Thực Tập Sinh Vô Hạn


“Hoa hồng của tinh cầu B612”

Phòng 101 lại tổ chức buổi họp lớp trưởng vì manh mối mới từ Tsuchimikado.

Không hề nghi ngờ, nếu bên hồ dìm xác đúng là kho đề thi thì không gian có thể thao túng sẽ rộng hơn nhiều.

Suy nghĩ đầu tiên của lớp trưởng lớp 6 và lớp 2 là vào đó trộm đề thi, chỉ cần biết trước đề thì sẽ an toàn vượt qua cuộc thi cuối kỳ, khỏi cần chèn ép học sinh kém rồi sợ họ cắn trả nữa, tất cả thành viên sẽ đều qua cửa.

Bây giờ mọi người đã ngồi chung con thuyền, tấm gương lớp 5 còn đó, đâu ai dám mượn phó bản để thực hiện cuộc thanh trừng quy mô lớn nữa, ít nhất cũng phải đặt lợi ích tập thể lên đầu.

Trước ý tưởng của họ, Tông Cửu nhướng mày: “Không thể giữ lại phó bản này.”
Lớp trưởng lớp 6 tỏ ra khó chịu.

Bọn họ không đánh giá cao ý tưởng hão huyền, hủy diệt phó bản của Ảo thuật gia.

Lúc trước vì áp lực nên không dám nói nhưng bây giờ đã có con đường sáng hơn, chắc chắn mọi người sẽ chọn lối thoát đơn giản này.

Hủy diệt phó bản và trộm đề thi, cái nào khả thi? Câu trả lời hiển nhiên là vế sau, vừa ít rủi ro vừa mang đến lợi ích trực tiếp.

“Giờ nói mấy chuyện này cũng vô dụng.”
Thanh niên tóc trắng lạnh lùng giội nước lạnh, “Hủy diệt phó bản hay trộm đề thi, đều phải vào cánh cửa sắt đó.

Chúng mày còn chẳng vào được, lắm mồm vậy làm đéo gì?”
Cả bọn: “…”
Đúng vậy, mục đích là gì không quan trọng, quan trọng là cách vào đó.

Ngoài cửa sắt có hai trợ giảng cầm roi sắt canh gác 24/24 từ sáng đến tối, mỗi ca gác hai tiếng, muốn vào chỉ có con đường chết, hễ tới gần là bị cảnh cáo, cảnh cáo hai lần không đi sẽ ăn roi, có rối loạn là còi báo động réo inh ỏi, nhóm trợ giảng trường sẽ vọt tới hiện trường ngay tức khắc.

“Đây là phó bản sinh tồn, kế hoạch của tôi nhất định phải chờ đến ngày cuối cùng trước kỳ thi mới thực hiện được.”
Tông Cửu phủi tay, “Còn chúng mày, nếu có ý tưởng khác tao thì mời đến hồ dìm xác thử xem.

Trộm được đề là bản lĩnh của tụi bây, tao chỉ làm theo kế hoạch của mình.”

Cuộc họp kết thúc chóng vánh, mấy vị cấp S có vẻ rất hứng thú, muốn hợp tác với Ảo thuật gia một lần xem có thể hủy diệt phó bản thật không.

Nhưng lớp trưởng lớp 6 và lớp 2 còn e ngại, không dám được ăn cả ngã về không như bọn họ.

Quả nhiên, lớp trưởng lớp 6 và lớp 2 cứng đầu lập nhóm trộm đề, lớp 1 cũng cho họ mượn chút nhân lực, cố gắng đột nhập vào kho đề thi trong hồ dìm xác.

Bọn họ bắt bước bài cũ trong trận bóng rổ, để một nửa Ma cà rồng giả vờ tự sát rồi ngủm củ tỏi.

Nhưng lần này nhóm trợ giảng đã khôn hơn rồi, đưa người đến sân tập định phân thây trước rồi mới ném vào hồ dìm xác, dọa cho nửa Ma cà rồng xốc vải trắng bật dậy.

Tuy năng lực phục hồi của Ma cà rồng rất mạnh, nhưng đâu ai muốn bị chặt tay chặt chân chứ?
Hai tên lớp trưởng quay về bàn bạc, quyết không bỏ cuộc.

“Chúng ta đổi cách, xem thử có thể dẫn người ra không?”
“Có lý, hỏi boss Tsuchimikado xem sao.”
Không nhất định phải xông vào đó, chỉ cần có thể nhét Thức thần Chỉ Phiến vào khe cửa, Thức thần sẽ biến đề thi thành ảnh rồi gửi ra.

Bọn họ chọn một Người không mặt, lặng lẽ giấu Thức thần Chỉ Phiến lên người cậu ta, chờ cậu ta vào sau cửa sắt.

Nhưng không biết do oán khí thực sự quá nặng hay kho đề thi nằm gần hồ dìm xác, mặc dù Thức thần Chỉ Phiến thành công trà trộn vào đó nhưng hình ảnh gửi về lại mờ mờ ảo ảo, nhìn trộm được vài câu mà linh lực bị hao tổn rất nhiều.

Thấy chiêu này vô dụng, bọn họ lại bày thêm trò khác, thử đi quấy rối trợ giảng đứng trước cửa sắt, kết quả bị nhà trường chú ý, không chỉ đuổi kẻ quấy rối mà còn tăng cường canh gác, bây giờ thành bốn người canh cửa.

Ngày hôm sau, chủ nhiệm khoa đứng trên bục chào cờ thông báo bài thi cuối kỳ sẽ chia thành bốn loại ABCD.

Thứ tự câu hỏi trên mỗi bài đều bị đảo lộn, học sinh không nên ôm tâm lý ăn may.

Trước chuyện này, thực tập sinh lớp 9 chỉ thấy bất đắc dĩ với đám đồng đội heo.

Lớp 9 luôn im lặng theo dõi những rắc rối của các lớp khác, bọn họ chẳng tìm được manh mối gì thì thôi, lại còn để nhân viên nhà trường phát hiện mánh khóe, phòng bị nghiêm ngặt hơn.

Tông Cửu thở dài, “Không quan trọng, vốn chẳng mong đợi gì chúng nó, không rước thêm phiền là được, miễn cửa sắt còn ở đây thì bao nhiêu người gác cũng thế cả.”

Những ngày gần đây, lớp 9 nhìn có vẻ đang chơi nhưng thực ra đang bắt tay với No.2 lớp 1, âm thầm chuẩn bị.

Đầu tiên bọn họ lợi dụng thời gian ngoài giờ học và tiết thể dục hiếm hoi để điều tra, nghiên cứu mọi ngóc ngách trong trường, cả lớp chia thành chín nhóm, mỗi nhóm phụ trách một khu vực, vẽ lại sơ đồ mặt phẳng toàn bộ ngôi trường.

Ngoài ra, bọn họ còn lặng lẽ vận chuyển rất nhiều sách và đề thi từ các lớp khác, trên bàn ai cũng chất một đống thật dày, đứng trên bục giảng chỉ có thể nhìn thấy từng cái đầu cúi xuống bàn, không thấy rõ mặt.

[Tôi càng lúc càng tò mò, rốt cuộc Ảo thuật gia sẽ hủy diệt phó bản này bằng cách nào.]
[Đúng, chắc hủy diệt phó bản là phá hủy nó theo nghĩa vật lý, tiêu chuẩn đánh giá này (hủy diệt phó bản thành công) siêu khó, chẳng may giết NPC là bị trừ điểm còn gì?]
[Chuẩn, bà không nói tôi cũng chả nghĩ tới.

Nếu bị trừ điểm là phải vào phó bản trừng phạt nhỉ?]
[Không không không, chắc bà chị lầu trên không phải fan của big boss rồi.

Nếu có thể đáp ứng tiêu chuẩn “Phó bản đã bị phá hủy” do hệ thống chủ đánh giá khẳng định, không những méo bị trừ mà còn tăng điểm cơ.

Nhưng đương nhiên, nếu không thể đạt được tiêu chuẩn phán định này mà còn giết NPC phó bản, thế thì xin vĩnh biệt cụ.

Chứ không mấy bà nghĩ năm đó vì sao nhiều Người sống sót muốn bắt chước big boss, nhưng lại rơi vào kết cục bị trừ đến mức điểm không đủ, thanh trừ tại chỗ?]
[Cảm ơn lầu trên đã phổ cập kiến thức, tôi hiểu rồi, chắc chắn muốn đạt được tiêu chuẩn phán định không phải khó bình thường, mong lớp 9 cố gắng, nhìn họ có vẻ như đang tính chơi khô máu ấy.]
Từng ngày trôi đi, thời gian như bóng câu vụt qua khe cửa, chợt lóe lên rồi biến mất.

Cuối cùng cũng tới ngày trước cuộc thi cuối kỳ.

Bầu không khí cả khối cực kỳ căng thẳng, như sợi dây cung kéo căng có thể đứt bất cứ lúc nào.

Đến nước này, lớp trưởng lớp 6 và lớp 2 cũng từ bỏ ý định trộm đề, đành cố đấm ăn xôi leo lên thuyền giặc của cậu.

Hầu như đêm đó không ai ngủ được, ai mất ngủ trắng đêm,
Đương nhiên, Tông Cửu không nằm trong số đó.


Sáng hôm sau thức dậy, Tông Cửu thong dong xếp gọn chăn gối, ngồi trước bàn trong phòng ngủ gấp một chiếc máy bay giấy rồi cho vào túi, xong xuôi mới ung dung đến lớp, không ngờ lại gặp người quen ở góc rẽ cầu thang trong tòa nhà dạy học.

Người đàn ông tóc đen vẫn mặc vest phẳng phiu, giày da bóng loáng, nom nhã nhặn mà bại hoại chuẩn mặt người dạ thú.

Hắn lười biếng dựa vào tường, tay nghịch cành hồng quen thuộc, hiển nhiên hắn cố ý chờ ở đây từ lâu rồi.

Tông Cửu: “…”
Mấy cái gai trên bông hồng rất quen mắt, đừng nói là No.1 chi điểm sinh tồn đổi nó từ chỗ hệ thống chủ nhé?
“Tránh hộ cái đường xíu.” Tông Cửu lạnh lùng xỉa.

“Đừng hung dữ như thế.”
No.1 vẫn trưng nụ cười tủm tỉm chọc người ta nổi sùng, “Tôi tới giúp cậu đó.”
Giúp cậu? No.1 luôn đổ thêm dầu vào lửa để hóng trò hay, giờ tốt bụng vậy à?
Tông Cửu cười khinh bỉ.

Ác ma bày vẻ mặt tổn thương giả dối, đặt một tay lên ngực giả vờ chào, tay còn lại đẩy bông hồng về phía trước.

Lần này, cuối cùng Tông Cửu cũng biết lai lịch của đóa hoa trong tay đối phương từ âm thanh thông báo lạnh lùng của hệ thống chủ.

[Người hướng dẫn đã tắt hệ thống ẩn.]
[Đạo cụ cấp B: Hoa hồng của tinh cầu B612]
[Công dụng của đạo cụ: Cố định ngẫu nhiên bất kỳ đối tượng nào, thời hạn là ba phút.]
[Lưu ý: Đây là đạo cụ tiêu hao, số lần sử dụng còn lại: 3 lần.

Nhưng vì đặc thù của đạo cụ, có thể sử dụng bất kể điều kiện cấm của tất cả đạo cụ.

Sau khi hết số lần sử dụng sẽ biến thành một bông hồng bình thường, không bao giờ tàn.]
Hoa hồng của tinh cầu B612?
Thật ngạc nhiên, ác quỷ lại mang theo bông hồng của Hoàng Tử Bé bên mình.

Tông Cửu nhướng mày.

Có điều lần này cậu không từ chối, dứt khoát thò tay nhận hoa.

Làm gì có ai đạo cụ dâng tận tay còn chê? Huống chi công dụng của đạo cụ này còn hợp ý cậu như thế, dù dùng để hại người hay bẫy người cũng là siêu phẩm, biết đâu mai kia No.1 lại tự bê đá đập vào chân mình thì sao.

Khi đôi tay mảnh khảnh của chàng trai chạm vào cành hồng, một bàn tay khác lại không lùi mà tiến tới, phủ lên tay cậu vô cùng tự nhiên.


Tông Cửu khá ngạc nhiên ngước mắt lên, “Sao? Không nỡ hả?”
Ác ma nhún vai, “Đâu có, từ giây phút tay tặng nó cho cậu, nó chính là vật phẩm thuộc về cậu.”
Ai cũng có thể nhận ra, tâm trạng của hắn đang rất tốt.

Đương nhiên tâm trạng của hắn tốt rồi, bởi vì Ảo thuật gia đã tặng hắn một món quà tuyệt vời trong lúc bản thân cậu không hề hay biết.

Người đàn ông chạm vào môi mình, vẻ mặt vui sướng, “Trông cậu bây giờ, thực sự khiến người ta ngứa ngáy khó nhịn.”
Giọng hắn trầm thấp mang theo âm sắc khàn khàn, mập mờ vốn có.

“Hy vọng cậu không quên thỏa thuận của chúng ta, tôi vẫn chờ câu trả lời của sau phó bản này, mong cậu đưa ra quyết định đúng đắn.”
Cuộc thi diễn ra sau tiết đọc bài buổi sáng, đây cũng là nửa tiếng cuối cùng để các thực tập sinh xả hơi.

Cả lớp 9 đã ăn mặc chỉnh tề từ sớm nhưng không ai ngồi vào bàn, tất cả đều đứng thành mười hàng ngay ngắn trong lớp, vẻ mặt trang nghiêm, bầu không khí trầm tĩnh.

Ngoài bọn họ, Người không mặt vẫn ngồi ngay ngắn, và một chỗ trống không bao giờ quay lại.

Trong lòng mọi người đều biết rõ, bọn họ sắp đi báo thù cho số 99 và số 15.

Chuẩn bị ròng rã ba mươi ngày, chỉ vì một lần hành động này.

Tông Cửu vào lớp nhưng không nói gì.

Thanh niên tóc trắng đứng ở cửa lớp, nhìn ánh mặt trời vừa ló rạng không lâu.

Ánh nắng chiếu vào tòa nhà dạy học xây bằng xương trắng, xuống sân tập bằng máu thịt chất đống, lên rễ cây nuôi bằng da người, lạnh đến chẳng còn chút nhiệt độ.

Thực ra nơi đây rất giống một ngôi mộ.

Chỉ còn hai mươi phút sẽ tới giờ thi.

Tông Cửu thấy các trợ giảng lục đục xuất hiện bên sân tập.

Cậu bước khỏi lớp, ra hiệu với nửa Ma cà rồng ở phía xa bên kia hành lang, cuối cùng gật đầu với mọi người trong lớp, lạnh lùng ra lệnh.

“Bắt đầu hành động.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui