"Đã nói con nít con nôi đừng có luôn kêu đánh kêu giết,"
Thanh niên tóc bạc lẩm bẩm lầm bầm mà đi ra nhà cũ Gojo, đôi tay để trong túi, lúc đến bên ngoài còn trẻ con mà liếc xéo thanh niên mới từ ô tô ra một cái, "Loại việc này giao cho người lớn thành thục có trách nhiệm đi làm mới đúng a."
Đừng hỏi vì sao Sasuke cho rằng Gojo Satoru đang mang bịt mắt liếc xéo người khác một cái, dù hiện tại y đang đi sau con người tự nhận là "Người lớn thành thục có trách nhiệm", y cũng có thể đoán được đối phương tuyệt đối là đang làm vậy.
Shimizu Iwa xuống xe, cầm trong tay hai tệp văn kiện màu đen, biểu cảm trên mặt không hề biến hóa, tựa như hoàn toàn không thèm để ý đến bất mãn do Gojo Satoru biểu lộ ra.
Thanh niên hơn hai mươi tuổi mặc một bộ âu phục màu đen vừa người, mái tóc nâu thẫm chỉnh tề chia theo kiểu 3:7 cổ điển, trên mũi treo một nửa khung kính gọng vàng, tay cầm văn kiện còn đeo một cái đồng hồ nam có dây da màu nâu thẫm, còn có một đôi nút tay áo tối màu tạo cảm giác tựa kim loại.
"Chúc một ngày tốt lành, Gojo-san," Shimizu Iwa cúi người, đưa hai tệp văn kiện trên tay ra, "Tôi là Shimizu Iwa, quản lý phụ trợ cho nhiệm vụ lần này. Đây là tư liệu chi tiết về nhiệm vụ, mong anh nhanh chóng xem qua trên đường."
Anh ta không biết là cố ý hay vô tình mà làm lơ Sasuke.
"Tôi nói," Gojo Satoru nhận lấy tệp văn kiện, dùng nó vỗ vỗ bả vai Shimizu Iwa, khóe miệng còn mang theo chút tươi cười, "Hiệp hội đã sa đoạ đến mức một kẻ biết đếm cũng không tìm được à?"
Hắn khom người, làm cho mình cách thiếu niên đứng trước cửa xe càng gần hơn một chút.
"Muốn làm thì phải làm đến nơi đến chốn, chỉ dám chơi trò múa mép khua môi là vì biết chính mình mới là kẻ yếu sao?"
Gojo Satoru hạ giọng trào phúng.
Nói xong, hắn liền mở cửa xe ngồi xuống, còn cố ý dịch vào bên trong để Sasuke khỏi phải vòng sang bên kia lên xe.
Shimizu Iwa mở to mắt, cả người cứng đờ mà đứng đó, qua một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, trì độn mà xoay người lên xe.
——
Nếu là từ Kyoto đến Nara thì ngồi tàu điện tuyến JR* hiển nhiên là lựa chọn nhanh nhất.
Nhưng mà nhà Gojo cách tuyến JR một khoảng nhất định, đến gần trạm Kintetsu-Kōriyama còn phải chuyển tiếp, bọn họ muốn mang vũ khí lên tàu cũng cần xử lý thủ tục. Linh tinh vụn vặt cộng lại còn không bằng trực tiếp lái xe qua.
Shimizu Iwa nắm vô lăng, ánh mắt không tự giác mà nhìn kính chiếu hậu.
Từ góc độ của anh vừa vặn có thể nhìn thấy thức thần mang dáng vẻ thiếu niên ngồi sau ghế lái. Không quá giống lúc trước ở Hiệp hội, hôm nay đối phương mặc một thân tây trang, nút áo sơ mi cài đến nút trên cùng, chỉ lộ ra chút ít dấu vết băng vải.
Dù trên người dựa nghiêng một thanh tachi chiều dài tuyệt đối quá một mét, trên mặt còn mang theo kính râm; lúc nó cúi đầu thì nhìn vẻ ngoài giống hệt một con người bình thường.
Nói như thế, chú linh cấp bậc càng cao, khí tức liền càng mạnh mẽ, nhưng một khi lướt qua cái ngạch cửa "Đặc cấp" thì phương hướng phát triển của chúng nó sẽ biến hoá—
Hoặc là trở nên càng sợ, càng phi nhân loại, một khi đối mặt là có thể dẫn phát nỗi sợ sâu trong đáy lòng con người;
Hoặc là hình thể thu nhỏ, hơi thở thu lại, trở nên càng giống người, nhưng bởi vì "càng giống người" nên đến khi ý thức được nó là "khác loài" mới có thể dẫn phát ra nỗi sợ càng thêm một bước.
Mà anh chưa bao giờ gặp qua loại chú linh có biểu hiện bên ngoài giống con người như đúc thế này. Gojo Satoru nói Uchiha Sasuke là người, nhưng người nào sẽ có đôi mắt và sức mạnh như vậy?
Sức mạnh của nó manh mẽ đến đâu mới có thể làm "Mạnh nhất" nguyện ý ký kết khế ước với nó cũng là điều cao tầng muốn biết rõ ràng.
Thông tin trong văn kiện Shimizu Iwa chuẩn bị chi tiết hơn thư của Ijichi một chút. Gojo Satoru tùy tay lật, đọc được mấy từ ngữ mấu chốt đã đại khái nhận biết được tình huống là thế nào.
【Nữ sinh cao trung】【Nằm trên đường ray】【Quay phim】【Twitter】
"Gojo-san, có lẽ anh đã thấy được tin tức lúc trước," Ô tô tiến vào đường cao tốc, Shimizu Iwa làm như lúc trước không có gì xảy ra, bình tĩnh mà mở miệng giải thích.
"Video quay lại hình ảnh vị nữ sinh cao trung nằm trên đường ray tự sát bị đăng lên mạng, tuy phần lớn người đến trạm Kintetsu-Kōriyama là vì tưởng nhớ cô ấy, nhưng cũng có một số người cho rằng lấy phương thức này làm ký lục cuối cùng là chuyện tốt, cho nên trong vòng chín tháng, lục tục lại có hai người lựa chọn tự sát ở đây.
"Mấy ngày trước, số vụ tai nạn lao động gần Kintetsu-Kōriyama đột nhiên tăng vọt, sau khi cửa sổ đến nơi thì phát hiện có chú linh sinh ra, chỉ mới hôm qua đã có ba người bị phát hiện đã chết gần trạm Kintetsu-Kōriyama, phương thức tử vong gần giống nằm đường ray tự sát.
"Hiệp hội lập tức phát thông báo ngừng vận hành toàn bộ tàu nhà ga, phái một chú thuật sư cấp Một đi trước dựa theo tiêu chuẩn chú linh cấp Một, đến bây giờ đã mất liên lạc quá bốn tiếng.
"Chúng ta cho rằng chú linh xuất hiện gần trạm Kintetsu-Kōriyama đã tiến hóa thành Đặc cấp, Tsukumo-san trước mắt đang ở nước ngoài, chỉ có anh có thể đi thanh tẩy.
"Trước mắt, toàn bộ trạm Kintetsu-Kōriyama đã phong tỏa, giải thích và giấy tờ bàn giao đã do một vị chú thuật sư khác hoàn thành, anh... và Uchiha-kun trình diện xong liền có thể trực tiếp vào trong. Tôi sẽ hoàn thành các thủ tục khác."
——
Kintetsu phần lớn đều ở trên mặt đất, nhưng vì không ảnh hưởng những con đường khác, ga chờ xe đều phải xuống dưới lòng đất mới tới được.
Trạm Kōriyama ở gần một chỗ thắng cảnh của Nara, gần đó lại có trường học, lượng người không tính ít, không chỉ có không gian chuyển tiếp rộng lớn, cửa ra vào cũng có mấy cái.
Lúc bọn họ đến, cửa phía Nam của Kintetsu đã giăng dây cảnh giới màu vàng, vài người mặc đồng phục đứng đó, trên mặt đất còn có biển báo "Đang thi công".
Shimizu Iwa dừng xe, đi tới giao thiệp với bọn họ mấy câu, một vị lớn tuổi trong đó xem qua giấy chứng nhận và giấy tờ, dứt khoát lưu loát để bọn họ đi vào.
Một người thoạt nhìn tương đối trẻ tuổi có vẻ như chưa từng gặp qua loại tình huống này. Sau khi Sasuke đi vào còn có thể nghe thấy âm thanh nói chuyện đằng sau vọng đến.
—— Tiền bối, Bộ Xử lý Sự việc Đặc thù cũng nằm trong hệ thống cảnh sát sao?
—— Không phải, nếu thật sự muốn nói thì đây xem như Bộ cùng cấp với chúng ta, chỉ là họ xử lý cái gì tôi cũng không rõ lắm.
—— Người tới lúc trước còn chưa ra ngoài, mới đến bây giờ còn có một người vừa mới thành niên, tôi cảm thấy không yên tâm lắm, thật sự không cần chúng ta đi cùng sao?
—— Việc chuyên nghiệp sự thì giao cho người chuyên nghiệp làm, cậu đi chỉ thêm phiền.
......
【Thoát khỏi bóng đêm, đen hơn bóng tối, thanh tẩy ô uế】
Có vẻ như cái gì cũng chưa xảy ra.
Đương nhiên, đây là đối với người thường.
Trong mắt Sasuke, nương theo âm thanh trong trẻo của Gojo Satoru, chú lực của hắn không ngừng đan chéo thành vật chất màu đen từ trên đỉnh đầu, không ngừng khuếch trương từ trên xuống dưới, hoàn toàn ngăn cách hai người họ và đám người Shimizu Iwa sau lưng.
Gojo Satoru thu tay, "'Trướng'," Hắn giải thích, chú ý thấy thiếu niên tóc đen đã gỡ kính râm xuống, đôi mắt khác màu có vẻ đặc biệt sáng ngời dưới ánh đén dât tóc.
"Chủ yếu là để phòng người bên ngoài thấy, cũng là để chú linh bên trong hiện hình."
Sasuke chú ý đến, sau khi thứ đồ vật cùng loại với kết giới tiếp xúc với mặt đất, chú lực bên trong rất nhanh liền hình thành tuần hoàn, cho nên sau khi Gojo Satoru ngừng chuyển vận chú lực cũng không biến mất.
Trong cơ thể y có chú lực — một phần bị chakra của y hấp thu, thay đổi tính chất chakra, một phần vẫn như cũ tồn tại trong cơ thể y dưới hình thức chú lực, không thể tái tạo, bản chất vẫn là chú lực của Gojo Satoru, đủ để Sasuke là có thể tùy thời tùy chỗ nhìn thấy chú linh mà không cần mở mắt.
Giống như thân thể y là một cái cây, chakra tương đương với dịch tế bào bên trong cành lá, chú lực của Gojo Satoru lại giống như nước, một phần bị chính y hấp thu, một phần khác thì theo bốc hơi hoặc hô hấp tự nhiên mà tiêu tán trong không khí.
"Có cái đuôi bám theo." Y vừa đi xuống cầu thang nhà ga, vừa rút đao ra.
Gojo Satoru sửng sốt một chút. Trong mắt hắn, chỗ này hiện tại nơi nơi đều có tàn lưu chú lực của chú linh và chú thuật sư, cũng không có sự tồn tại của kẻ khác.
Rốt cuộc cửa ra vào đã bị cảnh sát giăng dây cảnh báo, Shimizu cũng ở lại bên ngoài Trướng, được vào trong cũng chỉ có hai "người chuyên nghiệp" họ.
Nếu thật sự muốn kể ra thì sinh vật nơi này chỉ có, chú linh tính nửa con, chú thuật sư không biết tính là xui xẻo hay may mắn kia tính một, còn lại là một ít động vật nhỏ...
Trên mặt thanh niên tóc bạc thân hình cao lớn lại khôi phục loại tươi cười có chút ngả ngớn, "Xem ra hôm nay đám đó quyết tâm muốn hiểu biết năng lực của ngươi, cái này rõ ràng là đã chuẩn bị trước đó.
"Nếu không muốn làm thì cần Satoru-nii ra tay không, đây chính là con Đặc cấp đó?"
Gojo Satoru vậy mà không nói gì về việc có cần hỗ trợ giải quyết cái đuôi kia không, rốt cuộc năng lực của vị bạn cũ kia của hắn từ phương diện nào đó mà nói thì thật sự rất khó chơi.
Đặc biệt là đối với người lớn tràn ngập tình yêu như hắn.
"Không cần." Sasuke ném vỏ đao cho đối phương, lại bước một bước xuống dưới, tiến vào đại sảnh.
Người lớn tràn ngập tình yêu bắt lấy vỏ đao, cười hì hì đi theo qua.
Đại sảnh nhìn như đã trải qua một hồi khổ chiến.
Lá sắt trên máy bán hàng tự động đặt bên trường toàn bộ lõm vào, kính bảo hộ ở cổng soát vé bị đập nát, gạch và toàn bộ mặt đất cách đó không xa đều bị tạp ra một cái hố to, mà càng hướng về phía sân ga, tình huống cơ sở bị phá hoại càng nghiêm trọng, trong đá vụn gạch ngói cũng xuất hiện ít vết máu.
"Người còn sống." Sasuke nghe thấy được tiếng thở dốc thô nặng truyền đến từ trong một góc.
Tay trái y vừa động, bước chân vừa bước ra, cả người dường như nháy mắt biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lại đến một chỗ khác của đại sảnh.
Chỗ rẽ cầu thang lầu quả nhiên có một người đàn ông đang nằm, chỉ có nửa người trên lộ ra bên ngoài.
Một bàn tay chống lên muốn bò ra bên ngoài, một tay khác mềm mụp rũ một bên, có vẻ là bị gãy, trên mặt cũng có mấy vết máu và xây xát.
Đối phương bị thương không tính đặc biệt nặng, lúc nhìn thấy Sasuke trên mặt toàn bộ đều là tuyệt vọng.
"Lại đến một con nữa-"
Đang—
"A ừm?"
Kusakabe Takuya nuốt những lời tiếp theo về trong bụng.
Thiếu niên tóc đen hai mắt một đỏ một tím, một tay nắm cổ áo anh không cho anh lọt vào trong thực quản chú linh, một tay chống đao giơ qua đỉnh đầu, đầu gối trái đè lên bụng anh, đùi phải để một bên, dễ như trở bàn tay mà cạy cái mõm to đùng như miệng chim của chú linh.
"Lôi ngươi lôi ra có lẽ sẽ không đứt chân nhỉ?"
Cái gì?
Con chú linh này nói được à?
Cái gì mà đứt chân?
Đại não Kusakabe Takuya tựa như trở thành một đống hồ nhão, còn chưa kịp suy nghĩ xem xảy ra chuyện gì thì đã cảm nhận được một cổ sức mạnh rất lớn kéo cổ áo anh, lôi anh ra từ cái bầy chú lực ướt lạnh ghê tởm kia, một trận gió mạnh lướt qua thì ngã trên mặt đất, còn theo quán tính lăn thêm hai vòng.
Đau...
Mông bị đất đá vụn trên mặt cộm trúng rồi...
"Chào buổi trưa~" Bên cạnh truyền đến một giọng nói thư sướng.
Anh ngơ ngơ ngất ngất mà ngẩng đầu, nhìn đến một đầu tóc trắng mang bịt mắt đang khom lưng vẫy tay với mình.
Có hơi quen mắt... Đây là...
"Gojo-san!" Kusakabe Takuya rốt cuộc tỉnh người, phát hiện mình đã đến một đầu khác của đại sảnh, đứng bên người chính là Gojo Satoru mà chú thuật giới không người không biết.
Thiếu niên vừa rồi lôi anh ra đâu rồi?
___________________________________
*: Viết tắt cho Japan Railway, tuyến đường sắt có quy mô lớn nhất ở Nhật Bản
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...