Thức Thần Mạnh Nhất Sasuke-kun


Quán cà phê thật ra không xa bờ biển, đi đường hơn mười phút, xuyên qua hẻm nhỏ khu dân cư là có thể thấy một mảnh xanh sáng ngời phía cuối đường.
Trên bờ biển có mấy người dắt chó đi dạo, đều quấn khăn quàng cổ mang bao tay, bọc bản thân kín mít, không nhìn ra được là nam hay nữ, hành động cũng hơi chậm chạp.

Chỉ có chó nhỏ là vui sướng chạy tới chạy lui trên bãi biển, khi không cẩn thận dính phải nước biển lại nhảy dựng lên chui về cạnh chủ mình, chạy quanh họ kêu những tiếng chói tai mà vui vẻ.
Gojo Satoru đầu tóc động cũng không nhúc nhích.

Quần áo cũng là, chỉ theo hắn hành tẩu động tác dắt lôi ra nếp uốn, thoạt nhìn như là còn đãi ở trong nhà giống nhau.
Hắn đã sớm bắt tay cắm cãi lại túi, hiện tại thậm chí mở ra vô hạn cuối, cố tình canh chừng che ở bên ngoài.
Dù sao cũng là vào đông buổi chiều, tuy rằng ánh nắng tươi sáng, gió biển lại vẫn là thập phần lạnh thấu xương, đem người lộ ra tới làn da quát đến sinh đau.
Sasuke hướng bên cạnh đi rồi vài bước, tóc lập tức cũng giống những người khác như vậy, ở trong gió hỗn độn mà bay múa.
“Không lạnh sao?” Gojo Satoru hỏi.
Sasuke lắc lắc đầu.
Vì hôm nay phải tới nơi có nhiều người thường nên y mặc đồ rất dày, bên ngoài áo lông cao cổ màu trắng ngà còn khoác thêm một cái áo khoác, đừng nói là lạnh, đi nhiều mấy bước còn phải khống chế mình để không đổ mồ hôi.
Hơn nữa, thời tiết cỡ này với y hoàn toàn không tính là ác liệt, thậm chí có thể nói không tệ.
Suốt bốn năm rời khỏi Konoha, y cũng không phải suốt ngày tu luyện dưới mặt đất, khi làm nhiệm vụ cũng đã đi qua không ít nơi.
Ven biển Hỏa quốc phần lớn có đá lởm chởm, sóng biển đánh vào trên nham thạch, bọt nước văng lên có thể cao bằng đầu người.

Mặt biển Thủy quốc suốt ngày bị bao phủ bởi sương mù, tàu thuyền đều phải hoàn toàn dựa vào lộ tuyến do hải đăng của chính phủ chỉ dẫn mới có thể an toàn cập cảng.

Còn Lôi quốc thì gần như mỗi ngày đều có gió lốc sét đánh, chỉ có ninja bổn quốc mới có thể tự do vượt qua.
Biển ở đây lại bình tĩnh mà mỹ lệ, dù có gió đi nữa thì sóng biển cũng chỉ ôn nhu tấp vào bờ cát, không mang đi cát đá gì.
Gió biển như vậy, đối với y đều là mới mẻ.
Y cảm thấy trong lòng có sự bình tĩnh ít có.
Gojo Satoru thử giải trừ thuật thức Vô Hạ Hạn.
Sau đó bị gió quét một cái cho lạnh thấu tim.
Đồng phục mùa đông của Cao chuyên tuy dùng vải dày hơn mùa rất nhiều nhưng dù sao cũng không phải áo lông hay áo gió, lại càng giống áo khoác mỏng người ta mặc vào màu thu hơn, căn bản không chắn được miếng gió nào.

Người mặc bộ quần áo này dù sao cũng phải vận động, làm quá dày ngược lại sẽ không tiện.
Gió lạnh có thể so với dao sắc nháy mắt thổi tóc hắn thành một mớ rong rêu rối bù, mũi và tai lộ ra dù có chú lực bảo vệ cũng cảm thấy chút đau đớn từ cái lạnh.

Sasuke nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
Tuy đã lập tức mở Vô Hạ Hạn lần nữa rồi, biểu cảm đối phương vẫn còn hơi cứng, một đầu tóc bạc cũng lộn xộn, giống một con mèo bự mới tìm được đường sống từ chỗ chết dưới họng máy sấy.
“Thứ này tuyệt đối là vũ khí.” Mèo bự lẩm bẩm lầm bầm, dịch sang cạnh y một chút, “Thật sự không cần Vô Hạ Hạn hở? Dùng siêu tốt luôn ó~”
Tuy bầu không khí yên lặng lập tức biến mất, nhưng Sasuke ngoài ý muốn không cảm thấy bị quấy rầy, ngược lại hơi buồn cười.
“Anh bị ngốc à?” Y cũng thật sự cười khẽ một cái.
Gojo Satoru kéo bịt mắt xuống, xoay đầu sang.
Hắn nghe được tiếng cười khẽ tràn ra từ cổ họng, đột nhiên muốn nhìn biểu cảm trên mặt thiếu niên.
Cách bịt mắt kỳ thật cũng có thể thấy, nhưng bình thường Gojo Satoru sẽ không cố ý đi xem, chú lực sẽ tự động phác họa ra một loại hình tượng khác của thế giới cho hắn, giúp hắn tự nhiên hành động.

Chỉ khi xem điện thoại hoặc đọc sách hắn mới chủ động 'nhìn thấu' tầng vải đen không lọt sáng này, tiếp thu càng nhiều thông tin.
Nhưng vẫn khác với dùng mắt nhìn.
Đáng tiếc là khi hắn nhìn sang, độ cung bên khoé miệng Sasuke đã biến mất, chỉ có ý cười tàn lưu lại trong đáy mắt đen nhánh.
Thiếu niên nghi hoặc nhìn hắn một cái.
“Không có gì.” Gojo Satoru 'Bang—' một cái kéo bịt mắt lên, nghe hơi rầu rĩ không vui.
Lần này vậy mà thật sự không cho y biết trong lòng nghĩ gì.
Kỳ kỳ quái quái, thay đổi thất thường, nghĩ cái gì là muốn cái đó.
Bọn họ đi một quãng xa dọc theo đường bờ biển, sau đó tìm một cái ghế dài ngồi xuống, nhìn thủy triều dần dần rút đi, mặt trời cũng dần dần chếch sang hướng Tây.
Sasuke không nói lời nào, Gojo Satoru cũng khó được mà yên lặng thật lâu.
“Anh còn chưa đi sao?” Sasuke hỏi.

Dù là thanh tẩy chú linh đi nữa thì qua lâu như vậy cũng nên hoàn thành nhiệm vụ rồi.
“Ngày mai là năm mới, dù sao cũng được nghỉ,“ Gojo Satoru dựa vào lưng ghế, hai cái chân dài duỗi thẳng ra, lại kéo bịt mắt xuống.

“Để mấy đứa nó chơi thêm một lúc rồi hẵng đến tìm tôi.”
Cũng đúng, nơi này có hai loại lịch, hôm nay theo Dương lịch đúng là ngày cuối cùng của năm nay.

Sasuke phản ứng lại, cái ninja hình như là Âm lịch bên này, cách năm mới vần còn một khoảng thời gian.
“Hôm nay vậy mà có nắng chiều nha.” Gojo Satoru nhẹ giọng nói, tóc hắn vẫn có chút hỗn độn.


Nhưng hắn có vẻ cũng không để ý, bịt mắt treo trên cổ, chuyên chú nhìn nơi xa.
Trên biển không có người, chú lực cũng không nhiều lắm, với hắn mà nói là nơi thanh tịnh hiếm thấy.
Sau khi hoàng hôn giấu sau mây, tầng mây chung quanh liền biến thành màu cam hồng sáng hơn.
Xa thêm một chút là bầu trời không biết từ khi nào đã chậm rãi nhuộm thành màu hoa hồng nhạt, hoà với màu lam của sẩm tối tạo thành màu tím kỳ diệu mà mỹ lệ.
Sasuke nhìn không trung phía xa, tóc bay múa trong gió.
Trước mặt chỉ có tiếng kêu của hải âu và tiếng nước nhẹ nhàng chậm chạp.
Nơi xa truyền đến tiếng chó sủa.
Người bên cạnh đang hít thở vững vàng.
Y nhắm hai mắt lại, bên tai chỉ còn tiếng tim đập của chính mình, từng nhịp từng nhịp, bình thản mà hữu lực.
Thật an tĩnh.
Nếu chết đi cũng an tĩnh thế này, vậy nii-san và gia đình của y hẳn cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
——
Khi ánh chiều tà cuối cùng của hoàng hôn sắp biến mất dưới mặt biển, mấy học sinh năm Nhất Cao chuyên cuối cùng cũng nhớ đến Gojo-sensei của họ, quyết định dùng tin nhắn trên điện thoại mà tìm đến.
“Đây là hãm hại một cách trắng trợn!” Zen'in Maki đập vai Okkotsu Yuta thật mạnh, “Cậu nói xem có đúng không!” Sau Bách Quỷ Dạ Hành, quan hệ giữa cô và đối phương đã gần hơn nhiều.
Okkotsu Yuta ôm katana, tốt tình cười một cái, “Cậu nói đúng.”
Chú ngôn sư đã nhìn vào khoảng không, có lẽ chỉ có thân thể đang hoạt động.
Sáng nay họ bị kéo đến Kanagawa, bị nhét cho thông tin của ba con chú linh liên tiếp, nếu không phải Gojo Satoru nói sau khi thanh tẩy có thể tự do hoạt động, cái kỳ nghỉ này đúng là một chút hi vọng cũng không có.
“Cái gì a...” Thiếu nữ nhìn màn hình điện thoại của mình, “Cái gì mà ra khỏi quán cà phê XX quẹo phải, ghế dài thứ năm trên bờ biển? Satoru thật sự sẽ chờ tụi mình ở đó hả?”
Okkotsu Yuta nhìn lướt qua địa chỉ, cảm thấy khả năng không lớn.

Dù sao Gojo-sensei trong lòng cậu cũng không phải loại người sẽ chủ động nghỉ ngơi bên ngoài một hai tiếng đồng hồ trong thời tiết như này.
“Đi xem là biết.” Cậu cười nói.
Lúc bọn họ lảo đảo lắc lư đi đến bờ biển, mặt biển đã biến thành màu xanh đen, người trên bờ cát cũng đều đi rồi.
Hôm nay là Giao thừa, gần như tất cả mọi người đều ở nhà chờ xem Kohaku Uta Gassen*, có người còn chuẩn bị sớm để ra cửa viếng Thần xã, khắp bờ cát chỉ có ghế dài nơi xa là có người ngồi.
“Chờ thật kìa.” Zen'in Maki nói thầm một tiếng, hiển nhiên đã thấy mái đầu bạc nổi bật của Gojo Satoru.

Đối phương nghiêng đầu đi, chỉ lộ một cái ót cho bọn cô.
“Này— Satoru—” Cô cao giọng hô một câu, “Thầy ngồi đây làm gì vậy? Không đi hả?”

Gojo Satoru quay đầu lại, phất phất tay với cô, đứng dậy khỏi ghế, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch với đôi mắt đen như mực bên cạnh.
“Á!” Okkotsu Yuta bị dọa cho nhảy lùi về một khoảng.
Sau đó cậu mới nhận ra đó là mặt Uchiha Sasuke.
Inumaki Toge nghi hoặc nhìn cậu.
Okkotsu Yuta cười gượng, xua xua tay ý bảo mình không sao.
Dù thế nào đi nữa thì bị một khuôn mặt dọa cũng mất mặt quá thể, rõ ràng ngày nào cũng đối mặt với chú linh đáng sợ hơn.
Gojo Satoru đại phát từ bi mà buông tha cơ hội điên cuồng trêu chọc Okkotsu Yuta — hắn biết vì sao Okkotsu bị hù cho nhảy dựng — cười tủm tỉm bịt kín bịt mắt, đi đến cùng Sasuke.
“Tóc mái mới không tồi nha Maki, trông thời thượng hơn nhiều.” Hắn nhanh nhẹn tránh thoát naginata mà Zen'in Maki ném lại, ôm Inumaki Toge và Okkotsu Yuta, dùng chiều cao của mình áp bách hai đứa vị thành niên.

“Oya, cẩn thận chút nha.

Các em buổi tối muốn ăn gì? Thầy mời~”
“Megumi và Panda còn ở trường đấy.” Zen'in Maki bất đắc dĩ gõ gõ cánh tay Gojo Satoru, giải cứu chú ngôn sư bị đè cho suýt nghẹt thở.

“Đừng quên hai người họ chứ ông thầy ngốc này.”
“Hai~ hai~,“ Gojo Satoru tốt tính đáp lời, “Đương nhiên phải về, nhưng các em biết nấu ăn hửm?”
Zen'in Maki câm lặng.
Okkotsu Yuta không nói chuyện.
Inumaki...!Inumaki ngoan ngoãn lắc đầu.
“Cho nên vẫn phải ăn ngoài nhỉ—” Hắn dài giọng, ngữ khí 'Thầy đây liệu sự như thần'.
“Sao thầy không hỏi Uchiha nấu được không?” Zen'in Maki chụp vai Sasuke một cái, kinh ngạc phát hiện đối phương vậy mà không né, chỉ hơi khó chịu liếc mình một cái.
“Sao thầy để Sasuke nấu ăn cho mấy đứa được?” Giọng Gojo Satoru nghe rất kinh ngạc, “Ẻm là thức thần của 'thầy'**.”
Zen'in Maki cảm giác bị chặn họng đến hơi khó chịu.

Cô do dự một chút, quyết định tự mình hỏi: “Ê...!Uchiha Sasuke...!Cậu biết nấu ăn không?”
Sasuke gật gật đầu.
Cô còn chưa kịp kinh ngạc đã thấy Gojo Satoru như mọc mắt sau lưng, nhanh chóng buông Okkotsu ra, một tay vớt Sasuke qua.
“Dù em biết nấu ăn cũng không được làm cho tụi nó!” Hắn kiên định nói.

“Dù phải nấu cũng chỉ có thể cho tôi ăn!”
...
Sasuke thế mà lại không biết mình nên nói gì.
“...Anh rõ ràng cũng biết nấu ăn mà.” Cuối cùng y chỉ hộc ra một câu như vậy.
Gojo Satoru đúng lý hợp tình mà nói: “Biết nha.”

“Vậy tại sao còn muốn ăn ngoài ạ?” Okkotsu Yuta ngây thơ hỏi một câu ngây thơ.
“Muốn ăn cơm thầy nấu?” Gojo Satoru cười, “Cũng không phải không thể, chỉ cần một ngày nào đó Yuta em đánh bại thầy là được.”
Okkotsu Yuta điên cuồng xua tay: “Không được không được, thầy rõ ràng đang đưa ra nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.”
Có vẻ hoàn toàn không nghĩ tới việc này.
“Vậy đánh bại Sasuke cũng được!” Gojo Satoru lập tức sửa miệng, kéo thiếu niên vừa thoát khỏi tay hắn xuống nước.
“Đó cũng không có khả năng a...”
“Đừng thiếu tự tin như vậy a Yuta, làm người phải có chút mục tiêu.” Zen'in Maki khó chịu nói, “Một ngày nào đó bà đây phải nhấn lão già Zen'in Naobito kia trên đất mà đánh.”
“Đáng sợ quá à, Maki.” Gojo Satoru né sang cạnh Sasuke, làm bộ không thấy ánh mắt sắc như dao của Zen'in Maki.
Inumaki Toge vỗ vỗ vai Okkotsu Yuta, biểu cảm kiên nghị làm động tác cố lên với cậu.
“...Tớ biết rồi,“ Okkotsu Yuta thở dài một hơi, ánh mắt kiên định lên rất nhiều.

“Tuy hiện tại thực lực của tôi giảm đi không ít, nhưng một ngày nào đó tôi sẽ đánh bại cậu, Uchiha-san!”
...
Zen'in Maki và Inumaki Toge trăm miệng một lời thở dài.
Gojo Satoru cười đến cả người ghé vào vai Sasuke: “Làm tốt lắm Yuta! Phải có khí thế như này mới được!”
Cái này liên quan gì đến tôi? Sasuke thiệt tình thực lòng cảm thấy mê mang.
Đầu óc chú thuật sư hình như thật sự không được bình thường.
_________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Một số chú thích:
Satoru: Thật ra là một giáo viên tốt, chỉ là bình thường không thấy được.
Maki: Tự cắt mái khó cỡ nào các người biết không! Tìm một lý do hợp lý cho sự thay đổi kiểu tóc của cô.
Sasuke: Ninja thật sự không sợ lạnh, cũng không sợ nóng.

Cái gì cũng không sợ hết.
Okkotsu Yuta: Là một đứa trẻ tốt, nhưng điểm chú ý luôn luôn chạy lệch.
_________________________________
*: Kohaku Uta Gassen là một chương trình ca nhạc chiếu vào đến Giao thừa ở Nhật, gồm hai đội: Đỏ (Akagumi) gồm các nghệ sĩ nữ và Trắng (Shirogumi) gồm các nghệ sĩ nam.

Hai đội sẽ lần lượt trình diễn và ban giám khảo cùng với khán giả sẽ bình chọn ra đội thắng.

Ai muốn tìm hiểu thêm có thể gg.
**: Cái chỗ 'thầy' này là nhấn mạnh, ổng tuyên bố chủ quyền đấy =)).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui