Máu Nochi Ryuji chảy đầy đất, người cũng vì bị cưỡng chế lục tìm ký ức mà rơi vào nửa hôn mê, trông thê thê thảm thảm, dáng vẻ như bị khổ hình.
Cũng đúng là khổ hình thật.
Bị hai vị mạnh nhất tóc bạc và thức thần tóc đen nào đó bắt tay với nhau, bị khổ hình cả về mặt sinh lý lẫn tâm lý.
Sasuke đã tận lực xuống tay nhẹ một chút, nhưng dù sao cũng là động tay động chân lên đầu óc, nhiều ít vẫn sẽ có di chứng.
Y không chỉ thôi miên sửa lại hơn phân nửa ký ức đêm đó của Nochi Ryuji mà còn khiến gã cho rằng bản thân y cũng tham dự trận đánh nhau ban nãy — vẫn phải tìm lý do để chú lực của mình ở trên người đối phương.
Gojo Satoru ngồi trên sô pha, nhìn y thẳng lưng, quay người lại.
“Xong xuôi?” Hắn hỏi, mắt lam tò mò chớp chớp.
“Đại khái là phải hôn mê một lúc.” Sasuke hơi không xác định, “Gã tỉnh lại thì hẳn sẽ không ai cảm nhận được dấu vết của chakra.”
Thôi miên không phải là trực tiếp bóp méo ký ức.
Tương đối mà nói, nó càng giống như đặt giả thiết là một số từ ngữ mấu chốt, sau đó khi những từ này bị kích thích thì mới bắt đầu dẫn dắt người ta đi lệch khỏi hiện thực.
Ký ức vốn có vẫn còn đó, chỉ là khi kẻ đó hồi ức sẽ không tự chủ được mà đi theo một lối rẽ khác theo hướng mà người thôi miên giả thiết, nhìn thấy cảnh tượng người thôi miên bố trí.
Logic tự thân của người thôi miên càng nghiêm ngặt, điều kiện giả thiết càng đầy đủ thì hiệu quả thôi miên càng tốt.
Sasuke tự tin rằng không ai có thể phát hiện ra manh mối gì — y dùng ký ức chân thật nhất làm bản gốc để tiến hành thôi miên, dùng Sharingan hạ ám chỉ với Nochi Ryuji, không thể có người giải được.
Kẻ phát hiện được Nochi Ryuji có vấn đề chỉ có thể là người của Shimizu Shingo.
“Vậy bảo họ lên dọn dẹp một chút đi,“ Gojo Satoru móc điện thoại gọi đi, thuận tay chỉ chỉ giày của Sasuke, ý bảo y xử lý sơ qua, “Hai người chúng tôi đi trước, tôi đói.”
Hắn nói đúng lý hợp tình.
Vết máu dưới đế giày đã hơi dính.
Sasuke tìm miếng khăn giấy ướt cọ hai lượt, chiếc khăn nhạt màu lập tức nhiễm vết bẩn nâu nhạt.
Y đi vài bước, không để lại dấu chân tối màu trên mặt đất.
Y vứt khăn lông đi, sang bên cạnh rửa tay.
Gojo Satoru đã đứng chờ ngoài cửa.
“Đi thôi.” Đối phương tủm tỉm ôm vai Sasuke, phất phất tay với trợ lý vừa mới đi thang máy lên.
“Việc lúc sau giao cho cậu đấy, nhớ chuyển lời cho gia chủ nhà Shimizu gia chủ là đừng quên giao kèo giữa chúng ta.”
Vị trợ lý kia trông hơi tuyệt vọng.
Khi cửa thang máy đóng lại, y nghe tiếng đối phương gọi tiếp viện — nơi này trông rất giống hiện trường án mạng, cậu ta cũng không có cách nào quang minh chính đại mà mang chú nguyền sư cụt tay kia ra ngoài.
...
Bọn họ đi đường sắt cao tốc về Kyoto, sau đó trực tiếp gọi xe đến nhà cũ Gojo gia, không dừng bên ngoài nhiều.
Ăn cơm chiều xong, Gojo Satoru khó được mà không theo sau Sasuke, chuẩn bị về phòng mình.
Ngược lại là Sasuke do dự một lát rồi gọi hắn lại.
“...Satoru.”
Gojo Satoru quay đầu nhìn y.
“Sao thế, Sasuke?” Hắn hỏi, ngữ khí nhẹ nhàng như đã hoàn toàn ném chuyện Nochi Ryuji ra sau đầu.
“Xin lỗi.” Sasuke nhẹ giọng nói.
Y vốn có thể dừng ngay sau khi xác nhận rằng Nochi Ryuji đúng là đã thoát khỏi sự truy đuổi của nhà Gojo dưới sự trợ giúp của Shimizu Shingo, nhưng y vẫn lùi về phía trước mấy ngày nữa, mãi đến khi thấy lần đầu Nochi Ryuji liên hệ với Shimizu Shingo mới thôi.
Gojo Satoru cũng không bảo y làm vậy.
Là chính y chủ động móc vào vết thương của đối phương — tuy người này có lẽ cũng không biết.
Nhưng y hiểu rõ cảm giác đó.
Để một người ngoài nhìn đến thời khắc bất lực nhất của mình, nếu là chính y thì tuyệt đối sẽ cực kỳ tức giận.
Gojo Satoru giật mình, đến cạnh Sasuke, cười với y: “Sao tôi không biết là em có chuyện phải xin lỗi tôi nhỉ, Sasuke?”
Trong mắt nam nhân tóc trắng ngắn chứa đầy ý cười, “Là do vừa nãy giành cà chua với tôi sao? Tôi không ngại mà~”
Rõ ràng vừa nãy là hắn giành cà chua của Sasuke.
“Anh muốn xem ký ức của Nochi Ryuji không?” Sasuke hỏi, “Tất cả những gì anh muốn biết, tôi đều có thể cho anh tận mắt xem.
Bao gồm cả...!ngày hôm đó.”
Y cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng.
“...Thật á?” Gojo Satoru kinh ngạc nhướng mày, “Bao gồm cả việc gã yêu đương bao nhiêu lần?”
...
“Anh xem hay không.” Chút tội lỗi dưới đáy lòng Sasuke lập tức bay màu.
“Xem nha,“ Gojo Satoru đứng dậy, nắm vai Sasuke xoay y sang hướng khác, “Vào phòng em đi.”
Hắn thân cao chân dài, đẩy Sasuke hai bước là đã đến gian phòng y ở, ngựa quen đường cũ kéo cửa đi vào.
Một góc phòng để bàn con và bàn trà.
Sasuke đổ nước vào ấm trà, quay đầu thì thấy Gojo Satoru tự giác kéo ngăn tủ ôm đệm chăn ra.
?
“Anh làm gì đấy?” Y nghi hoặc hỏi.
Gojo Satoru vừa trở về đã tắm rửa thay đồ, lúc này đang mặc một bộ quần áo ở nhà mềm mại, tóc mềm mềm rủ xuống trước mắt.
“Em phải dùng ảo thuật mà nhỉ?” Hắn chớp chớp mắt.
Sasuke gật gật đầu.
Muốn cho Gojo Satoru xem ký ức của mình, nguyên lý cũng rất đơn giản, chỉ cần coi ký ức như phông nền của áo thuật, chiếu vào trong đại não đối phương là được.
Trực tiếp dùng Tsukuyomi thì rất tiện, nhưng Tsukuyomi dù là đối với y hay với Gojo Satoru mà nói đều là thuật có gánh nặng rất lớn — bởi vì Tsukuyomi dẫu hiệu lực chỉ trong nháy mắt, với y chỉ là mệt nhọc của mấy ngày bùng nổ, đối với Gojo Satoru có lẽ là liên tục chịu công kích tinh thần mấy ngày, sau đó đồng loạt bộc phát ra tại một khắc kia.
Ảo thuật dù gì đi nữa vẫn là một cách tấn công, dù chỉ là kéo người vào thôi, chẳng làm gì cả cũng sẽ liên tục tạo ra thương tổn đối với tinh thần.
Y không xác định phản chuyển thuật thức của đối phương có thể tự động vận chuyển để chữa trị đầu óc hắn không — đầu óc bị chakra chứ không phải chú lực công kích.
Ít nhất hiệu quả mà phản chuyển thuật thức của Ieiri Shoko có trên phương diện trị liệu thương tổn do ảo thuật gây nên không có xuất chúng mấy, chỉ có thể để sơ cứu trước khi đối tượng chữa trị tỉnh lại.
Vì thế vẫn nên dùng đồng thuật ôn hòa một chút, duy trì truyền tải chakra một lúc, cái này an toàn hơn cho cả hai rất nhiều.
Gojo Satoru dứt khoát lưu loát nằm xuống.
“Như này thoải mái hơn tý.” Hắn mang biểu cảm tuỳ y sắp xếp, nằm xuống xong còn duỗi người.
...
“Không được.” Sasuke lạnh lùng tàn khốc kéo hắn dậy.
“Sao lại không được?” Gojo Satoru ôm chăn không muốn buông tay.
“Đây là giường của tôi.” Y từ trên cao nhìn xuống, nói.
“Lát nữa tôi ngất rồi thì làm sao?” Gojo Satoru đáng thương nói, “Em muốn để tôi ngã thẳng lên đất hở?”
Không nói là có ngất hay không, từ trạng thái đang ngồi ngã thẳng xuống thì trên đầu đến một cục u cũng không mọc lên được.
Sasuke trừng mắt nhìn hắn một lúc.
“Tôi chưa thử qua, có lẽ sẽ không dễ chịu lắm.” Y nói với Gojo Satoru đang ôm chăn ngồi dậy.
“Em sẽ đỡ được tôi nhỉ.” Gojo Satoru mắt điếc tai ngơ, toàn bộ điểm chú ý đều đặt lên việc mình có thể ngã lên đất không.
...
Sasuke bị hỏi nhức đầu, chỉ muốn lập tức dùng ảo thuật khiến hắn ngủ đi.
Y khom lưng đứng trước người nam nhân tóc bạc, duỗi tay cố định mặt đối phương, không cho hắn nhìn loạn — Gojo Satoru hơi mở to hai mắt, cũng vươn tay lấy cổ tay Sasuke.
“Đừng nhúc nhích.” Sasuke nói.
Y dứt khoát ngồi xuống, nhìn thẳng vào Gojo Satoru.
Đôi mắt Gojo Satoru xoay chuyển: “Bên trong ảo thuật thế nào, có thể giống kính thực tế ảo không?”
“Nhìn tôi, đừng chống cự.” Sasuke không để ý đến hắn, “Chuẩn bị đàng hoàng đi.” Mắt y biến thành màu đỏ máu, một tay khác vén tóc mái đã dài ra rất nhiều lên, lộ ra Rinnagan vẫn luôn bị che đậy, bình tĩnh đối diện với đôi mắt nhạt màu của Gojo Satoru.
“Nếu em mệt có thể nằm xuống ngủ ó~” Gojo Satoru cười tủm tỉm, vỗ vỗ tấm đệm dưới người mình.
“Không cần.” Sasuke nhàn nhạt đáp một câu, sau đó không hề báo trước mà phát động ảo thuật.
Ngón tay nam nhân hơi siết chặt, ánh mắt lập tức mất đi tiêu cự, người đổ về phía trước.
Thao túng ảo thuật là một việc vô cùng nhàm chán.
Ít nhất đối với Sasuke thì ảo thuật chủ yếu là dùng để lừa lấy thông tin trong chiến đấu.
Nếu thông tin nhiều, y càng thích trực tiếp động thủ, còn trong tình huống như bây giờ, y không có đối tượng chiến đấu, chỉ có thể chuyên tâm duy trì ảo thuật, độ nhàm chán nâng lên một bậc.
Gojo Satoru vẫn đang nắm cổ tay y.
Sasuke đẩy đầu hắn trên vai mình ra, đỡ lên gối đầu, dùng một tay khác kéo chăn lên, đắp lên người hắn.
Phiền phức.
...
Thứ Gojo Satoru muốn biết thật ra không nhiều đến vậy.
Hắn chỉ muốn xem Shimizu Shingo bị giết thế nào, và cả quá trình Nochi Ryuji bị truy nã cho đến khi gã chạy thoát được năm đó.
So với Sasuke nhìn thấy hơn hai mươi năm cuộc đời Nochi Ryuji, khoảng thời gian đó tổng cộng lại cũng chỉ được vài ngày mà thôi.
Nhưng thời gian ảo thuật vẫn tốn nhiều hơn lúc y tìm kiếm ký ức — chiếu phim cho người khác xem không thể tăng tốc một trăm lần.
Nước trà sôi ùng ục trên bếp.
Khi một ấm nước đầy sắp thấy đáy, mí mắt Gojo Satoru mới giật giật.
Sasuke mở mắt, dứt ra khỏi khoảng nghỉ tạm.
Ảo thuật đã kết thúc được một lúc, chỉ là Gojo Satoru không chống cự gì trước khi vào ảo thuật, cũng không dùng phản chuyển thuật thức, chỉ có thể tự mình chậm rãi tỉnh lại.
Hắn tỉnh sớm hơn dự tính của Sasuke rất nhiều, có lẽ do quanh năm suốt tháng sử dụng Lục Nhãn, tinh thần lực vượt xa chú thuật sư bình thường.
“Đau đầu?” Sasuke hỏi, giật giật tay nhắc đối phương buông ra.
Lần đầu tiên ở lâu trong ảo thuật chung quy sẽ không dễ chịu cho lắm.
“...Mấy giờ rồi?” Gojo Satoru lung lay ngồi dậy, dùng sức chớp mắt.
“Một giờ.” Sasuke nhìn điện thoại.
Gojo Satoru buông tay, rũ mắt không biết đang nghĩ gì, sau đó đột nhiên duỗi tay ôm lấy Sasuke.
Hắn cao hơn Sasuke không ít, có thể dễ như trở bàn tay ôm cả người y trong ngực.
Lúc này hắn cong lưng, cằm đặt trên vai y, cánh tay vòng quanh người y, ấn cả người Sasuke vào người mình.
Sasuke có thể cảm nhận được nhịp tim ổn định như thường ngày trong lồng ngực đối phương, còn cả mùi hương nhàn nhạt của thứ dầu gội giống của y dùng mấy ngày nay.
“...Để tôi dựa một lúc đi,“ Tai Gojo Satoru kề sát mặt Sasuke, giọng hắn truyền đến từ sau đầu y, nghe có chút mơ hồ, “Đau đầu.”
Hắn dùng mái tóc xù xù của mình cọ sườn mặt Sasuke, giống một con mèo lông dài to tướng đột nhiên hứng lên muốn nghỉ ngơi mấy phút trong lòng con người, thoả thuê rồi sẽ chạy ra ngoài làm xằng làm bậy.
...Thôi.
Sasuke nghĩ, nể tình anh đang đau đầu.
Y hơi lạ lẫm vỗ vỗ lưng đối phương.
“Một lúc thôi.
Nước sắp cạn rồi.”
Gojo Satoru cười bằng giọng gió, ngực hơi hơi chấn động mấy cái.
“Được.” Hắn siết chặt hai tay, yên lặng nhắm mắt lại.
_______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Satoru: Có phản chuyển thuật thức nên lúc tỉnh không đau đầu xíu nào, tuy nhiên vẫn trợn mắt nói dối.
Sasuke: Biết đối phương có phản chuyển thuật thức, đang nói dối, nhưng vẫn mềm lòng.
Mớ ảo thuật này nọ tôi viết bừa đấy, dù sao đều là để phục vụ việc yêu đương.
_______________________________
Editor: Chẳng định đăng liên tiếp hai ngày đâu nhưng mình thấy chút đường này nó thơm quá nên phải share liền =))
Không thể chỉ có mình mình ngồi cười ngu được, nhỉ =D.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...