Thực tâm giả

Lúc hoàng hôn Phương Đăng quay lại Phó gia Hoa viên, lão Thôi đang cuống quýt chuẩn bị hành lý, nhìn khắp nơi xem còn cái gì để cho Tiểu Thất mang đi, ông đang nhất thời cao hứng, thấy Phương Đăng cũng không đoái hoài chào hỏi.
Trong phòng Phó Kính Thù hành lý đều đóng gói thật kỹ để nguyên chỗ cũ. Lúc Phương Đăng bước vào cửa phòng không đóng, cô bước lại ngồi xuống giường của anh, khép cái rương còn trống một nửa lại.
“Làm gì vậy?” Anh đang đứng ở kệ sách, ngạc nhiên quay lại.
Phương Đăng xẵng giọng: “Những lời này phải là em hỏi anh”
Anh tiếp tục đem sách vở bỏ ngược lên kệ, từng quyển từng quyển sắp thật chỉnh tề.
“Đừng để ý đến mấy quyển sách quái quỷ đó nữa” – Phương Đăng kéo anh ngồi xuống.
Phó Kính Thù không để ý, xoay lưng về phía cô nói: “Có rất nhiều thứ trong sách là đạo lý, chẳng qua trước kia anh tự ình thông minh, còn nghĩ là thứ gì mình cũng biết”.
“Anh đối với bản thân quá hà khắc, có rất nhiều chuyện không phải vì người ta thông minh hay ngu ngốc, ngược lại kẻ ngốc cũng có cái phúc riêng của họ”
“Em nói anh có hay không, trong kinh Phật có một đoạn thế này: Sống trên đời giống như đặt thân thể giữa chông gai, tâm bất động, thân bất động, nếu bất động thì không tổn thương. Nếu tâm vọng động, thân sẽ bị thương, toàn thân đau đớn, vì vậy sẽ cảm nhận nỗi thống khổ của thế gian”. Sau cùng anh không sửa sang đống sách kia nửa, quay đầu lại, hàng mi rậm che ánh mắt, cũng giấu đi tâm tình của bản thân. “Lão Thôi vẫn đang bận rộn, anh không muốn nói sớm với ông, đã nhiều năm nay ông ấy chưa vui như vậy”.
“Cũng không cần nói đâu.”
“Chẳng qua ông khẩn trương vì Tiểu Thất của mình, nếu như ông ấy biết anh ngay cả Tiểu Thất cũng không phải, nói không chừng cũng sẽ không thất vọng”. Phó Kính Thù ngồi đối diện Phương Đăng, “Sao A Chiếu nói cả ngày hôm nay không thấy em?’
“Em có chút chuyện phải làm, A Chiếu tìm anh sao?”
“Cậu ta không muốn anh đi, chờ có tin tức, cậu ta nhất định sẽ vui… Có một người vui vẻ cũng coi như là chuyện tốt”.
Phương Đăng dùng ngón tay vẽ vẽ lên hình hoa trên tấm trải giường.
“Nếu em nói chuyện vẫn chưa có gì, còn cơ hội cứu vãn thì sao?”

“Cứu vãn?” Phó Kính Thù lắc đầu một cái, “Chỉ cần lời nói của cha em không phải hàm hồ, tất cả không thể nào cứu vãn”.
Phương Đăng nói: “Là… nếu có người tình nguyện nói dối vì anh..Chiều nay em đã đi tìm Lục Ninh Hải”.
“Em tìm ông ta? Tại sao ông ta đồng ý?” Phó Kính Thù nghi ngờ nhìn Phương Đăng, cô không nói lời nào, vẫn dùng ngón tay vẽ lên tấm trải giường từng lằn một. Mặt anh dần biến sắc, lúc đầu chỉ là hoài nghi, sau đó là hoàn toàn khẳng định.
“Phương Đăng, em tìm ông ta làm gì?” Sắc mặt anh xanh mét, “Đừng nói là…là điều tôi nghĩ…”
Anh đứng dậy, đến gần một chút liền ngửi thấy mùi hương nước hoa nhàn nhạt trên người cô bay ra, tóc cũng ướt đẫm như vừa tắm xong, cô mới từ bên ngoài trở lại đảo chưa lâu.
“Nói đi! Sao lại không trả lời?”
“Em làm gì căn bản không quan trọng, quan trọng là kết quả! Ông ấy sẽ giúp chúng ta” – Phương Đăng nói như đinh đóng cột.
Câu nói này đã tiến thêm một bước xác định điều suy đoán đáng sợ trong lòng Phó Kính Thù, “Điều này dĩ nhiên quan trọng, em rốt cuộc đã làm cái gì?”
Phương Đăng chưa từng nghe anh dùng giọng nói này nói chuyện với mình, ngay cả lúc tức giận cũng không có. Cô chỉ có thể đáp lại bằng giọng nói mạnh mẽ hơn để bảo vệ chút tôn nghiêm còn sót lại.
“Muốn em đem chi tiết kể lại cho anh sao? Anh muốn nghe thật sao?”
Phương Đăng chỉ thấy mặt cô chợt lạnh, anh đem chén trà nguội ngắt để bên bàn sách nãy giờ hất toàn bộ vào cô, nước cùng mấy mảnh lá trà vụn theo mái tóc ướt chảy xuống đầy mặt, như vậy cũng tốt, anh không nghĩ là cô khóc.
“Tôi hận nhất là những kẻ hèn hạ như em!” gương mặt đẹp của anh hôm nay nhăn nhúm lại vì đau đớn, “Tại sao không thương lượng với tôi. Em dựa vào cái gì mà tự tiện thay tôi quyết định, dựa vào cái gì?”
“Vì em là người duy nhất trên đời này quan tâm anh.” Giọng nói của Phương Đăng cũng gần như gầm thét, “Chỉ một chén trà có là gì, anh cứ tự nhiên nhổ nước bọt vào mặt em. Anh xem thường em, em tình nguyện hèn hạ vậy thì sao? Phó Thất, Phó Thất! Anh nói đi, còn cách nào khác sao? Nếu anh có, em sẽ quỳ xuống xin lỗi anh. Còn nếu không, anh phải làm sao hả?”
Mặt mũi Phương Đăng toàn là nước, nhưng người rơi lệ lại là Phó Kính Thù. Cô quen anh lâu như vậy, khi thất vọng với người thân ở Mã Đại anh cũng không hề khóc, lúc Phó Duy Nhẫn qua đời anh cũng không khóc, lúc biết bản thân ngay cả họ Phó cũng không phải, anh cũng chẳng rơi nước mắt, có thể bây giờ anh đang buông thả nước mắt của mình, ở trước mặt Phương Đăng khóc như đứa bé.

“Tôi thà cả đời bị người ta gọi là nghiệt chủng”.
“Nhưng em không muốn, em không muốn anh bị xem thường giống như em”. Phương Đăng chỉ vào mình nói, sau đó hạ giọng. “Anh cho rằng chỉ cần anh không đi Mã Đại thì vô sự? Nếu có kết quả giám định, ngay cả Hoa viên Phó gia anh cũng không thể bước vào, anh nghĩ có thể cùng em vào cô nhi viện sao? Ngay cả mùi vị đó thế nào anh cũng chưa từng nếm thử”.
“Chẳng lẽ em cho rằng em sống khổ được, còn anh thì không?”
“Em luôn nghĩ anh thông minh hơn em, sao bây giờ trở nên ngốc vậy?” Phương Đăng đưa tay lau mặt, “Chúng ta không giống nhau. Trước mặt em chỉ có một con đường, hơn nữa em đã quen bước trên con đường đen tối đó. Nếu em không gặp anh, chẳng lẽ em ở bên hạng người như cha em, hoặc từ cô nhi viện bước ra ngoài liền có thể một bước gà hóa phượng hoàng? Anh có nhiều lựa chọn tốt hơn, em tình nguyện dùng tương lai của em đánh đổi, điều này đáng giá quá còn gì?
“Có đáng giá hay không, không cần em nói! Nếu em là anh, em sẽ nghĩ thế nào?”
“Vậy anh nói đi, nếu đổi lại anh là em, anh có thể không vì em mà làm tất cả để em vui không?”
Phó Kính Thù nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống má, khó khăn lắm mới thốt ra mấy chữ: “Sao anh lại có thể vui vẻ chứ?”
Phương Đăng tiến lên mấy bước, từ từ đặt trán mình vào ngực anh.
“Anh hãy nghĩ, lúc em vì anh làm chuyện này em cảm thấy rất hạnh phúc. Như vậy anh cũng sẽ cảm thấy vui”.
Phó Kính Thù cắn chặt răng: “Phương Đăng, sao em không thể thương bản thân mình một chút, em còn không biết thương em, thì ai sẽ thương em?”
Phương Đăng ngẩng đầu dưới ngực anh, ngơ ngác nhìn anh hỏi: “Còn anh?”
“Anh? Anh đã cho em cái gì? Và có thể cho em cái gì? Ai cũng có một trái tim, sống chết cũng giữ ình, chỉ có em ngốc như vậy. Sao lại vì một người như anh mà phải…”
“Luôn có người ngu ngốc mà” Phương Đăng cố nặn ra một nụ cười. “Nếu không con chồn hoang làm sao móc tim mình cho hồ ly đá? Tiểu Thất, em…”
Phó Kính Thù đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, cảm thấy rất đau lòng, lẩm bẩm nói: “Anh biết, anh biết, thật ra thì anh luôn biết…”

Anh cúi đầu, dùng đôi môi tái nhợt hôn vào mái tóc còn ướt của Phương Đăng, hôn lên mi mắt cô, sau đó cả hai đều nếm được vị mặn chát của nước mắt.
Phương Đăng ôm Phó Kính Thù thật chặt, cảm giác nghe được nhịp tim của anh bên tai. Trong lúc nhất thời cũng không phân biệt được toàn thân là lạnh như băng hay nóng như lửa đốt, giờ phút này họ đang dựa vào nhau ở địa ngục, hay nói đúng hơn chính là thiên đường.
Anh nói cô là chính anh, không sai, từ đầu cả hai vốn là một, mặc dù Phương Đăng biết, cô chỉ là thứ ánh sáng nhỏ nhoi chiếu vào góc tối của anh, mặc dù cô cũng biết, anh làm những điều này phần nhiều chính là vì thương hại – cô đã móc đi trái tim, anh chỉ muốn sưởi ấm cơ thể trống rỗng còn sót lại đó. Nhưng với cô mà nói, như vậy cũng tốt. Lúc trở thành con chồn hoang đem trái tim bỏ vào lồng ngực hồ ly đá, có thể nói cô hoàn toàn vui vẻ.
Giữa mông lung, cô nghe được giọng nói của anh bên tai mình.
“Phương Đăng, thật xin lỗi…”
Thủ tục nhận nuôi quả nhiên tiến hành thuận lợi như Lục Ninh Hải nói. Phương Đăng rời Qua Âm Châu cũng vào một ngày mưa, như khi cô đặt chân lên đảo. Cô không có hành lý, chỉ một túi xách tay là đủ, nhưng “Cha nuôi” đã cố ý vì cô mà xách theo một vali nhỏ.
Chuyến phà đầu vừa mới chạy qua, chuyến sau còn chưa tới. Lục Ninh Hải thấy Phương Đăng không lên tiếng, nghĩ là cô cũng quyến luyến cuộc sống ở nơi này, liền an ủi: “Sau này có thời gian, vẫn có thể quay về thăm viếng”.
Phương Đăng nhìn ông cười một tiếng. Ông không thể hiểu, người cũng đi rồi, Qua Âm Châu mà nói với cô chỉ là một hòn đảo cô đơn, cô muốn sau này mình sẽ không bao giờ quay lại nữa.
A Chiếu rất giận cô, từ khi biết cô phải ra đi, cậu ta chẳng khác nào con chó sói bị thương, cậu ta giận cô và cả Phó Kính Thù kẻ trước người sau đều bỏ cậu ta ra đi, hôm nay biết rõ cô đi cũng không chịu ra đưa tiễn, lúc này chắc là đang trốn trong chăn rơi nước mắt. Cậu ta không đến cũng tốt, nếu đến Phương Đăng cũng sẽ cười chọc cậu ta ngốc đến mức khóc nhè, cậu ta không còn là thằng nhóc gầy gò hai hàng nước mũi như xưa, cho dù thật sự “anh chị” không ở cạnh, cũng có thể bảo vệ bản thân mình.
Vẫn là Phó Thất hiểu, anh biết cô không ưa mấy cảnh tiễn biệt. Ngược lại cố gắng đừng quá buồn, tự thuyết phục mình buông tay trước, có thể coi như không hề mất.
Nghe nói tối qua bà chủ Trịnh đích thân gọi điện tới thăm hỏi cuộc sống thường ngày của anh, trò chuyện qua lại rất lâu, có lẽ ngày anh ra đi cũng không còn xa nữa. Lão Thôi chỉ hận không thể đem toàn bộ Hoa viên Phó gia đóng vào hành lý cho anh mang theo, các loại thủ tục cần thiết đều phải làm, anh có rất nhiều chuyện bận rộn, may mắn là, cảnh tượng ly biệt thế này không cần phải tận mắt nhìn thấy.
“Phà sắp tới”. Lục Ninh Hải nhắc nhở cô.
Phương Đăng không thể không quay nhìn lại đảo, phát hiện dưới tàng cây nhãn bên cạnh bến phà một bóng dáng quen thuộc, chính là Phó Chí Thời. Tay cậu ta cầm quả bóng rổ, mồ hôi đầy người, mắt đối mắt với Phương Đăng, phun nước bọt xuống đất phèo một cái, trên mặt hiện ra vẻ khinh bỉ quen thuộc.
Phà cặp bến, Lục Ninh Hải cầm vali bước xuống, Phương Đăng theo sát phía sau, nghe được tiếng Phó Chí Thời kêu to: “Chuột đổi ổ vẫn là chuột, đồ con chuột dơ bẩn!”
Trong giọng nói của cậu ta kèm theo cả mùi vị giận dữ.
Phó Chí Thời coi Phương Đăng là cái gai trong mắt, cuối cùng cô cũng biến mất khỏi địa bàn của mình, không phải là cậu ta mừng đến nhảy cẫng lên sao?

Phương Đăng đứng ở lan can trên phà, lạnh lùng nhìn mẹ Phó Chí Thời từ trong cửa hàng mỹ phẩm đi ra, nghiêm mặt khiển trách con trai.
Tin tức Phó Thất phải về Phó gia ở Mã Đại đã truyền ra, bây giờ không còn như xưa. Hai ngày trước là sinh nhật lão Thôi, vợ chồng Phó Kính Thuần xách theo trái cây đến tận nhà thăm, “thuận đường” chúc mừng em họ. Phương Đăng tự nghĩ câu nhân tình thế thái, nhìn cảnh này đúng là có cảm giác mở rộng tầm mắt, cô phục Phó Thất có thể giữ sắc mặt không đổi cùng bọn họ hàn huyên. Cô nhớ lại Lục Ninh Hải lúc vô tình đã nói với mình, sau khi Phó Duy Tín chết không bao lâu, vợ chồng Phó Kính Thuần cũng bày tỏ sự quan tâm với bà chủ Trịnh, thậm chí vì “Để cho phu nhân trong lòng an ủi”, họ tình nguyện đem con trai ruột đến làm người thừa tự bà chủ Trịnh, còn nói Đại phòng và Tam phòng mới thật sự là máu thịt của Phó gia, con của họ cũng nên vì bà chủ Trịnh mà tận hiếu, thể hiện rõ lòng dạ tiểu nhân không che giấu.
Bà chủ Trịnh làm cách nào đuổi họ, Phương Đăng không biết. Nhưng nghĩ tới nếu bí mật thân thế của Phó Thất bị vạch trần, nói không chừng tên vua con chết tiệt kia trong lúc bà chủ Trịnh tuyệt vọng mà được chọn, dù cơ hội chỉ là một phần ngàn cũng đủ kiến Phương Đăng thấy ghê sợ. Vì điều này, Phương Đăng càng tin chắc những gì mình làm không sai. Mỗi khi cô tự tìm ra lý do biện hộ ình đều cảm thấy là chuyện may mắn, vì chỉ có như vậy, cô mới không quay đầu lại con đường mình đã chọn.
Xe của Lục Ninh Hải đậu bên kia bến phà, trước tiên ông đưa Phương Đăng đến một nhà hàng lớn lót dạ, sau đó mới chở cô về chỗ ở.
Đây thật ra là lần thứ ba Phương Đăng đơn độc ở cùng Lục Ninh Hải, trước đó là khi ông mang đến kết quả mà cô muốn, và cô cũng chính thức đồng ý đi cùng ông. So với lần đầu ngồi lên chiếc xe đắt tiền cảm giác thật khác biệt, không gian trong xe trở nên chật chội hơn khiến người ta không còn cả chỗ ngồi. Lục Ninh Hải mở máy điều hòa tối đa, nhưng sau lưng áo sơ mi của ông vẫn ướt một mảng lớn.
Ông cũng không phải là người ham mê diễm tình phong nguyệt, nói đúng ra, trải qua bốn mươi năm cuộc đời, chung quy ông vẫn là người tốt, có lẽ là do cảm giác cùng dục vọng và cả sự khổ đau bấy lâu nay nằm tận sâu trong đáy lòng, đến lúc này, ông lại lộ ra có chút mất tự nhiên, đối với Phương Đăng thậm chí không dám nhìn thẳng hay ngồi sát, giống như kẻ tội phạm lần đầu gây án, đêm khuya không người mới len lén mở xem tang vật mình đã mong ước sở hữu từ lâu.
Ông đổi đi đổi lại mấy đài phát thanh, hỏi Phương Đăng có muốn nghe chút gì đó hay không.
Phương Đăng nói: “Tắt hết đi, có gì nghe được chứ? Hay chúng ta nói chuyện phiếm đi. Chú đã từng nói với tôi về con chú, anh ta lớn hơn tôi một tháng sao?”
“Phải”
“Anh ta và vợ hiện tại của chú có hòa thuận không?”
“… Cũng không tệ. Nó và mẹ ruột đã chết của mình tình cảm sâu nặng, nhưng với mẹ kế cũng không xung đột gì. Lục Nhất…. Nó là đứa bé rất thuần lương, rất hiểu chuyện”.
Bất luận là ai, khi nói đến đứa con mình yêu quý biểu hiện trên mặt sẽ trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. Cảm giác tình phụ tử đó Phương Đăng chưa bao giờ có, dù cô cũng từng có một người cha, nhưng Phương Học Nông chưa bao giờ đem lại cho cô tình thâm phụ tử, ở Lục Ninh Hải cô cũng chưa bao giờ tìm thấy loại cảm giác này. “Con nuôi” gì chứ, ông ta tưởng có người sẽ tin sao, thật là chuyện nực cười.
“Lục Nhất, con chú có cái tên rất đặc biệt”.
“Tôi đặt cho nó cái tên bình thường, chính vì hy vọng cuộc đời nó sẽ đơn giản”.
“Tôi cũng thấy bình thường” Phương Đăng cười nói “Vậy người vợ hiện tại của chú là người thế nào? Tôi phải gọi cô ta là mẹ sao?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận