Thức Thần Mạnh Nhất Sasuke-kun


Gojo Satoru lại rảnh rỗi.
“Đó là vì ta chỉ cần hai ngày là có thể làm hết nhiệm vụ tồn đọng suốt hai tuần~” Hắn mặc một bộ quần áo màu xanh biển lỏng lẻo như túi rác, chống má ngáp dài.
“Nếu ta đi dạy thì hôm nay Sasuke muốn làm gì?” Hắn dứt khoát ghé vào trên bàn, nhìn bóng lưng trong phòng bếp của thiếu niên.
Sasuke bỏ chén bát vào máy rửa chén, quay đầu cầm lấy quyển trục trên bàn.
“Luyện tập trở lại.”
Hôm nay y không mặc yukata mà là tìm một bộ quần áo dễ vận động trong tủ, trên chân vẫn mang guốc gỗ, lại không nghe thấy âm thanh gì, vài bước là đã đến giữa sân.
Sân của Gojo Satoru rất lớn, đặc biệt làm theo phong cách Karesansui*.

Chỉ là hai người này một người đã quen nhìn loại cảnh sắc này từ nhỏ, một người thì hoàn toàn không thèm để ý loại bố trí này, cho nên hiện tại dáng vẻ của nó đã hoàn toàn thay đổi.
Sasuke, được sự đồng ý của Gojo Satoru, bày một số bia ngắm trong sân.
Có cái để trên đất trống bình thường, có cái giấu trong các xó xỉnh kỳ kỳ quái quái.
Gojo Satoru đá một cái đệm ra, cầm một miếng bánh xoài ngàn lớp, ngồi xếp bằng ở cửa hiên.
“Quyết định rồi! Trước khi đi dạy ta sẽ ở đây xem Sasuke-chan luyện tập.”
Thấy Sasuke nhìn sang, Gojo Satoru nghịch ngợm mà khép ngón trỏ và ngón giữa lại, làm động tác 'chào' với y.
Sasuke nhíu mày, không hiểu hắn đang làm gì.
“Rất nguy hiểm.”
Hiện tại phần lớn thời gian y phải mang bịt mắt, tầm nhìn ít nhiều cũng sẽ hơi lệch, hơn nữa tay trái còn tạm thời chưa khôi phục, trọng tâm cũng sẽ có chút thay đổi, vì vậy việc điều khiển kunai và shuriken chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng, chưa chắc sẽ không mất khống chế rồi phi sang nơi khác.
“Không sao ó, Vô Hạ Hạn của ta là thứ tự động phân biệt sự vật nguy hiểm mọi lúc mọi nơi, ngươi không đụng đến ta được.”
Gojo Satoru dựa lên cột hiên, tủm tỉm nói, không thèm để ý đến hai cái bia ngắm trên cái cột hắn đang dựa vào, trong đó còn có một cái cách đỉnh đầu hắn không đến năm cm.
Câu trả lời của Sasuke là xoay kunai trong tay hai vòng.


Gojo Satoru còn chưa thấy rõ cổ tay y chuyển động thế nào, kunai đã cắm vào hồng tâm bên kia sân.
“Ồ—”
Hải cẩu vỗ tay.
Thiếu niên tóc đen thoạt nhìn đã hoàn toàn tập trung lực chú ý vào bia ngắm.
Y điều chỉnh động tác một chút, một lần ném ra ba cái kunai, chuẩn xác mà cắm phập vào ba cái bia song song nhau.
Tất cả động tác trên đất bằng đều coi như thuận lời.

Sasuke thử đi thử lại mấy lần liền nhớ kỹ góc độ và động tác ném có hơi khác với quá khứ một tý.

Chỉ cần y tự mình chú ý thì độ chính xác trên cơ bản là không bị ảnh hưởng.
Vấn đề khá lớn là tư thế giữa không trung.
Y bị thương sắp hai tuần, mấy ngày trước mới xem như thực sự đứng lên khỏi xe lăn, vẫn chưa vận động kịch liệt gì, cho nên hôm nay mới xem như chân chính cảm nhận được ảnh hưởng của việc mất đi tay trái.
Khi nhảy lên, Sasuke cảm thấy trọng tâm của mình lệch sang phải rõ rệt, shuriken trong tay cũng vì vậy nên không ném ra mà dựa vào cốt lõi** mạnh mẽ điều chỉnh động tác vứt chúng xuống mặt đất.
Phiền toái.
Thói quan của thân thể không dễ thay đổi như vậy, nếu như y có thể thành thạo khống chế mọi chi tiết ra tay của mình khi đứng trên mặt đất thì trên không trục, y càng nhiều là dựa vào xúc cảm và trực giác tôi luyện suốt ngần ấy năm, dù biết là không đúng chỗ nào nhưng muốn điều chỉnh vẫn rất khó.
Y lại thử một lần.
Ném vào một bia ngắm ở góc chết, lại do không đủ lực nên rơi xuống.
Lại thử một lần.
Thời điểm Gojo Satoru dạy xong trở về, thiếu niên tóc đen còn đứng giữa sân, quyển trục dưới chân vẫn mở hết cỡ, mỗi cái bia ngắm ở bốn phía của sân đều cắm đủ loại ám khí kỳ quái.
Hắn thuận tay nhổ một cái shuriken xuống, giơ trước mặt quan sát một chút, học theo cách của thiếu niên mà luồn ngón tay vào vòng tròn ở giữa shuriken xoay xoay hai vòng, sau đó chụp một cái đã bắt được ám khí nho nhỏ kia.
“A.” Gojo Satoru cúi đầu nhìn tay mình.


Trước nay hắn chưa dùng qua loại vũ khí này, shuriken lại mài bén cả bốn cạnh, vừa chụp một cái đã đâm vào da thịt, rất nhanh đã chảy máu.
“Vô Hạ Hạn của ngươi sao không dùng được,“ Hắn chớp mắt một cái, thiếu niên vốn ở giữa sân đã xuất hiện trước mặt, kéo cổ tay hắn lại gần.
“Buông tay.” Thấy Gojo Satoru còn nắm lấy chiếc shuriken kia, đối phương còn không kiên nhẫn mà nhéo cổ tay hắn một chút.
“Không cần hung dữ với ta mà, ta tự mình làm thì không để ý, cái này còn sắc hơn so với tưởng tượng của ta á.”
Thật ra cũng không đau lắm, chỉ là loại đổ máu này đã nhiều năm chưa xuất hiện qua.
Gojo Satoru buông tay, tùy ý để đối phương nhẹ nhàng lấy shuriken ra, gần như là không cảm nhận được thêm chút đau đơn nào cả.
Sasuke để shuriken lại gần mũi ngửi một chút, chỉ có mùi sắt gỉ vốn có của máu, “Còn tốt, không có độc,“ Y quay đầu nhìn nam nhân cao lớn còn đang nhìn chằm chằm bàn tay của mình, “Tay sao rồi?”
“Hoàn toàn không sao~” Thanh niên tóc bạc, duỗi tay đến trước mặt thiếu niên, trên tay chỉ còn máu chảy ra lúc trước, còn vết thương đã hoàn toàn biến mất.
“Không sao là được.”
Đối phương lại không có biểu cảm gì mà trở lại giữa sân, chuẩn bị tiếp tục luyện tập.
Gojo Satoru đột nhiên nổi lên hứng thú, cũng không đi viết báo cáo, bắt đầu hết sức chuyên chú làm một người xem.
“Wow— Sasuke ngầu quá!”
“Lợi hại—”
“Sasuke nhìn ta—”
“Ta quá thích ngươi Sasuke-chan—”
Động tác của thiếu niên tóc đen rõ ràng dừng một chút, tuy rằng mấy cái shuriken đều xiêu xiêu vẹo vẹo mà ném ra, nhưng sau khi va chạm lẫn nhau thì lộ tuyến đều lệch khỏi quỹ đạo dự tính, không có cái nào dính lên bia ngắm.
“Nguy hiểm thật đó Sasuke-kun, rõ ràng đang nói ngươi ngầu ngươi còn ném ám khí về phía ta~” Gojo Satoru nhìn thiếu niên hùng hổ đi tới, không hề có thành ý mà giơ hai tay lên, biểu cảm viết rõ “Ta chính là muốn chọc ngươi“.
Không thể để ngươi như ý được.
Sasuke duỗi tay rút shuriken cắm trên cột ra, ngay sau đó liền bắt đầu thu hồi vũ khí cắm trên bia ngắm, rút xong hai ba cái liền tùy tay ném ra sau.


Kunai và shuriken giống như mọc mắt, lộp bộp rơi quanh quyển trục.
“Không có việc cần làm thì giúp ta thu hồi vũ khí, đừng cứ đi theo ta.”
Gojo Satoru có vẻ như sinh ra hứng thú to lớn với nhẫn cụ, vẫn luôn đi theo Sasuke xem động tác rút vũ khí, ném vũ khí lặp đi lặp lại của y.

Sasuke bị hắn nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, xử lý đến cái bia thứ bảy rốt cuộc không chịu nổi, xoay người nói với người đang sờ tới sờ lui theo sau.
Thanh niên đầu bạc tay trái một cây kunai, tay phải một cái shuriken, giơ tay điên cuồng xoay hai vật nhỏ quanh đốt ngón tay, “Những thứ này thì ra còn cần thu về sao, trực tiếp dùng cái mới không được à?”
Sasuke quay đầu lại nhìn, phát hiện biểu cảm người này là thật sự nghĩ như vậy chứ không phải là đang đùa.
“Chỉ là luyện tập mà thôi.” Nhưng mà dù là chiến đấu thì đôi khi cũng phải thu hồi chút ít thứ tiêu hao phẩm này.
“Hơn nữa cái sân này cũng rất nhỏ đi, hoàn toàn không đủ duỗi tay duỗi chân a.” Gojo Satoru ném kunai đến giữa sân, đột nhiên lại thay đổi đề tài.
Cái này cũng không sai.
“Hiện tại tạm thời đủ dùng.”
“Lúc trước ngươi thường luyện tập ở đâu?” Gojo Satoru hỏi tiếp.
“Trong rừng.”
Mỗi một ninja xuất thân từ Konoha vừa vào trong rừng rậm là như về tới nhà, đến cái loại hận không thể khiến tất cả mọi người ở trong lòng đất như Orochimaru cũng có mấy cái sân huấn luyện thường dùng trong rừng rậm.
“Ngươi không thể nói thêm mấy chữ sao, Sasuke,“ Gojo Satoru hung hăng vò loạn đầu tóc thiếu niên, “Quyết định rồi, buổi chiều chúng ta vào rừng luyện tập đi!”
Sasuke quỳ một gối trước quyển trục, chính là đang lấy mấy cái shuriken bị Gojo Satoru ném vào đống kunai ra.
Nghe vậy, y ngẩng đầu nhìn sang, “Cảnh sát sẽ tìm tới cửa.” Vừa nói vừa kết ấn, đống shuriken trên quyển trục liền biến mất, trên giấy lại xuất hiện một chữ 'Kiếm' có hoa văn bao quanh.
Thanh niên đầu bạc sửng sốt một chút, tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới y sẽ nói như vậy, rồi lại đột nhiên cười một trận lớn.

“Ha ha ha ha ha ha...!Thì ra Sasuke cũng sẽ suy xét đến cảnh sát a,“ Gojo Satoru đỡ cột, cười đến không dừng được, “Ta cho rằng...!Ninja sẽ hoàn toàn không để ý pháp luật nha...!Ha ha ha ha ha.”
“Có gì buồn cười chứ!”
Quyển trục đã cuộn xong xẹt qua một đường cong giữa không trung, chuẩn xác nện lên thái dương Gojo Satoru rồi văng ra, bị hắn chộp trong tay.
“Không đi thì không đi, quyển trục đập rất đau đó,“ Hắn dựa cửa, nhìn thiếu niên tự lo lấy chính mình*** mà cởi giày đi vào phòng, “Vậy buổi chiều đem ngươi đi khôi phục cánh tay thì sao?”
Sasuke xoay người nhìn Gojo Satoru, cảm thấy mình thật sự không thể hiểu được ý nghĩ của người trước mặt.
“Làm như vậy có chỗ tốt gì với ngươi sao?” Y không tự giác mà sờ tay trái của mình.

Luyện tập mấy tiếng đồng hồ, mồ hôi đã thấm ướt băng vải, dính lên miệng vết thương, mang đến cảm giác hơi xót.
Gojo Satoru cũng đi đến, còn thuận tay nhấc hộp y tế đến trước mặt Sasuke, lấy băng gạc sạch ra.
“Đừng có mỗi ngày đều phải tìm tòi chỗ tốt, chỗ hỏng, trao đổi lợi ích gì gì đó,“ Thanh niên đầu bạc thanh niên thả tay Sasuke xuống, dùng kéo nhỏ cắt đứt băng vải ngoài cùng, sau đó từng vòng từng vòng cởi bỏ.

“Coi như là ta muốn hoàn toàn cột ngươi lên chiếc xe tốt nhất là ta này.”
Sasuke cũng không phải cố ý muốn suy xét những thứ này, chỉ là làm ninja, bọn họ từ lúc còn trong trường học đã phải bắt đầu học lục đục với nhau.

Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, quy tắc này là thứ mỗi người đều ghi lòng tạc dạ.
“Nói là coi như, thật ra là suy nghĩ trong lòng đi.” Y giật giật tay trái mình.

Phần tay cụt tiếp xúc với không khí, có cảm giác lạnh căm kỳ dị.
“Biết thì không cần nói ra,“ Gojo Satoru ném kéo, ngẩng đầu ngó trái ngó phải, chỉ là không nhìn Sasuke.
“Thực lực của ngươi hạ xuống, nếu ta phân nhiệm vụ cho ngươi, ngươi lại bị thương, Shoko khẳng định sẽ bắt ta trị liệu cho ngươi, công việc của ta hoàn toàn không có giảm bớt.

Cự tuyệt.”
“Như thế nào, ngươi chẳng lẽ sắp nhất đao lưỡng đoạn với chú thuật giới sao?” Hắn tiến đến gần mặt Sasuke hơn một chút, “Không được nha, cao tầng biết đến sự tồn tại của ngươi rồi tuyệt — đối sẽ phái ta đi làm càng nhiều nhiệm vụ, ngươi cũng không thể bội tình bạc nghĩa được.”
“Ngươi nghĩ gì đấy?” Sasuke dịch ra, kéo dài khoảng cách giữa mình và Gojo Satoru, “Ngươi không hối hận là được.”
“Vậy bây giờ chúng ta đi tìm Shoko!”
__________________________
*: Một phong cách trang trí sân sau truyền thống của Nhật, các bạn muốn biết thêm có thể gg.
**: Khu vực trung tâm cơ thể, gồm các cơ vùng bụng, hông, lưng dưới
***: Ý là không để tâm đến thế giới bên ngoài, tự mình quan tâm việc của mình.

Trong trường hợp này cũng có nghĩa là bơ Satoru đấy =).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui