“Một mồi lửa đốt ngôi trường chết tiệt này!
…
Thời khắc bắt đầu hành động là vấn đề cần xem xét kỹ lưỡng.
Nhiệm vụ chính của bọn họ trong phó bản là sống sót nên lúc phó bản kết thúc cũng là thời cơ khá thuận lợi – giữa trưa ngày thứ 120.
Vì hôm nay thi nên giờ tắt đèn tối qua bị đẩy lên, giờ thức dậy cũng sớm hơn.
Ở các kỳ thi trước, chưa đầy nửa tiếng đã chấm xong bài mười lớp, lần này chấm năm lớp thời gian càng bị rút ngắn, tối đa mười mấy phút là có kết quả, cộng thêm thời gian thông báo thành tích vẫn đủ thời gian để phạt các thực tập sinh.
Chắc hệ thống chủ cũng dựa vào đây để quyết định thời gian kết thúc phó bản.
Như mọi người đã biết, tất cả trợ giảng sẽ đứng canh học sinh trong suốt giờ thi.
Miễn đứng trên sân tập thì bọn họ sẽ biến thành dê béo đợi làm thịt, đạo cụ đặc biệt cũng không xài được.
Vì vậy mọi người không chọn hành động lúc thi xong, mà phải ra tay trước mới giữ được tiên cơ và giành phần thắng.
Khán giả đã chuẩn bị sẵn sàng, căng thẳng theo dõi thực tập sinh đầu tiên dám công khai khiêu chiến hủy diệt phó bản sau No.1.
[Nếu đã đến bước này không còn gì để nói nữa, lớp 9 cố lên, các thực tập sinh cấp B cố lên!]
[Cố lên! Mọi người tiểu đội tôi đang ở căn cứ xem live đây, căng thẳng vãi.jpg]
Sau khi Tông Cửu ra lệnh, chín nhóm lớp 9 lần lượt bước khỏi cửa chính và cửa sau theo thứ tự.
Không cần cậu nhiều lời, vì kế hoạch hôm nay đã khắc sâu trong lòng mỗi thực tập sinh lớp 9, xen lẫn với nỗi buồn mất đi hai người bạn, cuối cùng hóa thành lửa giận hừng hực, nhất định phải hủy diệt phó bản này để chôn theo họ.
Chẳng mấy chốc, thực tập sinh lớp 9 trên hành lang đã biến mất bảy tám phần, còn lại hai nhóm theo sau cậu.
Các lớp bên cạnh đều nhìn sang.
Lớp 9 rất cố chấp trong chuyện này, bọn họ sử dụng phương án dự bị, thông báo kế hoạch của mình cho các lớp khác nhưng yêu cầu phần quan trọng nhất phải được hoàn thành bởi thành viên lớp 9, dẫu có thể bị thương cũng không chối từ.
Mọi người đều hiểu ẩn ý sau hành động đó.
Trong phó bản tập thể, quả thật rất hiếm khi có được tình bạn như vậy.
Nếu đã có người bước ra làm tiên phong, ai muốn tranh làm chi? Đương nhiên cứ theo lớp 9 thôi.
Một nhóm dẫn người đi trước, gật đầu với Tông Cửu rồi vội vàng xuống lầu.
Bọn họ nhanh chóng đến gần cánh cổng sắt, ngăn cản đám trợ giảng có thể sẽ bị thu hút sự chú ý bởi cảnh báo.
Còn Tsuchimikado thì đi theo Tông Cửu, bùa Âm Dương trong tay đã sẵn sàng chờ ra trận.
Phù thủy đen và Phạm Trác ở phía bên kia, một người dửng dưng không liên quan đến mình, một người lạnh lùng nghiêm túc.
Phù thủy đen bị No.1 khống chế, không gây sự là Tông Cửu đã cảm ơn trời đất rồi, chẳng mong gì gã giúp.
Còn Phạm Trác, hắn ta đã thống nhất với Tông Cửu một nhiệm vụ khác, bây giờ đang điều nửa Ma cà rồng ra sân tập.
Ai cũng có nhiệm vụ của mình, thực sự không cần phải trao đổi với nhau trong lúc quan trọng nữa.
Tông Cửu vội vàng gật đầu với họ, dẫn hai nhóm xuống lầu rồi rẽ thẳng đến giữa cánh cổng sắt.
Hiện tại đang có bốn trợ giảng đứng trước cổng sắt, bên trong là những Người không mặt khác đang ra vào.
Thấy nhóm người không liên quan đang đi về hướng cổng sắt, các trợ giảng siết chặt roi trong tay đầy cảnh giác.
“Khu vực quan trọng của trường, ai không phận sự hãy nhanh chóng rời khỏi đây, cấm ở lại chỗ này!”
Không thể trách bọn họ xui, vì hiện tại rất nhiều trợ giảng đang chuyển đề thi trong cửa sắt.
Nhưng giờ mà bỏ thì bọn họ không thể dẫn mọi người ra khỏi ký túc xá sớm hơn được, tránh cũng không tránh nổi.
May là cả bọn đã tính đến tình huống này từ trước.
Các thực tập sinh rút đạo cụ đặc biệt ra bằng tốc độ sấm sét.
Hai nhóm thực tập sinh đều từng cường hóa thân thể được Tông Cửu lựa chọn cẩn thận, đa số là nửa Ma cà rồng, bọn họ thẳng thừng dùng bạo lực để ngăn cản đám trợ giảng, không để chúng vướng chân.
Âm Dương sư nghiêng mình, tay bắt đầu kết ấn, lá bùa linh lực màu xanh lam sáng rực bay lên từ lòng bàn tay y lướt nhẹ qua từng trợ giảng rồi bay thẳng tới cánh cổng sắt phía sau.
“Bùm…”
Cổng sắt mở ra ầm ầm dưới nguồn sức mạnh khổng lồ, để lộ con đường tối mịt phía sau, gió âm lồng lộng.
“Nhanh!”
Ai nấy vui mừng, vội lao về phía đó.
Ngay tức khắc, còi báo động chói tai vang inh ỏi trên sân trường trung học Số 1.
“Reng reng reng…”
Tiếng còi báo động vừa réo, các trợ giảng trường đồng loạt dừng hoạt động, vội vàng chạy về phía cổng sắt với cây roi sắt đính đầy gai ngược trong tay.
Mấy nhóm thực tập sinh đã đứng canh sẵn ở ngoài lập tức ùa lên, chặn mọi lối đi dẫn đến cổng sắt.
Tiếng gầm thét của chủ nhiệm khoa phát ra từ kho đề thi, “Phản rồi! Lũ học sinh này tạo phản rồi!”
Tông Cửu dẫn đầu đưa Tsuchimikado và hai thực tập sinh khác cùng vượt vòng vây.
Khoảnh khắc còi báo động vang, mọi người đều nhận ra điều bất thường.
Bởi vì cùng lúc đó, đạo cụ đặc biệt trên tay bọn họ mất đi tác dụng.
Đến rồi.
Tông Cửu và Âm Dương sư liếc nhau, không dám chậm trễ nữa, bất chấp lao về phía trước.
Từ khi thực tập sinh chịu phạt trên sân bị cấm dùng đạo cụ đặc biệt, bọn họ đã đề phòng chiêu này, bây giờ thành sự thật, dù lòng ai cũng chùng xuống nhưng vẫn không hoảng sợ hay bối rối.
Ở nơi chỉ còn cách lối vào hồ dìm xác một bước chân, Tông Cửu giơ chân sút nhưng không ngờ dưới lòng bàn chân lại truyền đến một luồng sức mạnh.
Cậu sửng sốt, chửi thề.
“Phắc.”
Hồ dìm xác bị khóa rồi!
Đây là lần đầu tiên họ vào phía sau hồ dìm xác, đương nhiên năng lực của Thức thần Chỉ Phiến không thể đẩy cửa xem có bị khóa hay không, cũng là biến số trong kế hoạch của bọn họ, đội ngũ nòng cốt tính toán kỹ càng nhưng không thể kiểm soát mọi thứ được.
Tình thế hiện tại không cho phép bọn họ nghĩ nhiều.
Tông Cửu móc bút bi trong túi, đâm mạnh vào lỗ khóa.
Tsuchimikado thấy vậy, vội vàng rút hai cái kẹp giấy trong túi đưa cho cậu, “Dùng cái này!”
May mắn thay, việc mở khóa không phải là chuyện khó với Ảo thuật gia, rất nhiều màn ảo thuật quy mô lớn thường khóa nhà ảo thuật ngay giữa sân khấu, sau đó trốn thoát bằng lối đi bí mật.
Để tránh xảy ra sai sót trong tình huống mạo hiểm, trước đó các ảo thuật gia sẽ tập luyện kỹ năng mở khóa phòng sự cố sân khấu.
Vấn đề duy nhất là… Nếu gặp trúng ổ khóa không quen, thời gian mở khóa sẽ dài hơn.
Tông Cửu nhanh chóng tách kẹp giấy thành hình dài như dây kẽm, chọt vào lỗ khóa.
Khán giả coi mà sốt cả ruột gan.
[Bỏ mẹ rồi, sao lại khóa, chẳng lẽ lần trước hai thằng lớp trưởng kia đã khiến nhà trường cảnh giác?]
[Giờ sao đây, đạo cụ đặc biệt đã mất tác dụng, không có đạo cụ thì vũ lực của NPC phó bản chắc chắn sẽ hoàn toàn áp đảo các thực tập sinh, haiz.]
[Dù Ảo thuật gia biết mở khóa, cũng đâu thể mở cửa hồ dìm xác chỉ trong chốc lát chứ.
Mà nói đi cũng phải nói lại, sao họ cứ phải mở cửa hồ dìm xác nhỉ? Chẳng lẽ trong hồ có ác quỷ hủy diệt thế giới, ngay khi được thả ra à?]
[Biết đâu chừng, cái trường này lắm người chết thế kia, theo định luật phó bản kinh dị, tôi đếu tin không có quỷ!]
Khi Tông Cửu đang tập trung mở khóa, lối đi nhỏ trong cánh cổng sắt cũng xuất hiện động tĩnh mới.
Trong kho đề thi vẫn còn rất nhiều Người không mặt, sau khi mất năng lực đặc biệt, Tsuchimikado và nhóm thực tập sinh đã kéo quả đấm cửa hòng giữ chặt cánh cửa đó, không cho nhóm chủ nhiệm khoa đang bị nhốt bên trong thoát ra ngoài.
Năng lực đặc biệt bị khóa thì ai cũng là người bình thường, làm gì có chuyện trên cơ trợ giảng Người không mặt.
Không chỉ bên ngoài hồ dìm xác, tình hình ngoài cổng sắt cũng rối loạn chẳng kém.
Trợ giảng của trung học Số 1 rất đông, trước đó lúc còn mười lớp, giám thị trên trường thi chỉ đứng cách nhau vài mét, việc gian lận gần như bị ngăn chặn tuyệt đối.
Số lượng trợ giảng thực sự rất nhiều, gần như bằng với số thực tập sinh năm lớp.
Bây giờ đạo cụ mất tác dụng, tình hình bên ngoài đã thay đổi hoàn toàn.
Sức mạnh của NPC quá kinh khủng, nhóm thực tập sinh tay không tấc sắt vốn không thể chống đỡ được.
Cũng may trước đó mọi người đều nghe theo chỉ huy, trong tay ai cũng cầm ít nhất một quyển sách, khỏi cần phải nói, dù gì cũng có thể dùng nó để ngăn cản cái roi sắt xé gió lao tới.
Dù vậy, cả nhóm vẫn bị đánh cho thụt lùi.
“Không được bỏ cuộc, chúng ta phải câu giờ cho anh Cửu!”
Thấy nhóm trợ giảng dồn mặt trận lên cổng sắt với thế như chẻ tre, khi họ chuẩn bị đột phá phòng tuyến, nhóm thực tập sinh lớp 9 nổi giận gào to, “Các anh em lên đi, còn đứng ngây ra đó làm gì, câu được một phút thì câu một phút! Trả thù cho 99 và 15!”
Ngay sau đó, thực tập sinh các lớp khác đần mặt nhìn lớp 9 xông lên phía trước.
Bọn họ không thèm bận tâm đến sự cản trở của đòn roi, tay nắm tay quay lưng về phía các trợ giảng tạo thành một bức tường người thật dài, bảo vệ vững chắc đầu cầu thang.
Roi sắt gào thét vụt từ trên không xuống, rơi lên lưng các thực tập sinh.
Gần như trong giây phút đó, âm thanh xé thịt khiến người ta ghê răng đột nhiên vang lên.
Máu tươi đỏ rực và thịt vụn bám vào gai ngược trên roi sắt, rơi tí tách xuống nền xám xanh, nhuốm màu sắc trông mà kinh hoàng.
Thành viên lớp 9 chấn động, trán toát mồ hôi lạnh nhưng lòng bàn chân như bén rễ, không muốn lùi bước.
Từng roi nối nhau rơi xuống kèm tiếng kêu đau đớn.
Không ai lùi lại phía sau.
Nhóm thực tập sinh ngăn cản bốn người trợ giảng ở cổng sắt ôm chặt eo họ, lưng bê bết máu thịt vẫn chẳng rên nửa lời.
“Chúng ta phải báo thù cho 99 và 15.”
Cảnh tượng này rơi vào đáy lòng các thực tập sinh lớp khác, không biết họ cảm thấy thế nào.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, bọn họ tuyệt đối không thể để bản thân tổn thương đến mức này chỉ vì báo thù cho một người đã chết.
Cũng chính vì vậy, bây giờ nhìn tình cảnh trước mắt, những chấn động đánh sâu vào tâm hồn họ lại càng mãnh liệt.
[Tôi bật khóc rồi huhuhuhu…]
[Tôi lo chết mất, thật sự lo chết mất, đm muốn khóc quá.]
[Bọn họ nói muốn trả thù cho số 99 và 15, tôi thực sự bật khóc ngay lúc đó.]
[Cố lên! Tôi thật lòng hy vọng phó bản này sẽ bị hủy diệt, kiên trì sẽ chiến thắng!]
Ở bên kia, nhóm bên hồ dìm xác dựa vào lợi thế ngoan cố chống cự nhưng không trụ được bao lâu.
Cửa kho đề thi phát ra tiếng động khó chịu, đột ngột mở ra từ bên trong.
Con ngươi Tsuchimikado co rụt lại, còn chưa kịp nói gì thì một luồng trọng lực đã bùng nổ sau lưng, bước chân lảo đảo bị đẩy sang một bên.
Giờ phút này, ba thực tập sinh thuộc nhóm hai lớp 9 như tâm linh tương thông, trong tình huống không hề trao đổi với nhau, bọn họ không hẹn mà cùng đưa ra lựa chọn như lớp 9 đang tay nắm tay tạo thành bức tường người bên ngoài.
Cả đám vọt thẳng tới trước cửa, dùng cơ thể làm bức tường thịt người chắn cửa kho đề thi, đau đớn gào thật to.
Tiếng gào thét của chủ nhiệm khoa vang vọng trong hành lang chật hẹp.
Tông Cửu ngồi xổm trên mặt đất, một người luôn bình tĩnh trước mọi biến cố như cậu mà lòng bàn tay cũng dần rịn mồ hôi.
Cậu chỉ là đang mở khóa, chứ không phải không nghe thấy.
Tiếng khóc thét, tiếng kêu gào không ngớt bên ngoài và tiếng roi quất vào thịt ở đằng sau, tất cả đang nói cho cậu biết, thời gian quý giá này đã được đánh đổi như thế nào.
Cậu gạt hết suy nghĩ, tập trung bình tĩnh vật lộn với ổ khóa trên tay.
Chẳng biết sau bao lâu, có lẽ là lâu lắm rồi, lâu đến mức cuối cùng cũng xoay tới chốt cuối trong lỗ khóa, chỉ cần xoay một lần nữa là có thể mở ra…
Một giọng nói yếu ớt vang lên sau lưng Tông Cửu.
“Nhanh một chút, chúng tôi hết chịu nổi rồi.”
Sau khi nói xong câu đó, người vừa lên tiếng ngã cái rầm xuống đất.
Bóng đen bao trùm lên đầu Tông Cửu, trợ giảng đầu tiên đột phá hàng phòng thủ túm lấy cổ áo Ảo thuật gia trong bóng tối, dùng vũ lực kéo ngược cậu ra sau.
Cũng trong khoảnh khắc đó, rốt cuộc ổ khóa treo trước hồ dìm xác đã rơi xuống.
Ngay lúc bị túm lại, Tông Cửu vừa đá ra trước, vừa giơ tay đỡ lấy thực tập sinh lớp 9 vẫn còn hơi thở vừa ngã xuống, hét lên: “Lui hết ra ngoài!”
Nói đoạn, cậu dùng chiêu ve sầu thoát xác, trở tay mở khóa kéo trước ngực, cởi phăng cái áo khoác đồng phục xanh trắng vô giá trị, đồng thời xô các thực tập sinh về phía trước.
Thực tập sinh gác ở cửa đã chờ lệnh từ lâu, Tông Cửu đẩy mấy người ra, bọn họ chịu trách nhiệm kéo lại, chẳng mấy đã kéo được thành viên nhóm hai đang chắn ở cửa.
Mệnh lệnh của Tông Cửu như dỡ bỏ lệnh cấm, mọi người nghe thấy tín hiệu đồng thanh hét lên, truyền tin cho người khác rồi lui ra ngoài.
Các thực tập sinh tạo thành bức tường người, mình đầy thương tích cũng buông tay nhau, chạy về phía khu vực trống được đánh dấu trên bản đồ lúc trước.
Cánh cửa nặng nề ở hồ dìm xác chầm chậm mở.
Mùi xác thối kinh tởm hòa với mùi dầu mỡ rữa nát tích tụ, lập tức bốc ra từ trong cánh cửa sâu không thấy đáy.
Tsuchimikado giả vờ chạy ra ngoài, trước khi đi, y nhìn lướt qua bên trong nhờ ánh đèn mờ tối trên hành lang.
Bộ mặt thật của hồ dìm xác là một cái hố chiếm gần một phần tư sân tập của trường.
Bên trong là từng đoạn ngón tay người chưa kịp thối rữa, những bộ xương trắng trộn lẫn máu đen đang chìm chìm nổi nổi trong vũng nước hỗn hợp màu nâu và xanh đen không xác định, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy những cái đầu với lũ giòi trắng đang ngoe nguẩy trên nửa bộ não.
Phần lớn mặt hồ là tóc đen, vì chúng cũng giống xương, mỗi lần bị thoái biến*, cứ cách thời gian lại cần người phụ trách chuyên môn vớt ra.
Bức tường bên cạnh tấp đầy tóc đen lít nha lít nhít, gần như lấp kín những góc trống còn lại quanh hồ dìm xác.
(*Degradation, có nghĩa là số nguyên tử cacbon trong phân tử hợp chất hữu cơ giảm bớt, trọng lượng phân tử giảm xuống.
Trong ngữ cảnh này hiểu đơn giản là: tóc bị thoái biến thì trọng lượng tóc giảm, dần nổi lên mặt nước.)
Dù là Âm Dương sư đã quen nhìn những cảnh hoành tráng, nhưng nhác thấy cảnh đó vẫn hơi khó chịu.
Y không thể tưởng tượng nổi, phần nào ở đây thuộc về số 99 đã sẵn sàng hy sinh mạng sống vì lớp 9.
Ngay sau đó thì Âm Dương sư bị Tông Cửu đẩy ra ngoài.
Đến lúc này, trong hành lang chỉ còn mình Tông Cửu.
Cậu cầm hoa hồng đạo cụ cấp B, không thèm nhìn đã vẫy ra sau.
Chủ nhiệm khoa vẫn đang ở trong kho đề thi, vừa đẩy người ra ngoài vừa hùng hổ mắng chửi, tư thế nhất định phải khiến đám học sinh gây rối trong ngày thi cuối kỳ phải đẹp mặt.
Nhưng tích tắc, lão phát hiện mình không đi được.
Không phải là đi không nổi, mà là người trợ giảng đầu tiên đến trước cửa kho đề thi tính đóng cửa sắt lại đã bị cố định tại chỗ.
Tận dụng cơ hội xả hơi hiếm có này, Tông Cửu tránh thoát một bàn tay ngăn cản khác, lăn vòng trên đất rồi lăn qua hành lang với tư thế cực kỳ linh hoạt, chạy tới trước cửa sắt.
Trong quá trình biểu diễn động tác như kỹ xảo điện ảnh này, cậu lấy chiếc máy bay giấy đã chuẩn bị sẵn trong túi ra.
Ảo thuật gia ngồi xổm trên mặt đất, một tay cầm máy bay giấy, một tay cầm bật lửa ghé sát đầu máy bay.
Ngọn lửa bùng lên với ánh sáng rực cháy, liếm từ miệng bật lửa đến tờ giấy, lóe lên màu vàng đỏ rực rỡ như bùa đòi mạng của Thần chết đang từ từ bước tới.
Khoảnh khắc đốt chiếc máy bay giấy, thanh niên tóc trắng với khuôn mặt lạnh lùng, có phần tàn khốc chậm rãi đứng dậy.
Ngón tay thon dài thình lình phóng máy bay giấy đang bốc cháy vào hành lang dưới mặt đất đã bị khí gas trong hồ dìm xác lấp kín.
Trong chốc lát, ngọn lửa vốn chỉ cháy trên tờ giấy chợt bùng lên theo quỹ tích tăng dần, càng lúc càng sáng, lửa càng đốt càng lớn, tầng không hóa thành một con rồng lửa giận dữ lao thăng về phía hầm gas.
[Trời đựu trời đựu trời đựu, sao ngọn lửa này lớn thế, đcm có chuyện gì vậy!]
[Khoan, tôi biết rồi!! Hồ dìm xác cũng là hầm gas, trong hầm gas sẽ sinh ra loại khí gì? Các chị em hãy dùng não nghĩ lại đi!]
[CH4 metan, là metan! Những ai đã học môn hóa ở cấp ba đều biết đây là một loại khí dễ cháy, fuck, thì ra bọn họ đã chuẩn bị hết từ lâu rồi! Quá đỉnh!]
Vào thời khắc chỉ mành treo chuông, Tông Cửu nhẹ nhàng leo lên lan can cầu thang, hét lớn: “NẰM XUỐNG!!!”
Máy bay giấy chỉ là mồi dẫn lửa, phần đặc sắc còn đang chờ phía sau.
Nếu châm lửa khí gas và không khí trộn lẫn vào nhau, rất dễ xảy ra hiện tượng nổ.
“Ầm ầm…”
Ngay lập tức, rung chuyển không thua gì trời long đất lở.
Một ngọn lửa dữ dội bốc lên tận trời từ căn phòng chật hẹp như thể đến từ Địa ngục, nhấn chìm mọi thứ.
Nhóm thực tập sinh lớp 9 sảng khoái cười to trong lửa, họ ném những cuốn sách đã chuẩn bị từ trước lên cánh cửa đã bị ngọn lửa nuốt chửng dưới tầng hầm, cho nó bắt lửa rồi vui vẻ chạy đi ném vào những góc khác trong trường, để đám cháy này càng mở rộng hơn nữa.
Bọn họ đã thành công dùng một mồi lửa và chín mươi bảy trái tim báo thù, đốt cháy ngôi trường chó má này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...