Thức Thần Mạnh Nhất Sasuke-kun


Sau khi kỳ nghỉ Tết kết thúc, Cao chuyên lại có chút hơi người, học sinh và giáo công nhân viên đều về vị trí cũ, khiến nhiệm vụ do không có người làm mà đọng lại mấy ngày cũng bớt đi không ít.

Đương nhiên, nhiệm vụ là thứ vĩnh viễn làm không xong.
Sasuke không lãnh lấy phần lớn nhiệm vụ của Gojo Satoru như trước — đêm Vọng đó Gojo Satoru dùng chú lực bù vào phần chakra tiêu hao của y, cho nên lúc này cơ thể y phần lớn là chú lực.

Y muốn nghiên cứu một chút xem có thể sử dụng chú lực độc lập giống chakra không.
Ngoài ra còn phải tiếp tục học bổ túc, bao gồm bắt đầu học tiếng Anh từ con số không.
Y từ chối thừa nhận lúc trước làm vậy là để trốn Gojo Satoru.
Lượng nhiệm vụ trong học kỳ cuối cùng của năm Nhất cũng tăng lên rất nhiều, nhưng đến giờ chỉ có Inumaki Toge có thể một mình đi làm nhiệm vụ, ba người còn lại đều cần có chú thuật sư cấp cao đi cùng, có khi là Inumaki, có khi là học sinh năm Hai.
Nhưng gần như không có Gojo Satoru.
Dù sao bắt một Đặc cấp kèm học sinh thanh tẩy chú linh cấp thấp mỗi ngày thực sự hơi lãng phí.

Okkotsu Yuta mất Rika, Hiệp hội cũng không chú ý đến cậu nữa, để Gojo Satoru tự hành động, thanh tẩy được thêm vài con chú linh nữa mới là thứ họ muốn nhìn thấy.
Chỉ là khổ cho Ijichi.
Uchiha-kun...!Chừng nào cậu mới có thể thế chỗ Gojo-san a.
Ijichi Kiyotaka mang khuôn mặt khóc tang, đôi tay vẫn vững vàng đặt trên tay lái.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ, Ijichi.” Gojo Satoru nói từ sau ghế xe, “Cậu muốn vậy nhưng, đệch, sao tôi thả cậu đi được? Đương nhiên là phải tiếp tục vui sướng hợp tác nha.”
Lại bị uy hiếp.
Anh chỉ là bất cẩn nói một câu 'Gần đây quan hệ giữa Uchiha-kun và Nanami-san có vẻ không tệ' đã bị đàn anh lớn hơn hai lớp bắt chạy một vòng lớn mua đủ loại đồ ngọt, đến lúc anh về rồi, đối phương đến 'Trướng' còn không giăng đã cho nổ chú linh ra bã.
Còn tiện thể nổ nát hai tầng lầu
Có thể đoán được hậu quả mà tuần tới anh phải điên cuồng giải quyết vì những lời này của mình.
Trong tay Gojo Satoru ôm túi su kem đến phòng học dạo một vòng.

Mấy học sinh năm Nhất mỗi người ôm một quyển sách dày vĩ đại, biểu cảm khổ đại cừu thâm lẩm bẩm học thuộc.
À, là《Các loại chú linh thường thấy và cách ứng phó》mà hắn từng học thuộc lúc đi học.

Tài liệu giáo khoa cổ lỗ sỉ, nhiều năm đến vậy mà vẫn chưa ra sách mới, năm nào cũng bắt học sinh bỏ tiền mua, mua rồi còn không thể để lọt ra ngoài.

Không thể hố hơn được nữa.
Hắn dạo một vòng lớn trong trường học, ăn sạch su kem trong túi, cuối cùng mới về văn phòng.
Sasuke đang ở trong chờ hắn.
Có cả Thông Linh Thú của y, con rắn trắng nhỏ toàn thân trắng thuần, chỉ có đôi mắt là màu đỏ kia.
Hakuda đến nay cũng chỉ mới nở chưa đến hai tháng, nhưng hình thể tăng trưởng cực kỳ nhanh, lúc mới sinh ra chỉ.

Lúc mới nở chỉ to hơn chiếc đũa một chút, bây giờ đã không nhỏ hơn cổ tay hắn bao nhiêu, chiều dài cũng tăng lên rất nhiều.
Nhưng nó vẫn chưa biết nói, làm gì cũng hơi ngây thơ vụng về.

Hiện tại Sasuke trừ phát hiện ra độc tính của nó rất mạnh thì tạm thời chưa biết nó có năng lực gì khác nữa.
“Gọi tôi đến đây làm gì?” Thiếu niên tóc đen khoanh tay, ngồi trên chiếc ghế văn phòng trông hoàn toàn không hợp với tổng thể cả phòng của Gojo Satoru, nhìn còn giống với chủ nhân nơi này hơn hắn.
“Không phải việc gì lớn,“ Gojo Satoru để tay trên bàn, ý đồ khiến con rắn trắng nhỏ đang nỗ lực nhét mình vào chén trà kia bò lên lòng bàn tay hắn, “Nhưng cần em đi với tôi đến Kyoto một chuyến.”
Bạch xà do dự phun lưỡi, cuối cùng vẫn bò sang bên Sasuke.
Cuối cùng cũng thông minh lên chút đỉnh, biết tên ai mới là cái được viết trên quyển trục thông linh.
“Hiệp hội có chuyện?” Sasuke duỗi tay sang cạnh bàn, Hakuda liền bò từ bàn đến lòng bàn tay y, lần theo tay dò vào cổ tay áo, ngay sau đó chóp đuôi cũng biến mấy sau cổ tay áo.
Lực chú ý của Gojo Satoru như vẫn đặt trên người Hakuda, tầm mắt vẫn luôn dừng trên cổ tay Sasuke.
“Bingo~” Nghe thấy câu hỏi của y, đối phương ngẩng đầu búng tay một cái, “Em còn nhớ trợ lý ở Nara kia không?”
Sasuke gật đầu.

Y nhớ rõ thanh niên mặc tây trang đeo mắt kính kia, nhưng hoàn toàn không nhớ đối phương tên gì.
“Chỗ dựa trong Hiệp hội của cậu ra, trưởng lão nhà Shimizu chết rồi.

Hiệp hội mời chúng ta đi phúng viếng, hy vọng chúng ta giúp bắt thủ phạm.” Gojo Satoru ý vị thâm trường nói.
“Vô vị.” Sasuke nói.

“Đã nói giúp tôi giải quyết phiền toái, kết quả ngày nào cũng có nhiều kẻ không có mắt đến cửa tìm tôi tới vậy.”
Nói thẳng là nghi y giết trưởng lão không biết là lão già hay lão bà kia là được, còn ở đây đường hoàng mà bảo y cũng đi theo phúng viếng đi.

“Sao, dù sao em cũng nói đám đó không có mắt, cái này tôi đâu có cách nào đâu.” Gojo Satoru như buồn rầu nói, “Nên lúc trước tôi mới muốn em cải cách với tôi á.”
Hắn không nói cho Sasuke là, xảy ra việc này, một nhóm người trong Hiệp hội trực tiếp nhận định là Sasuke — kẻ có quyền tự chủ hành động — giết người, trực tiếp muốn tuyên cho y án tử hình, nhưng là bị mình chặn lại — không chỉ vì chúng kiêng kị Sasuke, càng quan trọng hơn là vì y là sức mạnh thuộc về Gojo Satoru.
Sức mạnh sẽ không bị ngoại giới ảnh hưởng, sẽ không bị đe dọa hay dụ dỗ, có được ý chí của bản thân, lại nghe theo mệnh lệnh của một phe khác.
Nghe lời hắn nói, Sasuke nhớ đến nhà cũ Gojo ở Kyoto ngày đó, thanh niên tóc trắng ngắn tuỳ ý mặc yukata màu lam đậm, trong tay cầm đũa, dáng ngồi cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn qua hoàn toàn không có điểm nào ngay ngắn cả.

Nhưng cặp mắt vốn trống trải như không trung kia lại như bừng lên ngọn lửa màu lam, sáng đến kinh người.
“Tôi nói,“ Sasuke đứng lên khỏi ghế, đi đến cạnh đối phương, ra khỏi phòng cùng hắn, “Anh quá bảo thủ.”
Tổng số chú thuật sư không có mấy người.

So với mười vạn liên quân ninja (tổng số ninja tối thiểu cần phải tính toán lại), số lượng chú thuật sư trên toàn thế giới cộng lại cũng không được đến số lẻ của số lượng ninja, mà những người này có thể chia thành hai loại — Gojo Satoru và những người khác.
Ít nhất từ những thông tin y nắm giữ mà xem, thực lực đối phương có tính cách đoạn với những kẻ khác, căn bản không cần cẩn thận đến vậy.
“Những phần tử ngoan cố đó, đánh đến phục là được, không phục thì giết,“ Y không chút để ý nói.

“Dù sao cũng đều quá yếu.”
“Sasuke, tôi là một giáo viên an phận thủ thường thường thường vô kỳ đấy—” Gojo Satoru nhẹ nhàng bước đi cạnh y, “Dạy học và giáo dục mới là mục tiêu cả đời của tôi!” Ngữ khí hắn trang nghiêm đến không chịu nổi.
“Hơn nữa, chỉ có một mình ta mạnh là không đủ,“ Sasuke ngẩn ra một lúc, Gojo Satoru làm như không phát hiện, nói tiếp, “Cho nên mới phải tìm đồng đội đáng tin cậy, nhân số không đủ cũng chỉ có thể tự mình bồi dưỡng.”
“Quá chậm.” Sasuke nói.
“Chính là phải nước ấm luộc ếch* mới được, dù sao tôi còn trẻ.” Thanh niên tóc trắng ngắn cười, “Chỉ có vậy mới có thể thay đổi nơi này từ gốc rễ.

Tôi có thể không thấy được ngày đó, nhưng lý niệm của tôi sẽ một ngày nào đó được thực hiện.

Đến chơi chung không?” Hắn thuận miệng mời.
“...Được.”
Gojo Satoru ngây ngẩn.

Hắn chỉ thuận miệng nói, không ngờ sẽ nhận được một câu trả lời khẳng định.

“Thật hay giả?” Hắn hỏi.
“Thật.”
“Thật?” Gojo Satoru lại hỏi một câu.
“Giả.” Sasuke tức giận đáp một câu.
“Đừng mà,“ Gojo Satoru cười tủm tỉm ôm vai đối phương, “Tôi coi như em nhập bọn rồi.”
Họ trở về đơn giản sửa soạn một số đồ cần mang theo — đao của Sasuke không thể để vào quyển trục, cần phải đeo lên người, nhưng như vậy mỗi lần ngồi xuống đều phải gỡ đao ra, phần lưng có đao chống lấy, hoạt động rất bất tiện.
Y đang nghiêm túc suy xét việc dùng obi** cố định vỏ đao như trước.

Quần áo của Orochimaru thật ra vẫn rất tiện, không ảnh hưởng hoạt động lại có thể đựng rất nhiều thứ.
Từ trạm Shinsen đến Kyoto cần khoảng hai tiếng rưỡi.

Lúc hai người xuống tàu đã sắp chạng vạng, khi đến nhà Gojo sắc trời đã hoàn toàn tối.
Giống như lần trước, vị nữ nhân trung niên mặc Iromuji*** đứng trước cổng lớn nhà Gojo đón họ vào trong.
“Hoan nghênh trở về, gia chủ đại nhân.”
“Chào buổi tối nha, Satogo.” Gojo Satoru thuận miệng chào, “Có Yokan không?”
“Đồ ngọt đêm nay là Yokan hạt dẻ.” Satogo nói, “Ngoài ra, đại trưởng lão biết ngài đã về, bảo ngài trực tiếp đến gặp ngài ấy.”
“Sao rồi, lão ta vẫn chưa chết à?” Bọn họ quẹo một đường, vẫn đi trên con đường lúc trước.

Chỉ là lần này rêu xanh trên đình viện đã nhiều hơn một chút, có lẽ không đến mấy ngày nữa, phần màu nâu sẽ hoàn toàn biến mất.
“Gia chủ đại nhân, xin cẩn thận lời nói.”
Gojo Satoru chậc một tiếng nhỏ, nhưng thế mà không nói gì nữa.
Đương nhiên, hắn cũng không đi tìm vị đại trưởng lão kia.
Phòng của Sasuke cũng ở gần phòng Gojo Satoru như lần trước, ở chỗ sâu bên trong nhà Gojo.

Kéo ra cửa giấy ra là một khoảng karesansui**** được bố trí tỉ mỉ, trong phòng thì để bàn con và bình phong, tủ quần áo đã chuẩn bị đồ thay, điểm duy nhất khác biệt với lần trước là lư hương trong phòng không còn nữa.
“Trừ tôi ra thì còn ai săn sóc đến vậy à Sasuke?”
Gojo Satoru nuốt một miếng Yokan lớn, chống cằm gửi một cái hôn gió cho Sasuke.
Ăn xong cơm chiều, bọn họ lại đến Chashitsu*****.

Satogo đã chuẩn bị điểm tâm và trà nhưng không ở lại, nấu nước cho hai người xong liền yên lặng rời đi.
Sasuke rót một ly trà cho mình.

Bản thân Gojo Satoru tuyệt đối tinh thông trà đạo — dù sao hắn cũng trưởng thành trong một gia tộc như vậy, mà Sasuke lại là cố ý học để khi giả trang làm quý tộc sẽ không bị người khác nhìn ra vì những chỗ này.
“Cảm động không? Muốn nhào vào lòng tôi không?” Miếng Yokan vừa nãy như đã nháy mắt hoà tan trong miệng Gojo Satoru, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc lải nhải của hắn ngay sau đó.
Vừa nói, Gojo Satoru còn giang hai tay, dáng vẻ tự tin tràn đầy chờ Sasuke.
Người này ăn gì cũng không cần nhai hả?
Tầm mắt của Sasuke dừng trên môi đối phương một chút, không làm ra phản ứng gì đối với tư thái của hắn.
Gojo Satoru biết nghe lời phải thu tay, vui sướng bốc miếng Yokan không biết là thứ bao nhiêu lên bỏ vào miệng.
Sasuke bị ngán đến uống hết ly trà thứ hai.
Dù y là một Uchiha, anh trai là phú hào háo đường của gia tộc, y cũng cảm thấy nhu cầu đường của người này đã đến mức độ tẩu hoả nhập ma luôn rồi.
Gojo Satoru ăn hết Yokan xong, cảm thấy mỹ mãn mà duỗi thẳng hai cái chân dài, ngã về phía sau lên tatami.

Trừ mái tóc trắng bắt mắt ra, cả người hắn đều được bao phủ bởi đồng phục Cao chuyên màu xanh đen, cả người dài thoòng lăn lộn trên đất.
Sasuke nhẫn nại chờ hắn ăn Yokan xong, vốn tưởng rằng đối phương có gì muốn nói, ai ngờ lại nhìn thấy Gojo Satoru lăn rồi lăn rồi lăn rồi lăn, lăn lăn mấy cái là đến bên kia phòng.
...
Sasuke cảm thấy tính mình gần đây tốt quá.
Lần gần nhất đánh Gojo Satoru là trước Tết, tính đến giờ cũng đã hơn một tháng không động thủ qua, khó trách sao tay y lúc này hơi ngứa.
“Ngày mai em cũng có thể không đi, ở đây chờ tôi về là được.” Gojo Satoru đột nhiên nói, tóc hắn vì tĩnh điện mà dính lên tatami, trông như một cục tơ rối tung xù.
Sasuke liếc xéo hắn một cái, hơi muốn tạt nước trà trong ấm lên đầu đối phương: “Nếu nói sớm thêm mấy tiếng nữa thì anh còn không tính là tồi tệ đến mức này.”
Bây giờ lại bắt đầu khoe mẽ trước mặt y.
Gojo Satoru nằm trên đất, cười tủm tỉm nói: “Nhưng em chắc chắn sẽ đi với tôi nhỉ, Sasuke?”
______________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng viết đến chỗ trong văn án!
Sasuke chính thức nhập bọn! Nhưng là sẽ không giết giùm hay đặc biệt giết ai, y tôn trọng ý tưởng của Satoru.
______________________________________
*: Nếu bỏ ếch vào nồi nước sôi, nó sẽ nhảy ra ngay, còn nều bỏ nó vào nồi nước nguội rồi từ từ đun lên, nó sẽ bình chân như vại ngồi trong đó đến chín luôn, ẩn dụ cho việc con người không thể, không sẵn sàng hay không muốn nhận thức những môi nguy sinh ra từ từ.
**: Cái dây tím tím em ta mang ngang hông hồi ở với thím Oro
***: Kimono trơn một màu
****: Kiểu vườn Nhật Bản bố trí những hòn đá, sỏi, cát,...
*****: Nơi uống trà, tổ chức các buổi lễ trà đạo của người Nhật
Tham khảo chút đỉnh về từ tiếng Nhật: Các bạn muốn mình để nguyên từ tiếng Nhật cho một số từ nếu dịch ra tiếng Việt sẽ dài dòng luộm thuộm (như Karesansui, Iromuji, Ema, Omamori,...) hay để hết luôn (khi đó thì cửa giấy = Shoji, bình phong = Byobu,...)?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui