Thức Thần Mạnh Nhất Sasuke-kun


Đầu tháng Ba thật ra vẫn hơi lạnh, những cây hoa anh đào ven đường vẫn chưa đến thời khắc đẹp nhất nhưng cũng đã trổ đầy nụ hoa, lay động dưới ánh đèn đường.
Những cây anh đào ven đường là anh đào Yoshino, phải đến cuối tháng Ba mới hoàn toàn nở rộ.

Khi ấy mọi con đường đều sẽ được bao phủ bởi những đoá hoa trắng tinh khôi như mây, quán cà phê họ vừa đi khỏi cũng sẽ hấp dẫn một lượng khách lớn.
Bây giờ người ta vẫn còn mặc áo khoác nỉ, vội vã đi trên đường, không hứng thú mấy với anh đào chưa đạt đến thời kỳ đẹp nhất.
Rời khỏi quán cà phê đó rồi, Gojo Satoru cực kỳ tự giác dẫn Sasuke đến một quán khác gần đó.
Nghe nói pudding caramel chỗ đó rất ngon.
Bọn họ tìm một gian nhỏ, gọi món xong Gojo Satoru liền cởi bịt mắt, làm như mình là hoa hướng dương mà chống cằm nhìn chằm chằm Sasuke.
Đầu kia của 'ràng buộc' truyền đến cảm xúc nửa tò mò, nửa thúc giục của đối phương.

Sasuke phát hiện rằng trong mấy tháng vừa qua, y dường như đã có thể tự động hiểu việc đối phương muốn làm trong đầu.
—Cho tôi nhìn thằng nhóc kia nhanh nào.
Gojo Satoru lúc nói chuyện rất thiếu đòn, có 'ràng buộc' rồi không nói gì cũng trở nên thiếu đòn.
“Đừng dùng 'ràng buộc' bừa bãi.” Y có hơi bất đắc dĩ, tuỳ tay bóp nát máy nghe trộm Edogawa Conan lén gắn lên cổ tay áo mình rồi ném sang một bên.
Giận thì lại không giận.

Dù sao đối phương chỉ là mở lòng mình đặt đến trước mặt Sasuke mà thôi, cũng không yêu cầu y phải làm việc tương tự.
Nếu y đã đồng ý sẽ thử hoà mình vào xã hội, thử coi Gojo Satoru như đồng bạn và cộng sự rồi thì tất nhiên sẽ cho đối phương sự tín nhiệm chứ không phải dùng những thứ đường ngang ngõ tắt để xác nhận sự chân thành của hắn.
Nhưng chuyện này xác thật sẽ giúp y có cảm giác an tâm rằng mình có thể khống chế mọi thứ — cảm giác an tâm có thời hạn mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ tiêu tùng khi 'ràng buộc' biến mất.

Điều này y rất rõ ràng.
“Có gì không tốt?” Gojo Satoru tùy tay nâng nước trà trong ly lên, dùng chú lực thao túng nó xoay chuyển tới lui giữa không trung, “Làm giáo viên ngày nào cũng phải cực khổ nói chuyện, đương nhiên phải bớt tranh cãi giữ giọng chứ.”
Một giáo viên không có bằng sư phạm, mỗi tuần chỉ có ba bốn buổi dạy, phần lớn thời gian mỗi ngày đều đang ý đồ muốn tán nhảm với học sinh, đồng nghiệp và bạn cùng phòng.
Nói là phải giữ giọng.
Nhân viên phục vụ gõ cửa, đưa thức ăn đến rồi liền yên lặng rời đi.
Hoàn toàn không chú ý đến mấy 'cục' chất lỏng bị ép thành hình dáng kỳ quái đang bay bay trên đỉnh đầu.
“Để nước xuống đi,“ Sasuke gõ gõ bàn, nhìn ngón tay Gojo Satoru quơ một cái, nước trong không khí đã trở lại trong ly, không có một gợn sóng nào.

“Thấy sao?”
Đôi mắt y biến từ đen sang đỏ, dừng ở hình thái tam câu ngọc.
Cảnh tượng trước mắt Gojo Satoru vi diệu mà vặn vẹo một chút.
Đây là một loại cảm giác sai lệch rất kỳ diệu.


Rõ ràng thứ mà mắt thường nhìn thấy là một đứa trẻ đưa lưng về phía mình, đại não lại cảm giác đến linh hồn mang dáng vẻ thiếu niên trong cơ thể đối phương, ngay cả người trong tầm nhìn cũng dường như có bóng chồng lên.
“Đây là...!linh hồn của bản thân nhóc ta sao?” Hắn nheo mắt.

Đây dù sao cũng là lần đầu tiên hắn 'nhìn thấy' thứ như linh hồn.
“Ừm.” Sasuke gật đầu, thu Sharingan, “Nếu không mở mắt thì bóng chồng trên người cậu ta rất nhạt, nhưng vẫn nhìn ra được là của chính chủ.”
“Đôi mắt của em trước kia cũng có thể thấy được linh hồn à?” Gojo Satoru hỏi.

Hắn lười đi suy xét xem người bạn nhỏ Edogawa kia đã xảy ra chuyện gì, ngược lại càng tò mò về đôi mắt của Sasuke hơn chút.
Rinnegan có thể để Sasuke tiếp xúc đến linh hồn, nhưng lúc linh hồn ở trong thân thể vẫn là không thấy được; mà khi linh hồn bị lôi ra ngoài cơ thể thì ninja dù có Rinnegan hay không vẫn sẽ thấy — hoặc ít nhất là cảm giác được sự tồn tại của linh hồn.
Tình huống bên thế giới này ra sao y không rõ lắm, đây cũng là lần đầu y thấy việc linh hồn không đổi, thân thể lại có biến hoá.
“Đại khái...” Sasuke cũng không chắc chắn lắm.

Y trầm ngâm một lúc, đột nhiên nghĩ chút bóng chồng y nhìn thấy lúc mở mắt sau khi thành lập 'ràng buộc' với Gojo Satoru.

“Ở thế giới của tôi thì linh hồn con người bị lôi ra là sẽ thấy được, còn bây giờ...” Y không xác định trong mắt mình là cơ thể hay linh hồn người ta.
Hẳn vẫn là cơ thể nhỉ.
Gojo Satoru vò rối tóc mình, mái tóc trắng bạc lập tức rối thành một ổ rơm.

Có điều chất tóc của hắn rất tốt, tuỳ tiện vuốt hai cái là đã nhu thuận rũ xuống.
“...Mấy chuyện như 'linh hồn bị lôi ra ngoài cơ thể' này chẳng lẽ rất thường thấy sao?” Hắn mở to một đôi mắt chứa đầy nghi hoặc nhìn quét Sasuke, như thể đối phương vừa nói gì khó lường.
Thật ra y cũng không thường hay thấy lắm.

Sasuke nghĩ.
Chính thức đại khái chỉ có Itachi-nii, bốn vị Hokage, Kage của các làng khác và linh hồn của cánh tay Orochimaru.
Có điều, nếu tính như vậy thì hình như...!đúng là không ít.
“Đại khái là quy tắc khác nhau,“ Sasuke nói, “Ninja tác động được đến linh hồn cũng không ít.”
Senju Tobirama và Orochimaru thôi không nói, nhẫn thuật trực tiếp công kích và trực tiếp phong ấn linh hồn thì chỉ mỗi Konoha là đã không chỉ có một người biết làm.
“Các em thật sự không phải ma pháp sư gì gì đó hả? Linh hồn thứ này sao lại dính chung một chỗ với ninja...” Gojo Satoru trầm tư ở chỗ đối diện, “Dù là manga thì nhắc đến thứ này cũng quá kỳ quái đi...”
So việc ninja có liên quan đến linh hồn, Sasuke lại cảm thấy chú thuật sư không thấy được linh hồn mới là chuyện lạ kỳ hơn.
“Linh hồn của ninja giống với diện mạo của chính chủ không? Nếu tôi đến thế giới của Sasuke thì có phải cũng sẽ thấy được linh hồn không? Có thể cho tôi thấy linh hồn của em được không?” Gojo Satoru huyên thuyên ném ra một chuỗi câu hỏi dài, “Quả nhiên là muốn đi xem thế giới của Sasuke quá à.” Hắn chống mặt, kéo dài âm cuối, lông mi tuyết trắng lay động vài lần như đang tưởng tượng xem bên kia có dáng vẻ gì.
“...Chẳng có gì đẹp.” Sasuke rũ mắt, nhàn nhạt nói, ngay sau đó đổi đề tài.
“Nếu nhìn không thấy thì anh có thể cảm nhận được linh hồn của cậu ta không?” Sasuke hỏi.

Đũa của y để một bên, không động đến đồ ăn trên bàn.

Một mặt là vì quen lúc nói chuyện thì không ăn, mặt khác là vì họ gọi đồ lạnh, để một lúc cũng không sao.
“Linh hồn thứ này quá mơ hồ á~,“ Gojo Satoru thì không có thói quen 'ăn không nói, ngủ không nói', hoặc là nói, hắn toàn làm việc theo sở thích, có thể để mỗi tiếng nói cử chỉ của mình hoàn toàn phù hợp với lễ nghi trên bàn ăn, lại hoàn toàn không ngại phá vỡ những quy củ đó bất cứ lúc nào.

“Tôi chỉ có thể cảm giác được linh hồn của bản thân, những người khác tạm thời chưa cảm nhận được.”
Hơn nữa hắn cũng chưa từng có nghe thấy thuật thức của người nào có liên quan đến linh hồn.
Không...!Hẳn là có một người, nếu tinh thần và linh hồn là hai thứ không khác nhau lắm...
Hắn ngậm muỗng, nghĩ tới vị Tengen-sama đã ở Hoăng Tinh Cung không biết bao nhiêu năm kia.
Chỉ là vị kia trừ chút phản ứng sẽ có khi đến lúc đồng hoá Tinh Tương Thể, những lúc khác trên cơ bản là cửa lớn không ra, cửa hông không bước, đến mắt cũng lười chớp.
Đừng hỏi hắn làm sao biết.

Hắn tốt xấu gì cũng là gia chủ nhà Gojo, những việc này lúc làm học sinh chả biết một mống, thay cái thân phận là đã có thể biết đến rất nhiều thông tin — tuy vẫn không vào được.
“Hừm, thôi,“ Gojo Satoru suy nghĩ trong chốc lát rồi quyết định mặc kệ chuyện này, “Hiện tại việc này không liên can gì đến chúng ta, dù sao người bạn nhỏ kia trông cũng không an phận là bao, để nhóc ta tự chơi đi.”
Dù có thật sự dây đến chú linh thì chỉ cần không chết người là không phải việc gì lớn.

Người mà chết rồi cũng không có cách gì, nếu việc gì hắn cũng phải tra, căn bản sẽ chẳng làm được gì cả.
“Nochi Ryuji bị tử hình.” Gojo Satoru nói.

Đây mới là chuyện hắn muốn nói với Sasuke.
Sasuke giương mắt nhìn hắn một cái: “Ồ.” Y nói.
Như thể hoàn toàn không nhớ việc mình từng đồng ý nhập bọn với Gojo Satoru.
“Em không hỏi gì hả?” Biểu cảm của Gojo Satoru đầy khát vọng, má trái viết 'Mau hỏi tôi đi', má phải viết 'Không hiếu kỳ à'.
“Không.” Sasuke không khựng xíu nào, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội phát huy.
“Vậy tôi nói cho em,“ Gojo Satoru biết nghe lời phải mà tiếp tục, làm như Sasuke thật sự vòng vòng quanh người hắn hỏi tới hỏi lui, “Gã chết thật.”
Quan hệ bên trong Hiệp hội rắc rối khó gỡ, gõ gõ đầu này, đầu kia sẽ có được đáp án.

Chỉ cần lơ đãng hỏi mấy câu thôi, tập hợp mọi thông tin lại là đã có được đáp án.
Hắn tốt xấu gì cũng đã làm gia chủ nhiều năm, tuy nhà Gojo vẫn còn mấy kẻ bảo thủ nhưng trên cơ bản đã thành hắn không nói hai lời.
Không có cách a, nếu ít người thì nắm tay lớn là đạo lý cứng.
Khi toàn bộ vinh nhục hưng suy của một gia tộc đều buộc lên người một người, người này nói gì làm gì đều sẽ có thể lấy hiệu suất cao mà nhanh chóng được thực thi.

Có điều lần này hắn dùng 'người nhà Gojo' không có huyết thống.
“Từ lúc gã vào Hiệp hội đến lúc tử hình chỉ có một tháng, chưa từng tiến hành hội thẩm công khai, nhân viên thẩm vấn cũng chỉ có mấy người, tiến độ tính là nhanh.” Gojo Satoru gõ bàn, một bàn tay kéo bịt mắt lên, che cặp mắt xinh đẹp đi, “Người chấp hành án tử là một người dòng bên của nhà Kamo, tên là Haneda Jukai*, xem hành hình có gia chủ Shimizu và Shimizu Iwa, người giám sát là hiệu trưởng Kyoto Gakuganji Yoshinobu.

Trừ Gakuganji, ba người kia đều gặp riêng Nochi Ryuji trong quá trình thẩm vấn, có tổng cộng sáu người gặp hắn trực tiếp.”
Gojo Satoru không đi — tuy Nochi Ryuji thừa nhận gã là kẻ suýt ám sát Lục Nhãn thành công nhưng hắn đã dụng tư hình, hoàn toàn bị đẩy ra ngoài trong quá trình thẩm vấn kế tiếp.
Sasuke gật đầu, “Nếu Hiệp hội thật sự có người của Shimizu Shingo thì bọn họ khả năng sẽ biết ký ức của Nochi Ryuji có vấn đề.”
Nếu Nochi Ryuji chết thật, tình hình bây giờ sẽ có hai hướng đi.
Nếu Hiệp hội có người của Shimizu Shingo, hơn nữa người này biết Nochi Ryuji nên nói gì, như vậy lúc người đó nhìn ký lục thẩm vấn nhất định sẽ hiểu rõ mọi chuyện, rất dễ liên tưởng đến Sasuke.
Nếu đối phương chỉ là một quân cờ không quan trọng gì, nhiệm vụ chỉ là bảo đảm cái chết của Nochi Ryuji, không phải tự mình hành hình; hoặc thật ra chẳng có người nào của Shimizu Shingo cả, Nochi Ryuji bị tử hình chỉ là phán đoán bình thường của Hiệp hội, thì manh mối của họ sẽ đứt đoạn ngay đây.
À, nói là người của Shimizu Shingo cũng không đúng.

Bây giờ nhìn xem, Shimizu Shingo chỉ là một lão già tinh thần không bình thường lắm, tình nguyện vì một mục tiêu không biết tên nào đó mà đi chết — thậm chí còn như lão đã nói, dẫu Nochi Ryuji không ra tay, lão cũng chẳng sống được thêm bao lâu.
Nhưng hai người hiện tại không có đầu mối, cũng chỉ tạm thời dùng tên này để gọi kẻ sau màn.
“Nếu một kẻ như vậy, khả năng lớn nhất là đám người kia.” Gojo Satoru nói, “Nhưng bọn chúng hẳn sẽ tạm thời không làm gì, ít nhất có thể an tĩnh được một đoạn thời gian.”
Vì không biết Gojo Satoru cuối cùng đã hỏi ra được gì, cũng không rõ năng lực của Sasuke rốt cuộc là gì, những kẻ đó sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
“Vị trí trống của Shimizu Shingo thì sao?” Sasuke biết ý của Gojo Satoru.
Tạm thời sẽ không làm gì có nghĩa là sau này nhất định sẽ thử họ.
Dù sao cũng không có ích gì, Sasuke nghĩ, chỉ cần những kẻ đó còn coi y như 'chú linh' bình thường ngày nào thì bọn họ sẽ không sờ được đến thông tin về mình ngày đó.
Thật ra với y mà nói thì đây hẳn là một khoảng thời gian điều tiết không tệ.
Nam nhân tóc trắng ngắn 'hừ' một tiếng, nghe hơi không cao hứng.
“Còn đang thảo luận,“ Hắn vẽ vài nét trên bàn, chú lực để lại mấy đường rõ ràng trong mắt Sasuke.

“Lão già kia vẫn rất nhạy cảm, nói cái gì mà 'nhà Shimizu đời đời chuyên chú giữ gìn kết giới của Tengen, nhân khẩu thưa thớt, trong thời gian ngắn không thể tìm được người thích hợp, hy vọng vị trí đó có thể tạm thời để trống'.”
Kỳ thật chính là cảm giác khoảng thời gian này không ổn định nên muốn lùi về sau, xác định hết thảy đều đã bình ổn lại rồi sẽ lại lò dò đi ra.
Chú lực hình thành một sơ đồ quan hệ trên bàn.
Thiên Hoàng, chính phủ, Ngự Tam gia và nhà Shimizu ở tầng cao nhất, sau đó là những gia tộc lịch sử hơi ngắn nhưng vẫn kéo dài được mấy trăm năm, đến này vẫn còn kéo dài hơi tàn, xuống chút nữa là hai hiệu trưởng Cao chuyên và bốn Đặc cấp, sau đó mới là những chú thuật sư cấp bậc bình thường.
“Thiên hoàng chỉ để trưng, chính phủ chỉ để ý kết quả, thế gia nắm giữ Hiệp hội, 'bình dân' căn bản không có đường thăng tiến, chỉ có thể làm trợ thủ bên trong,“ Gojo Satoru trào phúng, “Muốn thay đổi bọn họ, hoặc là xuống tay từ trong, trực tiếp đánh ngã Hiệp hội, hoặc là khiến cho tiếng nói của chú thuật sư bình thường đủ để dao động quyền thống trị của họ.”
“Thế gia luôn có kẻ phản loạn mà, dẫn dắt nhóm người đó thượng vị là được.” Sasuke nói.
Giống như Hyuga Neji, giống như Shisui và Itachi-nii.

Nếu họ không chết, thì dù là Cá Chậu Chim Lồng** của nhà Hyuga hay cuộc nổi dậy của Uchiha đều sẽ có được một kết quả tốt hơn.
Chỉ cần Gojo Satoru mở miệng nói, y cũng không phải không có khả năng dùng ảo thuật giúp Zen'in Maki lên làm gia chủ — tuy trình độ ảo thuật của y không tốt lắm, một khi mất hiệu lực tuyệt đối sẽ có đại loạn xảy ra, nhưng chỉ cần Zen'in Maki quang minh chính đại tiếp nhận vị trí gia chủ, lại có thể đủ nhẫn tâm đi bài trừ dị kỷ, sớm muộn gì cũng sẽ ngồi ổn trên vị trí đó.

Cùng lắm thì đi giết gà dọa khỉ thôi mà, người ta đều là kiểu này cả.
“Thế gia có thể ngoan cố hơn tưởng tượng của em đấy, Sasuke.” Gojo Satoru làm như không hiểu ý ngoài lời của Sasuke, “Maki là người đầu tiên trực tiếp bỏ nhà đi bụi trong ngần đó năm, đại đa số những người phản nghịch đã sớm bị mài nhẵn góc cạnh.

Dù vậy, chỉ cần Hiệp hội còn trong tay thế gia ngày nào, em ấy sẽ không thể lên làm gia chủ ngày đó.”
Hắn không chút khách khí nói.

Chỉ khi chú thuật sư bình dân thực sự nắm giữ Hiệp hội, Hiệp hội thực sự đè ép thế gia, thế gia mới có khả năng thay đổi.

Chỉ là đến khi đó, thế gia suy yếu cũng là kết quả hiển nhiên.
Dù sao hắn cũng không để bụng.
“Phiền toái.” Sasuke nhăn mày.
Từ một phương diện nào đó mà nói, cảm giác đạo đức của Gojo Satoru vẫn rất mãnh liệt.

Rốt cuộc kẻ thù của chú thuật sư không phải con người, nhân số vốn đã ít, muốn tận lực giảm bớt tiêu hao cũng có thể lý giải.
“Vậy mới có tính khiêu chiến chứ~” Người đối diện cười tủm tỉm nói.

“Phải biết, kẻ chân chính khống chế hướng đi của xe ngựa không phải là quý tộc trên xe mà là phu ngựa quất roi nha.”
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Một số chú thích:
Conan: Thời gian trong anime có lẽ là khoảng nửa năm, vụ án phần lớn là án đơn lẻ.

Chú linh cấp thấp không thể trực tiếp tạo ra những cái chết dị thường, cũng sẽ không ảnh hưởng quá trình suy luận, cho nên cậu chưa thấy chú linh là rất bình thường.

'Chú nguyền' mà Gojo Satoru nói, cậu có lẽ nghe ra thành chỉ việc mình bị thu nhỏ.
Trước mắt, trong mắt Gojo Satoru thì Conan chỉ là một người thường 'hình như có dính dáng đến âm mưu của người thường'.

Thế giới hai bên khác nhau, Gojo Satoru sẽ không quản việc của người thường, mọi thứ hắn vẫn luôn quan tâm tò mò về đều là mắt của Sasuke, Conan cũng không quản được việc của chú thuật sư.

Những tình tiết về sau tạm thời chưa thể nói với các bạn, mong các bạn kiên nhẫn đọc tiếp!
Cảm giác đạo đức: Quan niệm làm ninja của Sasuke và chuẩn mực xã hội của thế giới này không hợp nhau lắm.

Theo tiêu chuẩn nơi đây, cảm giác đạo đức của y kỳ thật rất yếu: Nếu Gojo Satoru cần, y sẽ không ngần ngại giết người cũng không ngần ngại đi dùng ảo thuật khống chế người, những việc này với y mà nói là tương đương với 'nhiệm vụ'.

'Cảm giác đạo đức mãnh liệt' của Satoru trong mắt Sasuke là kết luận Sasuke đưa ra do so sánh với vào thủ đoạn mà bản thân y sẽ áp dụng.

Tuy Satoru cũng không phải vì tuân thủ công tự lương tục mới có hành vi như thế, nhưng đúng là có làm việc tốt.
_____________________________
*: Vũ Điền Tu Giới.

Vũ Điền là Haneda thì mình chắc chắn, Tu Giới mạo muội dịch là Jukai.
**: Cái ấn mà tất cả người Phân gia nhà Hyuga đều phải mang, nó giúp người Tông gia hoàn toàn không chế người Phân gia (khi ấn kích hoạt thì người Phân gia sẽ phải chịu một cơn đau đầu rất thống khổ, nghiêm trọng có thể chết tế bào não gây tử vong), đồng thời bảo vệ bí mật về Byakugan (đại khái là người Phân gia chết đi thì Byakugan sẽ bị phong ấn, không dùng cấy ghép cho người ngoài như Sharingan được)..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui