Thục Sơn Thiếu Niên

Đường Mật liếc mắt, nhận ra bên trọng có ba người nó quen là Quân Nam Phù, Tư Đồ Thận và Báo Sơn, thuận miệng hỏi Trương Úy: “Bên đó toàn là kiếm đồng cùng đến Thục Sơn với ngươi?”
“Gần như thế, những người không quen là đến sau.” Trương Úy đáp.
Trong lòng Đường Mật đột nhiên thoáng qua ý niệm, mím môi không nói gì nữa.
Ba đưa luyện kiếm một lúc, Bạch Chỉ Vi thấy Lý Liệt từ xa đi tới, lắc đầu nói với Đường Mật: “Dù Lý Liệt thích ngươi cũng không cần đeo sát như vậy, cứ như muốn lấy ngươi ngay ấy.”
Đường Mật cũng hạ giọng, nhìn về phía hắc y thiếu niên đang đi tới: “Hôm nay nhất định phải nói rõ chuyện này.”
Lý Liệt đến nơi, bảo nó: “Đường Mật, đến giờ ăn trưa rồi, cùng đi nào.”
Đường Mật đang muốn nói chuyện riêng nên gật đầu đi theo.
Trương Úy thu kiếm lại, bảo Bạch Chỉ Vi: “Đi thôi, đi ăn cùng nhau.”
Bạch Chỉ Vi bật cười: “Ngươi đi cùng ai?”
“Hai người đó, không phải họ đi ăn cơm sao.”
“Hai người người ta muốn ăn riêng, ngươi đi theo làm gì.”
“Vì sao?”
“Dọc đường ta chả bao ngươi rồi là gì, Lý Liệt thích Đường Mật.”
“Ta biết, thế thì bọn ta không đi cùng được hả?” Trương Úy nghi hoặc.
Bạch Chỉ Vi nhìn chằm chằm vào gương mặt ngơ ngác, nói đầy ẩn ý: “Đầu to, thích một người là như thế, chỉ muốn ở cạnh người đó. Quân Nam Phù của ngươi không thèm nhìn ngươi, không để ý đến ngươi, không muốn đi cùng ngươi, đấy mới là kỳ quái, hiểu chưa?”
Không hiểu sao trong lòng Trương Úy ảm đạm hẳn. Gã chưa từng trải qua cảm giác này, cũng như trên nền trời trong veo đột nhiên có mây xám lướt qua, nhất thời đất trời không xua đi hết được bóng rợp. Lại cũng như gã nhìn thấy gì đó qua làn sương mỏng, chỉ thiếu một chút nữa thôi là nhìn rõ ràng.
Gã quay phắt lại nhìn Quân Nam Phù đang luyện kiếm cách không xa. Gương mặt cô tinh tế như được điêu khắc, lúc này đang nhuộm một lớp hồng phớt, nhan sắc trẻ trung quyến rũ hơn bao giờ hết. Trong sát na, lòng gã như vang lên tiếng hổ gầm, cổ động gã không nghĩ gì nữa, rảo bước đến nói: “Quân Nam Phù, cùng đi ăn cơm nào.”
Giọng gã không lớn nhưng đủ cho tất cả nghe thấy. Lập tức tất cả lặng ngắt, nam nam nữ nữ đều áp chế hưng phấn, lặng lẽ đợi xem tiểu tử lỗ mãng không biết cân lạng kia sẽ bầm dập thế nào với đóa hoa cao ngạo nhất Ngự Kiếm đường.
Quân Nam Phù ngẩn người, mặt đỏ lựng, đáp bằng giọng cực khẽ: “Trương Úy, ngươi định làm gì?”
“Muốn cùng muội đi ăn cơm.” Trương Úy đáp, đột nhiên giọng nói lí nhí cùng thần sắc hoảng hốt của Quân Nam Phù khiến lòng gã thắt lại.
Quân Nam Phù xoay lưng về phía một kiếm đồng cùng điện, nháy mắt ra hiệu cho Trương Úy rồi nhanh chóng bỏ đi, lớn tiếng: “Ta không đi, ta không quen ngươi.”
Trương Úy vẫn nhớ Đường Mật bảo nó không hiểu sắc mặt người khác nhưng giây phút này nó gần như đọc được hết cả câu trong mắt Quân Nam Phù, câu đó khiến lòng nó trầm xuống: “Vậy gặp lại sau.” Đoạn cúi đầu xách kiếm rảo bước đi ngay.
Bạch Chỉ Vi nhìn theo bóng áo lam bước đi, cái đầu cúi gằm cùng bàn tay nắm chặt chuôi kiếm khiến cô nhói lòng, cơn giận nổi lên, đến trước mặt Quân Nam Phù bất ngờ vung Vụ Ẩn lên.
Vụ Ẩn cơ hồ trong suốt, lúc rời vỏ gần như không lóe kiếm quang mà mờ mờ như sương sớm.
Một lọn tóc xanh rơi xuống, Quân Nam Phù cả kinh, mái tóc xòa trước trán vô thanh vô tức bị cắt đứt mấy sợi.
Cô nghe thấy thiếu nữ mặt mũi lạnh băng đó thốt lên: “Quân Nam Phù, đừng tưởng ta không biết ngươi giở trò gì, từ hôm nay, ngươi là địch nhân của ta.”
Thiếu nữ đó trời sinh đã có áp lực cao cao tại thượng khiến cô nhất thời quên cả trả đòn, mãi khi đối phương đi rồi, khí lạnh mới dâng lên trong lòng.
Đường Mật và Lý Liệt chọn chỗ ngồi ở góc Thực đường, Đường Mật nghĩ một chốc rồi nói: “Lý Liệt, ngươi kỳ quái lắm.”
“Cô nương cũng rất kỳ quái, chẳng phải như thế là tuyệt phối ư.” Lý Liệt cười bảo.
“Ta có gì kỳ quái?” Đường Mật hỏi ngược.
“Cô nương không gióng một tiểu cô nương còn nhỏ, lòng dạ kín bưng, hình như tưởng tượng rất giỏi.” Lý Liệt đáp, ánh mắt màu hổ phách nhìn Đường Mật chằm chằm.
Đường Mật giật mình, nhãn quang trở nên sắc bén: “Vì sao ngươi nói thế?”
“Cảm giác thôi. Cô nương có biết là mình rất khó khiến người khác không chú ý đến.”
Lý Liệt đối đáp ung dung khiến Đường Mật càng nghi hoặc, một người nói dối có thể ung dung như vậy ư?
“Ngươi không vì thế mà thích ta chứ.” Nó hỏi.
“Chính vì thế.” Y đáp.
Nó đột nhiên cảm giác như đang giao thủ với y, xuất chiêu sai lầm khiến nó dấy lên hưng thú nghênh chiến: “Nhưng nói thật là ta không có lý do gì thích ngươi.”
“Nhưng cũng không thể nói là không thích ta.”
“Ta không thích ngươi.”
“Nói ngay tức là nói dối.” Lý Liệt vẫn giữ nụ cười.
Đường Mật trầm mặc, biết đã gặp đối thủ, liền lắc đầu: “Được rồi, đã thế để xem ai thắng ai thua.”
Đoạn gương mặt trẻ con nở nụ cười cao thâm mạc trắc. Nụ cười ấy kỳ dị đến lạ lùng khiến Lý Liệt đột nhiên cảm thấy như đang chứng kiến chiến khí trải ra theo lá cờ phần phật trong gió nơi chiến trận, chỉ cần lá cờ không đổ là vĩnh viễn có vô số bình sĩ xông lên như nước triều. Y bất chợt cảm giác thiếu nữ trước mặt có sức mạnh tựa tà ma. Đường Mật ăn xong quay về diễn võ trường, nhìn quanh không thấy Trương Úy và Bạch Chỉ Vi, chỉ có nhóm Trang Viên đang hào hứng trò chuyện, nó liền rảo bước đến.
Mấy cô bé không giấu được niềm vui trong ánh mắt, thấy nó đến, Trang Viên liền kéo lại hỏi: “Đường Mật, ngươi thân với Hoàn Lan lắm đúng không?”
“Coi như quen biết.” Đường Mật đáp, nhìn cả toán đầy ngạc nhiên.
“Cái gì mà coi như quen.” Nữ kiếm đồng khá cao đứng cạnh thò tay ra đếm: “Chí ít ngươi cũng là đối thủ của y khi tham dự sư hí, cùng bị phạt ở Huyền Thiên các, được hồn thú của y đưa về Ngự Kiếm đường. Hơn nữa có người thấy ngươi và y nói chuyện dưới gốc cây, cùng cứu các kiếm đồng bị Ảo điệp tập kích, lại cùng qua đêm ở Thuật tông, đúng không?”
Đường Mật giật mình trước tin tức tường tận vừa được nghe, hình như nó bị ai bám theo, kinh ngạc nhìn nữ kiếm đồng hỏi: “Ngươi biết từ đâu?”
Nữ kiếm đồng đó tỏ vẻ đắc ý: “Ngươi quên rồi hả, dù là ở Ngự Kiếm đường hay giang hồ, có việc gì Lý Lý ta không biết.”
Lúc đó Đường Mật mới nhớ rằng tối qua Trang Viên giới thiệu Lý Lý là cháu gái lão đại Côn Bằng bang, bất luận tin tức giang hồ hay Ngự Kiếm đường đều có thể hỏi cô bé. Xem ra Trang Viên không nói khoác, nha đầu này quả thật có nguồn tin. Có điều bản thân nó cũng có bí mật, còn biết rõ phải đào sâu chôn chặt những chuyện ở địa cung Ngự Kiếm đường hôm đó, giờ gặp người có tin tức linh thông thì không khỏi hơi hoảng, dùng khẩu khí đùa cợt hỏi dò: “Lý Lý sao lại biết những chuyện đó, có phải ngưỡng mộ Hoàn Lan đã lâu nên ngày nào cũng bám theo y?”
Lý Lý lộ rõ thần sắc kiêu ngạo, lắc đầu: “Ta không có hứng thú đó, bất quá nhiều người hứng thú với y, tin tức dễ bán được giá cao, nên ta mới chú ý thu lượm.”

“Cũng phải có bản lĩnh mới thu lượm được, người khác có muốn cũng không được.” Đường Mật vỗ mông ngựa xong, lại hỏi: “Sao ngươi thu lượm được?”
Lý Lý không mắc hỡm, cười lắc đầu: “Việc đó là bản lĩnh kiếm cơm tương lai của ta, không thể tiết lộ.”
Đường Mật biết không hỏi được, cũng không dây dưa: “Hỏi ta chuyện đó làm gì, ta chỉ có chút giao tình với y mà thôi.”
Trang Viên trừng mắt kêu lên: “Chính là chút giao tình đó đấy, ngươi biết không, Hoàn Lan không bao giờ nói gì với nữ kiếm đồng cùng điện, giao tình của y với ngươi và Bạch Chỉ Vi cũng là sâu sắc rồi.”
“Vậy ư?” Đường Mật nghĩ đến thằng nhóc lúc nào mặt mũi cũng khó đăm đăm đó, đúng là thế thật, đừng nói nữ kiếm đồng, dù nam kiếm đồng cũng không mấy ai giao tình với y, liền hỏi: “Thật ra là chuyện gì?”
“Theo tin tức mới nhất của Lý Lý, trong số đệ tử Kiếm tông đến trợ giúp dạy chúng ta có Hoàn Lan.” Giọng Trang Viên bất chợt cao lên, cặp mắt tròn xoe sáng rực.
Đường Mật tất nhiên biết Thục Sơn có truyền thống phái đệ tử đang tu luyện đến giúp các điện phán dạy dỗ kiếm đồng, nó bảo: “Những đệ tử trước đây đến phụ dạy đều kiêu căng, làm như qua được ngũ đại điện thí là việc gì đó ghê gớm lắm. Hoàn Lan này chỉ e còn kiêu hơn, các ngươi đừng tưởng tượng lắm làm gì.”
“Nên mới cần ngươi và Bạch Chỉ Vi giúp, ngươi cứ giới thiệu cho bọn ta quen biết là được.” Trang Viên nắm tay Đường Mật, lắc lắc ra vẻ khẩn cầu.
Đường Mật mỉm cười: “Không thành vấn đề, bất quá, Lý Lý giúp ta một việc được chăng?”
“Cứ nói đi.” Lý Lý tỏ vẻ giang hồ hào khí.
“Ta muốn biết về một người, ngươi giúp ta được không? Ta trả tiền cũng được.”
Lý Lý xua tay: “Cái gì mà tiền với nong, coi như quà ra mắt của tỷ tỷ đây, nói đi, ai?”
Đường Mật nhìn về phía kiếm đồng ở góc xa, khẽ thốt lên ba chữ: “Quân Nam Phù.”
Không lâu sau, Mộ Dung Trinh Lộ dẫn hai thiếu niên Kiếm tông đến diễn võ trường, một trong hai người tướng mạo tuấn mỹ nhưng thần sắc lạnh băng, chính là Hoàn Lan được chúng nhân mong đợi.
Mộ Dung Trinh Lộ nhìn một vòng, không thấy Bạch Chỉ Vi và Trương Úy, định hỏi thì nhận ra hai đứa đang cúi đầu đi tới, liền bảo: “Ta giới thiệu qua, năm nay đệ tử Thục Sơn được phái đến dạy phụ các con là Vương Nhĩ và Hoàn Lan.”
Đường Mật nghe tên Vương Nhĩ thành “Vương Nhị”, phì cười nhìn thiếu niên áo đen. Không ngờ y nghe thấy nó cười, cũng liếc mắt nhìn, Hoàn Lan đứng cạnh đó lạnh lùng, nhìn chăm chú xuống đất như không thấy nó.
Mộ Dung Trinh Lộ nói: “Ngự kiếm thuật là môn khó bậc nhất trong võ công Thục Sơn, bản thân ta cũng không dám chắc đã nắm vững, nhưng các con đã biết hết yếu lĩnh và khẩu quyết từ năm ngoái. Từ năm nay các con sẽ học cách vận dụng sức mạnh kiếm hồn qua Ngự kiếm thuật.”
Đường Mật giật mình, bất giác nắm chặt Vị Sương. Cây kiếm này đã được nó mời thợ giỏi ở nước Sở cải tạo, lắp thêm một cái bảo vệ tay rỗng vào, đính lên một viên ngọc, khi ấn xuống là cái bảo vệ tay sẽ mở ra như vỏ sò, đặt cái lược tinh thiết vào đó. Nó cho rằng như thế là hợp hai thanh kiếm làm một, nhưng không khẳng định được có phát huy nổi tác dụng của kiếm hồn “còn sống” không, Vị Sương thật ta có tính là một thanh vong kiếm?
Mộ Dung Trinh Lộ giải thích cách kết nối tâm lực và kiếm hồn, Đường Mật chợt nghĩ đến Trương Úy không hề có tâm lực, liếc nhìn gã đứng cách đó không xa, lắng nghe rất chăm chú. Khoảnh khắc đó nó không nói rõ được vì sao lại cảm thấy thiếu niên thân thuộc đó không còn như trước.
Nghe giảng giải xong, các kiếm đồng tự luyện tập. Hoàn Lan và Vương Nhĩ được phái đến đốc thúc đi khắp nơi, không nói gì với các kiếm đồng. Đường Mật cho rằng hai người này còn làm cao hơn những đệ tử được phái đến trước đây, nó không vui nên giả bộ không thấy Hoàn Lan, lặng lẽ luyện kiếm.
Lúc hai người đến gần, nó nghe thấy “Vương Nhị” ung dung bình phẩm: “Kiếm pháp của nữ kiếm đồng kia giống hệt ngươi, Hoàn Lan, xuất thủ quả quyết.”
Đường Mật thuận theo ánh mắt “Vương Nhị”, hóa ra là Bạch Chỉ Vi, cũng cảm thấy vui vẻ đôi phần, ai ngờ tiếp đó “Vương Nhị” lại nói: “Bất quá, kiếm pháp không ra làm sao cả. Ồ, tiểu cô nương xinh đẹp như thế học kiếm làm cái gì, tay rộp hết lên kìa.”
Đường Mật không thuận tai, nhìn sang “Vương Nhị”, thấy y nhìn Bạch Chỉ Vi đầy si mê, nó chỉ muốn giáo huấn một phen.
Thuận tay giáo huấn vì lúc luyện Ngự kiếm thuật rất dễ vô tình đả thương người khác. Bước đầu tiên của Ngự kiếm thuật là luyện tập cho kiếm rời tay, với năng lực của các kiếm đồng chỉ có thể vận dụng nội lực khống chế kiếm cách người nửa tấc là cùng, một khi xa hơn là khó lòng khống chế được, bay đến đâu cũng chưa biết. Nên trách nhiệm chính của đệ tử Kiếm tông đến đốc thúc là không thể xảy ra biến cố.
Đường Mật thấy vương nhìn chắp tay sau lưng, tà áo phất lên trong gió liền ném Vị Sương ra, định giả tuột tay cắt đứt nửa ống tay áo của y. hai người đứng rất gần, nó rất tin vào bản thân, ai ngờ Vương Nhĩ không nhìn mà chỉ phất tay, cuốn lấy Vị Sương, thuận tay phất lại, Vị Sương bắn luôn vào mặt nó.
Lực đạo nhát kiếm của lớn, Đường Mật không ngờ đối phương ra tay độc địa như vậy, muốn tránh cũng không kịp. Hoàn Lan vội ném kiếm vào Vị Sương, choang một tiếng, trước mặt Đường Mật lóe lên hắc ảnh rồi nó bị một người ôm vào lòng.
Định thần lại, nó nhận ra mình đang nằm trong lòng “Vương Nhị”, y mỉm cười nhưng nụ cười đầy vẻ gian xảo, không hề giống người tốt tí nào. Nó tỉnh ngộ, hóa ra bị y trêu cợt, liền nổi đóa lên, ngưng khí vào lòng tay tống mạnh vào ngực y.
Cánh tay Vương Nhĩ không ôm Đường Mật chặn thế công, đồng thời cánh tay cầm tay nó khẽ đẩy, nó xoay người lướt khỏi lòng y, tà áo đỏ phất lên đáp xuống đất như đóa hoa.
Không đợi nó lên tiếng, Vương Nhĩ liền cợt nhả: “Cẩn thận chứ, tiểu cô nương xinh đẹp thế này, rách mặt thì làm thế nào.”
Đường Mật thầm mắng: Tên nhóc con, dám trêu tỷ tỷ đấy. Nhưng ngoài mặt lại cười ngọt ngào hơn: “Rách mặt thì cả đời bám theo người khiến ta rách, như ma quỷ ám y không được yên thân.”
Nó không đỏ mặt, cũng không khẩn trương, khiến Vương Nhĩ thầm khen, tiếp tục cợt nhả: “Ban nãy tại hạ không xuất thủ thì phải, để tiểu cô nương theo cả đời cũng được.”
Đường Mật làm mặt lạnh, lớn tiếng: “Các vị đều nghe rõ rồi nhé, người này thừa nhận có ý làm ta rách mặt. Mộ Dung điện phán, xử trí thế nào đây?”
Mọi ánh mắt kiếm đồng đều bị hút tới. Mộ Dung Trinh Lộ dừng dạy, bước tới lạnh lùng nói: “Vương Nhĩ, theo ta một chốc. Hoàn Lan, ở lại đốc thúc.”
Đợi khi Vương Nhĩ và Mộ Dung Trinh Lộ đi rồi, Hoàn Lan nói với nó đầy bực dọc: “Ngươi chọc đến hắn làm gì?” Đường Mật không giải thích, Bạch Chỉ Vi đã nói: “Rõ ràng hắn trêu cợt người khác, sao ngươi lại nói giúp hắn?”
Trương Úy cũng bảo: “Giọng điệu của hắn có vẻ không phải người tốt, Đường Mật, có bị thương không?”
“Không sao, không sao.” Đường Mật xua tay, nhìn Hoàn Lan với vẻ nghi hoặc: Hôm nay y sao thế, lạnh lùng đã đành, lại còn nói giúp người khác, lẽ nào vừa lên núi là xa rời?
Hoàn Lan tránh khỏi ánh mắt dò hỏi của nó, không nói gì mà ngoảnh đầu bước đi.
“Đúng là bực mình.” Đường Mật lắc đầu, chợt nảy ra ý nghĩ: “Y đang cáu bẳn với ai, ai chạm đến y chăng?”
Bất quá nó chưa kịp tìm lời giả đáp đã bị câu hỏi lớn hơn quấn lấy.
Những người khác gần như đều tìm được cảm giác dùng tâm lực khống chế ngự kiếm, ‘người cũ’ đã đành, ngay như Trang Viên và Bạch Chỉ Vi tuy kiếm rời khỏi tay quá nửa thước thì không dễ khống chế nhưng trong phạm vi nửa thước, tựa hồ kiếm lực tăng hẳn, kiếm chiêu linh hoạt vô ngần. Chỉ có Đường Mật và Trương Úy luyện cật lực cũng không mảy may khởi sắc.
Trước đây nó là kiếm đồng học cái gì cũng nhanh, luyện như thế một lúc, bản thân cũng thấy tự ti, cầm kiếm đi đến chỗ vắng người.
Nó chọn chỗ yên tĩnh, bình lặng tâm tư, theo cách Mộ Dung Trinh Lộ dạy, cố gắng coi cây kiếm trong tay không phải là thanh kiếm thực hòng tìm được sức mạnh. Ngưng thần hồi lâu mà cảm giác đó không xuất hiện, lòng tay cầm kiếm rịn mồ hôi, thấm ướt lớp da mãng xà bọc chuôi kiếm.
Nó thở dài, nhận ra ban nãy toàn thân vô tình dùng đến sức mạnh, tuy chỉ là động tác khởi thức cầm kiếm nhưng lưng cũng ướt mồ hôi, gió núi lướt qua khiến hậu tâm mát lạnh.
Từ khi đến Thục Sơn, nó chưa bao giờ thất bại thế này, đang ảo não thì có tiếng chí chóe từ sau lưng vang lên như tiếng trẻ con cười, nó ngoái lại, trừ gốc cổ thụ cao ngất trời ra nào thấy bóng ai.
Nó nghi ngờ bản thân luyện công tẩu hỏa nhập ma, xuất hiện bệnh nghe nhầm. Nhưng từ giữa đám cây cối um tùm rung rinh, kẽ lá thò ra hai con mắt đen nhánh đảo loạn lên.
“Ngươi là ai?” Nó ngẩng lên hỏi.
“Khách khách” lại một trận cười vang lên, một vật màu lục từ trên cây lao thẳng xuống. Nó không kịp nhìn rõ, vung kiếm lên chặn, vật màu lục ngay lúc sắp va vào kiếm thì thu lại, đổi hướng đáp nhẹ nhàng xuống đất.
Hóa ra là một con khí lông màu lục lớn cỡ bàn tay, đang chống nạnh đứng đó giận dữ. Con khỉ chỉ lớn cỡ bàn tay, trên mình phủ một lớp lông mịn màng màu lục nhạt, trông như cục bông. Tựa hồ lúc đó nó rất giận, chí chóe chỉ vào cây kiếm của Đường Mật hồi lâu, rồi mô phỏng tư thế cầm kiếm đứng sừng sững, toàn thân căng ra, đoạn ôm bụng cười đến độ đứng không vững, ngã xuống đất cười sặc sụa.
Dù không hiểu ngôn ngữ loài thú thì Đường Mật cũng biết con khỉ cười mình, vừa bực vừa buồn cười mà nó không tiện động thủ, lại bảo: “Có bản lĩnh thì thể hiện đi, ta cũng biết cười người khác đấy.”

Con khỉ phảng phất hiểu được, bò dậy cầm một cành cây lên múa. Đường Mật nhận ra con khỉ múa Hồi Phong kiếm pháp còn linh hoạt hơn mình, bất giác lòng lạnh hẳn đi. Múa xong pho kiếm, con khỉ ném cành cây, tiếp tục chống nạnh, một tay chỉ vào Đường Mật chí chóe liên hồi.
Đường Mật hoang mang, biết điều con khỉ định nói rất trọng yếu, đang âu sầu vì không hiểu tiếng thú, chợt nhớ đến Chu Tĩnh mà Trang Viên giới thiệu hôm qua có bảo ngọc hiểu được. Nó vội nói với con khỉ: “Đợi ta một chút, ta sẽ quay lại ngay. Đừng đi, đừng đi đâu nhé.”
Nó chạy một mạch về chỗ các kiếm đồng đang luyện kiếm, kéo Chu Tĩnh đến chỗ con khỉ: “Chu Tĩnh, mau theo ta.”
Chu Tĩnh rất tốt tính, bị Đường Mật đột ngột kéo đi mà cũng không giận hay kêu lên. Đường Mật vừa đi vừa giải thích: “Bên kia có con khỉ nói chuyện với ta, ngươi cho ta biết nó nói gì.”
Hai cô đến dưới gốc cây, không thấy bóng con khỉ đâu, Đường Mật nóng lòng giậm chân: “Sao lại chạy rồi, con khỉ chết tiệt, không hiểu tiếng người hả, bảo ngươi đừng chạy rồi cơ mà.”
“Con khỉ trông thế nào?” Chu Tĩnh chu môi cười hỏi.
“Cao chừng bằng bàn tay, màu xanh nhạt.” Đường Mật đưa tay ra so sánh.
Chu Tĩnh bảo: “Khỉ thường không màu lục, hình như là dị thú, theo ta biết nhiều loại dị thú lúc còn nhỏ, vì năng lực không đủ, sợ bị người ta bắt nên đều mọc lông xanh hòng dễ dàng ẩn nấp, đợi khi lớn lên, màu sắc sẽ thay đổi.”
“Chắc không phải khỉ thường, nó còn biết múa Hồi Phong kiếm pháp.” Đường Mật đáp: “Hơn nữa tựa hồ nó còn nói với chuyện với ta.”
“Linh thú thường xuất hiện ở Thục Sơn biết nửa chiêu một thức cũng không lạ, ngươi cũng biết con yêu tinh mèo thường đến Ngự Kiếm đường còn biết hai loại bộ pháp Đại tiểu chu thiên cơ. Bất quá những lời dị thú nói ra, dù hiểu cũng không nên tin, vì chúng coi chúng ta không phải đồng loại, tất nhiên không đời nào nói thật.” Chu Tĩnh giải thích.
Lúc đó Mộ Dung Trinh Lộ cùng Vương Nhĩ quay lại chỗ các kiếm đồng, Vương Nhĩ hiển nhiên bị giáo huấn, gục đầu đi theo Mộ Dung Trinh Lộ, dáng vẻ không còn đắc ý như lúc mới đến.
Mộ Dung Trinh Lộ gọi các kiếm đồng tập hợp lại, lớn tiếng: “Các con cũng biết năm năm một lần Thục Sơn chúng ta lại tỷ võ với Thanh Nguyên tự rồi chứ.”
“Biết ạ.” Các kiếm đồng đồng thanh đáp.
Đường Mật cũng nghe nói đến chuyện này. Thanh Nguyên tự và Thục Sơn hai lãnh tụ võ lâm, bề ngoài hòa khí nhưng lại ngấm ngầm so kè. Địa vị cả hai phái đều quá được tôn sùng, phái nào thua tỷ thí cũng đều thấy mất mặt song vẫn hi vọng tổ chức được một kỳ tỷ thí, từ mấy chục năm trước đã bắt đầu ước định năm năm một lần sẽ tổ chức tỷ võ cho các đệ tử chưa quá mười tám. Thanh Nguyên tự và Thục Sơn sẽ tỷ thí cao thấp, bên thắng được người giang hồ đặt địa vị lên cao hơn, thứ nữa là đệ tử tham gia đều chưa chân chính xuất sư nên bên thua cũng không mất mặt quá.
“Mộ Dung điện phán, chuyện đó liên quan gì đến chúng con?” Có kiếm đồng hỏi.
Mộ Dung Trinh Lộ đáp: “Trước đây không liên quan đến các con vì bốn mươi người tham gia tỷ võ đều là các kiếm đồng ở điện cao hơn và các đệ tử qua được ngũ đại điện thí tuyển ra. Nhưng năm nay khác. Mục tông chủ của Kiếm tông năm ngoái mất vì bạo bệnh, hiện tại do chưởng môn kiêm nhiệm quản lý Kiếm tông, đại đa số đệ tử dưới mười tám tuổi tu luyện ở Kiếm tông là đệ tử trực hệ của Mục tông chủ, vì muốn thủ hiếu nên không tham gia.”
Nếu luận võ nghệ, đệ tử Kiếm tông được công nhận là mạnh nhất, chúng nhân lập tức bàn luận: “Vậy Thục Sơn chúng ta sút hẳn thực lực rồi.”
“Ái chà, để mấy con lừa trọc đó được lợi.”
Mộ Dung Trinh Lộ đưa tay ra hiệu cho các kiếm đồng yên lặng: “Phương cách tạm thời mà chúng ta thương lượng là đệ tử mới gia nhập Kiếm tông năm nay cùng những người không phải đệ tử trực hệ của Mục tông chủ đều được tham gia. Dù thế hiện tại trừ những người không thể tham gia, đệ tử dưới mười tám tuổi của cả ba tông và kiếm đồng của hai điện cao hơn cộng lại chỉ có bốn mươi người, nên cần tuyển ba người trong các con làm dự bị. Người được tuyển vì phải tham gia huấn luyện đặc biệt, được miễn điện thí năm nay.”
Dứt lời, các kiếm đồng nhốn nháo, đặc biệt là mấy “người cũ” như Đặng Phương, ai nấy đều hăm hở, hận không thể lập tức tỷ võ.
“Không công bằng, chúng con mới bắt đầu học, họ đã học mấy năm rồi.” Có kiếm đồng mới thăng lên Nghĩa Kim điện than vãn.
Mộ Dung Trinh Lộ bật cười: “Tỷ võ diễn ra trước kỳ điện thí, còn sớm lắm. Nên năm nay các con phải nỗ lực tu luyện, dù không có trường tỷ võ này thì cũng phải hiểu rằng tương lai các con có thể là bằng hữu nhưng cũng có thể là đối thủ hoặc địch nhân của nhau.”
Nghe câu này, Đường Mật không hiểu sao lại nhớ đến Loạn thế chi kiếm mà Cố Thanh Thành nói với nó. Chủ nhân năm thanh kiếm có vĩnh viễn là bằng hữu của nhau? Nó cứ trăn trở vấn đề này, vội lắc đầu xua đi ý nghĩ não nề đó.
Hoàng hôn hôm đó, Trương Úy và Đường Mật đều không hào hứng lắm. Bạch Chỉ Vi vốn không phải người vui tính nên không khí đường về dị thường trầm mặc.
Đường Mật vốn cho rằng Trương Úy cũng như mình, ủ rũ vì không thể vận dụng tâm lực thao túng kiếm hồn nhưng đi được một đoạn mới thấy kỳ quái, thầm nhủ: Đầu to gặp khó về võ công đâu chỉ một hai lần, có khi nào y buồn đâu? Liền hỏi: “Đầu to, sao thế? Hôm nay ta cũng có luyện được Ngự kiếm thuật đâu, đừng nóng lòng, ai cũng thế thôi.”
“Ừ.” Trương Úy gật đầu, không nói thêm gì.
Ba đứa lại trầm mặc một lúc, tiếng gió núi khe khẽ lùa qua tai.
Đường Mật bước đi trong cảm giác không thoải mái, tựa hồ bị ai đó lém theo dõi, càng lúc càng bức bối, nó chợt quay phắt lại, quát to vào khu rừng sau lưng: “Đưa tay lên bước ra, ta thấy ngươi rồi.”
Sau một lúc yên tĩnh, một con khỉ màu lục giơ tay quá đầu thận trọng bước ra, đôi mắt đen như lưu ly đảo tít, có vẻ không hề tình nguyện.
Đường Mật không ngờ dọa nạt vu vơ mà thật sự kéo được con khỉ ra, chợt lấy làm buồn cười: “Sao lại là ngươi, theo bọn ta làm gì?”
Con khỉ ú ớ một hồi, vừa nói vừa múa tít tay chân, Đường Mật lắc đầu, hoàn toàn không hiểu gì.
Bạch Chỉ Vi và Trương Úy cũng bị con khỉ thu hút, nhìn nó khua chân múa tay loạn xạ mà cười ha hả.
Bạch Chỉ Vi hỏi: “Đường Mật, ngươi biết nó hả, hình như nó sợ ngươi, ta cho rằng nó đang giải thích gì đó.”
“Không quen, nhưng hôm nay gặp nó một lần rồi, ta thấy nó muốn nói gì đó với ta.” Đường Mật đáp, rồi nói với con khỉ: “Nếu ngươi nói không rõ, lần sau ta tìm một người nghe được tiếng ngươi nói, thế nào? Tối nay muộn rồi, ta phải trở về.”
Con khỉ càng lúc càng nóng lòng, lao vụt tới chụp lấy chuôi Vị Sương, tuốt ra chạy vào rừng. Đường Mật không phòng bị, thấy nó cướp kiếm liền hô to: “Này, đứng lại, con khỉ đáng chết, ngươi định làm gì?” Rồi đuổi theo ngay.
Trương Úy và Bạch Chỉ Vi nhìn nhau, cũng đuổi theo. Ánh hoàng hôn nhạt dần, sương mù trắng đục càng lúc càng dày, nháy mắt sau, thân ảnh ba đứa khuất vào rừng cây dày đặc. Ba đứa đuổi một hồi, rừng mỗi lúc một rậm rạp, ánh sáng tan hết, bóng tối nhanh chóng bao trùm. Bạch Chỉ Vi nhìn con đường chìm trong tầng tầng lớp lớp cây cối phía sau, cảm giác không lành dâng lên: “Đừng đuổi nữa, ban nãy không để lại ký hiệu trên đường, đi sâu thêm sợ không tìm được lối về.”
Đường Mật cùng Trương Úy dừng bước ngoái nhìn, phía sau quả nhiên cành lá rậm rịt, cây cối ngút ngàn, rất khó phân biệt được phương hướng. Lúc đó trời đã tối, sinh vật trong rừng bắt đầu rục rịch. Ngoài xa vang lên tiếng mãnh thú vô danh gầm rú, dạ kiêu đậu trên ngọn cây, yên tĩnh nhìn mấy vị khách không mời, rít lên mấy tiếng vang vang.
Trương Úy lấy Trầm Địch ra, để Bạch Chỉ Vi và Đường Mật đứng trong làn sáng vàng nhạt: “Đừng gấp, chúng tra đuổi rát thế này, nhất định làm gãy cây cối, đi chậm một chút có thể sẽ tìm được dấu vết.”
Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đều biết gã đang an ủi hai cô, lấy đâu ra xảo hợp đến độ dọc đường làm gãy vô số cành cây, tạo thành dấu hiệu chỉ đường. Có Trầm Địch bảo vệ, cả ba cảm giác được vô số sinh vật đang áp sát, song cũng không sợ gì.
Đường Mật nhíu mày nhìn về phía con khỉ biến mất: “Con khỉ đó có ý gì, cướp kiếm của ta làm gì?”
Bạch Chỉ Vi biết kiếm của Đường Mật là một thanh vong kiếm, cân nhắc một lát rồi nói: “Đường Mật, di phu của ta nói rằng người dùng kiếm kỵ nhất là sử dụng kiếm chưa dứt hẳn với quá khứ, không tốt đẹp gì đâu, chi bằng ngươi bỏ thanh kiếm đó.”
“Chưa dứt với quá khứ là ý gì?” Đường Mật nghi hoặc.
“Khi kiếm chủ không còn, kiếm hồn sẽ sống lại, mất đi sức mạnh và ký ức trước đó, đợi kiếm chủ mới. Nhưng trong một số tình huống đặc thù sẽ không thế, đấy là chưa dứt với quá khứ.”
“Ý ngươi là nếu kiếm hồn giữ được sức mạnh vốn có, tức là chưa dứt với quá khứ? Nhưng Vị Sương là vong kiếm.” Đường Mật nói.
“Ta cho rằng không chỉ thế mới là cắt đứt với quá khé. Vong kiếm là sinh mệnh của kiếm ngừng lại ở khoảnh khắc kiếm chủ chết, cây kiếm cứ dừng mãi ở quá khứ như thế, vậy có coi là cắt đứt với quá khứ không?” Bạch Chỉ Vi tuy không xác định nhưng mặt đầy lo âu.
Trương Úy chợt nhớ ra kiếm hồn từng nói rằng “chịu ủy thác của người khác đợi gã ở đó”. Gã cũng nghi hoặc, như thế có phải chưa dứt với quá khứ không, rồi thất thần nhìn Trầm Phong.

Đường Mật cho rằng mình bị kiếm hồn trong cái lược tinh thiết dẫn đến với Vị Sương, tuy không tin vào vận mệnh nhưng duyên phận bất ngờ này khiến nó canh cánh mãi, quan trọng nhất là bỏ Vị Sương thì tìm đâu ra kiếm? Không được chẳng lẽ phải về thừa nhận với Mục Hiển là lần trước không được kiếm hồn nhận chủ, mà cầm lấy vong kiếm cho đủ lệ?
Thấy nó im lặng, Bạch Chỉ Vi biết nó lo lắng không có kiếm sẽ phải rời Thục Sơn, liền an ủi: “Không sao, bọn ta sẽ nói là hôm nay ngươi bị một cao thủ cướp kiếm. Thiên địa lớn thế này, dù kiếm thất trong Ngự Kiếm đường chúng ta không có kiếm hồn nhận ngươi, chả sẽ nơi khác lại cũng không?”
“Nhưng sau này Đường Mật học kiếm kiểu gì?” Trương Úy hỏi: “Chọn đại một thanh thiết kiếm thì làm sao mà luyện Ngự kiếm thuật?”
“Chuyện đó tính sau, dù dùng một cây vong kiếm cũng không luyện được Ngự kiếm thuật. Hôm nay Đường Mật luyện rất vất vả nhưng không khởi sắc gì, ngang với đầu to.” Bạch Chỉ Vi vẫn giữ tác phong không khách khí.
Tuy khó nghe nhưng Đường Mật lập tức nghĩ thông, chống nạnh bật cười, cố ý nói đầy hào khí: “Được, lợn sề chạy mất thì không còn thịt ăn, con bà nó chứ, nghĩ lắm làm gì, bản cô nương cứ tìm một thanh khác tốt hơn.”
Trương Úy và Bạch Chỉ Vi bật cười, ba thiếu niên đứng trong vầng sáng vàng ấm áp, nhất thời quên mất bản thân đang ở trong rừng sâu.
Quả nhiên, chỉ dựa vào dấu chân dưới đất hoặc cành lá gãy rất khó tìm được đường về. Không nói đến không có bao nhiêu cành gãy mà dấu chân của ba người vì đều biết khinh công nên cực kỳ mờ, mặt đất lại đầy lá rụng nên không thấy gì. Cả ba nhận hướng theo trí nhớ, đi một đoạn Trương Úy chợt dừng bước: “Ta thấy chúng ta đừng đi nữa, chỉ tổ lãng phí thể lực, chi bằng nghỉ lại đến mai mặt trời mọc mới theo đó để tìm lối về.”
Đường Mật tìm một lúc, cũng có cùng ý nghĩ, chỉ là còn e ngại Trương Úy cố chấp nên không tiện mở miệng, không ngờ hôm nay gã không ngại bị trừ điểm hạnh kiểm vì không về, nên nó đồng ý: “Trương Úy, ngươi nghĩ kỹ đi, tối mà không về là bị trừ điểm không nhẹ đâu.”
Trương Úy cười sảng khoái: “Năm ngoái chẳng phải cũng bị trừ sạch sao, chúng ta vẫn qua được đó thôi, sợ cái gì.”
Đường Mật thoải mái hẳn, cố ý kêu lên phấn chấn: “À, hay lắm, cắm trại dã ngoại.”
“Đường Mật, cắm trại dã ngoại là ý gì?” Trương Úy không hiểu.
“Ngốc thật, đến giờ còn chưa quen với việc Đường Mật hay nói linh tinh.” Bạch Chỉ Vi gõ đốc kiếm vào đầu gã.
Ba đứa tìm một chỗ không nhiều cây cối rộng chừng bảy, tám trượng, duy nhất một gốc cổ thụ chừng mười người mới ôm hết mọc ở đó. Vô số cọng rễ xù xì đan kết lại đỡ lấy tàng lá rậm rịt, từng cọng rễ lớn cỡ cánh tay đâm xuống đất, quấn lấy nhau như đàn rắn. Bạch Chỉ Vi sinh ở phương nam, thấy loại cây này nhiều rồi, tỏ vẻ hơi kinh ngạc: “Hóa ra Thục Sơn cũng có cây si, thật không ngờ đấy.”
Đường Mật ngửa mặt nhìn tàng cây um tùm, trong màn đêm trông như đàn chim đang xòe đôi cánh đen: “Ừ, mưa cũng không cần lo.”
Ba đứa rải lá khô xuống đất chuẩn bị chỗ ngủ, tuy rằng nam nữ khác nhau nhưng quầng sáng của Trầm Địch chỉ nhỏ như thế, Trương Úy không thể tách ra, đành hơi cách ra một chút, nằm ngược với hai cô bé.
Lúc đó Đường Mật mới nhớ ra rằng hôm nay Trương Úy khác ngày thường: “Đầu to, hôm nay ngươi cứ ủ rũ, sao thế?”
Trương Úy trầm mặc, không biết phải nói từ đâu.
Bạch Chỉ Vi hừ lạnh: “Cũng tại Quân Nam Phù. Đầu to rủ ả đi ăn trưa cùng nhưng trước mặt bao nhiêu người, ả lại cự tuyệt.”
Đường Mật loáng thoáng nhận ra có chuyện không ổn, nhưng khẩu khí vẫn thản nhiên: “Thế hả, ta còn tưởng việc gì to tát. Đầu to, thật ra ngươi nghĩ thế nào.”
“Ta, ta cũng không rõ.” Trương Úy sau rốt cũng lên tiếng: “Đường Mật, ngươi có nhớ từng nói với ta về mãnh hổ và hoa tường vi không?”
“Có.”
“Hình như trong lòng ta có mãnh hổ.”
Trương Úy dứt lời, cảm giác cả thế giới nhất thời an tĩnh đến quỷ dị, phảng phất dã thú trong rừng cũng ngừng thở, gió núi ngưng trệ trên không, chỉ còn tiếng tim gã đập thình thịch.
Gã ngừng lời, thở hắt ra: “Hôm nay Bạch Chỉ Vi nói với ta thích một người là luôn muốn ở cạnh người đó, còn Quân Nam Phù thì không. Lúc đó không hiểu sao trong lòng ta như có một con hổ muốn lao ra, phi thường hi vọng xác định gì đó, rõ ràng đã đồng ý tại Thục Sơn sẽ không nói chuyện với Quân Nam Phù trước mặt người khác, nhưng ta không thể khống chế được mình.”
“Rồi thế nào?”
“Rồi muội ấy cự tuyệt, nói là không quen ta.” Trương Úy lại nghe thấy Bạch Chỉ Vi hừ lạnh.
“Ngươi không vui, đúng không?”
“Còn tệ hơn không vui nhiều.” Trương Úy trừng mắt nhìn tàng lá như mây, thử giải thích tâm tình: “Không vui nhưng lại lo lắng sẽ khiến Nam Phù giận, cảm giác cứ trống trải thế nào ấy. Ngươi cũng biết muội ấy xinh đẹp, tính nết ôn hòa, đối với ta rất tốt. Vốn ta cho rằng muội ấy đói xử với ta thế cũng là tốt lắm rồi, nhưng lúc đó đột nhiên muốn được thêm. Ngươi hiểu không, không chỉ hi vọng người đó đối tốt với mình mà muốn nhiều hơn.”
Đến lượt Đường Mật thở dài: “Biết chứ, có người như thế, dù người đó đối tốt với ta, ta cũng vẫn muốn được thêm gì đó..”
“Đúng là cảm giác đó, càng được đối tốt thì ngươi lại càng không thỏa mãn, muốn nhận được thêm nhưng không thể nói rõ là thêm cái gì.” Bạch Chỉ Vi vẫn im lặng chợt lên tiếng, ngữ khí khe khẽ, tựa hồ không muốn dự phần đàm thoại, mà tự nói lên tâm tình.
Ba thiếu niên đều bị tâm sự tràn lấp, không tài nào mở miệng được nữa.
Nửa đêm, Đường Mật tỉnh dậy, định xoay người cho dễ nằm, vô tình phát hiện quầng sáng trung tâm Trầm Địch lấp lóe. Nó biết là dấu hiệu Trầm Địch bị công kích, bèn nhảy vật lên nhìn quanh.
Chung quanh tối om, không hề có dã thú hay gì đó đang đến gần, nó lấy làm nghi hoặc, nhìn sáng Trầm Địch, viên ngọc lại sáng ổn định, không hề có dấu hiệu lấp lóe.
Nó dụi mắt, thầm nhủ phải chẳng mình mới ngủ dậy hoa mắt? Quan sát Trầm Địch thật kỹ rồi nó mới đứng dậy đi ra.
Đường Mật không dám đi xa quá, cũng may gốc si nó nghỉ chân rất lớn, nó vòng ra phía sau, vén áo định cởi thắt lưng thì chợt thấy không tự tại, hình như đang bị nhìn lén, vội dừng tay nhìn quanh mà không phát hiện được gì.
Nó biết cảm giác của mình sắc bén hơn người thường, đoán rằng có gì đó đang lén quan sát mình, tuy không hiểu ý đồ thế nào nhưng khẳng định sẽ nhân lúc nó bất phòng mà đến gần. Lẽ nào con khỉ đó quay lại? Nó ngồi luôn xuống đất, tựa vào gốc cây, giả bộ ngủ say.
Môt lúc sau vẫn không có động tĩnh, nó nheo mắt, hoài nghi mình ảo giác, chợt cảm giác rễ cây si đang động đậy, liếc nhìn thì hai cọng rễ gần mình nhất đang lặng lẽ vương tới. Một cọng lén thò vào vạt áo, bám lấy chân nó từ từ lần xuống, cọng còn lại thò lên ngực, lách qua áo định chọc vào trong.
"A, dâm thụ!" Nó chụp lấy một cọng rễ, nhảy lên kêu to.
Hai cọng rễ bị Đường Mật chế trụ liền uốn cong như thân rắn, tiếp đó mười cọng khác từ bốn phương tám hướng lao tới. Đường Mật vội buông ra, dựa vào thân pháp linh hoạt Ma La vũ tránh né.
Nó vừa tránh vừa gọi to: “Đầu to, Chỉ Vi, dậy mau, đánh chết gốc dâm thụ này.”
Trương Úy và Bạch Chỉ Vi vùng dậy, bên ngoài quầng sáng của Trầm Địch, mấy chục cọng rễ đang lắc lư nhe nanh múa vuốt, giọng Đường Mật từ phía sau gốc cây vọng ra.
Cả hai không hiểu ‘dâm thụ’ là gì nhưng biết là gặp phải thụ yêu. Trương Úy cầm Trầm Địch, xách kiếm cùng Bạch Chỉ Vi lao ra sau gốc cây. Đường Mật đang chật vật ứng phó với hơn mười cọng rễ công kích, thấy một cọng nhân lúc nó không tránh kịp quấn lấy chân phải, Bạch Chỉ Vi liền động tâm niệm, Vụ Ẩn vút khỏi tay xạ vào cọng rễ, cắt làm đôi.
Bạch Chỉ Vi không ngờ trong lúc nguy cấp lại phát huy Ngự kiếm thuật đến mức đó, thuận theo cảm giác lúc trước, ngưng khí vào lòng tay vung lên, Vụ Ẩn ở cách đó sáu, bảy thước vút lên uốn lượn trên không, cắt đứt mấy cọng rễ nữa.
Thấy cọng rễ bị cắt đứt, Đường Mật nhân cơ hội nhảy ào vòng sáng của Trầm Địch. Mớ rễ đang ập tới sợ Trầm Địch, không dám phát động công kích, chỉ thò tới thăm dò, chạm vào vầng sáng là rụt lại ngay.
Nó đứng vào quầng sáng thở hồng hộc, nhìn thấy trên thân cây có hai vết sứt như hai con mắt liền tức giận chỉ vào mắng to: “Đồ dâm thụ, chán sống rồi hả.”
Đoạn nó giục Trương Úy và Bạch Chỉ Vi: “Mau lên, giết yêu vật mau.” Nói đoạn mặt nó thoáng nét thống khổ.
Trương Úy lo lắng: “Đường Mật, có thụ thương không?”
Đường Mật gập người xuống, cố lắc đầu: “Không sao, chúng ta mau hạ yêu vật này. Mau, mau lên.”
Trương Úy thấy Đường Mật đau đớn, hỏi với giọng quan tâm hơn: “Thật không sao chứ? Đau bụng hả?”
Đường Mật ngẩng lên nghiên răng đáp: “Xử lý yêu vật đi, mau lên.”
Trương Úy chưa bao giờ thấy nó hung hãn thế, tuốt kiếm ra, cầm Trầm Địch bảo: “Được, ngươi cố chịu một chút, xử lý yêu vật xong sẽ giúp ngươi trị thương.”
Bạch Chỉ Vi cũng thu lại Vụ Ẩn, nói với Đường Mật: “Ẩn nhẫn chút đi, yêu vật này lợi hại lắm.”
Đường Mật nhìn theo hướng Bạch Chỉ Vi nói. Hóa ra mấy cọng rễ bị chặt đứt đã mọc ra rễ mới, múa tít trên không như râu bạch tuộc.
“Thế này không được, khi nó quyết định tấn công Trầm Địch thì chúng ta sẽ bị động.” Đường Mật nhẫn nại: “Chỉ Vi, ngươi cùng đầu to tấn công thân cây.”
Cbv nhìn mấy chụng nhánh rễ đang múa tít bên ngoài vầng sáng, thoáng cân nhắc rồi bảo Trương Úy: “Đầu to, ra khỏi vòng bảo vệ của Trầm Địch, chúng ta lại phải đối phó với mớ rễ, chi bằng cứ ở đây tấn công thân cây.”
Trương Úy ngượng ngùng: “Nhưng pháp thuật và Ngự kiếm thuật của ta đều kém.”
“Không sao, để ta.” Bạch Chỉ Vi được sức mạnh từ lần phát động Ngự kiếm thuật cổ vũ, lòng đầy tự tin, ngưng tụ tâm lực, vận khí lên lòng tay, Vụ Ẩn lại xẹt ra.

Vụ Ẩn khí thế như cầu vồng xuyên qua mớ rễ, lao vào thân cây. Sát na sau, mọi cọng rễ từ bốn phương tám hướng như nước triều tràn về ngăn Vụ Ẩn, hòng chặn lại thế công. Nhưng không hiểu thanh kiếm lấy đâu ra sức mạnh, chặt đứt tất cả, cắm vào thân cây.
Nhát kiếm này quả thật thấy thần giết thần, thấy phật giết phật.
Đường Mật vốn định lớn tiếng khen hay, chợt thấy gương mặt Bạch Chỉ Vi tràn ngập hưng phấn, chợt lòng nó thoáng lo lắng. sức mạnh như thế, kiếm đồng ở tuổi này có được ư? Không hiểu nó có lo hão không.
Bạch Chỉ Vi đắc thủ, cổ tay lại vặn, định điều khiển Vụ Ẩn khoét một lỗ lớn, tạo thành vết thương trí mạng với thụ yêu.
Ngay khi tâm lực và nội lực đồng thời phát động, Bạch Chỉ Vi chợt có cảm giác khác lạ, tựa hồ ngưng trệ trong sát na, sức mạnh không thể tiếp tục dâng lên. Rồi cô mơ hồ cảm giác được một làn ngoại lực từ lòng tay khống chế Vụ Ẩn tràn vào thân thể, bổ sung sức mạnh khiến cô tiếp tục phát động công kích.
Sức mạnh của kiếm hồn truyền vào chăng? Ý nghĩa thoáng lướt qua óc cô.
Không để cô kịp nghĩ ngợi, Vụ Ẩn bị hơn mười sợi rễ quấn lấy thật chặt, thụ yêu cố rút kiếm ra. Bạch Chỉ Vi biết nhát kiếm lúc trước chưa tạo thành vết thương trí mạng, tất nhân lúc kiếm còn cắm trên thân cây mà làm loang vết thương, thành thử không còn lấn cấn sức mạnh từ đâu mà có nữa, thuận theo làn đại lực, khẽ phất tay trái, thao túng Vụ Ẩn chém mạnh xuống.
Nhát kiếm này ngập xuống đất, chém vào bộ rễ của thụ yêu, thụ yêu rống lên chói tai, dịch thể màu lục sẫm phun ra.
Từng bị dính phải chất nhầy của Xích phong tứ dực xà phun ra, Đường Mật biết nhược điểm của Trầm Địch là không chống được dịch thể, nhìn dịch thể phun ra như suối, ý nghĩ đầu tiên dấy lên là không để dính vào mình, vội kêu to: “Cẩn thận, tránh mau.”
Nhưng đã muộn, dịch thể màu lục dính lên kiếm, lên mặt ba đứa như mưa, Đường Mật định đưa tay lên lau, song không tài nào nhấc tay lên được, dịch thể kỳ quái đó khiến tay nó cứng đờ.
Bạch Chỉ Vi đứng đầu tiên nên toàn thân ướt đẫm, không thể động đậy. Cô thấy thụ yêu chưa chết hẳn, liền quát Trương Úy: “Đầu to, còn động đậy được không, được thì chích ta một kiếm, cơn tê cứng trên mình ta sẽ tan.”
Trương Úy đứng sau lưng nó, không bị phun trúng nhiều, chật vật giơ tay phải cầm kiếm lên: “Được, để ta thử.”
Tay gã từ từ lần đến mũi Trầm Phong, lưỡi kiếm cắt sắt như bùn khẽ vạch lên da, cơn đau từ tay lan lên ngực, cảm giác thân thể cứng đỡ tan đi nhanh chóng như nước triều rút.
Cảm giác cứng đờ tan đi, gã cầm kiếm xông ra khỏi quầng sáng bảo vệ của Trầm Địch, nghênh đón mớ rễ đang múa loạn trên không. Kiếm pháp của gã xưa nay trầm ổn, lại không biết cách dùng tâm lực ngự kiếm, lúc đối địch thường chịu thiệt thòi nhưng vì Ngân Hồ Tạ Thượng dạy gã mấy tiểu xảo cổ tay khiến kiếm pháp linh hoạt hẳn, lâu này gã cần mẫn luyện tập, giờ đối diện với mớ rễ cũng không đến nỗi cật lực. Chỉ là gã chém đứt bao nhiêu cọng rễ thì lại có cọng mới lao tới, gần như vô cùng vô tận.
Giằng co một lúc, gã nóng lòng tăng tốc kiếm chiêu, định thoát khỏi mớ rễ để tấn công thân cây. Đường Mật ở ngoài, thấy kiếm pháp của gã tăng tốc thì không còn được như lúc trước, vội gọi: “Đầu to, đừng nóng, thụ yêu đã trọng thương, chẳng phải ngươi có viên Diêu châu bổ sung khí lực sao, cứ đấu đi, thụ yêu sẽ tiêu hao nhanh hơn ngươi.”
Trương Úy liền chậm lại tốc độ xuất kiếm, quay về tiết tấu quen thuộc. Quả nhiên sau hơn trăm chiêu, tốc độ tấn công của mớ rễ chậm lại, gã nhắm thời cơ, chém đứt mấy cọng liền, nhảy bật lên chém mạnh vào thân cây.
Trầm Phong vốn là trọng kiếm, chém xuống cực mạnh, ngập sâu gần nửa thân cây. Lần này vì dịch thể màu lục đã chảy hết, chỉ có vài giọt dính vào thân kiếm, Trương Úy tiếp tục tăng lực, tung ra nhát kiếm trí mệnh.
Gốc cổ thụ chừng mười người ôm rung lên dữ dội, tàng lá rậm rịt nhanh chóng vàng úa, lá khô trút ào ào.
Thoáng sau tất cả lại yên tĩnh, cả toán biết rằng thụ yêu đã xong đời.
Trương Úy ngửi thấy mùi thơm lạ từ vết chém trên rễ cây tỏa lên, phát hiện ra vật gì đó đang phát sáng, thò tay móc được một quả cầu tròn màu trắng lớn cỡ cái màn thầu.
“Hình như là quả gì thì phải.” Gã nói, chỉ mới ngửi mùi quả đã hết cảm giác mệt mỏi. Gã hớn hở, biết là lấy được bảo bối, vội đưa cho Đường Mật và Bạch Chỉ Vi ngửi.
Hít xong một hơi, thân thể Đường Mật mềm hẳn, kêu lên vui sướng: “Chà, giải được đau đớn, mau đưa cho Bạch Chỉ Vi.”
Bạch Chỉ Vi ngửi nhưng không thấy tác dụng gì, Đường Mật bảo: “Có phải ngươi bị nặng hơn nên không có tác dụng gì? Ăn thử một tí xem sao.”
Đường Mật bảo Trương Úy cắt một miếng nhỏ ném ra xa. Một lúc sau mùi thơm dụ được một con hươu non đến. Con hươu ăn xong, Trương Úy bảo Đường Mật đợi thêm một lúc thấy không có hiện tượng gì xảy ra mới cắt một miếng nhỏ nhét vào miệng Bạch Chỉ Vi.
Loại quả này rất ngọt, Bạch Chỉ Vi ăn xong, ngũ tạng lục phủ thư thái thông sướng, tứ chi liền có cảm giác, tiếp đó hơi nóng từ bụng dâng lên, cô vận khí hóa giải, dẫn đạo đi khắp kinh ngạc, thoáng sau đã thần thanh khí sảng, mệt mỏi tan hết.
“Ái chà, thứ này có thể bồi bổ thân thể.” Bạch Chỉ Vi cao hứng: “Chúng ta mau xẻ ra ăn.”
Đường Mật thấy mặt cô hồng nhuận, đoán được loại quả này có công dụng ích khí, vội chia thành ba phần.
Hai đồng bạn chưa kịp phản ứng gì, nó lao vút vào rừng như mũi tên rời dây cung: “Đầu to, đừng lại gần, chốc nữa ta quay lại.”
Bạch Chỉ Vi hiểu ngay, mím môi không nói gì. Trương Úy vò đầu bứt tai, nhìn theo hướng Đường Mật vừa đi: “Đường Mật, ngươi định làm gì, cẩn thận dã thú, ta đi cùng được không?”
oOo
Sáng sớm, Đường Mật bị tiếng kêu chí chóe đánh thức, ngẩng dậy nhìn, hóa ra bên ngoài vầng sáng của Trầm Địch, con khỉ màu lục đang kêu la, chỉ vào Vị Sương.
“Thật ra ngươi định làm gì?” Đường Mật hỏi. Nó có cảm giác con khỉ định nói gì đó với mình.
Con khỉ chỉ vào khu rừng sau lưng, lại chỉ chỉ vào Vị Sương, chí chóe vài tiếng. Bạch Chỉ Vi hỏi: “Có phải ngươi muốn vào rừng?”
“Ngươi thấy ta nói đúng thì gật đầu, được không?” Đường Mật nói.
Con khỉ gật đầu.
“Ngươi biết thanh kiếm của ta, đúng không?”
Con khỉ gật đầu.
“Ngươi cướp kiếm vì muốn ta đi theo?”
Con khỉ lại gật đầu.
Đường Mật hỏi Bạch Chỉ Vi và Trương Úy: “Thế nào, có tin nó không? Chi bằng đi theo xem sao?”
Trương Úy và Bạch Chỉ Vi do ăn quả trong thân thể thụ yêu mà mọi vết thương đều lành lại, mệt mỏi tan biến hết, cũng không còn thấy đói. Trương Úy cân nhắc rồi nói: “Cứ đi thử xem, chưa biết chừng là việc trọng yếu. Lần này chúng ta đã để lại ký hiệu dọc đường, chí ít cũng có thể quay về đây.”
Đường Mật muốn lấy lại kiếm, cả ba liền thu dọn sơ qua, theo con khỉ vào sâu trong rừng.
Ba đứa đi rất lâu, thế núi liên tục cao lên. Bạch Chỉ Vi nói: “Có thể chúng ta đã rời khỏi Vô Võng phong.”
Đường Mật biết trong mười hai đỉnh núi của Thục Sơn, kiếm đồng chỉ được đến bốn ngọn có tam tông và chưởng môn ở, vốn được bố trí kết giới bảo vệ, rời khỏi dãy bậc đá càng xa, càng không an toàn. Nó đang do dự có nên đi tiếp không, con khỉ chợt chỉ vào một động khâu nhỏ xíu đằng xa kêu lên.
“Ngươi muốn bọn ta đến đó?” Đường Mật hỏi.
Con khỉ gật đầu, tăng tốc.
Ba đứa đến vách đá, con khỉ tìm một sợi dây leo khô, ra hiệu cho cả ba bám vào leo xuống. Ba đứa theo nó đến động khẩu, phát giác chỉ từng người bò vào được, càng vào không gian càng rộng, không lâu sau, cả ba có thể đứng dậy.
Trong động tối om, con khỉ đi trước liên tục ngoái lại nhìn, trong bóng tối mắt nó phát ra lam quang lấp lánh, như hai đốm quỷ hỏa bay trên không.
Đường Mật bất an, nắm chắc tay đồng bạn đi sau, hơi ấm ổn định truyền lên, Trương Úy bảo: “Sợ bóng tối thì đốt lửa lên.”
“Đợi một chút, không biết còn đi bao xa, chỉ sợ lửa không cháy được lâu.” Đường Mật đáp.
Con khi đi thêm một đoạn, kêu chí chóe hai tiếng rồi đứng im, tiếng đá cọ vào nhau cành cạch vang lên, tia lửa lóe sáng, hóa ra nó đang đánh lửa.
Đĩa đèn dầu được đốt lên, ngọn lửa vàng cam lặng lẽ cháy trong bóng tối. Con khỉ cần đèn chạy nhanh, thoáng sau mấy chục đĩa đèn khảm trên vách động đều được thắp sáng. Ba đứa nhìn rõ chung quanh, té ra đã tới chính giữa một động huyệt lớn.
Động huyệt này lớn ngang với Ngự Kiếm đường, tứ phía là nham thạch đỏ rực bóng loáng. Con khỉ chỉ lên vách động kêu vang, Đường Mật nhìn theo, hóa ra trên đó vẽ đầy hình người nhỏ xíu đang giao đấu.
Ba đứa đến trước bức tường đá, những hình người không phải được vẽ mà được khắc bằng vật sắc. Đường Mật nhìn một lúc, chỉ vào một hình người thốt lên kinh ngạc: “Người này dùng Hồi Phong kiếm pháp của Thục Sơn chúng ta.” Đoạn nó chỉ vào người đang giao đấu: “Mỗi chiêu của người này đều để phá giải Hồi Phong kiếm pháp.”
Câu nói của nó không lớn nhưng Bạch Chỉ Vi và Trương Úy đều chấn động, nhìn lên vách động, những hình người nhấp nháy quỷ dị mạc trắc trên đó dưới ánh lửa như có sinh mệnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui