Thức Thần Mạnh Nhất Sasuke-kun


Okkotsu Yuta mở mắt ra, sau đó suýt bị gương mặt đột nhiên chườn đến của Zen'in Maki doạ cho lên cơn đau tim.
“...” Cậu cảm thấy mình có thể há to miệng thở hồng hộc, bây giờ lại bị luồng khí kia nghẹn đến tức ngực, cố gắng động đậy cánh tay nặng như rót chì rồi dùng sức đập lên ngực mình.

“...Khụ khụ, làm tớ sợ muốn chết...”
“Chậc, mau xây dựng cấu trúc thuật thức của cậu đi,“ Zen'in Maki kéo cậu một cái, giúp Okkotsu Yuta ngồi dậy.

Cô cảm thấy mình gần như nghe được tiếng 'kẽo kẹt' mà cơ bắp và khớp xương không gánh nổi áp lực của cậu phát ra luôn rồi.

“Sắp khai giảng rồi, tốt nhất là có thể kịp kỳ xác định Cấp lúc khai giảng.”
A, xác định Cấp.
Okkotsu Yuta thở dài.
Rika đi rồi, cậu vốn có thể dùng Rika làm môi giới để tự do sử dụng phần lớn thuật thức của những người khác — tuy cậu cũng không rõ nguyên lý lắm — nhưng bây giờ vẫn phải bắt đầu lại từ đầu.
Chậm rãi nhớ lại thuật thức của mình, nhặt lại thói quen lấy 'bản thân' làm khởi điểm để sử dụng chú lực, nhanh chóng khôi phục thực lực.
Nửa năm qua Gojo Satoru cũng đã nhiều ít có dạy cậu cách dùng chú lực, nhưng hơn nửa thời gian cậu đều dùng tìm cách phối hợp với Rika, những gì cậu làm được bây giờ cũng chỉ là rót chú lực vào katana rồi trực tiếp cầm nó chém người mà thôi.
Bị Zen'in Maki đánh giá là 'Đơn giản thô bạo, hoàn toàn là ỷ vào lượng chú lực nhiều đến không dùng hết được của mình'.
Cho nên trong ba tháng này cậu chỉ có thể làm lại từ con số không, vừa liều mạng nghĩ xem thuật thức của mình rốt cuộc là gì vừa gắng học thêm càng nhiều kỹ xảo chiến đấu hơn — ví dụ như bị đánh thế nào.
Hôm nay là ngày cậu bị đánh thứ...!à thôi, cậu mới không muốn tính xem mình rốt cuộc đã bị Uchiha Sasuke đánh được mấy ngày!
Lại nhớ đến lời hứa hùng hồn của mình trước mặt tất cả vào đêm cuối năm, cậu liền cảm thấy một trận bi ai trong lòng.
Gojo-sensei quả nhiên là đang hố mình.
Gì mà 'Tình huống của Yuta không giống bình thường.

Người bình thường sẽ tự động thi triển được thuật thức, còn em là dạng đánh được một nửa thì xoá tài khoản, có khi cần kích thích nhất định mới nhớ lại được', sau đó kiến nghị cậu tìm Uchiha Sasuke hỗ trợ.
—Dù sao thì về phương diện đánh người, Sasuke dễ đánh cho người sống dở chết dở hơn, còn tiện thể rèn luôn phản chuyển thuật thức nữa~
Cậu bây giờ thì càng bị đánh càng cảm thấy khả năng đánh bại được Uchiha-san nó bé ngang với khả năng đánh bại Gojo-sensei.
Cũng may là bị đánh lâu như vậy, thuật thực bẩm sinh đã có chút manh nha xuất hiện.

Phản chuyển thuật thức là do cậu tự học nên không quên, độ thuần thục cũng tiến bộ vượt bậc.
Zen'in Maki nhìn theo ánh mắt vô thần của Okkotsu Yuta.

Uchiha Sasuke đứng trên một thân cây cạnh sân huấn luyện, có vẻ không chú ý đến chuyện đã xảy ra bên này.
Cái cây đó trông còn không đủ một vòng ôm, cành cao nhất cũng không to hơn tay cô là bao, thiếu niên áo trắng quần đen đứng lên lại không thay đổi hình dạng tán cây chút nào.

Y thần sắc nhàn nhạt nhìn phương xa, nhìn tinh tế lại vô hại, như một tinh linh không có thực thể, có thể biến mất giữa chạc cây màu xanh non bất kỳ lúc nào.
Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng mà lúc xuống tay lại tàn nhẫn muốn chết, y chang Gojo Satoru — Gojo Satoru là ô nhiễm tinh thần, Uchiha Sasuke là tàn hại thân thể.
Hai người đứng cạnh nhau đúng là muốn làm người ta lập tức rời khỏi cái thế giới tươi đẹp này.

Zen'in Maki cũng yên lặng cắn răng.
Okkotsu Yuta bị đánh là do Gojo Satoru hố, còn cô bị đánh là do mình luẩn quẩn trong lòng rồi tự nạp mạng.
Bị đánh một lần chưa đủ, lúc sau còn vội vàng tìm đối phương đánh tiếp, cô thậm chí đang hoài nghi mình có khuynh hướng tìm ngược (bị M).
Nhưng cô xác thật tiến bộ rất nhanh.
“Sao vậy?” Trước mắt Zen'in Maki tối sầm.

Người vừa nãy bị cô mắng thầm trong lòng lúc này đã đứng trước mặt, rũ mắt nhìn Okkotsu Yuta trên mặt đất.
Rõ ràng vừa động thủ xong nhưng Uchiha Sasuke trông vẫn thanh thoát sảng khoái, đôi mắt vừa đen vừa sáng, quần áo trắng tinh sạch sẽ.
Ai cũng không nhìn ra được, cách đây không lâu, người này vừa tuỳ tay đấm một đấm khiến mặt đất lún xuống một cái hố sâu có đường kính vài mét.
“Đây là...!Hắc thiểm?” Okkotsu Yuta nuốt nước bọt.
May mà không đánh lên người cậu.

Dù cậu có phản chuyển thuật thức cũng không muốn tự thể nghiệm cái đòn Hắc thiểm nghe nói có thể một đòn là giải quyết được chú linh cấp Một này.
Sasuke lắc lắc tay.

Cái này không thể coi là Hắc thiểm chân chính được, vì bên trong còn lẫn chút chakra của y.
Y vừa rồi chỉ cảm thấy hình như có thể thử chiêu này xem, sau khi dùng cũng không kinh ngạc lắm — tay trái y xem như là vật của thế giới này, so với tay phải thì dễ thao túng chú lực hơn.

Chiêu số chỉ cần thao tác trong thời gian ngắn như Hắc thiểm này chỉ cần thử vài lần là có thể dùng được rồi.
Dù sao ninja từ nhỏ đã phải luyện các phương pháp khác nhau thao túng chakra trong cơ thể mình, nếu không căn bản không thể đứng được trên những chỗ kỳ quái, bao gồm nhưng không giới hạn ở mặt nước, vách tường, ngọn cây và trần nhà.
“Gần như vậy.” Y nói.
Nhưng cứ có ảo giác mình biến thành Sakura ấy.

Đại khái về sau y sẽ không dùng nữa.
Dù sao thứ này cũng không tồn tại trong cơ thể y được bao lâu.

Chú lực trong cơ thể y đã tiêu hao gần hết, lần này có thể lại thử xem hậu quả khi chú lực hoàn toàn tiêu hết là gì.

Okkotsu Yuta vẫn ngồi dưới đất, cảm nhận chú lực của cậu nhanh chóng hao đi theo dòng vận chuyển của phản chuyển thuật thức, cuối cùng chỉ còn lại một chút.
“A...!Không có gì,“ Cậu sửng sốt một chút, nhanh chóng thu tầm mắt lại, “Chỉ là nghĩ Uchiha-san thật sự rất mạnh a...”
Okkotsu Yuta chống đầu gối đứng dậy.
“...Hoàn cảnh không giống nhau.” Thiêu niên tóc đen trầm mặc một lúc rồi nói.
Hẳn là đang an ủi mình nhỉ.

Okkotsu Yuta nở nụ cười.

Đại khái là từ đầu năm nay trở đi, bọn họ mới bắt đầu dần dần gần gũi với Uchiha Sasuke hơn, nhưng đến giờ cùng lắm cũng chỉ là gặp mặt chào hỏi một câu rồi bắt đầu đánh, muốn nói chuyện phiếm cũng luôn cảm thấy sẽ rất nhạt nhẽo.
À, trừ Toge.

Chú ngôn sư ngược lại rất thích Uchiha Sasuke.

Hai người họ ở cạnh nhau thì một câu cũng không nói.
Vì Rika, Okkotsu Yuta là người giao thoa với y ít nhất.

Lúc đầu năm không nói được mấy câu, nên lúc cậu đi tìm đối phương trong lòng vẫn còn hơi không xác định.
Không ngờ đối phương rất dễ nói chuyện.
Tuy trông rất lãnh đạm nhưng cậu hỏi một lần liền đồng ý, sau đó khi trả lời câu hỏi của cậu cũng rất dứt khoát, lời ít ý nhiều, mỗi câu nói đều trúng trọng tâm.
Chỉ là hơi ngắn quá.

Nếu có thể trung hoà với Gojo-sensei một chút thì càng tốt.
“Không biết chừng nào mới nhớ được thuật thức của mình a...” Cậu lắc đầu, nặng nề thở dài một tiếng, “Lần sau có thể hạ thủ tàn nhẫn một chút không?”
“...”
Zen'in Maki chống nạnh thở dài, biểu cảm viết 'Tuy cọng giá này cực kỳ không biết sống chết nhưng mình hoàn toàn lý giải tâm tình của cậu ta'.
Sasuke nhìn quét hết trên dưới Okkotsu Yuta một lần.

Sau Bách Quỷ Dạ Hành đối phương suy sụp mấy ngày, sau đó liền bắt đầu điên cuồng huấn luyện bản thân.
Ba tháng qua trừ chấp hành nhiệm vụ thì trên cơ bản không xuống núi, thực lực rõ ràng khôi phục không ít — đại khái từ cấp Bốn lên bán-cấp Một, nhưng hoàn toàn chỉ dựa vào chú lực và thể thuật, thuật thức vẫn luôn thiếu chút gì đó.
Mái tóc đen giống y dài ra không ít, bị mồ hôi thấm ướt, rối tung bết lên trán, biểu cảm so với kiên định thì chi bằng nói là hơi bướng bỉnh.
“Tôi muốn nhanh...!mạnh lên.” Okkotsu Yuta nói.
Sasuke gật gật đầu, xem như đồng ý thỉnh cầu của đối phương.
Theo kinh nghiệm của y, đối phương không nhớ ra thuật thức cũng không phải vì y đánh chưa đủ tàn nhẫn.

Thứ này vẫn phải cần linh cảm thoáng qua, chỉ cần không phải chém giết thật sự thì rất khó nhớ lại thông qua luyện tập thế này.
Nói không chừng hiệu quả của ảo thuật sẽ không tồi, cũng không biết Gojo Satoru có nỡ để học sinh hắn mơ thấy ác mộng mấy ngày không.
“Chào buổi chiều, Megumi~” Zen'in Maki chào Fushiguro Megumi đang đi đến từ bên kia sân thể dục.

“Đồng phục đã may xong rồi à, nhanh đấy nhỉ!”
“Chào buổi chiều, Zen'in-san, Okkotsu-san, Uchiha-san.” Fushiguro Megumi mặc áo khoác cao cổ và quần ống rộng, trong tay còn cầm hai cái túi.

“Ijichi-san nhờ em mang đồng phục năm Hai cho các chị.”

“Đừng gọi chị là Zen'in,“ Zen'in Maki oán giận một câu, nhận lấy túi từ tay cậu, nhìn một cái rồi đưa một túi cho Okkotsu Yuta bên cạnh, “Chị còn tưởng Satoru sẽ thiết kế gì đó đặc biệt cho em chứ, kết quả cũng chỉ là đồng phục ban đầu thôi à?”
“...Em cản lại trước khi may xong,“ Fushiguro Megumi siết chặt nắm tay, “Gojo-sensei vốn muốn thêm một cái áo choàng.”
Sau đó cho em đi làm Batman?
“Đúng rồi, Uchiha-san,“ Thiếu niên đầu nhím quay sang Sasuke, người sau không biết vì sao cảm thấy có điềm trong lòng.

“Ijichi nói đồng phục của anh sẽ do Gojo-sensei trực tiếp mang về.”
...?
Thì ra gần đây Gojo Satoru cứ cười kỳ quái với y mãi là do cái này à?
Nhưng đôi khi lại dùng biểu cảm suy tư nhìn y là có chuyện gì chứ?
Okkotsu Yuta đột nhiên rùng mình.
“...Tôi biết rồi.” Giọng Sasuke nghe không có một gợn sóng.
Mới biết.
Không tính là ngoài ý muốn.
Nhưng mà ngứa tay.
“Với lại, năm Hai tụi mình là phải đổi chủ nhiệm nhỉ,“ Okkotsu Yuta quay đầu hỏi Zen'in Maki, hy vọng có thể nhanh chóng đổi chủ đề, “Là Kusakabe-sensei hả?”
Zen'in Maki mang biểu cảm 'Cảm tạ trời đất': “Nghe nói Kusakabe-sensei là người đứng đắn.

Vất vả cho em, Megumi.” Cô vỗ vỗ vai Fushiguro Megumi, “Sau này phải dựa vào em rồi.”
Fushiguro Megumi yên lặng nhìn Zen'in Maki, trên mặt mang theo sự bình tĩnh của kẻ đã nhìn thấu sinh tử.
“Gặp bạn học năm nay chưa?” Okkotsu Yuta dựa vào tâm tình quan tâm đàn em, lại đổi đề tài.
Biểu cảm của Fushiguro Megumi càng bình tĩnh.
“Một người khác phải đến tháng Bảy mới đến được.”
“A ha ha...” Okkotsu Yuta sờ gáy, “Không sao mà, còn có Uchiha-san có thể trông chừng Gojo-sensei.”
Sẽ không để thầy ấy quá phận.
Sasuke nhướng mày, cảm thấy ấn tượng của đối phương với mình hình như lệch ở đâu rồi.
Chỉ cần đối tượng Gojo Satoru trêu chọc không phải y thì y hoàn toàn không để ý.

Có lẽ để chứng minh lời của mình, Okkotsu Yuta nhìn về phía Sasuke: “Đúng không, Uchiha-san.” Cậu nói.
Sasuke nhanh chóng đánh nát hy vọng của cậu.
“Không thể.” Y đáp.
Không ai quản được Gojo Satoru.
“A..., chính là Gojo-sensei gần đây hình như rất bất đắc dĩ* với Uchiha-san.” Okkotsu Yuta có chút kinh ngạc.
Hôm qua cậu còn thấy Gojo Satoru và Uchiha Sasuke ở chung với nhau.

Nam nhân tóc bạc hình như đang có ý đồ muốn thiếu niên tóc đen làm gì đó, biểu cảm trông hơi khó hiểu, vòng tới vòng lui quanh người y.
Mà biểu cảm của Uchiha Sasuke lại giống bình thường như đúc, thậm chí có khi tâm tình còn tốt hơn một chút.

Y có thể gọi là thanh thản đi trên đường, cũng mặc kệ cái tay trên vai, câu được câu không đáp lời hắn.
Dù sao thì cuối cùng Uchiha Sasuke thắng nhỉ, vì Gojo Satoru cuối cùng khoanh tay, bĩu môi đi theo thiếu niên.
Sasuke nghi hoặc nhìn sang.
Cậu xác định anh ta sẽ bất đắc dĩ với tôi?

Okkotsu Yuta đọc được những lời này từ trong mắt y.
Fushiguro Megumi đè đè mi tâm, thở dài.
“Em quen rồi.” Cậu nói, “Còn nữa, Ijichi-san nói một thời gian sau sẽ có trợ lý sang đây, khả năng sẽ mang các anh chị ra ngoài làm quen với nhiệm vụ một chút.”
Zen'in Maki nghi hoặc hỏi: “Chuyện này cần nói với bọn chị sao?”
Trợ ly trong Cao chuyên rất nhiều, Ijichi là một người họ tương đối thường gặp nhiều, nhưng khối lượng công việc của đối phương rất lớn, luôn bị Gojo Satoru sai chạy tới chạy lui, cho nên một năm nay bọn họ cũng đi làm nhiệm vụ với những trợ lý khác.
Thứ chuyện nhỏ này chỉ cần giới thiệu một chút khi đi làm nhiệm vụ là được, sao lại cố ý nói với họ chứ.
Như thể...!người trợ lý kia là nhân vật lớn nào đó vậy.
“Ijichi-san nói là Gojo-sensei nhờ chú ấy chuyển lời lúc gặp nhau hôm nay,“ Fushiguro Megumi nhíu mày, dường như cũng không hiểu lắm, “Là người được điều nhiệm đến đây từ Kyoto, tên là Shimizu Iwa.”
_________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Tuy Gojo Satoru không lên sân khấu nhưng vẫn luôn tồn tại trong lời của mọi người, chương sau lên sàn.
Một số chú thích:
Okkotsu: Bởi vì chưa thức tỉnh thuật thức theo tự nhiên nên mất đi Rika rồi sẽ phải thức tỉnh thủ công.

Trước mắt chưa ai gặp phải tình huống này bao giờ, cũng không biết cần làm gì, chỉ có thể dựa vào việc bị đánh mà lần mò.

Thảm.
Maki: Cọng giá là ấn tượng của cô với Okkotsu.

Từ 'cọng giá yếu nhớt' đến 'mặc dù mạnh nhưng vẫn là cọng giá'.
Sasuke: Y chỉ là không thích giết chóc vô bổ, nếu là nhiệm vụ thì y sẽ không do dự giết người, y là ninja.

Ảo thuật nhắc đến chương trước thật ra là dùng Sharingan trực tiếp khống chế gia chủ Zen'in, bắt ổng nhường vị trí cho Maki rồi xử lý luôn, sau này khẳng định sẽ có đại loạn, cực kỳ đơn giản thô bạo.

Obito khống chế Suikage, Madara khống chế Cửu Vĩ đều dùng ảo thuật Sharingan bình thường, chỉ cần đồng lực đủ mạnh là được.

Có điều y đã tiến bộ hơn ban đầu rồi, ngay từ đầu y chỉ muốn lật úp cả hiện trường lên thôi.
Satoru: Trước mắt Satoru giống người tốt (hình như hơi sai sai) là vì tôi không viết thái độ của hắn với chú linh (vì quá mạnh nên chả có gì để viết), hơn nữa hắn đã chín chắn hơn rồi, nếu là hắn thời còn học Cao chuyên thì phỏng chừng Sasuke vừa nói là bọn họ sẽ đánh nhau luôn.

Mặt khác, ý tưởng cách mạng bạo lực của Sasuke sẽ làm cho Satoru trông tương đối ôn hòa, dù sao một cái là thế giới chiến tranh, một cái là thế giới hoà bình.

Satoru thật ra đúng là người tốt.
_________________________________
*: Câu này nghĩa nó gần như là 'không có cách', 'hết cách', ý Yuta là kiểu Sasuke muốn làm gì thì Satoru cũng không kháng nghị, cũng không có cách nào khác.

Nếu mà là một đôi thì nó là dung túng, cưng chiều ấy, có điều hai người đang mập mờ nên mình chả biết dùng từ gì cho phải =).

Nó như là anh Sat dung túng cho em Sas mà không tự biết (kiểu thế?).

Cầu cao nhân ạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui