“Chẳng ai muốn thân thiết với Người không mặt”
…
Vốn đang học tập căng thẳng mà đột nhiên thông báo tổ chức thi bóng rổ, cả 7 lớp cũng không vui vẻ gì.
Thời gian buổi chiều đủ để họ làm một bài thi đó, so đáp án rồi tập trung sửa câu sai nữa.
Giờ còn mỗi 30 ngày ôn tập, tự dưng mất đi cả buổi chiều trong thời khắc hy vọng giành giật từng giây, đâu ai muốn lãng phí nó cho trận đấu bóng rổ chứ.
Nhưng không rõ cái quy định ép buộc này là do phòng giáo dục hay nơi nào ban ra, bắt chụp ảnh và quay video, đến lúc đó còn có lãnh đạo cao cấp ngoài trường đến kiểm tra.
Tin tức vừa được thông báo, tất cả giáo viên trường trung học Số 1 đều bước vào giai đoạn chuẩn bị đầy căng thẳng.
Không những dọn sạch cỏ dại trên sân tập, nhóm trợ giảng còn lôi cả thùng sơn bự chảng đến, vẽ sân bóng rổ trên sân tập.
Thỉnh thoảng lúc tan học, nhóm thực tập sinh đứng từ xa nhìn từng thùng sơn giội thẳng trên sân tập, che vết máu đã từng chảy trên đó, màu nâu đỏ trông như vết máu sền sệt năm xưa, màu xanh đậm thì như dầu xác chết hôi thối, đường biên màu trắng lại càng châm chọc đến mức không còn gì châm chọc hơn nữa.
Mà đâu chỉ đồng đội của họ, sân tập còn hong khô máu của vô số người không đếm xuể.
Hiện giờ mọi tội ác đều được che giấu bằng cách này, ngoài manh mối từ bức thư ố vàng cũ nát thì chẳng còn ai nhớ đến xương cốt năm xưa.
“Tất cả có ba trận đấu bóng rổ vào buổi chiều ngày kia, mỗi lớp đề cử ba học sinh, bao gồm những người dự bị.”
Giờ nghỉ giữa tiết buổi trưa, thầy Nam mang kính gọng vàng hiếm có lúc đến lớp, thực hiện nhiệm vụ của giáo viên chủ nhiệm.
Trong 7 lớp chỉ có lớp 9 là thoải mái nhất, vì ngoài giờ học, thời gian bọn họ gặp chủ nhiệm không nhiều như các lớp khác.
Không bị chủ nhiệm Người không mặt nhìn chằm chằm mỗi phút mỗi giây, trong lòng sẽ thoải mái hơn chút.
Người đàn ông không quan tâm ánh mắt sùng bái nhiệt tình phía dưới, giọng điệu bình tĩnh, “Lãnh đạo cấp trên sẽ đến kiểm tra, học sinh không tham gia trò chơi nhất định phải ngồi quanh sân tập cùng xem.
Hôm đó mọi người phải ăn mặc chỉnh tề, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Không được mang bất cứ bài thi, sách phụ đạo hay dụng cụ học tập gì, nếu bị trợ giảng tuần tra bắt được sẽ lập tức ghi tội xử phạt.”
Đây là kịch bản thông thường.
Hễ có lãnh đạo bộ giáo dục đến kiểm tra, trước tiên phải chuẩn bị mạ vàng cho thật tốt nhưng cuối cùng chịu khổ chỉ có học sinh.
“Toàn bộ diễn biến trận đấu bóng rổ sẽ được đội quay phim của bộ giáo dục ghi lại, hậu kỳ sẽ sản xuất video phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, thể chất, nghệ thuật và lao động.
Trường ta mong các bạn học sinh có ngoại hình nổi bật của mỗi lớp sẽ tích cực đăng ký tham gia, cũng sẽ ưu tiên cân nhắc các bạn này trong đợt đánh giá cuối kỳ.”
Nhóm thực tập sinh lẫn khán giả, lặng lẽ nhìn về phía Tông Cửu ngồi hàng đầu.
Ảo thuật gia méo hiểu sao lại thành tiêu điểm của sự chú ý:?
[Đù, tôi cười xỉu, ảo thuật gia chính là hoa khôi lớp được công nhận!]
[Không! Là hoa khôi trường! Tui liếm màn hình đây!]
[Đừng nói nữa, có ai không muốn ngắm người đẹp tóc trắng chơi bóng rổ đâu, các bà nghĩ mà xem, thân hình gầy gò trắng bệch giấu dưới bộ đồng phục bóng rổ rộng thùng thình, nhưng lại đầy sức mạnh bùng nổ, á tui chớt đây…]
[Trong thế giới vô hạn lạnh lẽo không chút tình người này, chỉ có sắc đẹp của ảo thuật gia mới có thể an ủi tui phần nào.]
Ác ma trên bục giảng liếc Tông Cửu đầy ẩn ý, “Đến hết chiều mai, những học sinh có ý định tham gia có thể tới văn phòng của tôi để đăng ký.”
Hai hôm nay, quá nhiều chuyện xảy ra.
Đầu tiên là sau cuộc thi giữa kỳ, chủ nhiệm khoa thông báo mốc điểm với cuộc thi tiếp theo là 800, nhiều thực tập sinh không thể chịu nổi mà suy sụp, ngồi xổm trên hành lang che mặt khóc thút thít.
Thật không ngoa khi nói rằng, 600 điểm trong kỳ thi lần này bọn họ đã dốc hết sức lực mới có thể vượt qua, lớp 1 đạt điểm trung bình cao nhất mới chạm tới mốc 700, vẫn thiếu 100 mới chạm điểm chuẩn, huống chi là lớp 9 xếp chót gần như giẫm mốc mà qua.
Phía dưới lan can là chân tay đứt gãy của lớp 10 và lớp 4 cảnh tượng vô cùng thê thảm, máu chảy thành sông.
Chỉ nhìn qua cũng thấy tương lai xám xịt không hy vọng.
Đến lúc này, các thực tập sinh đã ngộ ra dụng ý thực sự của phó bản.
Nếu chờ đến cuộc thi cuối kỳ, liệu mức điểm chuẩn có tăng vọt lên 1000 không?
Mọi người dù sao cũng là thực tập sinh cấp B, rơi vào hoàn cảnh áp lực cao cũng không dễ đánh mất lý trí.
Nhưng bị lúc bắt đầu ai cũng mang tâm lý may mắn, nghĩ phó bản tập thể tàn khốc cỡ nào cũng sẽ chừa đường sống cho mình.
Điểm cao chót vót như thế, chỉ dựa vào bản thân các thực tập sinh thì không thể đạt được.
Trừ khi có thêm nhiều Người không mặt trong lớp.
Đúng vậy, đây chính là đường sống mà mọi người nghĩ ra.
Bản chất của phó bản tập thể là đào thải, miễn không phải mình biến thành Người không mặt thì mày chết để tao sống, có gì đáng quan tâm?
Một lớp có 99 người, chỉ cần chuyển hóa hai mươi Người không mặt là có thể kéo điểm trung bình tăng lên 200 điểm.
Dù cuộc thi cuối kỳ yêu cầu 1000 điểm, thì 90 Người không mặt trong lớp vẫn dư sức gánh điểm, đồng nghĩa mỗi lớp sẽ có gần 10 người sống sót.
Nhưng vấn đề là, Người không mặt phải tự nguyện chuyển hóa mới được.
Từ ngày nhận ra điều này, những lớp duy trì thái độ trung lập đã không thể ngồi yên.
Lớp trưởng lớp 5 liên hệ riêng với mấy lớp trưởng trong phòng 101, tổ chức thành một nhóm, mỗi lớp trưởng sẽ lập nhóm với vài chục học sinh giỏi cùng gây áp lực lên các học sinh kém.
Chẳng qua nhóm học sinh kém bị gây áp lực cũng chả phải kẻ ăn chay.
Không ai là kẻ ngốc, những thực tập sinh xếp hạng cao nhất chưa chắc đã có thực lực tổng hợp mạnh nhất.
Ai chẳng biết ý đồ của đám học sinh giỏi, muốn hy sinh người khác để giữ mạng cho mình.
Thế là nhóm học sinh kém cũng kết thành phe phái, động viên nhau cùng cố gắng, kéo dài thời gian biến thành Người không mặt, đối đầu với lớp trưởng.
Trong khi hai phe liên tục tranh đấu vì lợi ích bản thân, mâu thuẫn cũng tăng lên như lửa với nước.
Thậm chí còn nổ ra một cuộc khẩu chiến quy mô nhỏ trong ký túc xá, dần phát triển thành ẩu đả rồi bị bà dì quản lý bắt được, ghi tội.
Có thực tập sinh nhớ ra No.1 cũng vào phó bản này, lì đòn tới văn phòng tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng chỉ nhận được một câu nhiệm vụ của NPC, trước khi thực tập sinh tìm được manh mối then chốt, hắn không thể cung cấp bất cứ sự hỗ trợ nào.
Mọi thứ lập tức rơi vào bế tắc.
Nhưng với lớp 9, tình huống này lại không ảnh hưởng gì nhiều.
Tông Cửu tiết lộ kế hoạch của mình với các thực tập sinh trong lớp để ổn định lòng người.
“Tôi đã bàn bạc với No.2, hiện tại đã tìm được cách giải quyết.
Tin xấu duy nhất là dù đã tìm được cách, nhưng đoán chừng phải chờ đến kỳ thi cuối kỳ mới áp dụng được.”
Lần này, lớp 9 vốn còn rầu rĩ lập tức hưng phấn.
“Chỉ là một kỳ thi tháng thôi mà, lần này chúng ta có thể giẫm mốc bước qua, lần sau chúng ta cũng sẽ làm được!”
“Đúng đó, cả lớp mình thay phiên dạy kèm cho mấy cha nội xếp chót là được, sợ gì không qua ha?”
“Các anh em kiên trì chịu đựng đê, lớp 9 tụi mình sẽ sống sót toàn bộ, chăm chỉ học tập! Bọn mình đã từng trải qua biết bao phó bản kinh dị, đối mặt với ma nữ cũng có chết đâu, giờ mà gục ở đây thì xấu hổ chết mọe.”
“Quan tâm méo gì, xông lên anh em!”
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ truyền đạt thông báo của trường học, Ác ma cũng không nán lại lâu.
Chờ đến khi bóng dáng No.1 biến mất sau cửa lớp 9, các thực tập sinh lập tức xúm lại một chỗ, “Anh Cửu, giờ phải làm gì đây?”
Hiệu suất làm việc của Phạm Trác rất cao, sau khi Tông Cửu trao đổi với hắn ta lần thứ hai, hắn ta đã liên hệ với Tsuchimikado, cùng Âm Dương sư đến hiện trường khảo sát thực tế một phen.
Mặt khác, hắn cũng bắt đầu liên lạc với các nhóm học sinh kém ở mỗi lớp.
Dù sao đám học sinh giỏi cũng không quan tâm đến chuyện sống chết của người khác, mong phó bản này khử nhiều người hơn nữa.
Chỉ có nhóm học sinh kém mới muốn vùng vẫy để sống sót, đạt được thống nhất lợi ích với bọn họ.
“Có thể hợp tác, nhưng nhất định phải chờ.”
Suy cho cùng, hiện tượng tố giác xảy ra trong lần thi tháng thứ nhất vẫn là do không thống nhất lợi ích.
Con người là thế, ai cũng có suy nghĩ riêng, ôm mưu mô trong lòng, giống như mọi người đều thích hòa bình nhưng kiểu gì cũng có người khiêu chiến.
Trừ khi rơi vào tình thế khó khăn hoặc bế tắc như nhau, nếu không, việc hợp tác sẽ mãi là hy vọng xa vời.
Nhắc đến đây, Tông Cửu cũng xác định No.2 đúng là người tốt, tầm nhìn lâu dài.
Từ lúc bắt đầu, hắn ta đã vững vàng dẫn cả lớp bước lên ngôi vị hạng nhất toàn khối.
Nếu đổi thành một người có tầm nhìn thiển cận như lớp trưởng lớp 5, chắc chắn sẽ trừ khử những người bất đồng ý kiến trong lớp lâu rồi.
Nhưng Phạm Trác chẳng những không làm thế, thậm chí còn chủ động giúp đỡ.
Nói đến đây, Tông Cửu cũng nhận ra hầu hết những người cấp S đều không tệ, trong kỳ thi tháng đầu tiên, Tông Cửu thấy Tsuchimikado đập lòng bàn tay đến đổ máu, sau này hỏi dò mới nghe Phù thủy đen bảo đó là tế máu trong Âm Dương thuật.
Nếu cuối cùng y thật sự liên lụy cả lớp, y sẵn sàng chịu trách nhiệm cho điều đó.
A Tán áo đen và Thánh Tử đều là người tốt, tiếc là đã bị khống chế.
Phù thủy đen cũng không tệ, Thầy trừ tà là một người công bằng, đường hoàng và nghiêm túc.
Điều này cho thấy người tốt trên đời vẫn chiếm số đông, chỉ một thằng điên như No.1 là đủ tổn thọ rồi.
Tông Cửu xoa huyệt Thái dương, “Trận bóng rổ lần này rất quan trọng, nhất định chúng ta phải vào hồ dìm xác.”
Cậu kể tóm tắt kế hoạch một lần, nhận được vô số mưu kế của các bạn học cùng lớp, trong đó có vài đề nghị khá hay ho.
Vì vậy bọn họ tiếp thu ý kiến quần chúng, suy nghĩ cặn kẽ hồi lâu, cuối cùng do Tông Cửu gật đầu đồng ý.
Sau khi quyết định, cậu dẫn hai người số 99 và số 77 đến văn phòng đăng ký.
Trong văn phòng toàn là Người không mặt.
Thấy Tông Cửu hạng ba toàn khối tìm đến, nhóm Người không mặt đồng loạt ngoảnh đầu nở nụ cười thân thiết trên khuôn mặt nhẵn nhụi đối diện với cậu, nhưng lại khiến người ta rùng mình kinh hãi.
“Lớp trưởng lớp 9 phải không? Đến tìm thầy Nam hả?”
“Lần này thi không tệ, lần sau cố gắng nhé, các giáo viên đánh giá trò rất cao đấy.”
Hai người còn lại vừa nhìn đã sởn tóc gáy, riêng ảo thuật gia tóc trắng vẫn bình thản dẫn hai người xuyên đi qua đám đông thẳng đến văn phòng.
Số 99 thì thầm, “Anh Cửu, đây là đãi ngộ của học giỏi ư?”
Tông Cửu nhướng mày, “Ừ, cậu tới gần bọn họ còn vỗ vai cổ vũ chào hỏi, còn đối xử đặc biệt với cậu cơ.
Sao, có động lực học tập rồi à?”
Số 99: “…”
Không đâu, không có đâu, không ai muốn thân thiết với Người không mặt cả.
Cậu ta nhìn thanh niên tóc trắng bước lên gõ cửa, muốn nói lại thôi.
Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên từ trong văn phòng, “Vào đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...