Lúc ăn xíu mại, Chẩm Khê hỏi Lâm Tụ một câu: “Ngày mai anh có việc gì không?”
“Có.”
“Việc rất quan trọng à?”
“Họp.”
“Xin nghỉ đi, sao phải làm vậy làm gì? Muốn đạt danh hiệu chiến sĩ thi đua à, anh cũng đâu phải là nhân viên chính thức đầu.”
Chẩm Khê tức anh ách, “Chuyện kế hoạch vừa rồi anh nói với em cũng không được oang oang nói cho người khác nghe đâu đấy, phải biết đánh bóng lên đã rồi bán ra ngoài!”
“Em có chuyện gì à?”
Lâm Tụ hỏi.
“Anh đi theo em đến một nơi.”
“Đi đâu?”
“Ngày mai đi rồi khắc biết.”
Ngày hôm sau, thứ Bảy, trời nắng.
Chẩm Khê kéo Lâm Tụ lần mò theo địa chỉ được ghi trên mạng rồi đến trước một câu lạc bộ trông có vẻ xập xệ.
Ngồi ở phòng vé chính là một bà thím hơi đẫy đà, trong tay cầm một con dấu, nói: “Vé vào cửa 50 tệ.”
Chẩm Khể rút tờ 100 tệ ra, bà thím lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy là hai người họ thì bà ta hơi sửng sốt, sau đó bà ta hỏi lại: “Mấy đứa có biết đây là chỗ nào không thế?”
“Không phải là sân khấu biểu diễn của nhóm Rainbow Girls sao?”
Bà thím béo lúc này mới đóng lên trên mu bàn tay hai người họ một cái dấu.
“Rainbow Girls?”
Lâm Tụ hỏi.
“Đi vào rồi anh sẽ biết.”
Câu lạc bộ nhìn từ bên ngoài vào thì có vẻ xập xệ, nhưng bên trong lại có một cái sân khấu loại nhỏ, phía dưới có gần hai trăm ghế ngồi.
Lúc hai người Chẩm Khể đi vào trong, phía trước đã có mấy chục người đang ngồi, khua khoắng lightstick hoặc là camera.
Chẩm Khê và Lâm Tụ tìm một chỗ ngồi có tầm nhìn tốt ở phía sau, cô hỏi: “Anh xem người đến xem đều là những ai.”
“Hầu hết đều là dân NEET(*).”
(*) NEET: Từ dùng để gọi những người chỉ thích ở nhà, lười ra ngoài, luôn trốn trong phòng để đọc truyện tranh, đọc tiểu thuyết, cày phim hoặc chơi game...
làm mọi thứ nhưng giới hạn chỉ ở trong nhà.
“Anh thấy tính khả thi của việc biến đám NEET này thành fan chịu chơi là bao nhiêu?”
Lâm Tụ nghĩ ngợi, nói: “Khoảng một bộ phận.
Nhưng những thành phần fan hâm mộ này, vẫn là con gái chiếm tỉ lệ nhiều hơn.”
Chẩm Khê gật gật đầu, không nói gì nữa.
Lúc này trong khán phòng bỗng mở điều hòa, hai người Chẩm Khê, Lâm Tụ ngồi ở phía sau, gió vừa thổi qua, từng đợt mùi mồ hôi với mùi hương kỳ dị hỗn tạp cứ bay thẳng vào lỗ mũi của hai người.
Lâm Tụ lấy tay che mũi lại, hơi quay mặt sang nhìn Chẩm Khê với ánh mắt không hiểu mô tê gì cả.
Cũng may, ngọn đèn trên đỉnh đầu bỗng tắt phụt, sau đó đèn sân khấu sáng rực lên.
Phía trước phát ra tiếng hò hét hưng phấn kích động, có mười cô gái từ phía sau cánh gà đi ra, âm nhạc theo đó liền vang lên...
Buổi biểu diễn kéo dài hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng chấm dứt.
Lâm Tụ vừa đi ra khỏi câu lạc bộ, đã bắt đầu vội vàng há miệng hít lấy hít để.
“Anh thấy thế nào?”
Chẩm Khê hỏi.
“Em nói cái nào?”
“Toàn bộ.”
“Không thể đánh giá được.”
Câu trả lời quả nhiên thẳng thắn.
“Giống như biểu diễn trong hội diễn văn nghệ của trường học nhỉ?”
“Còn chẳng bằng.”
Lâm Tụ nói.
“Anh thấy hình thức này có hay không?”
Chẩm Khê hỏi.
“Hình thức gì cơ?”
“Anh về nhà tự lên mạng mà xem đi.”
Không đợi đến lúc quay về, Lâm Tụ ở trong quán nước giải khát đã tìm tòi được chút tin tức có nội dung liên quan đến “Rainbow Girls“.
[Melon Entertainment đang dốc sức đào tạo nhóm nhạc thần tượng nữ quy mô lớn theo hình thức sống còn đầu tiên trên cả nước.] Lâm Tụ đọc từng chữ theo nội dung tin tức tìm được, [Hiện tại, thực tập sinh thế hệ thứ hai đang trong đợt tuyển chọn vô cùng náo nhiệt.] “Đây là có ý gì?”
Lâm Tụ hỏi.
“Đương nhiên là ý trên mặt chữ rồi.”
“Quy mô lớn với sống còn ở đâu ra?”
Lâm Tụ hỏi trúng trọng tâm.
“Thì đông người thôi.”
“Có thể có tầm bao nhiêu?”
“Chắc là mấy trăm đấy.”
Chẩm Khê thấy Lâm Tụ nhíu mày tỏ vẻ không ủng hộ, bèn giải thích: “Vậy anh tưởng tượng như thế này đi.
Coi Rainbow Girls như một tập đoàn, 7 màu sắc ứng với 7 màu cầu vồng, đỏ vàng cam lục lam chàm tím, chính là 7 chi nhánh công ty, dưới 7 chi nhánh công ty này lại có mấy nhà máy one, two, three, mỗi nhà máy lại có mười mấy công nhân.”
“Lợi nhuận như thế nào?”
Lâm Tụ hỏi.
Chẩm Khê cười giảo hoạt: “Thì cũng giống như anh bán túi xách vậy.
Nếu như, em nói là nếu như cái tập đoàn này cũng muốn tổ chức hoạt động bỏ phiếu để bình chọn.
Phiếu bình chọn sẽ được giấu ở trong album, anh mua album là có thể có được tấm phiếu ấy.
Sau đó, cần bỏ phiếu để bầu ra công nhân gương mẫu xuất sắc trong hàng trăm ngàn công nhân trong hơn chục cái nhà máy.
Công nhân hằng năm đạt được thành tích chiến sĩ thi đua là có thể có được nhiều đất diễn nhất trong album.
Vũ đạo cũng được biên đạo với việc lấy người đó làm trung tâm.
Người đó cũng xuất hiện nhiều nhất trong MV.
Nếu như có phim truyền hình hoặc điện ảnh, quảng cáo tìm tới cửa thì trước tiên phải cân nhắc đến người đó, nếu như anh là fan hâm mộ...”
Chẩm Khê dừng lại, Lâm Tụ đưa tay lên day day huyệt Thái Dương, nói: “Đây là mô hình thu nhỏ của ngành công nghiệp giải trí theo định luật Darwin.”
“Có điều, cái hành trình trời cao biển rộng này chúng ta chỉ mới đi được một bước nhỏ thôi, cách mục tiêu thành lập được đế quốc giải trí khổng lồ còn xa lắm.”
“Em có hứng thú với công ty này và kế hoạch của họ.”
Lâm Tụ nói chắc như đinh đóng cột, “Em từng nói với Đoạn Ái Đình rằng, trên thế giới không phải chỉ có một mình Cloud là công ty giải trí đào tạo nghệ sĩ.
Xem ra, so với kế hoạch định vị thị trường của hai công ty trước mắt này thì ánh mắt của em tốt hơn một chút.
Nhưng mà...”
“Nhưng mà, đầu tư luôn phải mạo hiểm.
So sánh với Cloud vốn tiếng tăm vang dội, phía sau lại còn có ô dù mà nói, Melon tồi tàn giống như một cái nhà xưởng “ba không”
vậy.
Màn biểu diễn vừa rồi em cũng nhìn thấy rồi đấy, quả thật không theo nổi đâu.”
Đây cũng chính là chỗ khiển Chẩm Khê đau đầu.
Cô vẫn luôn miệng nói, kiếp trước cổ ngã ở chỗ Rainbow Girls thì kiếp này cô cũng phải đứng lên từ chính chỗ Rainbow Girls ấy.
Nói thì nói thế, nhưng trong lòng cô vẫn tự mình hiểu được.
Mấu chốt là nếu như dựa vào khả năng của cô, phỏng chừng ngoại trừ cái công ty Melon ăn tạp không kén chọn kia ra thì chắc cũng chẳng còn công ty nào để ý đến cô nữa.
Nhưng mà đúng là công ty Melon với nhóm Rainbow Girls bây giờ đang nghèo kiết xác thật.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô biết rõ công ty Melon có kế hoạch tuyển quân nhưng vẫn chưa có hành động Cô vô cùng rõ ràng, lấy sức mạnh kinh tế hiện tại của công ty Melon mà nói, cho dù có gia nhập cũng sẽ phí công mà thôi.
Chẩm Khê đoán, kế hoạch đào tạo của bọn họ vẫn còn chưa xây dựng xong, khéo giáo viên thanh nhạc và giáo viên vũ đạo còn không chuyên nghiệp bằng giáo viên của trường số 7 ấy chứ.
Đợi thêm vậy, đợi đám thực tập sinh thế hệ đầu tiên này kiếm được chút tiền và tạo được chút độ nổi tiếng, đợi công ty Melon có thêm tiềm lực kinh tế một chút.
Đến lúc đó chỉ cần thời cơ thích hợp, cô sẽ đến đầu quân.
Chẩm Khê ở lại thành phố S tổng cộng ba ngày.
Vốn cô cũng chính là bị dì Từ thúc giục tới đây.
Kết quả sau khi đến, Lâm Tụ bề bộn đến mức cả ngày cũng không nhìn thấy mặt, dì Từ cũng bởi vì dính mưa cảm cúm mà không bước chân ra khỏi cửa.
Ngoài khách sạn ra, Chẩm Khó cũng chẳng còn chỗ nào để đi.
Sau khi cùng Lâm Tụ tới buổi công diễn của Rainbow Girls trở về, ngày hôm sau Chẩm Khê liền quay về thành phố Y.
Mà Lâm Tụ mãi một tuần sau khi khai giảng, mới vội vã từ thành phố S chạy về.
Cũng bởi vì anh ta vắng mặt, cho nên người đại diện cho học sinh trong buổi lễ khai giảng của học kỳ này đổi thành Triệu Dật Lỗi.
Chẩm Khê ngồi ở phía dưới nhìn thấy vẻ mặt tự tin và giọng nói dõng dạc của người nọ, trong đầu không tránh khỏi cảm giác khó chịu.
“Thằng cha đó cũng đâu phải đi thi đạt vị trí thứ hai đầu, tại sao Lâm Tự vắng mặt lại đến lượt gã lên phát biểu vậy?”
“Cậu ta là Chủ tịch Hội học sinh, việc này vốn là do Hội học sinh sắp xếp.
Lâm Tụ là thủ khoa đầu vào của toàn thành phố, cho nên lúc cậu ấy còn ở đây thì đúng là không ai vượt qua được.
Cậu ấy vắng mặt, đương nhiên hội trưởng Hội học sinh sắp xếp người nào thì chính là người đó.”
Tiến Dũng trả lời cổ.
“Đây là lấy việc công để làm việc tự đấy à?”
“Chuyện cái tên Chủ tịch Hội học sinh này lấy việc công làm việc tư nhiều vô kể, giờ em mới biết à?”
Chẩm Khê dĩ nhiên không phải ngày đầu tiên biết thái độ làm người của Triệu Dật Lỗi, chỉ là không ngờ trình độ vô sỉ của anh ta lại tới mức đó.
Ngày đầu tiên Lâm Tụ trở lại học, vừa mới hết giờ tự học buổi tối thì Triệu Dật Lỗi liền mang theo vài người hăm hở tiến về lớp 11-1.
Anh ta nói Lâm Tự vắng mặt một tuần không có lý do, muốn cắt tất cả học bổng và trợ cấp của Lâm Tụ.
“Không phải là đã xin nghỉ rồi sao? Đơn xin phép còn là do tôi đi nộp cho đấy.”
Lý Minh Đình nói.
“Trường học yêu cầu trên đơn xin nghỉ phép nhất định phải có chữ ký của phụ huynh hoặc của người giám hộ mới được tính.
Lâm Tụ, chữ ký của phụ huynh cậu đâu?”
Chẩm Khể không nhịn được bật cười.
“Triệu Dật Lỗi, cậu đang bới lông tìm vết đấy à.”
Huy Dương dè bỉu.
“Tôi làm việc công bằng.
Lâm Tụ nộp đơn xin phép nghỉ học không có hiệu lực, trường học tất nhiên là không có lý nào lại phê chuẩn cho cậu được.
Không được trường học phê chuẩn, thời gian một tuần cậu ta vắng mặt này, chính là vắng mặt không có lý do.
Mà trên điều lệ của trường học về xin học bổng viết rất rõ ràng, vắng mặt không lý do sẽ bị hủy sạch tư cách.”
Triệu Dật Lỗi gõ bàn Lâm Tụ, hỏi: “Lâm Tụ, cậu có ý kiến gì không?”
“Không có.”
Chẩm Khê suýt thì trợn mắt lên tận trời.
Mặc dù có biết kỳ nghỉ vừa rồi Lâm Tụ đi thực tập kiếm được không ít tiền, cũng đủ cho anh ta dùng làm chi phí học hành và sinh hoạt trong một khoảng thời gian rồi.
Phải, anh có thể không cần để ý đến chút tiền học bổng ấy.
Vấn đề là...
Đây là vấn đề về tiền nong sao? “Bảo nhà trường thông báo đi.”
Chẩm Khê bẻ bẻ đầu ngón tay của mình nói, “Nếu đã như vậy thì bảo nhà trường đưa ra thông báo chính thức, dán lên bảng tin của trường đi.
Hãy thông báo rằng trên đơn xin nghỉ phép của anh Lâm Tụ không có chữ ký của phụ huynh, cho nên hủy bỏ tất cả học bổng và tiền trợ cấp của anh ấy.”
Triệu Dật Lỗi nhìn cô bật cười: “Sao phải tự rước lấy nhục chứ?”
“Tự rước lấy nhục?”
Chẩm Khế ngửa đầu hít sâu một hơi, cũng bật cười theo, “Chuyện kể rằng hôm nay tôi vừa mới nhìn thấy bảng xếp hạng thành tích khối 10 năm vừa rồi.
Dám hỏi Chủ tịch Hội học sinh Triệu Dật Lỗi của chúng ta, dựa vào thành tích không lọt được vào top tám mươi của ngài, ngài lấy tư cách gì mà đại diện cho học sinh đọc diễn văn phát biểu trong buổi lễ khai giảng: Ngài cũng không biết học sinh ngồi phía dưới bàn tán ngài khó nghe thế nào ư?”
Sắc mặt Triệu Dật Lỗi soạt một cái liền thay đổi, nhưng gã vẫn cố nở một nụ cười gượng gạo: “Cô em trạng nguyên của chúng ta không phải cũng cúp học đấy sao?”
“Hừ! Sáu khối lớp cấp hai và cấp ba của trường số 7, mỗi khối đều có một người đứng nhất, không có lý nào một người đứng nhất đi vắng lại phải để cho một kẻ có vị trí ngoài 80 lên thay.
Tôi nhớ học kỳ trước tôi cũng là người đứng thứ nhất khối lớp 8, Chủ tịch sao lại không đến tìm tôi? Tôi rất vui vẻ sẵn lòng mà.”
“Đại diện cho học sinh không phải chỉ có dựa vào thành tích thôi đâu, Chẩm Khê.”
Triệu Dật Lỗi gằn giọng.
“Sao cơ? Không dựa vào thành tích thì còn phải xem mặt ai dày hơn à?”
“Dù sao thì coi như em thi đứng nhất toàn trường đi nữa thì chức danh đại diện cho học sinh này cũng không tới phiên em đâu.
E là em đã quên bố của mình...”
“Triệu Dật Lỗi! Không muốn lưỡi nữa à?”
Huy Dương gằn giọng, “Tao đã nói với mày rất nhiều lần rồi, không biết ăn nói thì đừng có mở miệng ra nói! Mày coi lời tạo nói là nước đổ đầu vịt phải không?”
Triệu Dật Lỗi vò đầu, ra vẻ nặng nề: “Tôi chính là lấy tư cách Chủ tịch Hội học sinh đến thông báo một tiếng mà thôi.
Lâm Tụ, học kỳ này, à không, toàn bộ học bổng và trợ cấp cả năm nay của cậu đều không còn nữa.”
“Ờ.”
Lâm Tụ vẫn giữ thái độ thờ ơ.
Triệu Dật Lỗi thấy bộ dạng thờ ơ này của anh ta, tức đến mức dậm chân bỏ đi.
Chẩm Khê đưa mắt nhìn gã rời đi, lấy tay bụm chặt lại bên hông của mình, không biết là do tức giận hay là đau ruột thừa, đau đớn vô cùng.
Cô bảo mình không được thoải mái, rồi nhảy lên yên sau xe đạp của Lâm Tụ, bảo anh đào mình về nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...