“Khiến chúng nó nghe lời tôi.”
…
Hủy diệt phó bản này sao?
Trong phút chốc, căn phòng chìm vào im lặng xen lẫn tiếng hít thở rõ ràng.
Ngón tay cong lại của ảo thuật gia vẫn gõ lên bàn theo nhịp, từng tiếng nối tiếp nhau như gõ vào lòng mọi người.
Dưới ánh đèn mờ ảo, biểu cảm của mọi người rất trực quan.
No.2 vẫn là thái độ nghiêm túc thận trọng, Tsuchimikado thấy bầu không khí là lạ bèn cười giảng hòa.
Hai lớp trưởng còn lại hiển nhiên không tin cậu.
Chỉ có Phù thủy đen, Tông Cửu thấy rõ khuôn mặt trắng bệch dưới mũ trùm đầu lặng lẽ cong môi.
Đúng là đề xuất của kế hoạch này quá bất ngờ.
Như chúng ta đã biết, trong vòng lặp vô hạn, người duy nhất hủy diệt được phó bản là big boss không rõ tên tuổi.
Chẳng ai biết cách làm điều đó, thứ mọi người thấy chỉ là bóng lưng giẫm lên phó bản sụp đổ rời đi.
Ác ma có nhiều tín đồ cuồng nhiệt, chắc hẳn liên quan tới điều này.
Với Người sống sót, phó bản kinh dị như ác mộng.
Bọn họ sống trong vòng lặp vô hạn, sau khi trở về từ mỗi phó bản sẽ nhận được số ngày nghỉ ngơi khác nhau dựa theo biểu hiện và đánh giá của mỗi người trong phó bản.
Biểu hiện tốt thì kỳ nghỉ có thể dài một tháng; biểu hiện không tốt thì nghỉ ba ngày là phải vào phó bản tiếp theo.
Mọi người đang đau khổ đấu tranh để tồn tại trong phó bản tuyệt vọng này, ngay cả Quỷ Cốc Tử từng được công nhận là mạnh nhất cũng không thể phá vỡ giới hạn của phó bản.
Nhưng Ác ma lại có thể.
Hắn không chỉ nghiền ép mà còn hủy diệt phó bản, thản nhiên đùa bỡn nó trong lòng bàn tay.
Giẫm nguồn gốc nỗi sợ của mọi người dưới chân.
Chính vì thế, No.1 mới có thể an vị trên Thần đàn nhìn xuống chúng sinh.
Ngoài hắn ra không ai có khả năng hủy diệt bất cứ phó bản kinh dị nào, cả phó bản cấp F thấp nhất cũng thế.
Lớp trưởng lớp 6 định cà khịa nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của thanh niên tóc trắng, cậu ta nói được nửa thì nghẹn họng, lúc sau mới lẩm bầm.
“Mồm nói dễ nghe thật, nếu hủy diệt phó bản đơn giản như này thì các boss cấp S đã làm từ lâu rồi.”
“Có vẻ mày đang hiểu lầm một chuyện.”
Tông Cửu cười, “Tao không cần lòng tin của mày, tao chỉ cần mày phục tùng mệnh lệnh.”
Dưới ánh đèn, đôi mắt màu hồng nhạt sắc bén như lưỡi dao ra khỏi vỏ, mang theo ánh sáng rét lạnh khiến người ta không dám nhìn thẳng, thành công khiến hai tên lớp trưởng biết khó mà lui.
Một suy nghĩ sâu xa, lướt qua đôi mắt nửa Ma cà rồng ngồi bên cạnh.
Tới giờ phút này, hắn ta mới phát hiện nhóc trúc mã ngày bé thường mặc váy hoa thắt bím tóc, vừa khóc rưng rưng vừa bám sau lưng mình đã lớn như vậy rồi.
Tuy gia tộc Tông Cửu không phải gia tộc trùm sò độc quyền huyết mạch như nhà Phạm Trác, nhưng tuyệt đối chẳng kém.
Không lo ăn uống là cơ bản nhất, dù đột ngột mất nguồn kinh tế vẫn còn của cải tiêu xài mấy đời chưa hết.
Vả lại người này còn là cậu chủ nhỏ được nâng niu trong gia tộc, mắc bệnh bạch tạng từ nhỏ, dung mạo xinh đẹp khác người, luôn là người nổi bật trong vòng xã giao.
Vốn dĩ Phạm Trác mang ký ức rất mơ hồ về quá khứ, nhưng không biết tại sao, mấy hôm trước bỗng nhiên hắn ta nhớ lại rất nhiều chi tiết.
Chẳng hạn trợ lý của hắn từng nói cậu chủ Tông tính tình kiêu căng, vô số người theo đuổi, danh tiếng rất kém.
Lúc đó Phạm Trác bận đứng vững gót chân trong hội đồng quản trị gia tộc, đâu có tâm trạng quan tâm chuyện này.
Nhưng giờ nhớ lại, chợt thấy Tông Cửu trong trí nhớ và ảo thuật gia trước mặt đầy cảm giác không ăn khớp.
Sau khi vào vòng lặp vô hạn, tính cách của Người sống sót thường thay đổi rất lớn.
Trong hoàn cảnh méo mó này, suy sụp tâm lý không phải chuyện hiếm mà rất bình thường.
Thậm chí ngay cả bản thân Phạm Trác trải qua vài phó bản cấp S cũng thay đổi rất nhiều.
Nhưng đây là Tông Cửu lần đầu tiên tham gia kế hoạch thực tập sinh kinh dị.
Hôm ở Las Vegas, Phạm Trác không tùy tiện nhận người quen cũng vì tính cách đối phương thực sự quá khác với trí nhớ của mình.
Mặc dù sau đó Tông Cửu giải thích là cậu mất trí nhớ, nhưng thủ lĩnh Dạ tộc vẫn nghi ngờ.
Mất trí nhớ thì con người sẽ thay đổi hoàn toàn về khí chất, tính cách thế này sao?
No.2 nghĩ vậy, bỗng nhận ra một tia ác ý khác thường.
Nửa Ma cà rồng nhạy bén ngẩng đầu, nhưng không phát hiện gì.
Phù thủy đen ngồi đối diện thờ ơ rũ mắt, chăm chú nhìn những ngón tay gầy guộc lơ lửng trong màn sương đen của mình, không thèm liếc hắn ta.
Nghỉ ngơi cả buổi chiều và tối, hôm sau đi học, trạng thái tinh thần của lớp 9 vẫn chẳng tốt hơn.
Thật ra không riêng gì lớp 9, bốn lớp còn lại cũng y vậy.
Từ lúc nghe yêu cầu thi cuối kỳ, chẳng ai còn tâm trạng học hành nữa.
Gần đến cuối học kỳ, những kiến thức gần như đã dạy xong rồi.
Bây giờ chỉ ôn tập và làm đề, vào tiết đều giải mấy câu Olymic khó nhằn, số học sinh nghe hiểu đếm trên đầu ngón tay.
Có lẽ do sắp kết thúc, trung học Số 1 muốn tăng tỉ lệ đỗ đại học nên nới lỏng quản chế.
Buổi sáng có thêm nửa tiếng để ngủ, buổi tối thì được mở phòng tự học dành riêng cho chặng nước rút cuối kỳ ở ký túc xá.
Có ai cảm thấy không cần đến lớp thì xin chủ nhiệm cho tự học, câu nào khó đến văn phòng tìm Người không mặt giải đáp là được.
Dĩ nhiên, sau những quy định có vẻ lỏng lẻo là bước chân của cái chết đang đến gần.
Chẳng cần biết các lớp học thế nào, học bằng phương pháp gì, điểm chuẩn cuối kỳ đã được quyết định, sẽ không giảm và không thay đổi vì bất cứ ai.
Đã nói không dễ khóc, nhưng các thực tập sinh lớp 9 ai cũng sưng mắt.
Khi mọi người tới lớp, nhìn chỗ trống giữa phòng mãi mãi sẽ chẳng có ai ngồi và Người không mặt chẳng bận tâm chuyện xung quanh, một lòng vùi đầu làm đề, mắt cay xè khó nhịn được.
Giờ phút này, mọi người đều nhận ra một điều… Người đã mất sẽ không bao giờ quay lại.
Tông Cửu vừa vào lớp, đã thấy cảnh mọi người cúi đầu.
Cậu đóng cửa, đột nhiên mấy lá bài viền trắng xuất hiện giữa các ngón tay, lia vào các góc lớp với tốc độ cực nhanh.
“Bộp bộp xèo xèo…”
Máy nghe trộm và thiết bị theo dõi trong góc bị cắt đứt, vỡ nát theo tiếng vang, dây kẽm bên trong tóe lửa lăn ra, nứt toác dưới đất.
Làm xong tất cả, ảo thuật gia quay lại, mái tóc trắng sau lưng như hòa làm một với màu trời bên ngoài cửa sổ kính, giống như tuyết đọng lạnh giá quanh năm không thay đổi trên đỉnh núi Alps.
Giọng điệu Tông Cửu rất bình thản, vẫn duy trì sự bình tĩnh nhất quán, không lên không xuống như thường ngày.
“Lớp 9 không thể thiếu một ai nữa.
Bây giờ lớp 9 có bao nhiêu người, tôi sẽ đưa đủ bấy nhiêu người ra ngoài.”
Bất kể ai cũng nghe ra lửa giận ngùn ngụt, ẩn dưới bề ngoài bình tĩnh này.
Trừ số 15 gần như đã chết não, 97 người còn lại đều nhìn cậu.
Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng nức nở thật khẽ, giờ phút này không cần nói gì.
“Từ hôm nay trở đi, chúng ta không cần học nữa.”
Tăng điểm luôn khó với người mới học.
Hơn nữa đề thi của trung học Số 1 còn bao gồm câu hỏi Olympic 100 điểm, tương đương với bài kiểm tra 1050 điểm, giành được 1000 điểm đúng là chuyện viển vông.
Đừng nói ba mươi ngày, dù cho lớp họ thêm 120 ngày nữa cũng khó mà tăng điểm trung bình cả lớp lên điểm chuẩn cuối kỳ, trong trường hợp không chuyển hóa Người không mặt.
Nếu cách học không còn tác dụng thì mắc gì phải học tiếp? Trước ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Tông Cửu lạnh lùng nói.
“Số 99 và 15 không thể chết vô ích, mối thù này phải báo.”
Đúng thế.
Thực tập sinh cả lớp siết chặt nắm đấm.
“Kế hoạch sẽ diễn ra vào ngày thi cuối kỳ, chúng ta không cần thi.”
Thanh niên tóc trắng hờ hững, “Chôn luôn phó bản này cùng họ, được chứ?”
Chín mươi bảy người chấn động tinh thần, đồng thanh hô: “Được!”
Tuy máy nghe trộm và máy theo dõi đã bị phá hủy, nhưng khán giả vẫn còn đó.
Nhóm Người sống sót đang xem livestream trong phòng phát trực tiếp đều choáng váng.
[Đậu xanh, những gì ảo thuật gia nói không phải như tôi nghĩ chứ…]
[Tôi cũng định nói thế, dùy tôi biết cậu ấy luôn rất ngông cuồng, nhưng mà đm như này thì ngông vãi nồi, big boss cũng ở trong phó bản này đó, thật sự không choảng nhau sao?]
[Huhuhu bùng cháy lên! Lớp 9 muốn trả thù rồi!]
[Haiz, mặc dù tôi thấy thực sự rất khó để hủy diệt phó bản, còn khó hơn việc sống sót thoát khỏi phó bản này, nhưng ảo thuật gia luôn có thể tạo ra kỳ tích, dù cuối cùng không thành công thì tôi cũng sẽ nhớ mãi sự cảm động trong khoảnh khắc này.]
[Ảo thuật gia cố lên, lớp 9 cố lên! Ủa mà rõ ràng tui là fan trung thành của big boss sao lại trèo tường zị ta ~]
Kế hoạch của Tông Cửu sắp bắt đầu.
Nhưng trước đó, cậu phải khiến tất cả mọi người nghe lời mình.
Từ hôm biết manh mối trong hồ dìm xác từ Thức thần Chỉ Phiến của Tsuchimikado, Tông Cửu đã nghĩ về kế hoạch này.
Kế hoạch rất đơn giản, khuyết điểm duy nhất là buộc phải chờ đến ngày thi cuối kỳ mới có thể thực hiện, xác suất thành công cao 99%, đòi hỏi phối hợp chặt chẽ và đúng giờ tuyệt đối, lệch một giây một phút cũng không được.
Để tránh xuất hiện những kẻ tố giác hay lộ bí mật như kỳ thi tháng đầu tiên, Tông Cửu cần sự phục tùng và phối hợp của mọi người.
Cái khó là đây.
Cậu không tin bất cứ ai cả.
Chẳng qua sự không tin này cũng chia thành cấp độ.
Chỉ tính riêng vấn đề này, Tsuchimikado và Phạm Trác được xếp vào phạm vi có thể hợp tác, còn hai lớp trưởng kia là loại ham sống sợ chết, không có gì phải xoắn.
Bây giờ trước mặt mọi người là ngõ cụt, những kẻ tham sống sợ chết đó sẽ phối hợp với cậu thôi.
Ngoài ra, vấn đề duy nhất còn lại là nhân tố không ổn định trong bốn lớp kia.
Bọn tố giác may mắn sống đến giờ, chúng nó đã tố giác một lần đương nhiên cũng có thể tố giác lần hai.
Để ngăn chặn mối họa ngầm này, Tông Cửu trực tiếp vào thẳng đề, bảo lớp trưởng các lớp khác gọi những nhân tố không ổn định này tới, lôi cả đám tới văn phòng của Ác ma.
Số 99 hy sinh cứu cả lớp, đồng nghĩa phần thưởng của Tông Cửu vẫn ở chỗ No.1.
Cậu đã nghĩ ra cách tốt hơn, để sử dụng phần thưởng [NPC phối hợp hành động].
Chẳng hạn như bây giờ.
Tông Cửu ném cả đám tới, thẳng thừng ra lệnh, “Khiến chúng nó phục tùng tôi một cách tuyệt đối.”
No.1 đang chống đầu nhìn cậu cười tủm tỉm:?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...