Thực Tập Sinh Thần Tượng

Dù sao cũng mới chỉ là cô nhóc mười hai mười ba tuổi, bị Chẩm Khê khích một câu liền lập tức mắc bẫy, vẻ mặt kích động nói: “Tao gọi anh tạo ra còn không hù chết mày.”

Hóa ra còn có cả anh trai nữa cơ à?

“Vậy mày cứ gọi thử đi, gọi không được tạo kều mày là con cờ hó! Là cái đồ chuyển nói dối!”

Anh trai của đối phương chắc là sẽ hiểu chuyện hơn chăng, chắc sẽ không so đo với hai đứa nhóc bọn cô đâu nhỉ. Chẩm Khê cũng chỉ có thể hy vọng như vậy.

“Mày cứ đợi đấy!”

Đối phương quay đầu liền gọi điện thoại, ngoác cái mồm ra quang quác một thôi một hồi, không biết người ở đầu bên kia điện thoại nói gì mà cô nhóc lập tức gào khóc ầm ĩ.

Chẩm Khê cùng người bên cạnh bốn mắt nhìn nhau, nghĩ thầm rốt cuộc ai mới là người chịu uất ức vậy?

“Đan Đan, liệu tớ có bị đánh không? Tớ không biết mình đã làm sai điều gì.” Lư Ý khẽ lẩm bẩm. “Không đâu. Có tớ ở đây, sẽ không sao đâu.” Chẩm Khê nói chắc như đinh đóng cột.

“Anh tao sẽ tới ngay, mày cứ chờ đấy, ngày mai tao sẽ cho mày cuốn xéo khỏi trường.” Cô nhóc cúp điện thoại xong, lại biến thành bộ dạng ngang ngược đanh đá.

Người này đúng là nói được thì làm được. Chẩm Khê đợi không bao lâu thì thấy Mã Tử Du giương nanh múa vuốt, vẫy vẫy tay với người đang đứng ở phía ngoài đám người, miệng hô to:

“Anh Bạch Dương, em ở đây này!”

Chẩm Khê quay đầu lại, người vừa tới là một người đàn ông cao lớn thô kệch, trong hoàn toàn không có gì liên quan tới hai chữ học sinh mà giống một tên chuyến đi đòi nợ thuê hơn.

Xong rồi, không quen biết.

“Ai làm gì mày? Khóc lóc trong điện thoại cứ như có người chết không bằng.”

Mã Tử Du ôm lấy cánh tay trông còn to hơn bắp chân của cô ta, bật khóc thành tiếng, chỉ vào Chẩm Khê và Lư Ý: “Chính là hai đứa chúng nó.”

Ánh mắt của đối phương cũng theo đó nhìn qua: “Hai đứa chúng mày bắt nạt nó làm cái gì? Mau xin lỗi ngay, tạo coi như xong chuyện.”

Chẩm Khê và Lư Ý đều cùng lắc đầu, không biết là do đang phủ nhận chuyện ức hiếp đối phương hay là đang không chịu xin lỗi, dù sao thì đây cũng thành cái cớ cho Mã Tử Du tiếp tục làm bậy.

“Anh xem thái độ chúng nó kìa!”


“Đúng là bực mình thật, vậy mày nói đi, mày muốn làm thế nào?”

“Em tức lắm, hôm nay nếu như không cho chúng nó một bài học, sau này em sẽ bị chúng nó đè đầu cưỡi cổ mất.”

“Được rồi, đi thôi.” Đối phương nói rất thờ ơ.

Mã Tử Du vừa cười vừa đi về phía Chẩm Khê và Lư Ý, có người chống lưng cho rồi, cô ta cũng chẳng cần phải kiêng kỵ gì nữa.

Chậc, trận đánh hôm nay đúng là không tránh khỏi rồi.

Chẩm Khê ôm Lư Ý vào trong lòng, quay lưng lại với đối phương.

Lư Ý giãy giụa: “Đan Đan, cậu đừng che giúp tớ, cậu ta muốn đánh thì cứ đánh đi, tớ không sợ đau đầu.”

Nói xong liền bắt đầu khóc, không có tý tẹo anh dũng nào như trong lời vừa nói. “Được rồi!” Chẩm Khê nhỏ giọng nói, “Một lát là xong thôi.”

Mãi mà không thấy đau đớn như trong dự đoán, Chẩm Khế chần chừ quay đầu lại, phát hiện Mã Tử Du bị anh Bạch Dương của cô ta kẹp chặt hai tay, miệng cũng bị bịt kín.

“Giải tán, tất cả giải tán, nhìn cái gì mà nhìn, có cái gì hay đầu mà nhìn? Chuyện ngày hôm nay nhớ giữ mồm giữ miệng, nếu như chúng mày bép xép cho giáo viên biết thì tao cho chúng mày đẹp mặt.” Người nọ uy hiếp.

Thấy đám người đang vây xem đã dần tản ra, người nọ nói tiếp: “Mã Tử Du, em đúng là càng ngày càng giỏi nhỉ, anh trai em sợ em vô cớ gây chuyện nên bảo anh đây đến xem thế nào, vậy mà em còn tính đánh người thật đấy à? Ai dạy cho em cái tật xấu này thế hả?”

Mã Tử Du giãy giụa thoát ra khỏi vòng tay đối phương, nổi giận đùng đùng hỏi: “Anh em đâu? Em không nói chuyện với anh, em muốn đi tìm anh em.”

Người nọ chỉ về phía bóng cây: “Ở đằng kia kìa.”

Thấy Mã Tử Du rời đi, người nọ lại nói tiếp một câu: “Anh Huy Dương của em cũng ở đấy, đi đi, chuẩn bị tinh thần nghe chửi đi.”

Mã Tử Du đứng bất động tại chỗ, xoay người lè lưỡi về phía người nọ: “Đúng là cái đồ chuyên mách lẻo.”

Chẩm Khê lau sạch nước mắt cho Lư Ý, dặn dò: “Về thôi, không sao nữa rồi, chuyện ngày hôm nay nhớ đừng kể cho bố mẹ đấy nhé.”

“Vậy còn cậu thì sao?” Lư Ý sụt sịt hỏi.


“Tớ đi cảm ơn người ta một câu.” Hôm nay may mà có người ta nên mới có thể tránh được trận đòn này.

Chẩm Khê giao Lư Ý cho Nhiêu Lực Quần, dặn dò: “Cậu đưa cậu ấy về, nhìn cậu ấy lên lầu rồi hẵng đi, đừng để cậu ấy mếu máo thế này mà về nhà.”

Nhiều Lực Quần nhìn cô một cách quái dị, sau cùng vẫn đạp xe về nhà với Lư Ý.

Cái người tên Bạch Dương kia vẫn đang chờ cô, thấy cô đi qua, nói vẩn vơ một câu: “Em gái trạng nguyên à, chắc là bát tự của em với bọn anh xung khắc rồi!”

Chẩm Khê không hiểu ra làm sao, nhưng vẫn theo anh ta đi đến dưới tán cây.

Cô đoán không sai, người đang đứng dưới bóng cây chính là Huy Dương, bên cạnh chính là người anh em tốt của anh ta, Lý Minh Đình và cũng là người mà Mã Tử Du đang ngoan ngoãn gọi anh.

“Anh còn tưởng trong mắt nhóc chỉ có mỗi bản thân nhóc thôi cơ đấy.”

Vừa nhìn thấy Chẩm Khê, Huy Dương đã phán một câu như vậy.

“Mắt em không bị dị tật, trong điều kiện bình thường đương nhiên không thể nhìn thấy người em được.”

“Ha ha ha!” Lý Minh Đình bật cười thành tiếng, “Tôi đã bảo mà, bát tự xung khắc.”

“Cũng lẻo mép nhỉ, giỏi lắm! Chẩm Tiểu Khê, nhóc lại nợ anh một ân huệ nữa rồi đấy nhé. Hôm nay nếu như không phải là anh thì nhóc đã bị Mã Tử Du đè xuống đất đánh cho tơi tả rồi. Nhóc nói thử xem, đi đầu tìm được người lương thiện như anh, cả ngày bị nhóc âm thầm tính kế còn không để bụng mà vẫn giúp đỡ nhóc, đến bản thân anh cũng thấy cảm động nữa là.”

Ánh mắt Mã Tử Du sợ sệt liếc qua liếc lại, nhỏ giọng hỏi: “Hai người quen nhau à?”

“Mã Tử Du, im miệng, vấn đề của em tí nữa nói sau!” Lý Minh Đình quát lớn.

“Em cái gì cũng không có, cũng chẳng có gì có thể báo đáp được.” Chẩm Khê ngẩng đầu, vẻ mặt chính trực.

Lý Minh Đình cười không ra hơi, vỗ mạnh vai Huy Dương, nói: “Mình đã bảo mà, cô nhóc này đúng là biết trừng trị người khác.”

Huy Dương hung hăng vặn tay anh ta, nhìn Chẩm Khê nói: “Cũng đúng, ngoài chuyện học ra nhóc cũng chẳng biết làm gì cả, vậy thế này đi, bài tập của anh nhóc làm hết luôn nhé.” Nói xong liền ném cặp sách trong tay xuống ngay trước mũi chân Chẩm Khê, “Bài tập hằng ngày đều viết ở trên thời khoá biểu rồi, nhóc tự nhìn mà làm đi.”


Dứt lời lại ngáp một cái, “Đi ăn thôi, lát nữa còn có lớp tự học buổi tối, đúng là phiền quá đi.”

Đi được vài bước lại xoay đầu, trợn mắt nhìn Chẩm Khê: “ Tao quen Huy Dương, hoặc là tao biết Lý Minh Đình, chúng mày dám bắt nạt tạo thử xem? Mấy câu kiểu này có biết nói không thế hả? Nhóc bị cầm chắc? Chẳng biết cả ngày trong đầu nghĩ cái gì nữa.”

***

Lý Minh Đình ôm vai bá cổ Huy Dương, cười đùa: “Một cô nhóc không quen không biết gì với cậu, sao phải quan tâm như vậy làm gì? Vì lần trước gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ giúp nhóc ấy đi thi đỗ thủ khoa đầu vào đã hoàn thành giấc mộng làm người tốt của cậu à?”

Huy Dương gạt tay anh ta ra, khẽ lẩm bẩm: “Đúng là gặp quỷ mà... Cô nhóc nhà người ta cũng không dễ dàng gì, sắp thành tấm gương học sinh nghèo vượt khó học giỏi rồi, cái đám công tủ quần áo lụa phá gia chi tử như các cậu sao mà hiểu được?”

“Công tủ quần áo lụa là phá gia chi tử? Huy công tử nói thế này cũng bất công quá đi.”

Huy Dương liếc mắt nhìn Mã Tử Du vẫn luôn cúi đầu đi sau bọn họ.

“Xem xem nhà các cậu nuôi dạy con gái kiểu gì mà ăn mặc cứ y như cái chổi ấy.

Chẩm Khê làm xong bài tập về nhà của mình, mở cặp sách của Huy Dương lấy từng quyển vở bài tập của anh ta ra. Ngoài bìa còn không thèm viết tên, bên trong trắng tinh không có một chữ nào, nhưng lại nhàu nhĩ như dưa chua muối cả trăm năm.

Cô đối chiếu với bài tập được ghi trên thời khoá biểu, bắt đầu làm bài tập hôm nay cho Huy Dương.

Cũng may mà tên này chữ xấu như gà bới, cố viết nguệch ngoạc hóa ra lại khá giống.

Lớp 9 có thêm hai môn Lý và Hóa, đây là hai môn mà cô vốn cũng muốn chuẩn bị học trước nhưng phải bó tay, vậy nên lần này nhờ làm bài tập hộ Huy Dương mà cô có dịp đào lại số kiến thức tích được từ kiếp trước.

Có điều, làm mấy bài tập này đối với cô cũng thật sự quá tốn chất xám.

Lý Minh Đình đi qua nhìn thấy, huýt sáo: “Nhóc làm giúp cậu ta thật đấy à? Làm qua loa đại khái thôi, trước giờ nó có nộp bài tập bao giờ đầu. Hơn nữa, nó được tuyển thẳng, có làm hay không cũng chẳng sao.”

“Không phải đã hứa rồi sao? Nếu như đã hứa thì nên thực hiện cho tốt.” Chẩm Khê đáp lại.

Lý Minh Đình há hốc miệng nhìn cô, câu cửa miệng vẫn là: “Bát tự xung khắc, nếu không phải bát tự xung khắc chính là cung hoàng đạo không hợp.”

Ngày hôm sau nộp bài tập lên, giáo viên biết tỏng trong lòng, nhưng cũng không nói toạc ra, chỉ là vẫn nghiêm túc phế rồi chữa lại cho đúng.

Vở bài tập được phát xuống, Huy Dương lật mấy trang, mấy môn khác cũng không có vấn đề gì, chỉ có hai môn Lý, Hoá là có chút quái đản.

“Xem ra cô nhóc tinh ranh kia cũng chẳng ghê gớm lắm.”


“Thôi đi, bắt một đứa lớp 7 làm bài tập cho một đứa lớp 9 như cậu... Lớp 7 đã học Lý với Hóa đầu, có thể làm hết được ngần này cũng coi là thiên tài rồi.”

“Chữ của Chẩm Tiểu Khê cũng xấu thật.” Huy Dương cười khùng khục.

Vẻ mặt Lý Minh Đình vô cùng bất lực, “Còn không phải là do cô nhóc ấy bắt chước chữ viết của cậu sao? Giống nhau y xì mà cậu cũng không nhìn ra được à?”

Giờ tự học buổi tối còn chưa bắt đầu, trong phòng học cũng chưa có mấy người. Huy Dương đang đọc truyện tranh thì thấy bàn mình bị quăng xuống mấy cuốn sách bài tập.

“Mấy câu này sai rồi.” Chẩm Khế mở vở bài tập ra cho anh ta xem.

“Anh cũng đâu có mù, mấy cái dấu X đỏ chóe vậy sao mà chẳng thấy.”

“Sao lại sai vậy?”

“Sao anh biết được, bài tập không phải là do nhóc làm à?”

Chẩm Khê vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi: “Giáo viên lên lớp không chữa bài cho bọn anh sao?”

“Hình như có chữa.”

“Vậy sao anh không chữa vào? Các bước sửa chữa đâu?”

“Sao anh lại phải chữa?” Vẻ mặt Huy Dương tỏ ra rất đương nhiên.

“Nếu không chữa bài thì làm sao em biết đã làm sai chỗ nào?”

Huy Dương nhíu mày nhìn cô, “Đây là chuyện anh cần làm sao?”

“Chẳng lẽ lại không chắc?” Chẩm Khê cười, “Không phải lúc chữa bài em không có ở đây à? Vì vậy trăm sự nhờ anh, sau này em làm sai câu nào, lúc giáo viên chữa bài phiền anh ghi chép lại, xin anh đấy.”

Ngay đến cả người bên cạnh, cũng có thể nghe ra sự nhẫn nại trong giọng nói của Chẩm Khê.

Huy Dương cho tóc mình thành cái ổ gà, nhìn bạn gái của Lý Minh Đình đang nhịn cười, hỏi: “Đây là chuyện tới phải làm à?”

“Lại chẳng không, bài tập của cậu, cậu không quan tâm thì còn định để ai lo? Chẩm Khê thể hiện tinh thần trách nhiệm như thế, cậu cũng phải dốc chút tâm sức đi.”

**

Ngày hôm sau, khi Chẩm Khê cẩm lại vở bài tập của Huy Dương thì thấy bên lề cạnh những câu mình làm sai có thêm trình tự các bước giải được viết bằng bút đỏ. Tuy chữ xấu như gà bới, nhưng mà miễn cưỡng vẫn có thể xem được đại khái. Cô liền tranh thủ thời gian giờ tự học tối, vừa chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ của mình, vừa học trước kiến thức của lớp 9.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui