Ánh nắng đầu tháng 11 đã hoàn toàn sự gay gắt của mùa hè, xuyên qua chạc cây vẫn còn màu xanh lá mạ chiếu vào cửa sổ lớn gần mặt đất, ôn nhu mà rơi xuống trên cơ thể hai con người vẫn còn đang ngủ say.
Cảm giác như có ai đang âm u mà nhìn chằm chằm mình.
...Cũng không phải việc gì to tát...!Dù sao có kết giới...
Gojo Satoru còn chưa ngủ đủ, nửa mê nửa tỉnh mà duỗi tay muốn gãi cổ, vừa mới động liền cảm giác cổ tay còn bị nắm lấy, ngay sau đó chính là cảm giác đau đớn đến chết lặng, bắt đầu từ cánh tay phải lan tràn đến mũi chân.
“A...”
Hắn lập tức tỉnh táo, cả người cứng tại chỗ, cho đến khi cảm giác tê ngứa trong thân thể chậm rãi lui đi mới dám thử hoạt động tứ chi một ít, không tình nguyện mà mở to mắt.
Sh*...!Ngày hôm qua quả nhiên không nên cứ như vậy mà ngủ.
Gojo Satoru nghiêng đầu liếc nhìn đầu giường.
Từ thị giác của hắn nhìn qua chính là góc độ chết người mà phần lớn mọi người tuyệt đối không muốn bị nhìn thấy.
Tưởng tượng một chút, nếu là người thường, đại khái chính là cằm biến mất, mũi biến mất, chỉ còn lại hai cái lỗ mũi đen như mực.
Nếu mặt hơi ổn một chút thì trông như cục bột mọc mũi heo, còn không có mắt nữa chứ.
Người bạn nhỏ đúng là rất rất đẹp.
Loại góc nhìn lấy mạng này còn gánh được.
Vốn dĩ muốn chụp lén hai tấm rồi mang đi chọc y.
Đáng tiếc chỉ có lúc ngủ dịu ngoan hơn một chút, mở mắt ra xong quả thực cả người đầy gai, căn bản không cho người ta cơ hội.
Ngày hôm qua thật dứt khoát thành lập 'ràng buộc', về sau hẳn sẽ tốt lên chút ít nhỉ.
Hắn đã có thể tưởng tượng được biểu cảm ngứa răng của mấy lão già trong Hiệp hội Chú thuật khi nhìn thấy Sasuke.
Vui vẻ.
Lại nói tiếp, tầm mắt kia hình như chưa biến mất...
Gojo Satoru lúc này mới trì độn mà quay đầu.
Bên ngoài kết giới do chú lực duy trì suốt một đêm có bảy tám con Chú hài đang đứng chỉnh tề.
Tạo hình chúng có hơi kỳ lạ, không thể nói là đáng yêu hay quái dị.
Dù sao nếu đặt ở trên kệ để hàng siêu thị tuyệt đối sẽ là hàng ế ẩm không bán được.
Dù Gojo Satoru đã quen nhìn đủ loại chú linh hình thù kỳ quái rồi, đột nhiên nhìn thấy Chú hài của Yaga lúc còn chưa tỉnh táo cũng vẫn bị doạ cho nhảy dựng lên — rốt cuộc từ lúc hắn còn học Cao chuyên đến bây giờ Yaga vẫn luôn thích thú với việc nghiên cứu phát minh đủ loại Chú hài kỳ quái đem đi làm học sinh của mình cảm thấy ghê tởm.
Nhìn cái số lượng này mà nói, Yaga hẳn là tức giận trăm triệu lần.
Không sao cả, nợ nhiều không ép thân**.
Nếu đã giận như vậy thì trì hoãn một chút cũng chẳng sao.
Gojo Satoru chậm rãi rút cổ tay ra, đứng lên hoạt động xương khớp, mắt lam xinh đẹp quét qua người trên giường từ đầu tới đuôi.
Nhiệt độ cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống nhưng cũng đã gần hạ sốt, chú lực bên trong chakra vững vàng lưu động trong cơ thể.
Theo nhiều nghĩa, hắn cảm thấy dù mình có tạm rời đi cũng sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
“Có thể giúp ta duy trì kết giới một chút không?” Gojo Satoru tùy tay chỉ một con Chú hài.
Hắn nhớ cái con nhìn y chang đà điểu này hình như có thể chế tác kết giới.
Đà điểu gật gật đầu.
Gojo Satoru vừa lòng mà cảm nhận được một cái kết giới mới trực tiếp tròng lên cái cũ của hắn, lúc này mới giải trừ cung cấp chú lực, xoay người vào phòng tắm.
Tắm rửa, ăn sáng trước rồi đi gặp Hiệu trưởng Yaga.
——
Khi Sasuke tỉnh lại, nam nhân tóc bạc đang ngồi đọc sách trên một chiếc ghế bập bênh ở mép giường, trên tủ đầu giường còn có để một ly chất lỏng màu nâu nhạt đã vơi nửa.
“Tỉnh rồi à, Sasuke-kun, cảm thấy thế nào?” Gojo Satoru giương mắt nhìn Sasuke từ sau kính râm, khép sách lại đứng dậy.
Sasuke giật giật ngón tay, cảm thụ tình huống thân thể mình một chút, chống tay ngồi dậy.
Vừa nãy trước mắt y có bóng chồng, nhưng vừa chớp chớp mắt đã biến mất.
Cả người đau nhức, nhưng cái này hoàn toàn bình thường.
Khi đang đau đớn con người sẽ không tự chủ mà căng cơ, nếu như trong thời gian dài thì dù cho tác nhân gây bệnh ban đầu đã biến mất, lactic acid trong cơ thể cũng sẽ làm cho người ta có cảm giác như vừa vận động quá sức.
Càng quan trọng là khi y vừa mới tỉnh lại ở bệnh viện rõ ràng cảm nhận được tốc độ khôi phục của cơ thể mình không như mong muốn, bất kể là độ tinh nhạy của cảm quan hay phản ứng đều giảm đi rất nhiều, cả người giống như cách thế giới này một tầng giấy cửa sổ không chọc thủng được, lúc nào cũng có thể bị bài trừ.
Hiện tại, y rốt cuộc có cảm giác mình đã được tiếp nhận.
Tốc độ khôi phục chakra cũng nhanh hơn.
“Còn tốt,“ Sasuke có vài phần lạ lẫm mà cảm thụ sức mạnh trong cơ thể — y phát hiện bên trong chakra còn có thêm chú lực, “Cảm ơn.”
Không chỉ là vì Gojo Satoru giúp y thành lập liên hệ với thế giới này — mặc kệ là cố ý hay vô tình, còn là vì đối phương trả giá thêm một phần chú lực giúp y lại gặp được nii-san lần nữa.
“Một câu đã đuổi ta đi rồi sao,“ Gojo Satoru lại kéo kính râm xuống một chút, làm đôi mắt của mình lộ ra nhiều hơn một chút, “Ta suýt bị Sasuke-kun ép khô đó~” Hắn mở to cặp mắt nhạt màu vô tội kia, hoàn toàn không cảm thấy lời nói của mình không đúng chỗ nào.
“...”
“Ta đã thẳng thắn thành khẩn với ngươi như vậy, Sasuke-kun lại không nói cho ta hai mắt của mình còn biết tiến hóa.
Ngày hôm qua suýt nữa là khiến cho những chú thuật sư khác đi tới đây, nếu không phải ta phản ứng nhanh, bây giờ ngươi đã bị mang đi Hiệp hội Chú thuật, sáng nay Hiệu trưởng Yaga còn mắng ta một trận...”
Gojo Satoru dứt khoát ném sách lên giường, thì thầm với Sasuke không ngừng một giây.
“Ta cũng là lần đầu dùng Rinnegan.” Sasuke sờ mắt, đặc biệt là loại dịch chuyển khoảng cách xa này.
“Đây là...!'ràng buộc' sao?” Cổ tay áo rơi xuống, ánh mắt y dừng trên ấn ký màu đen trên cánh tay.
Thoạt nhìn chính là vẻ ngoài của phong ấn thuật của bọn họ bên kia, bao ở vị trí hơi ở phía trước cổ tay một chút, vừa lúc tránh đi khớp xương nhô ra.
“Đại khái,“ Gojo Satoru giơ tay mình lên, vị trí tương tự trên cổ tay hắn cũng có một đạo ấn ký màu đen, “Ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy 'ràng buộc' có hình thái nha~” Hắn đột nhiên móc điện thoại ra 'tanh tách' mà chụp Sasuke mấy tấm liền.
Sasuke theo bản năng duỗi tay bảo vệ phần đầu, cau mày nhìn qua.
“Ngươi xem, tuy rằng ta chỉ có một chỗ này trên cổ tay trái, nhưng là không biết vì sao Sasuke-chan lại có một vòng 'ràng buộc' trên cổ nè~” Gojo Satoru quay màn hình điện thoại lại cho Sasuke.
Cái này xuất hiện sau chú ấn trên cổ tay đối phương mấy tiếng đồng hồ.
Thiếu niên trên màn hình còn mặc áo tắm rộng thùng thính, cánh tay phải che lại phần lớn gương mặt, lại để lộ cổ ra ngoài.
Gojo Satoru quên tắt đèn flash, ảnh chụp có hơi sáng quá, ngược lại còn làm cho màu da đối phương càng thêm trắng tuyết.
Tóc đen, da tuyết, áo tắm rộng, còn có hoạ tiết bao quanh cơ thể trẻ tuổi.
Giống như là mỹ nhân thời Showa đột nhiên bị kéo vào xã hội hiện đại xa hoa truỵ lạc, dù không hợp nhau lại có khí chất độc đáo làm người không nhịn được muốn phá huỷ.
Cổ tay, cổ, đều là vị trí làm người ta liên tưởng đến trói buộc và khống chế.
Sasuke lập tức không còn vui vẻ như vậy.
Năm đó Orochimaru để lại chú ấn sau cổ y đã làm y nghẹn họng, cuối cùng tuy rằng mất đi ở hắn sau cổ lưu lại chú ấn đã làm hắn như ngạnh ở hầu, cuối cùng tuy rằng mất đi Bạch Xà Chi Lực nhưng lại có thể thoát khỏi cái vòng cổ' của Orochimaru-sama' ngược lại càng làm cho y cao hứng.
Hiện tại chỉ là một 'ràng buộc' đơn giản...
Y siết chặt nắm tay.
Gojo Satoru đối mặt với Sasuke, ý cười trên mặt không giảm chút nào, tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới sự chán ghét đối với ấn ký 'ràng buộc' của Sasuke.
Hắn bưng ly uống một ngụm cà phê bỏ thêm mười mấy khối đường, nở một nụ cười thỏa mãn.
“Ngày mai ta phải đi công tác, khả năng cần đi hai ba ngày, cho nên ta gọi mấy học sinh tới chăm sóc người, tiện thể để tụi nó luyện kết giới thuật.”
“Ngươi thật sự yên tâm để họ ở lại đây à.” Sasuke không mặn không nhạt nói.
Tuy rằng y coi như nợ Gojo Satoru vài cái ân tình, đối phương cũng không biểu lộ ác ý, nhưng nghĩ đến chú ấn trên cổ là khí áp cả người liền thấp xuống.
“Ta xuống tay không biết nặng nhẹ.” Hắn kéo khóe miệng, “Đặc biệt là khi phát hiện có thứ gì muốn ước thúc ta.”
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Ồ~ Vào đi, là Megumi hả?” Gojo Satoru trực tiếp làm lơ lời Sasuke nói, quay đầu lớn tiếng hỏi.
Quả nhiên...!Itachi-nii nói người này đáng tin cậy vẫn là đang gạt mình...
Sasuke cảm thấy nắm đấm mình siết lại.
“Gojo-sensei,“ tiếng một người trẻ tuổi vang lên cùng với tiếng mở cửa, “Ijichi-san nhờ em mang áo sơ mi và đồ thầy cần đến.”
“Ồ~ Trực tiếp vào trong phòng ngủ đi, vừa lúc phải giới thiệu một người cho em.” Gojo Satoru đáp.
Người đẩy cửa tiến vào là một thiếu niên trông có vẻ chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, mặc một bộ đồng phục màu xanh biển, tóc cũng là màu xanh biển, xù xù như con nhím, một tay ôm vào bộ quần áo đã giặt xong, một tay xách một túi giấy lớn.
Nhìn thấy Sasuke, đối phương rõ ràng có hơi kinh ngạc, ánh mắt di động giữa y, kết giới và Gojo Satoru vài giây, sau đó bước lên phía trước một bước cúi người chào hỏi Sasuke.
“Lần đầu gặp mặt, tôi là Fushiguro Megumi, mong chỉ...”
Đây là cảm giác gì?
Fushiguro Megumi đông cứng tại chỗ, cả người mỗi một sợi lông tơ, mỗi một cảm quan đều đang phát ra cảnh báo.
Ngồi trên giường là một con quái vật!
Lúc cậu còn bên ngoài kết giới còn có hơi nghi hoặc tại sao Gojo Satoru phải thiết trí kết giới, bởi vì người tựa đầu giường kia nhìn qua không lớn hơn mình mấy tuổi, tuy rằng có xăm mình nhưng nhìn không tính cường tráng, trên người cũng còn quấn băng vải, giống như chỉ là một người thường bị thương chưa lành.
Nhưng vừa tiến vào kết giới, vị trí của đối phương dường như liền trở thành vực sâu đáng sợ, tựa như ngồi trong núi xác biển máu, toàn thân bị một cổ lực lượng âm u bao trùm, đến không khí chung quanh cũng vặn vẹo theo.
Đặc biệt là tầm mắt phóng sang của đối phương, giống như một thanh kiếm ghim cậu tại chỗ, vừa động một chút, kiếm khí sắc bén sẽ cắt rách da mình.
Không thể động, động...!sẽ chết!
Fushiguro Megumi run rẩy nắm chặt quần áo trong tay.
...Vì sao Gojo-sensei lại để chú linh mạnh mẽ như vậy ở trong phòng ngủ của mình?
________________________________________
*: Chỗ này là tiếng hít hà khi bị đau ý, mà mình lại chả biết từ tượng thanh nào của tiếng Việt điền vô được nên dùng cái sh này luôn.
**: Ý là nợ mà nhiều quá rồi thì sẽ có cái tâm lý 'Nhiều quá mà, thêm tý cũng có sao' nên là nhàn tản mặc kệ chứ không quắn đít lên lo lắng đủ kiểu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...