng một con mãng xà bình thường.
Hiện tại vẫn còn ở trong phòng ngủ được, qua mấy tháng nữa sẽ không thể xuất hiện trong nhà với nguyên hình nữa.
Tuy Sasuke cảm thấy so với tốc độ của Thông Linh thú bình thường thì Hakuda lớn lên không tính là nhanh, nhưng trừ Gojo Satoru và các học sinh của hắn ra không ai biết tên chú linh là y này còn có 'thức thần' của riêng mình nữa, thế nên Hakuda không thể tự do hành động bên ngoài, chỉ có thể khôi phục nguyên hình trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở đây của y.
Hậu quả là y chưa nhắm mắt được mấy phút thì Gojo Satoru đã chạy tới túm Sasuke về, bắt y chơi game với mình suốt hai tiếng đồng hồ.
Còn nói “Quả nhiên phải tranh thủ mọi thời gian để chơi đã, lỡ nhiệm vụ tới thì đảm bảo sẽ không công lược được tuyến tình cảm này đâu“.
Đúng vậy, game hắn chơi là cái game RPG** nghe nói gần đây rất phổ biến.
Là loại có thể để hai người cùng công lược, sau đó hai người dùng hai tiếng đồng hồ để đánh ra năm cái kết BE.
Sasuke không hứng thú mấy với game, nhưng nếu bị lôi kéo thì y vẫn sẽ nhẫn nại chơi cùng đối phương một lúc.
Lúc trước Gojo Satoru lôi kéo y chơi game đấu đối kháng, y thấy việc phải nhớ chiêu thức này nọ quá phiền nên chỉ chơi một lần.
Sau đó đối phương lại đưa y mấy game điện ảnh, cũng vì quá phí thời gian mà bị Sasuke gác xó.
Sasuke cảm thấy trình độ chơi game của mình hẳn là không tệ.
Nhưng làm sao mà y cứ đánh ra kết BE hoài được vậy? Không phải vai chính chết thì là vai chính điên.
Gojo Satoru có vẻ là đang hoàn toàn cố ý chọn những lựa chọn kỳ quái, nhưng Sasuke cảm thấy lựa chọn của mình hẳn là không thành vấn đề, cuối cùng cái kết lại chẳng khác nhau mấy.
Y ném điều khiển qua một bên, quyết định đi ăn một quả cà chua để bình tĩnh một chút.
——
“Vì sao?” Sasuke hỏi.
“Bệnh tháng Năm,“ Gojo Satoru ngửa đầu, phần cổ ngưỡng ra thành một đường cong lưu loát, “Tháng đầu tiên sau khi khai giảng và quay trở lại làm việc thì cực kỳ nhiệt tình, qua một thời gian lại phát hiện dự kiến với hiện thức đầy chênh lệch, bản thân thì chẳng thay đổi được gì.
Sự chênh lệch tâm lý như vậy mà lớn lên sẽ dễ gây chuyện.”
Hắn ngáp một cái, nghiêng đầu nhìn thiếu niên tóc đen, rồi như bị nhúm tóc nhếch lên sau đầu y hấp dẫn mà vô thức duỗi tay sờ.
Người hắn cao, tay cũng dài, Sasuke nghiêng đầu trốn đi vẫn không né được khỏi, vì vậy liền để mặc hắn làm.
“Cứ cảm thấy năm nay sẽ rất phiền phức...” Gojo Satoru nói câu được câu không, dùng ngón tay cuốn lấy một sợi tóc, nhìn sợi tóc đen như lông quạ bị cuốn thành một vòng xoắn nhỏ, sau đó bắn thẳng ra trong không khí, trở về nguyên dạng.
Tóc hắn rất mềm, vấn vò hiển nhiên không thú vị bằng tóc đen của thiếu niên.
“Không phải khá tốt sao?” Sasuke dựa vào sô pha, “Vẫn còn tốt hơn chẳng biết gì cả.”
Y thậm chí hoài nghi làm giáo viên trong miệng Gojo Satoru thật sự chỉ là đi làm giáo viên.
Tính tới tính lui cũng đã làm giáo viên được bảy tám năm rồi, vậy mà đến giờ mới phát hiện Hiệp hội có người đang âm thầm gây chuyện, có khi là gây chuyện lớn nữa.
Có điều hình như y cũng không có lập trường gì để cười nhạo đối phương.
Cũng là tự cho rằng bản thân tỉnh táo muốn chết, thật ra vẫn là bị người ta dắt mũi.
Tay Gojo Satoru rất lớn, đầu ngón tay ngẫu nhiên sẽ chạm vào da đầu y, mang theo cảm giác ngứa ngáy run run.
Phần lớn ninja đều sẽ không quen để tay người khác đặt lên gáy mình, lúc ban đầu cơ thể Sasuke còn không ngừng cảnh báo y.
Nhưng cũng có lẽ là vì y đã rất quen thuộc khí tức của đối phương rồi, động tác của Gojo Satoru lại cực nhẹ, bây giờ chỉ cần ngón tay hắn không chạm vào da y thì y sẽ có thể dần thả lỏng.
“Có thể coi là vậy.” Gojo Satoru nhìn y, khóe miệng mang ý cười, “Cảm ơn nhá.” Hắn nhẹ nhàng nói, bàn tay cũng áp vào gáy Sasuke, ngón tay cắm vào tóc y vuốt ve.
Lông tơ sau cổ Sasuke dựng đứng.
“Đủ rồi.” Y rùng mình một cái, duỗi tay tóm lấy tay Gojo Satoru, ấn nó về lại đùi đối phương.
“Với cả,“ Tâm tình Gojo Satoru có vẻ tốt.
Hắn tùy ý để Sasuke đè tay mình lại, mặt thì tò mò tiến lại sát mặt y, chóp mũi gần như chọc vào mặt Sasuke, “Bây giờ ở gần em như vậy, Sasuke lại không đỏ mặt nha.”
Là do hắn không đủ đẹp trai sao? Vậy mà không đỏ mặt vì hắn!
Đây lại là câu hỏi kỳ quái gì đấy?
“...Này có gì đáng đỏ mặt đâu.” Y đẩy đầu Gojo Satoru về.
Làm gì có ai mà mỗi ngày đều đỏ mặt với đồng đội chứ.
“...Sasuke hình như cũng chưa từng thẹn thùng trước mặt phái nữ,“ Gojo Satoru vuốt cằm lẩm bẩm, sau đó quay đầu hỏi thiếu niên tóc đen đang cạn lời, “Phải làm thế nào thì em mới đỏ mặt được nhỉ?”
Hả?
“Ngày nào anh cũng đi nghĩ mấy chuyện kiểu này à?” Sasuke trừng Gojo Satoru.
“Đúng đó,“ Gojo Satoru tủm tỉm thừa nhận, “Vì rất đẹp a.” Thế nên hắn mới luôn muốn ngắm nhìn.
Hình như có một ý nghĩ vụt qua đầu hắn.
Đáng tiếc là không biết vì sao mà gần đây hắn làm gì, Sasuke cũng sẽ không đỏ mặt.
“Đừng có nói tôi đẹp.” Sasuke tức giận nói, “Bản thân anh cũng mang cái mặt con gái thôi, có tư cách gì nói tôi.”
Gojo Satoru cười khẽ, hoàn toàn không thèm để ý cách nói của Sasuke.
Nói mặt hắn là mặt con gái thật ra không đúng lắm.
So với kiểu mặt mỹ nhân điển hình của tộc Uchiha mà Sasuke sở hữu — ngũ quan tinh xảo đến mức đặt lên người phái nữ cũng không có gì bất thường — mặt Gojo Satoru rõ ràng có đường nét cứng cáp hơn, chẳng qua ngũ quan có thêm mấy phần trẻ con, trông càng giống một thiếu niên anh khí.
“Em khen tôi thì tôi sẽ vui vẻ nhận ớ~” Hắn nói, sau đó nhanh chóng đổi đề tài.
Tóm lại, qua mấy tháng ở chung này, hắn biết rằng nhất định phải vuốt thuận lông Uchiha, đôi khi vuốt ngược lông hai cái thì nhất định phải nắm chắc thời cơ tốt, có chuyển biến tốt thì thu tay ngay, nếu không chỉ tổ bị cào cho máu me đầy mặt.
“Yuta có lẽ sau ngày Năm tháng Một là phải ra ngoài,“ Gojo Satoru nói, “Ngoài nước lúc vào tháng Năm đã bắt đầu rối loạn, bên chính phủ muốn cho em ấy xuất ngoại hỗ trợ.”
Đầu tháng Tư Okkotsu Yuta đã tìm về được thuật thức của mình — bị Narakumi no Jutsu*** dọa mà ra.
Lúc ấy Sasuke hỏi ý kiến Gojo Satoru, tìm thời điểm thích hợp đưa Okkotsu Yuta đến phòng phong ấn — Gojo Satoru cảm thấy thuật thức của cậu phỏng chừng vẫn có liên quan đến Rika.
Dù sao ảo thuật không cần bối cảnh, dứt khoát tìm một nơi chắc chắn để tiến hành, phòng ngừa việc nháo ra động tĩnh qua lớn kẻo bị Yaga đánh là được.
Narakumi no Jutsu coi như là một ảo thuật bình thường, sẽ khiến người ta nhìn thấy thứ mình trong lòng mình sợ hãi nhất.
Nếu có huyết thống Uchiha vào thì đối với người mà tinh thần hơi mỏng manh, chưa từng bị ảo thuật vùi dập như Okkotsu Yuta là đã quá đủ.
Sasuke thậm chí hoài nghi không biết mình có cơ hội dùng Tsukuyomi chân chính ở thế giới này hay không.
Cũng không biết Gojo Satoru có chịu được không.
Khi đó y và Gojo Satoru nhìn Okkotsu Yuta thất thần đứng tại chỗ, biểu cảm đau khổ, chú lực trong cơ thể điên cuồng xoay chuyển như con thú trong lồng không tìm được lối thoát.
“Loại ảo thuật cởi bỏ thế nào?” Gojo Satoru thuận miệng hỏi, ánh mắt vẫn dừng trên người Okkotsu Yuta, từ lời nói nghe ra được chút lo lắng hiếm thấy.
“Bình tĩnh lại rồi dùng chakra, không, dùng chú lực phá tan ảo thuật, hoặc là tự thọc bản thân một đao là được.” Sasuke nói.
Ảo thuật bình thường đại để đều dùng cách này cởi bỏ, chỉ có chú thuật sư có tinh thần dễ bị ảnh hưởng hơn nên việc dùng chú lực phá tan ảo thuật cũng khó hơn một chút.
Có khi bảo chú thuật sư tự thọc bản thân một đao còn dễ hơn.
Sau đó Okkotsu Yuta kêu một tiếng 'Rika' trước mặt bọn họ.
“Quả nhiên là tình yêu thuần khiết mà, Yuta.” Gojo Satoru cười tủm tỉm, giữa một tiếng vang lớn chặn lại Okkotsu Yuta và 'chú linh' như đang lâm vào trạng thái điên cuồng.
“Thấy được Rika gốc à?” Hắn thuận miệng hỏi.
Sasuke thật ra chưa từng thấy 'Rika' chân chính, nhưng y từng nghe Okkotsu Yuta nói, linh hồn Rika không bị vặn vẹo, chỉ là bị chú lực của cậu bao bọc, cưỡng ép kéo lại.
Lúc này, thứ bị Gojo Satoru ngăn trở chỉ là một đám chú lực vặn vẹo, không phải linh hồn cô bé đó.
“Cô ta không có ở đây.” Sasuke nói.
Linh hồn của Rika đã rời đi, thứ xuất hiện trong phòng phong ấn lúc này chỉ là vật dẫn cho thuật thức, xuất hiện với bề ngoài 'chú linh' mà thôi.
Tâm tình Gojo Satoru có vẻ càng tốt hơn.
“Có thể khiến em ấy tỉnh lại không?” Hắn tùy tiện để Okkotsu Yuta và Rika cùng tấn công, tay vững vàng đặt trước ngực, duy trì thuật thức Vô Hạ Hạn.
“Đánh cho tỉnh là được.” Sasuke nhàn nhạt nói.
_____
“Chỉ có một mình cậu ta?” Sasuke hỏi.
Chuyện này cũng có thể hiểu được.
Trước đây Nhật Bản chỉ có hai Đặc cấp: Tsukumo Yuki ỷ mình là Đặc cấp nên hoàn toàn coi nhiệm vụ từ Hiệp hôi như gió thoảng mây bay, qua thời gian Hiệp hội cũng chỉ có thể để cô đi; chỉ có một mình Gojo Satoru ở Nhật Bản cực cực khổ khổ làm công, muốn ra nước ngoài công tác cũng phải sắp xếp thời gian trước.
Hiện tại Okkotsu Yuta cuối cùng cũng trưởng thành, dù là thực lực hay tâm lý đều có thể nói là đã lột xác, tự nhiên phải đưa ra ngoài để đổi lấy lợi ích.
Bản chất của hợp tác giữa các quốc gia cũng là trao đổi lợi ích, nếu nói trắng ra thì thậm chí còn lạnh lẽo vô tình hơn 'ràng buộc' giữa chú thuật sư.
Dù sao vi phạm 'ràng buộc' sẽ có cái giá đắt phải trả, hợp tác thất bại lại không nhất định có, chỉ lợi ích mới là vĩnh hằng.
Dù bên mạnh có đâm lén sau lưng, đến lần sau bên yếu vẫn sẽ bóp mũi xáp lại gần.
Tiễn đi một chú thuật sư Đắc cấp có thể đổi lại được chính sách thiên vị, duy trì kinh tế, còn cả những thứ không thể trao đổi ngoài ánh sáng.
Hiệp hội cũng vui vẻ với việc này.
Dù gì Okkotsu Yuta cũng là một kẻ kiên định theo phe Gojo Satoru, không chừng ở nước ngoài một thời gian, thấy được sự dụ hoặc của các kiểu phồn hoa rồi thì tâm tư sẽ có sự lay động.
Đến lúc đó dù là kéo về phe bọn họ hay chia rẽ đối phương và Gojo Satoru đều tiện hơn.
“Còn có Miguel, tên chú thuật sư dùng dây thừng có chú nguyền,“ Gojo Satoru nói, “Gã thành lập 'ràng buộc' với Hiệp hội, làm việc cho bọn họ, lần này cũng bị ném ra ngoài.
Tiếng Anh của Yuta không tốt lắm, ra nước ngoài của người dẫn đi sẽ tiện hơn, không đến mức lạc đường.” Hắn cười gượng.
“Tôi biết rồi.” Sasuke gật đầu.
“Chờ em ấy đi rồi, có lẽ cũng đến lúc những kẻ đó chậm rãi động thủ.”
Nước đục mới dễ dàng mò cá.
Gojo Satoru duỗi người, đứng lên khỏi sô pha.
“Nghỉ ngơi mấy ngày khiến cơ thể cảm giác như sắp rỉ sét ấy.” Hắn hoạt động cơ thể một chút, “Cái gì đến cũng sẽ đến.”
Đến thì đánh cho đám đó cút về lại là được.
_______________________
Tác giả có lời muốn nói: Lật lại chương trước, cảm thấy vẫn nên đẩy nhanh lên một chút, có lẽ sẽ sửa chương trước lại.
Chỉ là xoá vài câu, xem hay không đều được, thời gian thông suốt không thay đổi nhiều.
Dù sao Satoru thông suốt xong còn phải đợi Sasuke thông suốt, hắn còn phải cưa cẩm nữa.
Mấy chương đã sửa trên máy tính khác hình như bị tôi bất cẩn xoá mất, lạnh lòng rồi.
Sasuke: Độ bao dung nhẫn nại đối với đồng bạn thật sự cực kỳ cao, cũng không có ý thức về khoảng cách, hơn nữa trên cơ bản đã quen mấy việc làm này của Satoru.
Okkotsu: Thảm.
Thần chí không rõ còn bị thầy đánh.
_______________________
*: QT là 'trong suốt', cầu cao nhân ạ
**: Role play game, nghĩa là game nhập vai, người chơi nhập vào vai một nhân vật trong game và thực hiện các nhiệm vụ
***: Nại Lạc Kiến chi Thuật, khiến mục tiêu nhìn thấy thứ thâm tâm mình sự hãi nhất.
Cho bạn nào muốn biết nó ra sao thì trong chap 6 manga Naruto, Kakashi đã dùng nó lên Sakura nhé..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...