Trong kỳ nghỉ, mọi thứ đều trôi qua khá nhàn hạ.
Bọn họ trở về từ WYN, cả ngày rảnh rỗi chẳng việc gì làm.
Mỗi khi ở một mình Tông Cửu thường rất yên lặng, cậu không thích ra ngoài hay đến những chỗ đông người, ngoại trừ lúc đi lưu diễn thì đa số thời gian cậu chỉ ru rú trong căn hộ cao cấp của mình, thỉnh thoảng cũng có ra ngoài đi dạo, nghe hòa nhạc hoặc xem kịch đôi lần, sở thích khá là đơn giản.
Trang thiết bị trong căn hộ khá sang trọng và yên tĩnh, thang máy gia đình dẫn thẳng đến gara nên không có chuyện làm phiền đến người khác, nếu may mắn thì quanh năm suốt tháng chẳng bao giờ phải đụng mặt hàng xóm.
Đến bữa chỉ cần order hoặc lên danh sách thực phẩm trước, vài tiếng sau sẽ có người giao hàng tận nơi, nó giống như kiểu chuyển phát phanh lúc trước vậy, hoàn toàn chẳng cần phải lết xuống lầu.
Hai tháng không dài không ngắn, nhưng cũng đủ để Tông Cửu quen với sự tồn tại của Ác quỷ.
Tông Cửu tự tay vào bếp chiên một miếng bít tết làm bữa tối, rưới nước sốt tiêu đen rồi cầm dao nĩa ra.
Ngay khi cậu đang thưởng thức bữa tối một mình, bỗng nhiên Ác ma cầm thứ gì đó bước vào.
Mà nhắc cũng lạ, cả ngày hôm nay Tông Cửu không thấy bóng dáng Ác ma đâu.
Bình thường thằng cha này chỉ ước có thể kè kè bên cạnh cậu suốt ngày mà hôm nay hiếm khi lặng mất tăm, làm cậu thấy hơi khó chịu.
Ảo thuật gia ngẩng đầu, ngạc nhiên phát hiện đó là một con mèo đen.
Điều thú vị là mắt của con mèo kia cũng là màu vàng sẫm, lúc nhìn vào nó luôn có ảo giác như nhìn người nào đó.
“Anh có món quà tặng em nè.”
Ác ma ngoắc ngón tay, dùng tơ rối kéo một cái ghế qua ngồi sát bên cạnh chàng trai tóc trắng rất thân mật, lười biếng tựa hơn nửa người lên lưng người kia, tiện tay đặt con mèo trong tay lên đầu gối Ảo thuật gia.
Đúng là Tông Cửu thích mèo, mà cũng không phải quá thích nhưng đôi lúc cậu buồn chán, chơi với tụi nó thì tâm trạng sẽ trở nên tốt hơn, giống như Quýt Lớn đã từng ở bên cậu hồi còn bé vậy.
Quan trọng nhất là mèo rất nghe lời, không cần nhiều thời gian để quan tâm chúng, chúng có thể tự chơi tự vui, rất hợp với những người lười biếng không thích dắt chó đi dạo như Tông Cửu.
Có điều thích thì thích, Tông Cửu chưa bao giờ có ý định nuôi chúng cả.
Vì phải lưu diễn nên hàng năm cậu phải bay vòng quanh thế giới, những hôm ở nhà nghỉ ngơi không nói, hễ ra khỏi cửa thì có khi phải mấy tháng mới về nên không có điều kiện để nuôi mèo, mà Tông Cửu cũng không thích người lạ xâm nhập vào lãnh địa riêng của mình, không đời nào cậu giao chìa khóa cho người khác vào nhà cho mèo ăn, thế nên chuyện nuôi mèo lâm vào bế tắc.
Tông Cửu nhíu mày: “Anh lấy con mèo đâu ra vậy?”
Ngón tay cậu trượt trên lưng con mèo đen, vậy mà nó không hề giãy dụa, ngoan ngoãn cho cậu sờ.
“Anh tự tạo ra đó.” Người đàn ông vùi vào hõm vai cậu khẽ ngửi, “Không cần cho ăn cũng chẳng rụng lông.”
Tông Cửu: “…”
So với chuyện này, cậu càng muốn biết tại sao cha nội này lại biết cậu thích mèo.
Có điều hôm nay… Tông Cửu cúi xuống nhìn điện thoại.
Cậu hiếm khi chú ý đến thời gian hay một ngày nhất định nào đó, trừ lịch trình được sắp xếp bởi worksheet, vì chúng có nghĩa gì đâu khi hầu hết thời gian Tông Cửu chẳng bao giờ bận tâm về các buổi hẹn.
Nhưng hôm nay thì khác.
Tông Cửu xem ngày, chợt hiểu ra tại sao Ác ma lại nói đây là một món quà nữa.
Vì hôm nay là sinh nhật Tông Cửu.
…
Quả nhiên ông cha ta nói không sai, tự nhiên xum xoe không lừa cũng trộm.
Sau khi Tông Cửu cho đĩa vào máy rửa bát, vào phòng tắm rửa rồi mặc áo ngủ bước ra, vị Ác ma nào đó lập tức bại lộ âm mưu thực sự của mình.
“Cưng ơi, anh phải tốn rất nhiều pháp lực để chuẩn bị quà cho em đó.”
Hắn lười biếng nằm ểnh trên giường, một tay chống đầu, ánh mắt sỗ sàng ngắm Ảo thuật gia mấy lần, “Chẳng lẽ em không bù đắp chút gì cho anh sao?”
Tông Cửu vừa tắm xong, mái tóc dài ướt sũng vắt sau lưng để lại từng vệt nước ngoằn ngoèo trên chiếc áo ngủ màu trắng.
Ánh sáng trong phòng mờ ảo rọi xuống, có thể thấy rõ làn hơi nước bốc lên quanh thân chàng trai như che khuất đôi mắt hẹp dài kia.
Trông… rất mlem.
Tông Cửu khịt mũi rồi quay trở về bàn ăn.
Hai tháng qua không phải Tông Cửu không có thu hoạch gì, cậu chắc chắn mình thực sự đã mất một đoạn ký ức.
Lẽ đương nhiên cậu không thể nói thẳng với Ác ma, mà âm thầm lên kế hoạch tìm hiểu thêm nhiều tin tức hơn.
Rõ ràng trước đây họ từng quen nhau.
Mặc dù không biết thân thiết đến mức nào, nhưng mặc kệ quá khứ ra sao thì bây giờ quan hệ giữa bọn họ đã đến mức ‘anh em nương tựa’*.
(*Câu gốc là 负距离/khoảng cách âm, chỉ sinh hoạt nam nữ, cuộc sống vợ chồng, quan hệ xác thịt gần gũi nhất.)
Một chiếc bánh Black Forest nhỏ đã được đặt sẵn trên bàn đóng khung trên một chiếc đĩa bạc, xung quanh rắc những mảnh socola đen lạnh.
Đây là một trong số ít món mà Tông Cửu thích.
Tông Cửu hiếm khi tổ chức sinh nhật, vì đó không phải ngày cậu thực sự chào đời mà là ngày cậu được bà sơ già nhận nuôi.
Cậu không muốn ai biết đến ngày sinh thật của mình.
Chẳng rõ Ác ma biết chuyện này từ đâu.
Sinh nhật, sở thích và cả món quà.
“Sao anh biết?”
Trong không gian tĩnh lặng, Ảo thuật gia cầm cái nĩa vàng từ từ xắn xuống một miếng.
Cùng lúc đó ánh đèn chợt tắt, ngọn nến trên bánh kem lại cháy lên ánh lửa bập bùng.
“Tìm mấy tin này, có gì khó đâu Ảo thuật gia bé nhỏ!”
Giọng người đàn ông vừa trầm thấp vừa mập mờ, một cánh tay thuần thục vòng qua người Ảo thuật gia.
Ảo thuật gia tóc trắng cúi xuống dòm.
Trên màn hình xanh, mục hỗ trợ của fanclub Ảo thuật gia Tông Cửu đang lóe sáng nhấp nháy trong bóng tối, phía trên liệt kê rõ ràng sở thích của cậu, bao gồm cả tuổi tác, ngày sinh, chiều cao, cân nặng, sở thích và nhiều thông tin khác.
Tất cả những tài liệu này đều do công ty quản lý đăng tải cho cậu khi cậu mới trở thành nhà ảo thuật.
Lúc đó Tông Cửu vừa trẻ vừa khờ nên không có tin nào là giả, tất cả đều chân thực đáng tin.
Tông Cửu: “…” Trong phút chốc không biết nên trả lời thế nào.
Quỷ mà cũng biết chơi internet, ghê thật!
Chẳng mấy chốc, Tông Cửu không còn lòng dạ quan tâm chuyện này nữa.
Ác ma vừa rồi luôn miệng bảo mình không thích ăn đồ ngọt, sau khi nếm thử mùi vị trong miệng Ảo thuật gia lại nghiêm túc nhận xét: “Cưng ơi, em ngọt lắm.”
Theo lý luận của Ác ma, hắn đã tặng quà sinh nhật cho Tông Cửu thì cậu cũng phải tặng quà đáp lễ.
“Ma quỷ mà cũng có sinh nhật à?” Ảo thuật gia nhướng mày cười khẩy.
“Đương nhiên là có, ngay hôm nay luôn á em.”
Ác ma bịa chuyện quen mồm: “Vậy nên Ảo thuật gia yêu dấu của anh ơi, em nên tặng lại anh cái gì nè?”
“Hay là …”
Người đàn ông sấn tới gần đầy ý xấu, con ngươi lóe lên tia sáng tối tăm, “Tặng em cho anh, okay hôn?”
Loại chuyện này thuộc phạm trù thú vui và xác thịt trần gian, Ảo thuật gia cũng nương theo sự kích thích ham muốn của mình, miễn người kia có thể khiến cậu thoải mái thì tội gì không làm.
“Cưng ơi, lần nào anh cũng giúp em cả, chẳng lẽ em không thấy bất công hở?”
Ác ma ôm eo Ảo thuật gia, liếm sữa chua quanh miệng.
Tông Cửu nhìn hắn một cách trịch thượng, thẳng thừng từ chối: “Không thấy.”
“Làm chuyện này tốn công mà chẳng có kết quả, cũng không làm tôi sướng, sao tôi phải giúp anh?”
Lý do rất ‘Ảo thuật gia’.
Nếu Ác ma không cho cậu sung sướng một lần trước, Tông Cửu sẽ không bao giờ làm ăn lỗ vốn thế này, dù mất trí nhớ cậu cũng phải nghĩ hết cách để đứng trên cơ kẻ thù.
Vả lại cậu sướng xong thường xuyên trở mặt, nhiều lần rồi toàn thế, rất ‘mứt dại’.
Mà vậy thì đã sao? Lần nào cũng là Ác ma xin chịch chứ méo phải cậu.
Có điều lần này người đàn ông túm chặt cổ chân Ảo thuật gia, không cho cậu lươn lẹo qua mặt.
Nhiệt độ tăng dần trong bóng đêm, sấm sét lạnh lẽo sau những đám mây đen kéo theo ánh sáng vàng chóe xẹt qua họ.
Ảo thuật gia run rẩy, toàn thân từ trên xuống dưới đều co rút, thế mà cậu vẫn nhắm chặt mắt, mặc cho mồ hôi túa ra từ thái dương.
Ác ma rất thích dáng vẻ nờ – ứng nhưng vẫn cố nhịn của cậu, thỉnh thoảng lại ghé vào trêu chọc cậu.
“Cục cưng, sao hôm nay em nóng quá vậy? Em sốt rồi hả?”
Sau hai tháng, khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn đi rất nhiều.
Nhưng dù có quen thuộc thì cậu cũng không nhường nhịn như lần đầu, thậm chí còn muốn đảo khách thành chủ nắm quyền chủ động, nhưng ở khía cạnh này cậu vẫn chơi không chơi lại cái tên Ác ma tà dâm trước mặt, nên đôi lúc điên máu không muốn nghe mấy lời ngon tiếng ngọt của tên kia nữa, quạo tới cả người đỏ bừng.
Giống như bây giờ.
“… Ư ưm… Cút!”
Ảo thuật gia túm tóc hắn, Ác ma không thèm bận tâm mà đỡ lấy trán cậu, nhấn chìm tất cả những tiếng thở dốc và run rẩy vào răng môi.
Không biết sau khi Ảo thuật gia khôi phục trí nhớ và nhớ lại tất cả những chuyện này, thì cậu sẽ có biểu cảm thế nào?!
Nghĩ đến đây là Ác ma lại sung sướng rạo rực, có điều trong thâm tâm hắn không muốn kết thúc mọi thứ sớm như vậy.
Cuối cùng Ảo thuật gia ưỡn lưng, cả người vô thức uốn cong thành một vòng cung duyên dáng, mà ác quỷ tà dâm lại thuận thế đẩy người xuống cuối giường, giã càng ác liệt hơn.
“Mephisto…!”
Tông Cửu nghiến răng nghiến lợi hét tên hắn.
“Sao thế cục cưng ơi?”
Ác ma vui vẻ trả lời.
Có một thoáng, bỗng nhiên hắn dừng động tác, gió mưa cũng chợt tắt.
Chính giây phút tạm dừng đó, Tông Cửu đã thành công giành lấy quyền chủ động.
Cậu đẩy người đàn ông vào tường, lực tay mạnh đến mức đáng kinh ngạc.
Ác ma tóc đen giả vờ xoa cái ót vốn không hề bị thương của mình, giọng điệu oán giận.
“Qua cầu rút ván là xấu lắm á, lần nào em vậy hết.”
Tông Cửu không trả lời mà giơ chân đạp ác quỷ mấy cú như trời giáng.
Tên kia rên rỉ một tiếng, trái cổ nhấp nhô mấy vòng, lạnh đến mức mũi chân Ảo thuật gia co rúm lại.
Nhìn đống ga giường lộn xộn, Ảo thuật gia sầm mặt tống thẳng vào máy giặt.
Đêm nay không có ga giường để thay, chỉ đành ngủ trên sofa.
Đương nhiên là một mình Tông Cửu ngủ trên sofa, Ác ma chỉ xứng ngủ trên sàn nhà.
Những vì sao ngoài cửa sổ rất sáng.
Chàng trai nằm trên ghế sofa từ từ nhắm mắt, mái tóc xõa sang một bên.
Cậu thực sự rất buồn ngủ, buồn ngủ đến mức làm biếng quay sang đạp cái tên vừa lặng lẽ bò lên.
Trong không gian bóng tối tĩnh lặng, dường như có ai đó ghé vào tai cậu thì thầm một câu.
‘Sinh nhật vui vẻ, Ảo thuật gia bé nhỏ của anh.’
_________.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...