Thực tâm giả

Cậu bé kia sợ quá, nước mũi lại bắt đầu chảy ra, Phương Đăng giận đến mức không nói nổi, lúc này Phó Chí Thời bắt đầu bò dậy cố gắng thoát khỏi tay cô, Phương Đăng dùng cặp táp đè nửa người trên của cậu ta lại, giọng cô dồn dập nhưng chói tai: “Tôi kêu cậu đánh nó, cậu nghe không? Nếu không thay trời hành đạo, sau này nó vĩnh viễn coi thường cậu!”
Cậu bé rụt vai, lùi lại một bước.
“Tụi mày dám… Buông tao ra, tao sẽ giết tụi bây!” Lúc này Phó Chí Thời đã giãy giụa mãnh liệt hơn, với sức của Phương Đăng cũng không khác gì cậu bé đó là bao, chẳng qua chỉ dựa vào thủ xảo đánh lén nên mới tạm thời khống chế được đối phương.
“Đồ ngốc! Nó đã nhìn thấy cậu, dù cậu có đánh nó hay không, sau này nó cũng không tha cho  cậu!” Phương Đăng vừa thở vừa nhìn cậu bé gào lên. Những lời này của cô đã có tác dụng, cậu bé gầy gò do dự chớp mắt một cái, luống cuống tay chân rồi ngồi xuống, thay Phương Đăng đè nửa người của Phó Chí Thời, rồi tóm tóc cậu ta một phát, nhắm mắt lại, dùng tư thế khoát tay phẩy lên mặt của Phó Chí Thời, sức vun ra nhẹ nhàng chẳng khác nào thay cậu ta phủi bụi.
Nhìn thấy thằng nhóc nhát gan như con kiến hôi dám động thủ với mình, sự kiêu ngạo trong lòng Phó Chí Thời càng dậy sóng hơn, hất tay cậu bé ra ngoài, dùng một tay kia bấm vào cổ cậu bé thật mạnh. Cậu bé cố gắng hấp thu toàn lực vào một tay kia, trong lúc giằng co dùng sức cắn mạnh vào tay của Phó Chí Thời, Phó Chí Thời đau đới kêu lên một tiếng.
“Cậu có biết phải làm sao để người khác không coi thường không? Làm cho hắn ta sợ cậu! Cậu thắng nó, nó sợ, mới có thể tránh xa cậu ra. Nhát gan sợ đau sẽ bị người khác đánh đau hơn, cả đời không ngóc đầu lên được!” giọng nói của Phương Đăng văng vẳng bên tai cậu bé.
Hai người dù gì cũng mạnh hơn một người, cậu bé cùng Phương Đăng hợp lực áp ngã Phó Chí Thời xuống đất, dường như cậu nhóc nhỏ cũng bị chọc tức, một tay mò vào túi của Phó Chí Thời để lấy lại con chuồn chuồn cỏ, bàn tay gầy trơ xương như móng gà của cậu ta nắm lại thành đấm, cứ như mưa giáng xuống người của Phó Chí Thời
Nhìn thấy Phó Chí Thời không còn phản kháng được nữa, Phương Đăng biết đã đến lúc dừng lại, cô ngồi dậy từ trên người cậu ta, ngăn bàn tay cậu bé đang vô cùng giận dữ kia lại: “Được rồi, đi mau!”
Thừa lúc trời tối, cả hai nhanh chân chạy như điên, đèn đường ở phía sau bắt đầu sáng lên, nhưng ánh sáng này cũng không làm tiêu tan màn đánh đấm vừa khoái chí vừa xen lẫn sợ hãi đó được. Chạy về đến nơi, Phương Đăng đứng trước cửa cô nhi viện há mồm thở dốc, sắc mặt cậu bé càng trắng bệch, thiếu chút nữa ngay cả đứng cũng không dễ gì vững.
“Cậu về đi. Nếu nó có đến tìm cậu, có đánh chết cậu cũng đừng nhận. Không ai tin cậu dám đánh nó đâu, sơ tổng quản cũng sẽ không tin. Nếu nó đánh cậu, cậu cứ liều mạng với nó, nhưng tôi đoán cậu ta chưa chắc có gan đâu!” Phương Đăng nói xong, vẫn thấy cậu bé kia đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, khóe miệng chỉ giật giật, tựa như muốn nói gì rồi lại thôi.
“Thế nào, bây giờ sợ rồi à?” Phương Đăng nhoẻn miệng cười, không trách cậu ta sợ, ngay cả cô bây giờ cũng không biết có phải đã ra tay quá nặng hay không. Dù sao cô cũng không sợ lúc Phó Chí Thời tìm đến tính sổ với mình, kẻ chân đất còn sợ gì mang giày nữa chứ.
Cậu bé hít nước mũi, miệng run rẩy phát ra câu nói: “Tôi thắng sao? Tôi đánh thắng sao?”
“Cậu…” Phương Đăng vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, nhưng chưa kịp nói gì đã thấy Phó Chí Thời đầu tóc đầy bụi bẩn xuất hiện ở đầu hẻm, cậu ta đã đuổi theo đến tận nơi.

“Cậu về mau đi!” – Phương Đăng đẩy mạnh cậu bé. Không ngờ nhanh như vậy Phó Chí Thời đã tìm đến cửa, là họa thì khó lòng tránh khỏi.
Toàn thân cậu bé run lên, hoảng hốt lùi về phía sau hai bước trốn vào cô nhi viện, dùng bàn tay run rẩy nhặt một tảng đá cạnh bồn hoa lên, núp sau lưng Phương Đăng.
“Phương Đăng, mày dám đánh tao hả?” Phó Chí Thời tiến lại gần mấy bước.
“Mày là đồ xấu xa hèn hạ, tao đánh mày thì sao?” Phương Đăng nói đầy châm chọc: “Mày còn không mau về tìm cứu binh đi, tìm cha mẹ mày thay mày ra mặt, bị đánh đầy bùn đất trên người còn đuổi tới đây, đồ hèn!”
Dù miệng cô nói những lời đanh thép, nhưng đối mặt với xung đột này, nói cho cùng sự “trả thù” của Phó Chí Thời cũng có chút đáng sợ, bàn chân cô bắt đầu giật giật, trong hoàn cảnh gay go hiện giờ, cô còn có thể chạy sao.
Phó Chí Thời tiến đến càng gần, mắt của cậu ta long lanh dưới ánh đèn đường, Phương Đăng định thần nhìn kỹ lại, đó là nước mắt. Lúc đứng đối diện cô, Phó Chí Thời cao giọng lặp lại một lần nữa câu vừa rồi: “Phương Đăng, mày dựa vào cái gì mà dám đánh tao?”
Sau tiếng tố cáo mạnh miệng, cậu ta không hề nhào tới trả đũa như Phương Đăng đoán mà òa lên khóc ngon lành, giống như là một đứa bé bị oan ức. Nghĩ đến chuyện thường ngày cậu ta được cha mẹ nâng như nâng trứng, sống trong chăn êm nệm ấm, khoa trương tự đại, chưa từng gặp qua khổ sở, trong phút chốc bị đánh trở về con người nguyên bản, trong lòng cô trào lên niềm vui sướng.
Phương Đăng khẽ nhếch môi, trong lúc chấn động nhất thời chưa thốt nên lời, lúc đánh nhau chẳng làm kinh động đến ai, nhưng khi đồ hèn nhát này khóc rống lên thì người khác đều nghe thấy, ngay cả lão Đỗ cũng phải ra ngoài cửa tiệm đứng nhìn.
“Ai đang ồn ào đây hả? Không phải là con trai nhà ông chủ Phó sao? Lại bị thế nào nữa rồi? Phương Đăng, cái đồ hư hỏng mày đã làm chuyện xấu xa gì nữa đó?” Gia cảnh Phó Chí Thời được xem trọng, cha mẹ cậu ta ở trên đảo này cũng là nhân vật có thể diện, bản thân cậu ta cũng thường vung tiền mua đồ ăn vặt ở tiệm của lão Đỗ. Lão Đỗ cố ý nịnh bợ, bước lên phía trước nhìn kỹ, thấy mặt khổ sở của Phó Chí Thời bẩn thỉu, bên tai sưng đỏ, đã biết cậu ta bị bắt nạt trong tay Phương Đăng, vừa giận Phương Đăng không đối xử tốt với cậu ta, liền làm ra mặt đau lòng: “Nhất định là cái con quỷ khốn kiếp Phương Đăng đó đã coi thường cậu. Đi, tôi đưa cậu về, để cho cha mẹ cậu tìm bọn nó tính sổ…”
Phó Chí Thời không nói câu nào, nước mắt chảy như suối nhìn chằm chằm vào Phương Đăng, dường như muốn đâm vào người cô cho chảy máu mới hả giận.
“Cậu cứ nói đi, có phải con bé đó xem thường cậu không? Đừng sợ, tôi biết con bé đó rất xấu xa. Hay là cứ về bảo cha mẹ cậu đến tìm người cha ma men của nó quỳ xuống xin bồi…”
“Chú Đỗ, chú thật biết nói đùa. Nhìn hai người bọn họ có giống là đang coi thường cậu ấy không?” Phó Kính Thù từ trong vườn nhà Phó gia đi ra, xoay bàn tay đóng cửa hoa viên lại, ngắt lời lão Đỗ.
Mặc dù tiệm tạp hóa của lão Đỗ dù rất gần hoa viên Phó gia, nhưng cách một con đường, từ trước đến giờ hai bên đều phân biệt rõ ràng, Phó Kính Thù ít giao du bên ngoài, thậm chí ngay cả lão Thôi cũng ít giao thiệp cùng ai, lúc này anh chợt lên tiếng, trong nhất thời lão Đỗ cũng không biết phải làm sao nói tiếp.

“Sao cậu không nói lời nào?” Phó Kính Thù đưa mắt nhìn về phía Phó Chí Thời, hỏi lại lần nữa: “Là hai người bọn họ đánh cậu thành ra như vậy sao?” Ngữ điệu của anh rất chậm rãi, khi nói chuyện, cố ý dừng lại ở Phương Đăng và cậu bé đang nấp sau lưng cô, khóe miệng như đang cười. Những lời thâm ý đó làm sao mà Phó Chí Thời không hiểu, Phương Đăng đích thị là một cô gái nhỏ, còn cậu bé kia thì gầy gò như con gà chết, nếu thừa nhận mình bị hai người đó họp lại đánh, chỉ sợ không có gì làm vẻ vang cả.
Phó Chí Thời là người háo thắng, hơn nữa lại không cách biệt bao nhiêu tuổi, Phó Kính Thù trước mặt cậu ta lại là vai vế bề trên.
“Mắc mớ gì đến mày! Mày lo chuyện của mày đi, đồ nghiệt chủng”
Phó Kính Thù không giận dữ, lạnh lùng nói: “Cậu không gọi tôi là chú Bảy cũng không sao, chẳng qua để người khác nghe thấy, còn nghĩ là cha mẹ cậu không biết dạy con, nói không chừng còn cười nhạo cả nhà họ Phó ngay cả chút lễ nghĩa cũng không có”.
“Mày là người nhà Phó gia gì chứ? Cha mẹ tao nói mày là tiểu nghiệt chủng, cha mày là đại nghiệt chủng, ngươi dù sao cũng là do kỹ nữ sinh ra…” Phó Chí Thừa căm tức nhất chính là vai vế của Phó Kính Thù lớn hơn mình, dù đối với người ngoài, cha mẹ cậu ta đối với Phó Kính Thù khá lịch sự, nhưng trong mắt cậu ta anh không là gì cả.
“Tốt lắm, những lời này do cha mẹ cậu nói sao? Tôi không tin, nếu vậy hay là chúng ta đi tìm anh Hai chị Hai, ba mặt một lời hỏi cho ra chuyện?”
Phó Chí Thời dĩ nhiên không dám, cha mẹ hắn đối với Phó Kính Thù còn ba phần kiêng nể, bởi vì Đại gia không thể nào thiếu được viện trợ từ nước ngoài của Tam gia, tuy người nhà Tam gia chỉ còn một mình Phó Kính Thù ở trên đảo, nhưng các trưởng bối cũng không nói là không thừa nhận anh, dù sao bây giờ anh cũng danh chánh ngôn thuận là chủ nhân của hoa viên Phó gia. Có thể ở trước mặt anh cười nhạo thế nào cũng được, mâu thuẫn giữa trẻ con với nhau cũng có thể nói vài câu rồi cho qua, nhưng nếu làm mất mặt người lớn, lúc ấy Phó Chí Thời khó lòng mà được cha mẹ cậu ta thương tưởng.
“Mày dựa vào cái gì bảo đi thì tao đi chứ? Cha mẹ tao không rảnh mời bọn mày đến đâu”. Phó Chí Thời nhanh miệng nói.
“Chuyện này không cần vội. Lời nói của tôi không đủ mạnh, lần sau lúc bà chủ Trịnh gọi điện thoại về, tôi sẽ nhờ hỏi anh Hai chị Hai có phải đã nói về tam phòng chúng tôi như vậy hay không”.
“Ồ, không ngờ mày nói nhiều như vậy!” Phó Chí Thời thấy hối hận, trong lúc nhất thời không để ý đã bị dính vào bẫy. Phó Kính Thù bình thường ghét nhất người ta gọi mình là tiểu nghiệt chủng, cậu ta lại hết lần này đến lần khác bám theo anh không buông, nếu cha mẹ cậu ta mà biết, chỉ sợ không cần biết cậu ta bị Phương Đăng đánh lén ở đâu mà cũng tự tay cho cậu ta một trận.
“Phương Đăng, mày nhớ kỹ đó! Sớm muộn gì tao cũng sẽ tìm tụi bây tính sổ!” Phó Chí Thời vừa bỏ đi vừa quay đầu lại đe dọa, lão Đỗ thấy vậy cũng ngượng ngùng quay trở về cửa tiệm.

Đến khi Phó Chí Thời khuất dạng, Phương Đăng cúi đầu, nhìn thấy trong tay cậu bé vẫn còn nắm chặt viên đá, cô trêu: “Cậu muốn tối nay ôm nó ngủ hả?”
“Không thể để cho sơ tổng quản nhìn thấy”. Dường như cậu ta chẳng nghe lời nói đùa của cô, nghiêm túc cầm viên đá lớn bằng cú đấm, bỏ vào trong cặp táp màu đen, chần chừ một chút, không nhịn được lại hỏi: “Chúng ta thắng sao?”
Phương Đăng liếc mắt: “Cậu thắng rồi!”.
Cậu bé lấy tay lau nước mũi, lần đầu tiên nở nụ cười trước mặt cô.
“Tên tôi là Tô Quang Chiếu, mẹ nuôi gọi tôi là A Chiếu.” Tự giới thiệu xong, cậu ta móc từ trong túi ra con chuồn chuồn cỏ đã không còn nguyên vẹn, giơ lên trước mặt Phương Đăng giống như là dâng bảo vật. “Cho cô cái này, đây là đồ chơi đẹp nhất của tôi”.
Phương Đăng cười nói: “Cậu giữ lại đi, nói không chừng hôm nào đó lão Đỗ thấy vui, cậu có thể dùng nó mà đổi bánh bao đấy”.
Cậu bé A Chiếu thấy cô không chịu lấy, thì cầm con chuồn chuồn cỏ đưa qua cho Phó Kính Thù. Phương Đăng dẫn cậu đi đánh nhau khi cậu bị người ta bắt nạt, còn Phó Kính Thù chỉ cần mấy câu nói đã có thể đuổi người xấu đi, ở trong mắt cậu, hai người họ đều trở nên rất phi phàm.
Phó Kính Thù nói: “Cám ơn!” bàn tay giơ ra cầm lấy con chuồn chuồn cỏ trên tay A Chiếu. Anh đưa mắt nhìn Phương Đăng, Phương Đăng liền hiểu ý rõ ý anh.
“Tôi chỉ không ưa cái kiểu phách lối của cậu ta” – Cô lớn tiếng biện hộ – “Dù sao cho cậu ta nếm mùi khổ sở một lần, tôi không cảm thấy hối hận”.
Phó Kính Thù nói: “Tôi còn nghĩ cô là người thông minh. Để cậu ta chịu khổ còn nhiều cách mà, cô hết lần này đến lần khác lại chọn cách ngu xuẩn nhất để làm”
“Nhẫn nại giống anh thì bọn họ sẽ sợ sao?” Phương Đăng nói xong, đợi một lúc cũng không nghe lời đáp của Phó Kính Thù. Cô lặng lẽ ngẩng đầu lên liếc anh một cái, miệng anh mím chặt lại, gương mặt vô cảm.
Cô thấy không có gì vui, cũng không biết nói gì cho phải, chỉ biết đảo mắt sang A Chiếu đang đứng cạnh đó.
“Cậu còn ở đây làm gì? Không có chuyện của cậu, đi mau đi.”
A Chiếu dĩ nhiên không muốn đi, nhưng dáng vẻ hung hăng của Phương Đăng làm cậu ta có chút hoảng sợ, cô nhi viện cũng quản lý nghiêm ngặt, một ngày ba bữa đều có giờ giấc, về chậm một chút chỉ sợ ngay cả cơm thừa cũng không có mà ăn.
Sau khi cậu nhóc ốm yếu bỏ đi, bên bức tường cao yên tĩnh của Phó gia chỉ còn lại có hai người. Phương Đăng đùa với ngón tay một lúc, tự nhiên lại len lén quay sát anh vài lần. Anh không nói gì cả, bây giờ cô cũng không biết phải làm gì.

Một lát sao, Phó Kính Thù mở miệng: “Cô còn đứng đây làm gì? Về đi!”
Phương Đăng mừng thầm, cảm tạ trời đất, cái người như tượng Phật bằng đất sét kia rốt cuộc cũng chịu lên tiếng, dù lời nói của anh với câu xua đuổi mà cô nói với A Chiếu giống hệt như nhau.
“Chỉ mình anh được đứng đây sao? Chỗ này không phải là đất của Phó gia nhà anh” Cô nghiêng đầu nhìn anh cười ra tiếng: “Anh nói trước đi, sao anh còn đứng ở đây?”
Anh không trả lời. Phương Đăng sợ anh lại giận cô nên bất đắc dĩ xuống nước: “Phải, anh nói đúng, tôi không nên gây chuyện, sau này tôi sẽ không đi chọc ghẹo thằng quỷ nhỏ… Phó Chí Thời đó nữa, được không?”
“Được hay không là chuyện của cô.” Phó Kính Thù dù ngoài miệng nói vậy, ánh mắt rõ ràng đã dịu đi không ít, liếc Phương Đăng một cái nói: “Cô nghĩ rằng lần nào cũng có thể thắng sao?”
“Sợ gì, tôi ăn muối còn nhiều hơn cậu ta ăn cơm. Người giống cậu ta, tôi thấy nhiều rồi, không cần biết thắng hay thua, nhưng ít nhất không để họ thấy tôi là người dễ bắt nạt”.
Phương Đăng hạ giọng, nhưng Phó Kính Thù biết, nếu như không phải quen với việc bị người khác xem thường, chịu đựng sự khinh khi, chưa chắc cô sẽ có bộ dạng này. Cô sinh trưởng ở gia đình thế nào, Phương Học Nông cha cô là dạng người gì, anh không phải là không biết.
“Nữ anh hùng, đánh thắng rồi cũng phải về ăn cơm chứ, trời tối rồi đó. Hôm nay tôi đang đợi bưu phẩm, một lát sẽ về”.
“Bưu phẩm?” Ngày thường, mấy chuyện như vậy đều là do lão Thôi làm. Phương Đăng không vui hỏi: ‘Lão Thôi đâu? Đã muộn thế này, người đưa thư hôm nay đã đi qua rồi chứ?”
“Tôi đang chờ một bưu phẩm. Lão Thôi có chuyện phải rời đảo một thời gian”.
Phương Đăng vốn còn muốn hỏi rõ nguyên do, nhưng nhìn bộ dạng anh dường như không muốn nói nhiều. Cô chỉ có thể nhón chân lên cùng anh nhìn ra đầu hẻm tối, lẩm bẩm nói: “Anh chắc chắn hôm nay sẽ có sao?”
Phó Kính Thù trầm ngâm một lúc: “Không chắc. Tôi nghĩ hôm nay sẽ không có. Về thôi”.
Anh bảo Phương Đăng về nhà, bản thân cũng quay về hướng hoa viên Phó gia. Vẻ mặt cùng cách nói chuyện của anh vẫn hời hợt như cũ, nhưng lúc Phương Đăng leo lên lầu nhà mình, nhì thấy anh khóa cửa sân vườn lại, còn kiễng chân hướng về phía bưu tá có thể đến mà nhìn lần nữa.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận