Thực Tập Sinh Vô Hạn


“Hủy diệt phó bản này”

Khán giả không nói nên lời, thật lâu sau mới có người lắp bắp.

[Trời đất, số 99 đã…]
[Haiz, tui đoán đúng rồi.

Đột nhiên mất tích trong tình huống thế này chắc chắn không phải chuyện tốt, nhưng tui thật sự không ngờ cậu ta lại chọn tự tử, biến thành Người không mặt cũng tốt mà.]
[Chắc đã hết cách, chuyện của số 15 để lại cú sốc quá lớn cho cậu ta, hơn nữa biến thành Người không mặt cũng cần thời gian, buổi sáng bọn họ đến lớp mới biết số 15 gặp chuyện, đâu thể thay đổi khi chỉ còn nửa giờ nữa là bắt đầu thi được.]
Nhìn từng cái túi đen kéo theo vệt máu trên mặt đất, các thực tập sinh lớp 9 không kìm được rơi nước mắt.

Trải qua nhiều phó bản kinh dị nhưng chưa lần nào buồn đến vậy.

Thậm chí phòng livestream ngàn người đang online theo dõi cũng lặng ngắt, mọi người như đang đứng trước nghĩa trang tham dự một tang lễ buồn.

“Học sinh này cũng xui, nhảy xuống từ tầng cao nhất, không ngờ ngoài trường còn giăng dây kẽm và lưới điện dày chi chít nên bị cắt thành nhiều mảnh, tí nữa còn phải lấy cây lau nhà ra chùi một lần, phiền ghê.”
“Thôi lau lại lần nữa đi, lau máu bên ngoài là được, xem dự báo thời tiết bảo chiều nay có mưa, cũng đỡ việc.”
Tiếng xì xào của nhóm trợ giảng càng lúc càng xa.

Số 98 giận dữ gào lên một tiếng, định xông lên phía trước lấy lại mấy cái túi chứa số 99.

Giọng nói lạnh lùng của Tông Cửu phát ra trên đầu cậu ta, “Cậu muốn số 99 chết vô ích sao?”
Số 98 bị kéo vai, chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất gào khóc.

Thậm chí, bọn họ còn không thể lấy lại thi thể đã vỡ thành nhiều mảnh của số 99.

802 điểm, chỉ nhiều hơn 3 điểm nhưng đã thắp một ngọn đèn cho 98 người còn lại đang đi giữa bóng đêm.

Mà người thắp đèn lại cười vẫy tay, theo gót số 15 đi từ lâu rồi, ngược chiều với bọn họ, mãi mãi biến mất trong bóng tối vô biên, chẳng bao giờ quay về nữa.

Trước khi hình phạt bắt đầu, chủ nhiệm khoa thông báo yêu cầu cho cuộc thi cuối kỳ.

“Chúc mừng các em đã sống 90 ngày đêm tại trường trung học Số 1, chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ bước vào chặng nước rút 30 ngày cuối cùng.”
Giọng chủ nhiệm khoa dõng dạc, “Ba mươi ngày cuối này, trung học Số 1 sẽ tạo nên huyền thoại về số học sinh đỗ đại học trọng điểm.


Ba mươi ngày nữa, các trò sẽ được gặp cha mẹ đang trông ngóng ngoài sân trường.

Đời người chỉ cần khổ nốt 30 ngày này thôi, mai sau ngoảnh lại các trò sẽ thấy biết ơn bản thân của hiện tại.

Nếu giờ không chịu khổ thì chờ đến khi nào? Chờ khi chịu khổ trên công trường à? Khó khăn ở hiện tại là sung sướng của mai sau, mong các trò hiểu rõ điều này, có trách nhiệm với cuộc đời mình.”
Trên sân tập vỏn vẹn năm lớp, chỉ còn một nửa so với mười lớp ban đầu, chưa kể trong đó có rất nhiều Người không mặt.

Mọi người im lặng, tận đáy lòng ai cũng mệt mỏi vô cùng.

Kiểu phó bản tra tấn thể xác tinh thần như vậy, rõ ràng không có quỷ quái nhưng lại đáng sợ hơn quỷ quái nhiều.

Hơn nữa còn phải trải qua kỳ thi cuối cùng.

Chỉ cần sống qua 30 ngày nữa là hoàn thành nhiệm vụ chính ‘sống sót 120 ngày’, trở về ký túc xá thực tập sinh kinh dị.

Gần hết giờ, chủ nhiệm khoa thông báo điểm chuẩn của cuộc thi cuối kỳ.

“Điểm chuẩn của cuộc thi cuối kỳ là 1000 điểm, chúng tôi mong chờ thành tích tốt của các trò.”
Không ai nói gì, cũng chẳng ai có ý kiến với số điểm siêu cao này.

Ví dụ như No.2, tiếp nhận một kết quả đã sớm nằm trong dự đoán.

1000 điểm, nếu đổi thành điểm tối đa 750 trong kỳ thi đại học thì bằng khoảng 650 điểm.

Nếu đặt số điểm này vào kỳ thi đại học cả nước, có thể sẽ đỗ các trường trọng điểm cấp quốc gia và quốc tế (Trường thuộc đề án 985, đề án 211).

Còn bây giờ, đặt trong trường trung học Số 1 chỉ là yêu cầu của bài thi cuối kỳ, chưa kể số điểm này còn bao gồm câu hỏi Olympic, độ khó càng khó mà so sánh nổi.

Kết thúc kỳ thi tháng lần hai, bầu không khí cả khối vô cùng ngột ngạt.

Buổi chiều thi xong thì không ai học nổi, nhìn đâu cũng thấy thực tập sinh suy sụp nằm nhoài trên ghế khóc òa, mọi thứ đẫm màu tuyệt vọng bị dồn ép đến tận cùng.

Tông Cửu dứt khoát cho lớp 9 nghỉ buổi chiều, về ký túc xá ngủ một giấc thật ngon, mọi chuyện chờ mai tính tiếp.


Phòng lớp trưởng 101 còn lại sáu người.

Phạm Trác No.2, Phù thủy đen No.8, lớp trưởng lớp 2, lớp trưởng lớp 6, Tsuchimikado ngoài cuộc, và Tông Cửu.

Qua kỳ thi, phòng 101 tổ chức cuộc họp lớp trưởng sau thời gian dài im ắng.

Chẳng qua người đề xuất lần này không phải Phạm Trác, mà là lớp trưởng lớp 9.

Màn đêm tĩnh lặng, mười ngọn đèn nhỏ thường sáng mỗi ngày giờ chỉ còn năm ngọn.

Ảo thuật gia tóc trắng ngồi ngay ngắn trước bàn, mười ngón tay đặt lên mặt bàn, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng vô cảm dưới ngọn đèn sợi đốt sáng rực.

Tông Cửu vào thẳng vấn đề, “Đây là kỳ thi cuối cùng, tôi không muốn nói nhiều.

Tôi tin trong lòng các vị đều biết cách giải quyết đơn giản nhất của phó bản này.”
Hoàn toàn chính xác.

Thật ra, bọn họ đã nghĩ ra cách giải quyết đơn giản nhất từ lâu trước khi kỳ thi tháng đầu tiên bắt đầu.

Đó chính là đoàn kết.

Nếu lúc trước không có sự cố lộ tin và bị tố giác, có lẽ bọn họ đã dùng cách đồng loạt nộp giấy trắng trong cuộc thi tháng lần đầu, dù sao tập thể cùng sai thì khó trừng phạt, hệ thống chủ tàn nhẫn đến mấy cũng đâu thể thủ tiêu toàn bộ thực tập sinh cấp B trong vòng đầu tiên được.

Trung học Số 1 bổ sung quy tắc sau khi biết ý định của họ, càng giống mất bò mới lo làm chuồng.

Nghe ảo thuật gia nói vậy, lớp trưởng lớp 6 lườm một cái, “Thì sao? Đã đến nước này đoàn kết gì cũng vô ích.

Làm ơn dùm cái, giờ tập trung vào điểm trung bình, chẳng lẽ cậu đoàn kết là có thể nâng điểm trung bình mỗi lớp lên 1000 điểm trong kỳ thi cuối kỳ à?”
Chẳng riêng gì gã, lớp trưởng lớp 2 cũng gật đầu hùa theo, “Đâu phải chúng tôi muốn tạo ra Người không mặt, cậu nhìn tình huống bây giờ cũng hiểu chỉ có chuyển hóa thành Người không mặt mới sống nổi mà.”
Tình huống hiện tại thực sự quá nghiêm trọng.


Nếu 600 hay 800 lúc trước vẫn còn cố được, 1000 điểm thì coi như hoàn toàn chặn kín đường của mọi người rồi.

Theo ý tưởng ban đầu của hai lớp trưởng này, 1000 điểm trung bình thì cần khoảng 80% thực tập sinh trong lớp biến thành Người không mặt, 20% còn lại sẽ không quá cản trở.

Tính theo cách đó thì 5 lớp chỉ còn sống khoảng 1 lớp, trùng khớp với ý định giảm mạnh số lượng thực tập sinh của hệ thống chủ, cũng là cách duy nhất mà họ có thể nghĩ ra lúc này.

Nhưng sau vụ bùng nổ của học sinh kém lớp 5, hai lớp 6 và 7 vốn định bắt chước đều sợ vỡ mật.

Bây giờ đám học sinh xuất sắc của hai lớp này chỉ biết cụp đuôi làm người, không dám gây khó dễ cho học sinh kém, sợ bọn họ hợp tác lặp lại bi kịch của lớp 5.

Dù sao số Người không mặt trong ba lớp cũng không ít, nếu học sinh kém chơi trò chết chung thì bọn họ sẽ giống lớp 5, năm vị trí đều bị thực tập sinh không mặt chiếm slot, đừng ai mơ được sống.

“Đó là vì ban đầu các cậu đã chọn con đường tệ nhất.”
Tông Cửu lạnh lùng, “Đã vậy thì tôi nói thẳng, tôi mong mọi người tuyệt đối nghe lời tôi trong 30 ngày tới.”
Lời lẽ tàn nhẫn, trực tiếp xé toạc mặt nạ để lộ răng nanh nguy hiểm phía sau.

Tsuchimikado nhìn cậu, lòng hơi lo.

Từ khi hai học sinh lớp 9, một người tự nguyện biến thành Người không mặt, một người tự nguyện nhảy lầu tự tử để nâng điểm trung bình, dường như ảo thuật gia đã biến thành người khác.

Rất khó để miêu tả cảm giác này, giống như lúc trước cậu luôn hờ hững đứng ngoài rìa, còn giờ đây lồng giam trói buộc cậu đã bị mở banh.

Không ai biết trong hộp Pandora có gì.

Câu nói không chút nể nang khiến hai vị lớp trưởng đỏ mặt tía tai.

Bọn họ đứng bật dậy, tỏ vẻ khinh thường, “Chẳng qua chỉ là một thực tập sinh cấp B như tụi tao, dựa vào đâu mà đòi ra lệnh cho tao?”
Lớp trưởng lớp 6 xì một tiếng khinh miệt, chỉ vào ba vị cấp S ngồi bên cạnh.

“Ba boss cấp S còn chưa nói mà mày đã to mồm, khoe mẽ cái đéo gì?”
Phạm Trác luôn im lặng, chợt nói: “Ý của ảo thuật gia chính là ý của tôi.”
Tsuchimikado cũng thôi trầm tư, tán thành với họ.

Ngay cả Phù thủy đen bàng quan thờ ơ, cũng khẽ gật đầu đồng tình.

Dưới ánh sáng, qua mũ trùm màu đen chỉ có thể nhìn thấy đôi con ngươi xanh lục vô cùng sâu kín như con sói cô độc trong đêm giữa cánh đồng tuyết trắng.

Chỉ Tông Cửu trong tầm mắt gã, mới có thể cảm nhận hứng thú dào dạt của đối phương ẩn sau lớp vỏ con rối này.


“Hài lòng chưa?”
Thanh niên tóc trắng cười khẩy, trong giọng nói lộ ý châm chọc rõ ràng.

Bị vả mặt trước mặt mọi người, sắc mặt hai tên lớp trưởng hết xanh lại đỏ cực kỳ khó coi.

Nhưng rốt cuộc họ cũng là thực tập sinh cấp B, trước áp lực của ba vị cấp S đâu ai dám đứng ra phản đối.

Dù trong lòng ngàn lần không muốn, cũng đành nhắm mắt chấp nhận.

Mà lớp trưởng lớp 6 nhận thua nhưng vẫn ôm cục tức.

“Được thôi.

Mày bảo tụi tao nghe lời thì mày phải nói mày có kế hoạch gì, tìm được cách nào, làm sao để mọi người có thể sống sót.

Chứ toàn mồm suông, dù nghe thì tao cũng không phục đâu.”
Không chỉ bọn họ, ba người cấp S cũng đồng loạt nhìn sang.

Rõ ràng việc No.2 ủng hộ Tông Cửu là có lòng riêng, trong đó chứa chút ý bao che khuyết điểm.

Tsuchimikado thì là (người theo) hệ tự nhiên, y thấy tuy thái độ và khí chất của ảo thuật gia hoàn toàn khác trước, nhưng rada nguy hiểm của chúa xui hệ tự nhiên nói với y rằng, sự thay đổi này không phải chuyện xấu, thế là y dứt khoát chọn tin cậu.

Còn Phù thủy đen bị No.1 thao túng, đơn giản là muốn xem trò hay.

Ảo thuật gia nghiêm túc trông rất ngon miệng, khiến hắn hưng phấn rạo rực.

Trước câu hỏi dồn dập của lớp trưởng lớp 6, Tông Cửu cong đốt ngón tay gõ nhẹ lên bàn.

“Cộc, cộc, cộc.”
Từng tiếng nối từng tiếng, như đang gõ chuông báo tử cho cái chết và kết cục của phó bản này.

Mặc dù Tông Cửu không muốn thừa nhận, nhưng phải công nhận là lần này cậu thực sự tức giận.

Sâu trong đôi con ngươi chàng trai tóc trắng như dấy lên ngọn lửa dữ dội.

“Kế hoạch của tôi là hủy diệt phó bản này.”
_____________
Tiêu Dao Thư Quán: Tsuchimikado chơi theo hệ tổ tiên mách bảo =)).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui